Con Yêu! Chúng Ta Chạy Trốn Đi

Chương 10: Phiên ngoại Quân Tiếu

Tôi là Quân Tiếu, tôi sinh ra trong một gia đình thương gia. Từ nhỏ, tôi luôn ở với ông bà nội ở Đà Lạt. Ba mẹ tôi luôn rất bận, tôi không biết họ bận gì mà luôn không có thời gian cho tôi? Năm tôi mười năm tuổi, ông bà nội mất hết nên tôi được họ đón ra Hà Nội sống cùng. Hàng ngày tôi đi học và về nhà cô độc với bốn bức tường, ba mẹ tôi vẫn luôn bận rộn như vậy.

Vì luôn sống xa cách ba mẹ nên tôi luôn nhìn những ai được ba mẹ đưa đón với ánh mắt hâm mộ. Tôi cũng khao khát được ôm trong vòng tay của mẹ, được chỉ dạy của ba như những đứa trẻ khác mà không phải tự mày mò học hỏi.

Tôi vẫn hay ngồi trong công viên, nhìn và hâm mộ những đứa trẻ được ba mẹ dắt đi chơi, nói cười vui vẻ. Ba mẹ tôi chỉ biết đến công việc, tối về muộn sáng lại đi sớm, hết tháng họ ném cho tôi cả cục tiền bảo muốn mua gì thì mua. Dường như đó chỉ là trách nhiệm mà tôi không phải con trai họ. Tôi tự học cách tự lập vậy.

Hôm nay cũng như mọi khi tôi ngồi nhìn mọi người ngơ ngẩn thì nghe thấy một bé gái thắc mắc với ba mẹ.

- Mẹ ơi, sao anh kia ngồi buồn thế?

- Anh đang suy nghĩ mà con.

- Sao anh chỉ đi một mình, ba mẹ anh ấy đâu rồi?

- Con gái, nếu con muốn biết có thể hỏi anh ấy.

- Dạ.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ chạy về phía tôi, tôi quay đi giả vờ không biết, cô bé tới giật nhẹ tay áo tôi, cất giọng trẻ con ngây thơ hỏi.

- Anh đẹp trai, sao anh ngồi đây một mình? Ba mẹ anh đâu?

Tôi cúi xuống nhìn tay áo mình và cô bé. Trước mặt tôi là bé gái khoảng sáu tuổi, cô bé có khuôn mặt phúng phính, mắt to đen láy giống như một lolita dễ thương. Em mặc chiếc váy màu vàng nhạt, đầu tết hai bím tóc nhỏ đang ngẩng đầu chớp to đôi mắt chờ tôi trả lời. Lòng tôi thấy mềm nhũn, ấm áp. Kể từ khi ông bà nội tôi mất đã lâu rồi không có ai quan tâm, hỏi han tôi. Tôi cũng không biết vì sao bản thân lại có cảm tình với em. Trước nay tôi rất ít tiếp xúc với người khác, em cho tôi cảm giác bình an đến lạ. Không tự chủ được tôi phóng nhẹ giọng trả lời em.

- Vì ba mẹ anh bận nên anh ở đây một mình.

- Anh có buồn không?

- Có, anh cũng muốn họ đưa anh đi chơi giống với ba mẹ em vậy. Nhưng họ quá bận đến nỗi chưa có thời gian đưa anh đi. Hôm nay là sinh nhật anh, vậy mà họ cũng chẳng nhớ.

Cô bé nhỏ nghiêng đầu suy ngẫm nhìn tôi, bỗng em nhoẻn cười, nụ cười tươi ấy khiến rất nhiều năm sau tôi vẫn luôn nhớ.

- Em chúc mừng sinh nhật anh nha. Ba mẹ anh cũng thật đáng thương, họ không có thời gian để đi chơi nữa. Nếu ba mẹ anh không đưa anh đi chơi được vậy anh có thể tới chỗ họ chơi không?

Câu hỏi ngây thơ của em khiến tôi bừng tỉnh: Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ ra? Ba mẹ tôi bận vậy chắc do công việc quá nhiều. Nếu tôi đến với họ, chắc ba mẹ sẽ vui lắm. Tôi nhìn cô bé đầy cảm kích, mỉm cười nhìn em.

- Cảm ơn em gái bé nhỏ. Em đã cho tôi lời khuyên bổ ích, giúp tôi giải quyết vấn đề rõ ràng.

Chắc do còn quá bé nên không hiểu câu nói của tôi, em chỉ mỉm cười nhìn tôi và nói tôi cười lên nhìn rất đẹp. Trong lúc chúng tôi nói chuyện, ba mẹ em vẫn đứng ngoài quan sát, thấy con gái đã giải được thắc mắc nên gọi cô bé đi chơi tiếp. Em vẫy tay chào tôi đi theo ba mẹ. Nhìn theo bóng lưng gần khuất của họ tôi lẩm bẩm trong miệng tên của em "Hạ Thảo". Rất nhiều năm về sau khi chúng tôi đã là vợ chồng, suy nghĩ lại tôi và vợ gặp nhau là duyên phận.

Nghe lời nói của em, tôi đứng dậy và đi về phía công ty ba mẹ tôi, bắt đầu cuộc hành trình tạo dựng gia đình hạnh phúc. Ngoại trừ đến trường, tôi luôn có mặt ở công ty cùng ba mẹ tôi. Lúc đầu họ ngạc nhiên sửng sốt, dần dần sự xuất hiện nhiều của tôi ở công ty khiến họ đã nhận ra họ còn có đứa con trai đã bị lãng quên. Họ đã thay đổi từ từ và chúng tôi đã giống với những gia đình bình thường.

Thỉnh thoảng tôi lại ra công viên cũ hi vọng gặp lại cô bé đáng yêu kia, nhưng tôi chưa từng gặp lại em. Năm tôi học đại học năm thứ ba, tôi bắt đầu tiếp nhận công ty của ba. Guồng quay học tập cùng công việc đã cuốn lấy bản thân tôi, tôi vẫn nhớ mãi ánh mắt đen láy và nụ cười của em.

Tôi gặp lại em có lẽ là năm em học lớp mười, hôm đó là ngày ba tôi quyết định lui về ở ẩn và trao lại toàn công ty cho tôi, lúc tôi đang bước chân từ ô tô đi vào bữa tiệc thì bị va chạm bởi một chiếc xe đạp. Tôi định thần lại nhìn em và cô bạn thân đang dìu nhau đứng dậy. Em vội vàng xin lỗi tôi. Tôi thấy sự lúng túng của em nhưng tôi lại không quan tâm. Đến lúc cô bạn gọi tên em tôi mới sửng sốt nhìn lại.

Hạ Thảo, cái tên đã lâu không được nghe, tôi quan sát em và nhận ra vẫn còn bóng dáng ngày bé. Tôi nghĩ gặp em đã là duyên phận. Tôi định mở miệng làm quen thì cô bạn em thúc giục vì hai đứa đi học cũng quá muộn. Em xin lỗi rối rít rồi vội đạp xe đi trong sự ngỡ ngàng chưa kịp hỏi thăm của tôi.

Vì bữa tiệc sắp bắt đầu nên tôi cũng vội vã vào khách sạn, chỉ vì sự lơ đãng của tôi mà phải sáu năm sau tôi mới gặp lại em, cô bé con ngây thơ năm nào.

Khi tôi đến thành phố biển bàn chuyện làm ăn, tôi lại nhìn thấy em và đám bạn đi xả tress đời sinh viên. Tôi vẫn nhìn thấy nụ cười ngây thơ ngày bé của em, sự vui vẻ của em cũng đã cảm nhiễm tôi. Qua tìm hiểu tôi biết em chưa từng yêu ai, điều đó khiến tôi vui rạo rực. Tôi chọn phòng khách sạn cạnh phòng em, tôi thầm nghĩ, có lẽ đã đến lúc tôi theo đuổi em.

Hôm đó, tôi có hẹn với một đối tác làm ăn đã lâu của công ty. Giám đốc công ty này cũng là bạn của ba tôi. Điều đáng nói hôm đó chính là đối tác này lại dẫn theo con gái, và đã quyết định giao toàn quyền công ty cho con gái. Ông cũng biết tôi chưa có người yêu nên muốn dẫn mối. Đáng tiếc ông không biết rằng tôi đã biết cô này từ lâu, tôi đã gặp cô ta cùng một người đàn ông vào khách sạn. Vì xã giao tôi cố ngồi ăn cơm cùng, được một nửa tôi vào nhà vệ sinh vì bị đổ một ít rượu lên áo.

Trong suốt buổi tối đó tôi uống rất ít rượu, tửu lượng của tôi khá tốt, tôi cảm thấy không ổn lúc tôi uống ly rượu cuối. Nhận ra có sự sắp đặt âm mưu, tôi nhanh chóng đứng dậy rời đi trong sự níu kéo của hai ba con họ. Tôi lao ra ngoài vội vã leo lên taxi, cô gái cũng vội leo lên nhưng tôi đẩy cô ta xuống và giục tài xế chở đi. Tôi cảm thấy ghê tởm, không nghĩ ba con họ lại dùng biện pháp nhơ bẩn này để đặt bẫy tôi, cũng may tôi đủ cảnh giác nên uống rất ít.

Ngồi trên xe tôi cảm thấy choáng váng, trước khi kịp hôn mê tôi đưa cho tài xế năm trăm nghìn và nhờ anh ta đưa vào tận phòng khách sạn cũng dặn nhân viên khách sạn không cho phép ai lên phòng tôi. Cũng may anh tài xế tốt bụng đưa tôi về tận nơi mà không lấy thêm cái gì. Tôi không nhớ mình hôn mê bao lâu. Lúc nửa đêm tôi có cảm giác ai đó đạp nhẹ lên người mình.

Không hiểu sao tôi thấy người rất nóng, tôi cảm nhận ra nguồn nhiệt và mùi hương làm tôi cảm thấy dễ chịu. Mùi hương thơm nhẹ vào chóp mũi khiến tôi chỉ muốn hít hà ôm ấp lấy, tôi quơ tay về phía nguồn hương. Không hiểu sao nó khiến tôi mê đắm, theo bản năng của đàn ông tôi muốn ôm chặt lấy. Tôi cũng không biết bản thân đã thú tính đi làm tình với người tôi còn không mở mắt thấy, mặc cho sự phản kháng của em. Sau khi phát tiết xong tôi lăn ra ngủ mê man mà không biết tôi lại bỏ lỡ em thêm một thời gian nữa.

Sáng tôi tỉnh dậy và dần nhớ ra hành động thú tính của mình, tôi bật dậy nhìn quanh. Căn phòng ngoài sự lộn xộn cùng với mùi hoan ái ra thì chẳng có ai, tôi day huyệt thái dương cố nghĩ tới người con gái đã lấy mất đời trai của tôi. Chẳng lẽ là con gái đối tác? Không có câu trả lời, tôi đứng dậy mặc quần áo và dọn dẹp sơ qua mớ lộn xộn. Nhìn thấy vết máu trên giường tôi ngẩn ngơ, người con gái cùng tôi cũng là lần đầu tiên? Làm sao có thể? Tôi cau mày suy nghĩ xem là ai?

Tôi nhặt được thẻ sinh viên của em dưới chân giường, chắc do vội vã nên vô ý làm rơi. Thẻ ở đây, có phải chứng minh người con gái cùng tôi tối qua là em phải không, Hạ Thảo? Tôi nắm chặt thẻ sinh viên của em nhanh chóng gõ cửa phòng nhưng không thấy ai mở cửa cả, thử chốt vặn cửa thấy khóa bên ngoài. Lòng tôi chùng xuống, chẳng lẽ em đã trả phòng. Tôi đã làm gì với em thế này? Liệu em có vượt qua được cú sốc này không? Tôi tự nhủ tìm được em và sẽ làm em hạnh phúc. Hạ Thảo, em không cần có việc gì?

Tôi xuống hỏi tiếp tân khách sạn thì được biết em đã về từ sớm với chuyến xe đầu tiên nhưng các bạn học của em vẫn ở lại đến chiều mới về. Tôi vội vã chạy đi tìm nhóm bạn em và hỏi về em, chỉ tiếc cô bạn thân của em bảo hộ em như gà mẹ vậy, nói thế nào cũng không cho tôi số điện thoại và địa chỉ nhà của em. Tôi đã phải theo cô bé đó về Đà Lạt thăm người thân rồi ra Hà Nội.

Không có cách nào, tôi phải theo dõi bạn thân em, vậy mà hơn một tuần sau tôi mới gặp lại em. Em đã không thừa nhận chuyện xảy ra hôm đó với tôi. Em trốn tôi, nhưng lần này, tôi không thể để mất em.

Tôi đã đến nhà em đường đột để gặp em và bố mẹ em, Tôi rất mừng vì đã để lại ấn tượng tốt với bố mẹ vợ tương lai. Họ tưởng chúng tôi yêu nhau nên đã để lại không gian cho tôi và em. Em rất kháng cự sự tiếp xúc thân mật của tôi, không hề gì, tôi sẽ để em làm quen với chúng. Chuyện thân mật nhất chúng tôi đã làm, những cử chỉ nhỏ kia có là gì đâu. Tôi đã xác định em là vợ tôi rồi.

Tôi phải vòng vo nhiều lần mới dụ được em thừa nhận chuyện đêm đó, em đã giận quá đến mức đuổi tôi ra khỏi nhà. Cuối cùng tôi quyết định cho em thời gian.

Tôi không ngờ chỉ để chạy trốn tôi, em đã rời Hà Nội vào Nha Trang, lúc tôi nhận được tin đã vội vã chạy ra sân bay mà không kịp. Tôi tức giận bản thân đã quá nóng vội khiến em phải chạy trốn như vậy.

Suy nghĩ thật lâu tôi quyết định chiếm trái tim em dần dần, cải tạo cái thần kinh thô của em. Nhờ mối quan hệ tìm hiểu tôi biết em đang làm cho công ty của bạn tôi. Tôi mỉm cười: Thật là trời cũng giúp tôi mà. Hàng ngày vào buổi sáng và tối tôi đều nhắn tin hỏi thăm em, ngày đầu tiên đi làm của em tôi tặng một bó hoa hồng Lavender. Mỗi ngày tôi đều tự tay viết một tấm thiệp gửi kèm một bông hồng.

Sự cố gắng của tôi đã làm trái tim em dần ấm lại, thi thoảng em cũng trả lời tôi, lúc tôi quá nhớ em đã gọi điện, chỉ để nghe giọng nói của em. Thật sự nhiều lúc nhớ em đến phát điên, chỉ muốn bay vào trong đó vác em về làm vợ luôn thôi. Nhưng tôi biết dục tốc bất đạt nên cố chịu đựng, lúc nào không chịu được tôi bay vào trong đó chỉ để đứng từ xa nhìn em cười là đủ.

Cơ hội tới với tôi khi tôi nghe tin em mang bầu, con của chúng tôi. Khỏi phải nói tôi đã mừng như điên thế nào? Tôi nhanh chóng phóng xe từ Đà Lạt xuống Nha Trang ngay trong đêm. Đứng trước căn hộ em ở tôi không do dự nhấn chuông, cô bạn em ra mở cửa, tôi cảm kích lắm, không nghĩ tới người khó tính như bạn em lại tâm lý vậy?

Bước vào phòng ngủ, tôi nhìn gương mặt mệt mỏi của em, tôi đau xót lắm. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng em, nơi có hai thiên thần nhỏ của chúng tôi. Nhìn em ngủ say an tĩnh đến lạ, không kiềm được tôi cúi xuống hôn em. Chỉ không ngờ tôi vừa trộm hương xong đã bị em tát "bốp" vào mặt đau điếng. Tưởng em tỉnh ngủ nhìn thấy tôi nên tức giận, hóa ra đó là ngủ mơ ăn vịt quay của em, tôi lãnh cái tát thật oan ức mà.

Tôi đau lòng thấy em đánh tôi xong bị đau tay, tôi cầm lên nhìn thấy bàn tay nhỏ đã bị đỏ. Cầm bàn tay em hôn và xoa bóp nhẹ cho đỡ đau thì không ngờ em tỉnh dậy. Em đã không còn kháng cự tôi như trước, tôi vừa dụ dỗ vừa áp bức cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý kết hôn của em.

Tôi đưa em ra Hà Nội, trước mặt bố mẹ em tôi quỳ xuống thừa nhận sai lầm của bản thân và xin phép họ cho chúng tôi kết hôn. Khỏi phải nói họ đã ngạc nhiên đến cỡ nào, cuối cùng tôi cũng được phép cưới con gái họ về làm vợ.

Hôm cưới nhìn thấy em mặc chiếc váy trắng tinh khôi bước vào lễ đường, tôi mỉm cười hạnh phúc tự hứa với lòng sẽ yêu thương em gấp bội, vợ tôi - người tôi thầm để ý lúc nhỏ. Em sinh cho tôi một đôi trai gái khiến ba mẹ hai bên mừng rỡ không thôi, gia đình nhỏ của chúng tôi luôn đầy ắp tiếng cười.

Để tiện đi làm của vợ chúng tôi thường xuyên ở nhà vợ hơn ở nhà mình. Một hôm lúc ngủ trưa dậy, tôi khát nước, định xuống nhà uống nước. Đi qua phòng ngủ ba mẹ vợ thấy hai con đang líu ríu hỏi ông.

- Ông ngoại, sao mẹ con mãi không sinh em cho chúng con chơi thế? – Tiếng Quân Ngọc vang lên.

- Chắc sắp rồi! - Tiếng ba vợ tôi nói.

- Bạn Minh có em từ tết rồi. Sao mẹ con mãi không sinh thế? – Quân Lỗi khó chịu lên tiếng.

- Muốn mẹ cháu có em thì các cháu phải làm thế này.. - Tiếng ba vợ thì thầm.

Tôi cố nghiêng tai lắng nghe bí mật của ba ông cháu nhưng không nghe thấy gì, tôi đành đi xuống và cẩn thận quan tâm hành động của tụi nhỏ hơn. Tôi thấy chúng thỉnh thoảng tiến vào phòng tôi ôm hộp bao cao su sang phòng ba vợ tôi, một lúc sau lại thấy bê trở về. Tôi nghi ngờ nên mở ra xem, a, bí mật của ba ông cháu là chọc thủng bao cao su của tôi. Ài, ba vợ già rồi mà không kính, sao ông có thể dạy hư bọn nhỏ vậy chứ.

Một buổi sáng, tiếng thét kinh thiên của vợ tôi vang lên, tôi biết vợ tôi dính bầu, tôi đã nhẩm tính ngày dì cả của vợ ghé thăm chu đáo, nó ảnh hưởng đến tính phúc làm chồng của tôi mà.

Các con tôi nhanh chóng chạy vào phòng rúc trong ngực tôi, vợ tôi vào nhà nhìn thấy hai đứa nhỏ thì sửng sốt bắt đầu dụ dỗ cho chúng ra ngoài. Bọn trẻ không chịu ra ngoài và đã vô tình tiết lộ quân sư ba vợ tôi ra. Nhìn vẻ mặt mướp đắng của vợ mà tôi buồn cười, tất nhiên kế hoạch của ba vợ không có sự dung túng của tôi là không thực hiện được.

Hơn nửa năm sau vợ tôi lại cho một trai gái nữa ra đời. Gia đình sáu người chúng tôi đã luôn hạnh phúc như vậy. Một hôm tôi lỡ miệng kể cho vợ nghe hồi nhỏ tôi gặp vợ lần đầu tiên và những lần sau, tôi thấy ánh mắt vợ nhìn tôi quái dị và phun ra một câu.

- Anh là kẻ biến thái, lúc em sáu tuổi anh đã đánh chủ ý lên em rồi.

Tôi nghĩ không có gì, ai ngờ tối hôm sau về nhà đã vườn không nhà trống, bố mẹ hai bên đều không biết vợ tôi đi đâu. Tôi đành phải sắp xếp công việc và đuổi theo bước chân của năm mẹ con. Tôi lầm bầm.

- Hạ Thảo, em trốn cũng không thoát khỏi anh đâu.

HẾT