Con Tôm Nhỏ Vượt Long Môn

Quyển 2 - Chương 25

Edit: Alice

Beta: Tiu Ú

Lúc ta gặp lại Nhật Huân, cơ thể hắn đã lớn cỡ một đứa trẻ 15, 16 tuổi. Nhật Tây mở đại hội ngắm hoa trong khu vườn Bách Hoa của Long Tộc, ta thấp thỏm lo lắng mặc y phục màu đỏ đi dự tiệc, tóc vẫn búi thành hai bánh bao như cũ, nhìn chẳng ra cái gì cả. Cơ thể 14, 15 tuổi lại đi mặc quần áo trẻ con, cho dù bộ dạng bên ngoài như một thiếu nữ, ta vẫn cảm thấy hơi chột dạ.

Mới bước vào vườn bách hoa, liền bắt gặp Vị Đán mặc áo tím đứng chắp tay sau lưng chăm chú nhìn một nhánh san hô màu đỏ vô cùng diễm lệ, hệt như bông hoa trạng nguyên đang nở rộ[1]. Trong màu đỏ của san hô ánh lên một chút tím, ta nhìn mà cảm thấy đau mắt = = Bạn trẻ này hẳn là bị mù màu, chứ không cứ đứng yên quan sát tỉ mỉ một nhánh san hô rực rỡ như vậy, không bị hoa mắt mới lạ.

Ta nhớ đến ngày bị đánh vào mông xấu hổ kia, im lặng lê bước chân, từng bước nhỏ cố gắng kéo dài khoảng cách ngắn ngủi giữa ta và y.

Không may là, ta vừa nhấc chân thì y chậm rãi xoay lại, đôi mắt đen thẳm nhìn ta, vẻ mặt bí hiểm: “Là Hạ Mật à? Nhanh chân thật!”.

Mặt ta cứng đờ, ngay cả cười cũng khó khăn, chỉ muốn tìm đường chạy trốn.

Y khẽ nhích, thân hình chợt lóe lên, trong giây lát đã xuất hiện trước mặt ta, làm ta sợ đến mức hét toáng.

“Chậc chậc, ai chải tóc cho cô vậy?”, y nhìn hai cái bánh bao trên đầu ta, lắc đầu, vươn tay đến, một vầng sáng lóe lên ngay khi y dừng lắc đầu.

Bạn trẻ này có bệnh thích ép buộc người khác à?! Tuy rằng ta cũng rất đau buồn vì tạo hình xấu xí của mình, nhưng đối với bạn trẻ này, ta chỉ là thứ rác rưởi ven đường đáng ghét thôi, không phải sao? Sao lại giúp ta chỉnh tóc chứ?

Còn cái bánh bao còn lại, y nhìn không thuận mắt. Chẳng thèm để ý đến ta đang trừng mắt bực bội, y thẳng tay xõa búi tóc của ta xuống.

Quả nhiên ta đoán không sai, y nhìn phần tóc xõa của ta, hít sâu một hơi, ánh mắt thỏa mãn biểu đạt sự vui vẻ, “Như vậy nhìn được hơn!”.

Ta vẫn chưa nói gì, chợt nghe tiếng Nhật Huân gọi từ xa: “Hạ Mật, muội xõa tóc, nhìn bẩn quá đi, bẩn chết đi được…”.


Sau đó, ta và Vị Đán nhìn Nhật Huân cả người trắng như tuyết bay bay đến đây. Đúng vậy, sau khi Nhật Huân mắc bệnh sạch sẽ, ngay cả đi đường cũng không muốn đi, lúc nào cũng bơi lơ lửng.

“Hạ Mật, muội lôi thôi quá!”, Nhật Huân tiếp tục trách mắng ta, từ trong ngực áo lôi ra một bộ bao tay màu bạc, đeo bao tay vào rồi giúp ta chỉnh lại tóc tai bị rối một cách kĩ lưỡng, vừa chải chuốt vừa nhìn Vị Đán, ánh mắt khinh thường nói: “Đại ca, huynh nhìn góc áo của huynh kìa, bẩn quá, dính phải chất thải của san hô đỏ rồi, bẩn quá đi!”.

Vị Đán nhìn theo tay Nhật Huân, khuôn mặt trầm tĩnh không chút biểu cảm. Mãi đến khi Nhật Huân hơi khom lưng nhìn xuống, áo choàng bỗng run run, lúc này ta bắt đầu thấy hơi kính trọng Vị Đán.

Bạn trẻ này thật thú vị, cái tính thích đùa dai của y quá trái ngược với vẻ ngoài mị hoặc quyến rũ.

Nhật Huân bị y nhìn đến phát run, á một tiếng, sắc mặt biến thành màu đen nhìn xuống chân áo của mình, đột nhiên buông lỏng ngón tay đang chải tóc ta, vội vàng che miệng, vừa chạy vừa nôn.

Từ xa ta nghe vọng lại tiếng Nhật Huân xé áo choàng cùng tiếng khóc la thảm thiết: “Bẩn chết mất, ở đây cái gì cũng bẩn! Đại ca thật đáng ghét! Ta ghét đại ca bẩn như vậy!”.

=.= Bệnh thích sạch sẽ của thằng nhóc này lại nâng lên một tầm cao mới. Ta liếc thấy mặt của Vị Đán hơi run rẩy.

Ta và Vị Đán nhìn nhau, trong mắt thể hiện rõ suy nghĩ ‘chẳng có gì thú vị’. Sau khi y gỡ bỏ được hai cái bánh bao trên đầu ta, trong lòng thấy thoải mái rồi, không đợi ta nói gì, lập tức quay lưng, chắp tay sau mông bước về vườn Bách Hoa.

Ta bây giờ một đầu tóc dài, đạp đá sỏi rào rạo, đi theo một con đường nhỏ khác vào trong.

Con đường nhỏ quanh co này, ta đi cả nửa ngày, nhưng càng đi càng hoang mang, giống như đang lạc vào mê cung vậy. Nước biển dần dần trở nên đục ngầu, phía trước âm u, rồi dường như có ánh sáng màu vàng lóe lên.

Trước mặt là một cái miếu thờ bình thường, nhỏ bé, lợp ngói lưu ly đỏ xanh xen kẽ lẫn nhau, bốn cột sắt bị gỉ sét nhẹ chống đỡ ngôi miếu, trên cửa miếu có những văn tự ngoằn ngoèo rất tinh tế. Ta tò mò bước đến, oa oa, rất có cảm giác quay về châu Âu thời cổ.

Không ngờ những văn tự ngoằn ngoèo này được ghép lại bằng nhiều mảnh ngọc lưu ly đủ màu. Ta bỗng nhiên nhớ đến dường như mình từng đánh mất một sợi dây chuyền cũng bằng ngọc lưu ly giống như thế này, mỗi mảnh ngọc được khảm tinh xảo vào dây chuyền. Như bị ma xui quỷ khiến, đầu óc ta bị mê hoặc, ta vươn tay khạy mảnh ngọc lưu ly kia.

Ta cứ tưởng rằng thứ được khảm trên miếu thờ này rất chắc chắn, ai ngờ đâu, ngón tay vừa chạm vào, một mảnh ngọc lưu ly đẹp nhất rơi xuống cùng cát bụi.

Giống như những quân cờ domino tựa vào nhau, các mảnh ngọc lưu ly tỏa ánh sáng vàng khác từ từ rơi xuống, từng viên nện lên bàn chân ta. Ta bị đau nên bừng tỉnh, sợ tới mức ôm đầu bỏ chạy trở ra.

Ta cố gắng chạy những bước dài, nhưng bất luận ta chạy về hướng nào, cũng giống như là đang chạy vòng tròn. Vì ta vốn là một người thích đọc những chuyện ma quỷ cổ xưa kỳ bí, nên giờ ta sợ đến mức nước mắt tung hoành.

Là ai? Là ai bày trò ma quỷ nhảm nhí này ở trong vườn Bách Hoa của Long tộc?


Tòa miếu thờ nho nhỏ kia vẫn cứ rơi xuống từng mảnh một, bốn cột trụ bằng sắt cũng nghiêng ngả. Biến cố bất ngờ này khiến ta sợ hãi, nếu đã không chạy được, vậy trực tiếp ngồi xổm ôm đầu đi.

Tiếng động xung quanh càng ngày càng lớn, ta ôm đầu từ từ nhắm hai mắt lại, ngồi xổm xuống, cả người run run, hận mặt đất không nứt ra một cái lỗ lớn để ta nhảy vào trốn.

Một tiếng ầm cuối cùng vang lên, tất cả mọi thứ đều đã hóa thành tro bụi trong làn nước.

Ta trong lòng lo sợ mở mắt ra, ôi, cũng may, tuy rằng miếu thờ đã tan nát thành từng mảnh, nhưng xung quanh ta không có chút mảnh vỡ đổ nát nào, vô cùng sạch sẽ.

Ta yên lòng, đứng dậy thở phảo, mở miệng gọi thật to: “Nhật Tây, Nhật Tây, mau đến đây~~~”. Sợ Nhật Tây không nghe thấy, chị đây còn gọi theo giai điệu Tín Thiên Du[2].

La hét nửa ngày, làn nước xung quanh vẫn vô cùng im ắng. Thấy không thể làm gì hơn được nữa, ta đành tìm đường né cái miếu thờ này ra, đi tiếp về phía trước. Vừa đi được vài bước, trái tim như muốn ngừng đập.

Ta nhìn thấy chỗ miếu thờ bị chôn vùi cùng đất cát kia, loáng thoáng hiện lên một vầng sáng màu trắng xanh, dường như vầng sáng ấy bao bọc lấy một người bên trong, hai mắt nhắm nghiền, thân mặc áo giáp, mái tóc đen đươc búi bằng cây trâm đồi mồi.

Mới đầu ta rất căng thẳng, nhưng không biết vì sao, khi thấy vầng sáng ấy lơ lửng trên không trung, trong lòng ngược lại trở nên bình yên.

Ta ngây ngốc nhìn về phía đó, người trong vầng sáng ấy, lông mi thật dài, khẽ run,vầng sáng lúc mờ lúc tỏ dường như đang bị hắn hút vào cơ thể.

Gương mặt của hắn, dường như là viên ngọc dịu dàng nhất trên thế giới này, chỉ cần nhìn đã làm cho người ta thoải mái. Ta vô thức đi tới, đứng phía dưới hắn, ngửa đầu nhìn lên.

Tia sáng cuối cùng bị hắn hấp thụ, lông mi hắn run run, rồi chậm rãi hé mắt ra. Phải nói đây rốt cuộc là một đôi mắt như thế nào nhỉ? Mà khiến cho ta, dù đã từng nhìn thấy rất nhiều mĩ nam Á Âu khác nhau, cũng chưa từng nhìn thấy một đôi mắt như vậy.

Đôi mắt đen ấy dịu dàng ướt át như thấm đẫm nước, chỉ cần chạm phải ánh mắt hắn, lòng thương cảm lập tức bùng phát.

“Cha Thánh, người tới phổ độ cho con sao?”, ta lệ rơi đầy mặt giang hai tay, chào hắn như kiểu cúng bái. (Ú: chị bệnh vừa vừa thôi chị ơi)

Người đang lơ lửng trên không trung kia, đôi mắt vẫn còn chưa mở hẳn, vừa mở được một nửa, đột nhiên giọng nói của Nhật Tây vang vọng từ xa, rất lo lắng kích động: “Hạ Mật, muội trốn ở đâu rồi, đi ra đây cho ta!”.

Lông mi của người nọ đột nhiên run rẩy dữ dội, rồi từ từ khép lại, vầng sáng xung quanh đột ngột sáng rực lên. Đợi đến lúc Nhật Tây chạy đến, toàn bộ không gian đã trở nên chói lóa đến mức ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Ta ngước mặt tìm kiếm phương hướng, vừa mới vươn tay ra, bỗng có một vật gì đó rơi xuống, ta theo bản năng đưa tay ôm lấy, chỉ cảm thấy cánh tay nặng trịch.

Chờ đến khi đã nhìn thấy được, lập tức bị cảnh trước mặt dọa đến choáng váng.


Nhật Tây, Nhật Huân, Vị Đán, thêm cả các long tử khác đều trợn mắt há hốc mồm nhìn ta, khuôn mặt mọi người như muốn nói “Oa, cô là kẻ bất lương, cô là đồ sa đọa”.

Đặc biệt là Nhật Tây, trông cứ như sắp chết đến nơi.

“Hạ Mật, muội đẻ trứng sao?”, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ khó tin, ánh mắt nhìn thẳng vào… quả trứng thật lớn mà ta đang ôm trong lòng.

Ngay cả Vị Đán cũng lộ ra bộ mặt vô cùng kinh ngạc, y nhíu mày rối rắm nhìn ta: “Hạ Mật, hóa ra cô có thể trưởng thành nhanh như vậy, còn tự đẻ trứng! Cô thật vĩ đại!”.

“Hả?!”, quả trứng trong lòng ta bỗng trở nên nóng hầm hập, nhất thời cảm thấy không biết giải thích thế nào.

“Đây không phải, không phải…”, ta lắp bắp, lập tức vứt bỏ quả trứng trong lòng. Quả trứng cứng như đá kia rơi xuống đất lăn qua lăn lại, dường như đang làm nũng, nó lăn một vòng rồi lại nhảy vào lòng ta.

Ta suýt chút nữa rơi lệ, lại ném quả trứng đi.

Lần này quả trứng kia nảy lên vài cái, rồi lại lập tức dính vào ta, ta a một tiếng nhảy sang một bên, quả trứng kia nhảy hụt, lập tức dính vào trong lòng Vị Đán.

Biểu tình trên mặt mọi người lập tức thay đổi.

Tất cả đều dùng ánh mắt bí hiểm nhìn về phía Vị Đán.

Nhật Tây tức giận đến mức bàn tay run rẩy, chỉ vào Vị Đán, mở miệng mắng: “Đại hoàng huynh, huynh cũng biết Hạ Mật chỉ là con rồng nhỏ mới sinh được vài năm, tuy rằng vẻ ngoài trưởng thành, nhưng suy nghĩ vẫn chỉ như con nít, sao huynh có thể xuống tay với muội ấy!”.

Ta há hốc miệng, thấy Vị Đán mặt mày xanh mét, đôi mắt trở nên âm trầm, ta lập tức “ưm” một tiếng, ngậm chặt miệng.

Ta ngất, ta thế này mà lại bị vu oan thành bà mẹ độc thân sao, đành phải kiếm một ông bố đơn thân giống vậy.

Vị Đán này âm hiểm giả dối, hơn nữa lại bá đạo, sở hữu toàn bộ tính cách xấu xa của nam chính trong tiểu thuyết, ta còn có thể tìm đâu ra một cực phẩm khác giống như y làm ông bố độc thân đây chứ?

“Hạ Mật! Cô nói xem!”, y ôm cái trứng như đang ôm củ khoai lang nóng, khuôn mặt mất tự nhiên ửng đỏ, tuy rằng biết ta đổ oan cho y, nhưng ánh mắt y nhìn ta lại có vẻ ngượng ngùng.

“Hạ Mật, muội cứ nói với ta, đừng sợ!”. So với những long tử khác, Nhật Tây quan tâm ta hơn, thân với ta hơn, cho nên ngay sau khi phục hồi tinh thần lại, hắn đứng bên cạnh ta, ta cảm thấy hắn giống như cố gắng kiềm chế bản thân, hai tay nắm chặt bên người, buông ra, rồi lại nắm lại, cứ như vậy tầm mười lần, hắn mới hỏi: “Hạ Mật, có phải là của đại hoàng huynh không?”.

Ta liếc nhanh nhìn Vị Đán, nhìn bộ dạng vừa giận vừa thẹn của y, ánh mắt híp lại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, ta lập tức trốn ra phía sau Nhật Tây, vươn tay ra chỉ về phía Vị Đán.


Tất cả long tử xung quanh sôi trào, đồng loạt ồ một tiếng nhìn về phía Vị Đán.

Nhật Huân đã sớm nôn mửa xong, vừa vặn chạy tới ngay lúc nhìn ta chỉ về phía Vị Đán, sắc mặt lập tức thay đổi, nghiến răng nghiến lợi, quay đầu hỏi ta: “Hạ Mật Hạ Mật, nhan sắc của đại hoàng huynh khó coi như vậy, vì sao muội lại chọn huynh ấy? Nhan sắc của ta sạch sẽ lại tinh khiết, vì sao không chọn ta?”.

Ta nhìn dung nhan của hắn, nuốt nước miếng, lui ra sau lưng Nhật Tây.

Vị Đán đang định nổi nóng, nghe Nhật Huân hỏi như vậy, nhíu mày lại, đột nhiên nhấc tay, ném cả quả trứng và Nhật Huân bay ra ngoài.

Mọi người đều ngửa đầu nhìn lên trời, trông thấy Nhật Huân biến thành một con rồng bạc nhỏ ôm quả trứng, vừa gào hét vừa bay ra ngoài như một ngôi sao băng.

“Grào grào grào, trứng bẩn quá đi, là từ mông sinh ra đó đó đó…”.

= =, khoảnh khắc này, thật khó xử cho Nhật Huân, hắn thế mà chỉ biết lo lắng trứng có phải từ mông sinh ra hay không thôi, ta nghĩ đến đây, tà ác nhếch miệng cười.

“Cười, muội còn cười được à?”, Nhật Tây xoay người lại, ánh mắt tràn đầy lo lắng, “Haizz, dù sao muội cũng chỉ là một đứa trẻ!”. Ta nghe thấy lời này, liền im lặng nở nụ cười.

Ta nhìn thấy khóe miệng của Vị Đán sắp bị lệch đến nơi.

“Đi, chúng ta cùng đi gặp Phụ hoàng!”, Nhật Tây kéo lấy tay ta, khi đi ngang qua Vị Đán, đột nhiên kéo tay y. Vị Đán giận dữ, muốn giãy tay ra khỏi Nhật Tây.

“Nếu như trong lòng huynh không có quỷ thì đi theo đệ!”, Nhật Tây nói từng chữ: “Muội ấy là do đệ mang từ trong nam châu ra, đệ muốn huynh chịu trách nhiệm với muội ấy!”.

Bạn trẻ Nhật Tây à, bạn thật tài giỏi, ta im lặng đi về phía Vị Đán đang nắm chặt nắm đấm, bày ra vẻ mặt cực kỳ tiểu nhân đắc chí.

Vị Đán vốn đang sắp sửa nổi giận bỗng dưng trầm mặc, yên lặng nhìn ta, vô cùng bình tĩnh trả lời Nhật Tây: “Được, ta đi theo đệ gặp Phụ vương!”.

Cả người ta run lên, bị khí thế cường đại của y làm rung động, khi ánh mắt trầm tĩnh của Vị Đán nhìn ta, lần đầu tiên ta cảm thấy chột dạ quay đầu đi.

“Hạ Mật, muội đừng sợ, còn có ta!”, Nhật Tây hẳn là đã hiểu lầm sự chột dạ của ta, thấy ta quay đầu đi, nghĩ rằng ta đang e ngại Vị Đán.

“Dù cho đó là đại hoàng huynh, ta cũng sẽ không để huynh ấy vô duyên vô cớ bắt nạt muội!”.


Ôi, ta suýt chút nữa cảm động đến rơi lệ, nếu không nhìn thấy Nhật Huân cong mông ôm trứng quay trở về, chắc ta sẽ thực sự tuôn trào nước mắt cá sấu.

Nhật Huân vừa cuốn lấy quả trứng, vừa lăn lộn trong nước, thở hổn hển gào rú: “Mang theo vật chứng này, bẩn chết mất, chết mất…”. Hắn vừa nói vừa vội vàng ném quả trứng về cho ta, quá trứng nện vào đầu ta, nảy nảy, rồi tự mình lăn xuống khuỷu tay của ta nằm im lặng. Ta khóc không ra nước mắt, ôm lấy quả trứng, nghẹn họng nhìn về xa xa.

Con rồng bạc nhỏ kia đang lăn lộn dưới đất dùng khăn tay lau lấy lau để cái đuôi, vừa lau vừa sợ hãi kêu gào: “Bẩn chết mất, chết mất, ta chết mất!”.

= =, thằng nhóc này, sao lại mắc bệnh sạch sẽ nặng dữ vậy?