Tiêu Hải Sơn về nhà được ba tháng thì thị trường chứng khoán ầm ầm
rung chuyển. Cổ phiếu mấy ngành chủ đạo vốn được giới chuyên gia một
lòng ca ngợi đánh giá cao giờ tụt dốc trên diện rộng, trong đó cũng có
cả ngành khoa học kỹ thuật mà ông ta từng mua vào với số lượng lớn.
Trong năm ngày liên tiếp, giá cổ phiếu suy giảm năm ngày liên tiếp kể từ phiên giao dịch đầu tiên. Rất nhiều dân chơi cổ phiếu thật sự thắt ruột thắt gan, không thể làm gì khác ngoài dõi mắt đăm đăm nhìn biểu đồ giá
cổ phiếu đi xuống không ngừng, quả là hối hận không kịp.
Sau khi toàn bộ đống tập đoàn hàng đầu chủ đạo xuống đáy vực, tới
lượt các công ty nhỏ hơn lần lượt nhảy xuống theo. Toàn bộ cổ phiếu
trong dân chơi như thể hồng thủy vỡ đê, ào ạt tuôn ra không ngớt. Chưa
tới nửa năm, thị trường chứng khoán vốn đang vững chắc như bàn thạch,
giờ mong manh lay lắt như đèn trước gió. Những ngày tháng huy hoàng như
trong thần thoại của chứng khoán giờ chỉ còn là bóng trăng dưới nước,
bóng hoa trong gương, thành mộng ảo một thời.
Toàn bộ những gì Tiêu Hải Sơn kiếm được từ mấy năm nay coi như đều đổ vào đó cả. Ông ta hối hận muốn đập đầu vào tường cho rồi, chỉ còn niềm
an ủi duy nhất là cũng may trước khi cổ phiếu hoàn toàn tụt giá được mấy tháng, ông ta đã nghe lời Lăng Siêu mà rút toàn bộ vốn trở về, chỉ để
lại phần lãi ròng của mấy năm trước trong đó. Thế nên giờ vẫn giữ được
vốn ban đầu, như trước khi chơi cổ phiếu, không đến mức bán nhà ra đê
như nhiều người khác.
Cùng lúc với việc thị trường chứng khoán tuột dốc, Tiêu Thỏ cũng kết
thúc năm học thứ hai, chính thức bước vào năm thứ ba ở Đại học.
Chương trình học của khoa Y tá năm thứ ba được sắp xếp hơi khác với
những năm trước, ngoài việc phải học xong học phần của năm nay, còn có
một việc rất quan trọng đó là đi kiến tập. Đám sinh viên ngay từ ngày
đầu tiên khai giảng năm thứ ba đã bắt đầu lục tục đăng ký với trường, để trường có thể từ đó phân ra các tổ các nhóm thực tập sinh viên, không
hề qua loa đại khái.
Tiêu Thỏ mang trong lòng một cảm xúc lẫn lộn giữa lo lắng và sung
sướng đối với kỳ thực tập này. Lo lắng, là bởi vì lần đầu tiên các nàng
sẽ rời xa mô hình cơ thể người, thật sự đối mặt với bệnh nhân bằng xương bằng thịt, trong lòng dĩ nhiên phải có chút bất an. Nhưng đây cũng
chính là nguyên nhân để nàng sung sướng. Dù sao, nàng đã qua hai năm học làm y tá, cảm nhận rõ mình thật sự yêu thích nghề này, nên có thể nhờ
thực tiễn để nâng cao trình độ, dĩ nhiên là không còn gì tốt bằng.
Cứ thế thấp thỏm và hưng phấn, Tiêu Thỏ cùng toàn bộ sinh viên trong lớp đón chào kỳ kiến tập bắt đầu.
Đợt thực tập của năm ba thật ra không dài lắm, chỉ kéo dài khoảng
trên dưới sáu tuần, mục đích chính chỉ để quen với hoàn cảnh thực tế
trong viện, để chuẩn bị thật tốt cho kỳ thực tập chuyên nghiệp kéo dài
một năm.
Số Tiêu Thỏ cũng may, được phân bổ tới cùng một bệnh viện với cả ba
cô bạn cùng phòng – Bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất thành phố Z, bệnh
viện Thánh Lãng.
Thánh Lãng tuy là bệnh viện tư nhân, nhưng toàn bộ quy trình khám
chữa bệnh rất là hoàn hảo, dụng cụ phương tiện chữa bệnh lại tiên tiến,
lại còn có nhiều đoàn chuyên gia tới hội chẩn, hiệu quả trị liệu cao hơn hẳn. Cũng như lần khoa cấp cứu ngoại khoa của viện đó từng cứu chữa rất nhiều bệnh nhân của một ca tai nạn giao thông nghiêm trọng, dùng khả
năng ứng biến sự cố bất ngờ rất xuất sắc cùng với phương pháp trị liệu
hiện đại, được truyền thông đưa tin, lập tức trở nên vô cùng nổi tiếng
trong xã hội.
Có thể kiến tập và thực tập ở một bệnh viện như thế, đối với một y tá tương lai mà nói, có ý nghĩa vô cùng lớn lao. Nhưng cũng vì thế, Thánh
Lãng cũng yêu cầu thực tập sinh rất nghiêm khắc. Thế nên mấy ngày đầu
tiên đến cửa phòng bệnh họ cũng chưa được bước chân vào chút nào, chỉ
được tham gia một số hội thảo dành cho y tá, khiến cho một đám sinh viên y tá vốn xoa tay múa chân nóng lòng muốn bước vào thực tế đời sống vô
cùng nản lòng.
Ngay cả Đổng Đông Đông vốn kiên nhẫn nhất trong bọn cuối cùng cũng
không tránh khỏi có chút phê bình kín đáo với cách làm của bệnh viện.
"Chúng ta tới đây đã một tuần mà đến phòng bệnh cũng không được đến
thăm. Mình thấy như thể bệnh viên khinh thường đám thực tập sinh bọn
mình vậy!"
"Chứ còn không à. Bây giờ bệnh viện nào chả thế, cứ làm như thực tập sinh bọn mình có thể gây chết người không bằng."
"Thật ra ta nghĩ bọn mi nói vậy không hẳn đúng. Dù sao đây cũng là
lần đầu chúng ta tới bệnh viện, phía bệnh viện cẩn thận một chút cũng
đúng thôi. Hơn nữa đi nghe hội thảo về kinh nghiệm của các bác y tá lâu
năm cũng có ích với chúng ta về sau mà!" Tiêu Thỏ đứng cạnh khuyên hai
cô bạn.
"Chà chà! Bạn tổ trưởng Tiêu à, từ khi bạn thăng quan tiến chức, giọng càng lúc càng giống quan chức nha!"
Ý Nghê Nhĩ Tư chính là chỉ việc Tiêu Thỏ được lên làm trưởng ban Thể
dục vậy. Trước kỳ Đại hội năm ngoái, thày Uông phụ trách Hội Sinh viên
từng gọi nàng nói chuyện, muốn nàng tham gia ứng cử ở Hội Sinh viên một
lần. Bản thân nàng thì cho là kinh nghiệm mình còn ít, nên hoàn toàn
không muốn tham gia. Không ngờ tới lúc Hội trưởng Triệu Thần Cương viết
danh sách ứng cử, phát hiện thấy còn thiếu người, thế là anh ta tự quyết định đưa tên nàng vào. Tới lúc danh sách được dán lên Tiêu Thỏ mới ớ ra khi thấy có tên mình. Không còn cách nào khác nàng đành phải gắng gượng tiếp tục.
Sự đời tréo ngoe, cố tình trồng hoa hoa chẳng nở, vô tâm cắm liễu
liễu thành cây. Vị trưởng ban Đối ngoại Bạch Tố sư tỷ kia lần này vốn
mang đầy hùng tâm tráng chí mà tranh cử Hội trưởng Hội Sinh viên, cuối
cùng đến chức Hội phó cũng chẳng có, trong khi Tiêu Thỏ chỉ được đưa vào cho đủ số trong danh sách lại được chọn làm trưởng ban Thể dục. Đám bạn cùng phòng của nàng vừa biết, lập tức trêu chọc Thỏ Thỏ không ngớt
miệng, nói là cái gì mà số Tiêu Thỏ là số ruồi bâu, đến chức trưởng ban
cũng có thể tiện tay nhặt được.
Có điều đạt được chức trưởng ban này tuy có một phần nhờ may mắn,
nhưng dù gì sự cố gắng chuyên cần của Tiêu Thỏ lúc thường ngày ai cũng
có thể nhìn rõ ràng cả, có thể lên làm trưởng ban âu cũng là mong mỏi
của số đông mọi người.
Từ sau khi nàng được bầu làm trưởng ban như thế, cô chủ nhiệm Tưởng
Tiểu Hồng bắt đầu nhìn nàng với đôi mắt khác. Học kỳ này vừa khai giảng
cô lập tức chỉ định nàng làm bí thư chi bộ. Tiêu Thỏ quả thật chẳng thể
hiểu nổi. Từ nhỏ tới lớn cứ đều đều làm phó thường dân không có tiếng
tăm gì, cùng lắm là làm ủy viên tổ Lao động hồi đi học. Ai dè lên đại
học lại làm cán bộ cấp cao, quả thật phải mất một thời gian nàng vẫn có
cảm giác được ưu ái quá lại đâm vừa lo vừa mừng.
Cũng may Tiêu Thỏ đã được trui rèn trong môi trường Hội Sinh viên vài năm, nên làm bí thư chi bộ của lớp nàng có thừa năng lực, chỉ qua một
học kỳ đương chức đã nhẹ nhàng đâu vào đó, được cả lớp đồng lòng ủng hộ
ngợi ca. Tưởng Tiểu Hồng thấy người mình chọn được hoan nghênh dĩ nhiên
trong lòng càng vui vẻ. Thế nên đến học kỳ kiến tập, cô thẳng thừng đưa
luôn Tiêu Thỏ vào chức tổ trưởng tổ thực tập sinh. Cũng vì thế nên Nghê
Nhĩ Tư mới gọi Tiêu Thỏ là tổ trưởng Tiêu.
Tiêu Thỏ hơi hơi xấu hổ. "Các mi đừng có trêu ta nữa mà, cứ làm như là ta không cùng chiến tuyến với bọn mi vậy!"
"Ta có trêu mi đâu? Bọn ta đang khen mi đấy chứ, đúng không Tiểu Hạ?" Đổng Đông Đông trêu chọc.
"Ừm!" Hạ Mạt không thèm quay đầu lại chỉ ậm ừ trả lời, hai mắt cô
nàng còn đang bận dính chặt lấy một bộ mô hình cơ thể người, tròng mắt
phát sáng lòe lòe hưng phấn.
Cả đám đang nhí nhố nhăn nhó cười, bỗng có tiếng cô giáo Lâm Huệhướng dẫn phụ trách đợt kiến tập này gọi. "Tiêu Thỏ, qua bên này một chút!"
Tiêu Thỏ vội vàng nghiêm chỉnh lại đi theo ra ngoài.
"Đây là bác sĩ Giang, người phụ trách đợt thực tập này của chúng ta." Lâm Huệ giới thiệu. "Cậu ấy cũng tốt nghiệp khoa Y trường mình mà ra
cả, nên tính ra cậu ấy là đàn anh của các em. Ba tuần tới sẽ do cậu ấy
sắp xếp các em tới thực tập ở khoa nào."
"Vâng." Tiêu Thỏ gật đầu mà lòng âm thầm kêu khổ, không ngờ bác sĩ
phụ trách các nàng lại là Giang Hồ. Nàng vốn biết Giang Hồ là con trai
viện trưởng viện này, nhưng không ngờ quý tử của viện trưởng lại hạ mình tới làm hướng dẫn cho đám thực tập sinh nhỏ bé như các nàng. Quả thật
không biết trong bụng anh ta đang tính toán cái gì.
Vẻ mặt Tiêu Thỏ có chút kỳ quái, nhưng Giang Hồ không thèm bận tâm,
chỉ mỉm cười gật đầu nhìn Lâm Huệ. "Cô giáo Lâm, cô cứ yên tâm, em quen
với Tiêu sư muội từ lâu rồi. Nhất định em sẽ cố-gắng-hết-mình chiếu cố
cho các em ấy." Anh ta cố tình nhấn mạnh bốn chứ cố gắng hết mình, nhân
thể liếc mắt một cách đầy lơ đãng về phía Tiêu Thỏ, ánh mắt như đang
nheo nheo lại cười thầm làm cho người khác không khỏi run lên trong
lòng.
Lâm Huệ hoàn toàn không nhìn thấy thâm ý trong ánh mắt Giang Hồ,
ngược lại còn bị câu Cô giáo Lâm anh ta gọi khiến cho đầu khớp xương
muốn nhũn như chi chi, hai mắt sáng rực lên vỗ vai Tiêu Thỏ cười. "Tiêu
Thỏ, bác sĩ Giang khẳng định sẽ chiếu cố em, em đừng làm cho cô thất
vọng nhé!"
Trong lòng Tiêu Thỏ quả thật muốn gào rú điên cuồng, nhưng ngoài
miệng không có cách nào khác, chỉ có thể gật đầu ngoan ngoãn. "Vâng ạ
thưa cô Lâm."
"Vậy cô Lâm về trước nha, ở đây giao lại cho các em đấy!" Lâm Huệ thế là có thể yên tâm dũng cảm ra về.
Lâm Huệ vừa đi, bản tính xấu xa của Giang hồ quả nhiên liền bại lộ.
Anh ta vươn tay định vuốt má Tiêu Thỏ một cái. Cũng may Tiêu Thỏ đã
chuẩn bị tâm lý, vừa gạt tay anh ta ra vừa nhảy phắt một cái tránh ra
chỗ khác, bày ra tư thế phòng thủ nghiêm chỉnh.
Giang Hồ cười khổ. "Sư muội, em không cần đề phòng anh như thế, anh có phải sài lang hổ báo gì đâu?"
Vâng, không phải sài lang hổ báo mà là sói đội lốt thỏ hổ nhe răng
cười, tôi không đề phòng anh thì đề phòng ai? Nghĩ thế nhưng Tiêu Thỏ
không nói ra miệng, chỉ có ánh mắt tiết lộ nàng nghĩ gì.
"Sư muội à..." Giang Hồ chả biết làm sao. "Anh có ăn thịt em đâu. Hơn nữa những lúc chúng ta ở một chỗ, anh đã chiếm được tí tiện nghi nào
của em chưa hả?"
Giang Hồ nói tới đây, ánh mắt hiện lên vẻ thất bại khiến Tiêu Thỏ
cũng có chút xấu hổ. Nhớ lại từ khi nàng quen anh ta, anh ta bị mắng
cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, thậm chí bị đạp nữa rồi, nhưng cũng
đúng là chưa chiếm được tí tiện nghi nào. Nghĩ thế, Tiêu Thỏ không khỏi
ngượng ngùng đứng thẳng lên. (Tác giả nói: Thỏ Thỏ a, con quả là đứa bé
lương thiện nhất của mẹ! TAT)
Nào ngờ vừa buông lỏng cảnh giác, Giang Hồ lại thò tay sói ra. Tiêu Thỏ không nói câu nào, nắm lấy tay anh ta bẻ ngoéo một cái.
"Thôi thôi thôi! Anh thua em rồi..." Giang Hồ đau quá vội vã cầu xin tha thứ liên tục.
Giờ Tiêu Thỏ mới buông tay ra, vẻ đề phòng trên mặt lại càng rõ rệt.
Giang Hồ xoa xoa cánh tay suýt bị bẻ gãy của mình, trong lòng quả
thật không biết làm sao. Cho tới giờ chỉ có con gái bị anh ta coi rẻ,
trừ Tiêu Thỏ ra. Từ lúc gặp phải cô nàng này, chính anh ta liên tục bị
coi rẻ, tới giờ thậm chí đến bàn tay cô nàng anh ta cũng chưa từng chạm
vào nổi chứ đừng nói, cứ hăm he ra tay là lại bị đánh tơi tả... Cũng
tốt, con gái như thế mới có sức hấp dẫn chứ. Chỉ cần Tiêu Thỏ còn thực
tập tại Thánh Lãng, đảm bảo anh ta có cơ hội nhỏ lửa hầm thỏ.
Càng nghĩ, càng thêm tự tin. Giang Hồ đứng thẳng lại, trên mặt bỏ đi
vẻ lưu manh, thò tay lấy một bảng phân công trên bàn đưa cho Tiêu Thỏ.
"Đây là danh sách thực tập anh đã sắp xếp. Em đi photo lại rồi
phát cho mỗi sinh viên một bản. Ngày mai cứ dựa theo phân công trên đó
mà tới từng khoa, các y tá trưởng mỗi khoa sẽ giúp các em thực tập. Hiểu chưa?"
Tiêu Thỏ nhận lấy bảng phân công, nhìn qua nhìn lại, quả là sắp xếp
cũng hợp lý. Nghê Nhĩ Tư được phân tới khu nội trú, Hạ Mạt tới khoa Nhi, buồn cười nhất là Đổng Đông Đông, bị phân công tới khoa Trĩ!
Có điều Tiêu Thỏ cũng lập tức phát hiện thấy trên đó hình như không
có tên mình. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên. "Vậy em sẽ tới đâu?"
"Em ấy à?" Giang Hồ bí hiểm cười. "Em đi theo anh!"