Tiêu Thỏ lớn bằng từng này, lần đầu tiên trong đời hiểu ra được chân
lý "Làm người đã khó, làm con gái càng khó, mà làm con gái nổi tiếng đã
khó lại càng thêm khó." Những lời này quả thật vô cùng sâu sắc khó
lường.
Từ hôm đoạn phim "Tiêu Thỏ dũng cảm chiến đấu với kẻ cướp" được
truyền bá trên Internet, cả cuộc sống của nàng đã chính thức hoàn toàn
bị đảo lộn.
Trước tiên là hằng hà sa số các cú điện thoại gọi tới di động của
nàng, rồi không ngớt người trên mạng gửi thư đến hỏi nàng có võ thật hay không, lại có em gái của bà dì của một người hàng xóm cũ từ lâu chạy
tới nhận người quen, rồi thì phóng viên đài truyền hình mò tới muốn
phỏng vấn nàng. Rầm rộ nhất ấy là có một hãng làm phim chạy tới muốn ký
hợp đồng với nàng để đóng một bộ phim võ hiệp.
Chưa kể nàng liên tục bị các sinh viên trong trường vây quanh bàn tán chỉ trỏ, mỗi lần nàng có lớp học nào đó, tỷ lệ lên lớp luôn cao chót
vót so với bình thường. Về phần các giáo sư giáo viên trong trường, ai
cũng tranh giành lẫn nhau để vào giảng dạy lớp có nàng học, ai cũng nói
muốn nếm thử cảm giác giảng dạy một giảng đường chật kín người.
Rồi sau đó, việc này cuối cùng cũng tới tai ban lãnh đạo trường. Các
vị cấp cao trong trường tới tìm nàng trò chuyện, nói rằng hành động vì
nghĩa khí của nàng đại diện cho tinh thần phong cách của sinh viên thế
hệ mới, khiến cho trường học cũng thêm vẻ vang danh tiếng, vô cùng đáng
được khen thưởng. Ban lãnh đạo vốn vô cùng nghiêm khắc khó gần, giờ lại
lập ra một tấm bằng khen "Hiệp nghĩa" tặng cho nàng, còn có tiền thưởng
là hai trăm tệ.
Cầm bằng khen với phong bì tiền thưởng, Tiêu Thỏ quả thật dở cười dở
khóc. Cái này đâu phải là tiền thưởng gì chứ? Rõ ràng là cát xê quảng
cáo thì có! Nàng đã nhận tiền, về sau trường bắt nàng đi tới đài phát
thanh truyền hình phỏng vấn nàng sẽ không thể không đi. Mà chết người
nhất chính là, số tiền này nàng thật sự không thể không nhận, vì đó là
mặt mũi danh dự của ban lãnh đạo a... Tóm lại, nàng tới số rồi...
Ấy vậy mà Đổng Đông Đông và Nghê Nhĩ Tư lại vô cùng vui sướng, còn
nói họa hoằn lắm mới thấy trường học chi tiền, bắt Tiêu Thỏ phải đi khao các nàng. Kết quả là cả bốn người chạy tới một nhà hàng gần trường học
ăn khao xong, Tiêu Thỏ còn phải bù thêm năm mươi hai tệ nữa.
Đã thế Đổng Đông Đông còn an ủi nàng một cách vô cùng thô bỉ. "Thỏ Thỏ à, không phải là hai trăm năm mươi đã là may rồi."
Có điều lúc ông chủ nhà hàng nhìn thấy Tiêu Thỏ lập tức nhận ra vị nữ hiệp nổi tiếng, liền một mực nói không lấy hai đồng lẻ làm gì, bớt cho
nàng số lẻ. Thế là Tiêu Thỏ quả thật biến thành "hai trăm năm mươi". (1)
Ăn uống no nê, trên đường về trường, chủ đề tán phét dĩ nhiên không
ngoài chuyện đoạn video của Thỏ Thỏ. Từ võ công kinh người của Tiêu Thỏ
nói sang bọn cướp đường, từ bọn cướp đường nói sang đoạn video, từ đoạn
video nói sang việc nhà trường phát bằng trao thưởng, cuối cùng Đông
Đông than thở một câu. "Giá mà bây giờ lại có cướp nhỉ, chúng mình sẽ có thể đi ăn khao tiếp rồi!"
"Đúng nha, một thằng đến ta đánh một thằng, hai thằng đến ta đánh một đôi! Dù gì Thỏ Thỏ của chúng ta võ công cũng vô cùng cao cường kia mà!" Nghê Nhĩ Tư gật đầu.
Hạ Mạt: "Một tên cướp được hai trăm tệ, hai tên được bốn trăm tệ. Lần sau chúng ta có thể ăn gấp đôi rồi!" (Thua mấy cô bạn của Thỏ Thỏ, Thỏ
ta hiền quá đi!)
Tiêu Thỏ hết nói nổi. Các mi có cần dã man tàn bạo như thế không hở?
Kết quả, nàng còn chưa kịp nói ra lời, bỗng dưng trên đường nảy ra
một bóng người chặn đường các nàng thật! Trời tối đen như mực, kẻ kia
đột ngột vọt đến trước mặt các nàng khiến mọi người đều sững sờ.
Một lúc sau Nghê Nhĩ Tư mới run rẩy thì thầm. "Cướp đường bây giờ sao chả thằng nào che mặt thế nhỉ?"
Đổng Đông Đông ưỡn ưỡn ngực lên. "Đòi tiền thì đây không có, đòi sắc thì may ra có một người thôi!"
Hạ Mạt: "Đóng cửa lại, thả Thỏ ra!" (Nghe như đóng cửa lại, thả chó ra ấy!)
Tiêu Thỏ: "......"
So với vẻ lo lắng của bốn cô gái, kẻ vừa tới lại tỏ ra vô cùng thản
nhiên, đảo mắt nhìn quanh cả bốn người, cuối cùng mới nhìn chằm chằm vào Tiêu Thỏ. "Em là Tiêu Thỏ?"
Bị kẻ kia hỏi một câu, cuối cùng Tiêu Thỏ cũng hoàn hồn trở lại, lướt nhìn anh ta để đánh giá sơ sơ gã con trai trước mặt. Người cao vừa
phải, tóc hơi hơi dài, đeo một đôi kính, nhìn qua cũng có vẻ nho nhã
lịch sự. Có điều mình hình như không biết anh ta, đừng bảo anh ta lại
muốn tới xin đấu võ với nàng nhé. Mấy hôm nay nàng đụng phải không biết
bao nhiêu người như thế rồi.
"Là tôi..." Nàng rụt rè nói, nhưng ngay lập tức thấy không ổn, lập
tức bổ sung một câu. "Có điều tôi không đấu võ với người khác đâu."
Tên kia ngẩn ra, lập tức cười phá lên. "Sư muội, em hiểu lầm rồi, tôi không phải tìm em để luận võ."
"A!" Nghê Nhĩ Tư bỗng bật kêu lên, vẻ vô cùng kích động. "Ta nghĩ ra
rồi. Anh... anh có phải là Hứa Bách Dịch của Hội sinh viên đúng không?"
Hứa Bách Dịch? Tên này Tiêu Thỏ cũng có nghe qua vài lần.
Nghe nói anh ta vừa vào Hội Sinh viên của đại học Z, lập tức biểu
hiện vô cùng xuất sắc nhanh chóng đoạt lấy chức Hội trưởng Hội sinh
viên. Đám sinh viên trong Hội dưới quyền anh ta hoạt động vô cùng có nề
nếp, thành tích ưu tú. Sau đó, anh ta lại nhận thêm chức Chủ tịch Hội
đồng sinh viên, trở thành người đầu tiên trong lịch sử trường Z kiêm
nhiệm hai chức đứng đầu Hội sinh viên và Hội đồng sinh viên. Năm ngoái,
anh ta được nhà trường đề cử, tham gia ứng tuyển chức Chủ tịch Hội liên
hiệp Sinh viên toàn thành phố, lập tức nhận được số phiếu áp đảo, trở
thành một nhân vật vô cùng nổi danh trong trường. Nhưng nhân vật nổi
tiếng như vậy tại sao lại tìm đến mình cơ chứ?
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tiêu Thỏ, Hứa Bách Dịch cũng không vòng vo nhiều mà nói thẳng. "Sư muội, tôi tìm em là muốn mời em tham gia Hội
Sinh viên."
Hội Sinh viên? Tiêu Thỏ càng ngẩn ra. Từ khì nàng đi học tới giờ, trừ một lần tham gia đội bóng rổ, nàng không hề tham gia vào bất kỳ hội
nhóm sinh viên nào. Thứ nhất là việc học của Khoa Y tá khá là bận rộn,
nàng lại càng không còn sức đi tham gia. Thứ hai là bản thân nàng cũng
không hề ham hố hư danh gì cả, không hề có chút hứng thú nào với Hội
sinh viên.
Thế mới nói, trước vụ đoạn phim này, Tiêu Thỏ quả thật là một cô sinh viên vô cùng bình thường không hề nổi trội.
"Sư huynh, quả thật em không phải giỏi giang như trên mạng nói, cũng chả có kinh nghiệm gì..."
Ngay lúc Tiêu Thỏ cố từ chối một cách lịch sự, Hứa Bách Dịch lại ngắt lời nàng. "Sư muội, quả thật tôi biết em nhờ trên mạng nói, nhưng thật
sự tôi rất tán thành kiểu người thấy việc nghĩa không ngại làm như em,
dám nghĩ dám đảm đương, tinh thần này rất phù hợp với Hội Sinh viên của
chúng ta. Hy vọng em có thể suy nghĩ cẩn thận rồi hẵng trả lời tôi sau."
Hứa Bách Dịch đã nói thế, Tiêu Thỏ cũng không thể từ chối được. "Em sẽ suy nghĩ sau vậy."
Hai người trao đổi số di động. Khi về phòng ngủ, căn phòng số 438
tầng số 9 lại bắt đầu mở ra hội nghị bàn thảo về việc này. Có điều, trừ
Tiêu Thỏ ra, toàn bộ ba người còn lại đều tán thành đề nghị của Hứa Bách Dịch, thế nên hội nghị nhanh chóng biến thành buổi đấu tố của cả phòng.
Đổng Đông Đông không nói nhiều, trước tiên là mắng loạn lên. "Thỏ Thỏ, mi thật là ngốc a!"
Tiêu Thỏ bị mắng, đúng là ngốc cả người. "Ta ngốc chỗ nào?"
"Ta bảo mi ngốc là được rồi. Mi có biết hàng năm bao nhiêu người
tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được vào Hội Sinh viên không hả? Mi được
lắm, cơ hội tốt đẹp đến thế tự mò tới chỗ mi, mà mi lại còn định từ
chối!"
"Nhưng ta không có hứng thú tham gia..."
"Sao mi lại đem Hội Sinh viên thần thánh của chúng ta so sánh với
những hứng thú rẻ tiền cơ chứ?" Nghê Nhĩ Tư bất mãn. "Sinh viên là phải
vì toàn bộ sinh viên trong trường mà phục vụ. Sinh viên chính là nhân
dân, Mao Chủ tịch có nói vì nhân dân phục vụ, mi từ chối phục vụ nhân
dân chính là phản đối Đảng, là biểu hiện tư sản đồi bại!"
Thế là vấn đề được đẩy lên tầm cao của tư tưởng chính trị, khiến Tiêu Thỏ không còn gì để nói.
Lúc này, Hạ Mạt nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng. "Thỏ Thỏ, mi nên đi."
"Sao đến cả mi cũng thấy là ta nên đi?" Hạ Mạt luôn có lý lẽ của
mình, nàng ta đã bảo nên đi, không lẽ quả thật nàng không nên từ chối?
Cuối cùng Đổng Đông Đông nói nốt. "Thỏ Thỏ, thật ra tham gia Hội Sinh viên cũng là một cơ hội tốt với mi kia mà. Mi xem Lăng Siêu nhà mi vĩ
đại như vậy, mi làm bạn gái hẳn không thể cứ yên lặng không nghe không
nhìn không nói gì mãi, lặng lẽ làm người phụ nữ ẩn hình ở sau thành công của người đàn ông chứ?"
Không hổ là lớp trưởng, chỉ một câu đã đánh trúng điểm yếu của Tiêu
Thỏ. Từ nhỏ tới lớn Lăng Siêu luôn luôn là người ưu tú nhất trong mắt
mọi người. Trước đây thì nàng không thèm quan tâm, nhưng giờ hai người
đã thành một đôi, mỗi lần nhìn thấy hắn ta cố gắng học tập làm việc,
nàng sẽ không tránh khỏi có chút tự ti, cảm thấy mình không xứng với
Lăng Siêu. Nếu bây giờ nàng tham gia Hội Sinh viên, tình trạng này có lẽ sẽ cải thiện chăng...
Cứ nghĩ như thế, Tiêu Thỏ lập tức quyết định. Nàng ngẩng cao đầu, kiên cường nói. "Được, ta sẽ tham gia!"
Tối đó, Tiêu Thỏ ở trong toilet rửa mặt đánh răng, ba người kia ở bên ngoài lén họp nhau lại.
Nghê Nhĩ Tư nói. "Wow, lớp trưởng à, mi thật lợi hại nha, một câu thôi cũng có thể thuyết phục Thỏ Thỏ!"
"Dĩ nhiên! Không nói như thế làm sao con bé chịu tham gia Hội sinh
viên được? Không tham gia, lớp chúng ta biết tìm ai để lập quan hệ cấp
cao đi cửa sau đây? Hắc hắc hắc..."
"Không tham gia, làm sao ta có cớ đến Hội Sinh viên ngắm mỹ nam được? Hắc hắc hắc..."
Hai người cùng cười gian, đồng loạt quay sang nhìn Hạ Mạt, hai miệng một lời. "Mi cũng có mục đích cá nhân đúng không?"
Một cơn gió lạnh thổi qua, hai mắt Hạ Mạt lóe ra ánh sáng xanh gian
ác, nhếch mép cười chậm rãi nói. "Con bé vào Hội Sinh viên, sẽ có thể
góp ý với trường học để tăng thêm số buổi học Giải phẫu sinh lý của Khoa chúng ta. Hắc hắc hắc hắc..."
Nghê Nhĩ Tư: "......"
Đổng Đông Đông: "......"
Cứ thế, dưới hàng loạt âm mưu đen tối kia, Tiêu Thỏ rốt cục bước trên một con đường không có đường lui... Nhầm nhầm, là một con đường khang
trang rộng rãi "Vì nhân dân phục vụ".
Tiêu Thỏ quyết định tham gia Hội Sinh viên, trừ ba cô bạn cùng phòng
gian ác kia vô cùng sung sướng, còn có một người khác sung sướng không
kém, chính là Hứa Bách Dịch.
Nói về Hứa Bách Dịch, anh ta quả thật là một nhân vật ra trò, nhưng
có thể trèo lên cao như thế, ngoài thực lực không thể thiếu ra, cũng
không thể tránh khỏi dùng một chút thủ đoạn nhỏ bé. Năm ngoái, do anh ta một mực chăm chú cho công việc của Hội Liên hiệp Sinh viên, bỏ qua
không ít việc của Hội Sinh viên trường, khiến cho trong Hội Sinh viên có không ít thành viên không vừa lòng với mình. Trong số đó phải kể đến
trưởng ban Thể dục Triệu Thần Cương, là người có ý kiến phản đối anh ta
nhất. Vì để ổn định tinh thần cấp dưới đồng thời để củng cố thế lực của
mình, lần này anh ta cố ý muốn nhân dịp tuyển thành viên mới, thay
trưởng ban Thể dục mới luôn. Có điều Triệu Thần Cương vừa có thế lực vừa có năng lực, lại có nhiều quyền hành, anh ta mãi không tìm thấy ai có
thể thay thế được Triệu Thần Cương! May thay, đúng lúc đó ông trời lại
giúp anh ta lần nữa – Tiêu Thỏ trở nên nổi tiếng!
Hứa Bách Dịch đã phân tích kỹ càng, Tiêu Thỏ tranh tuyển trưởng ban Thể Dục có ba ưu thế.
Trước tiên là cô ta học võ, lại được không ít giải thưởng thi đấu,
làm trưởng ban Thể dục sẽ không ai dám nói cô ta hữu danh vô thực. Tiếp
theo, cô ta có danh tiếng, hiện giờ cả trường phải đến một nửa sinh viên đều là fan hâm mộ cô ta, nếu cô ta đứng ra tranh tuyển, đảm bảo số
phiếu tuyệt đối chiếm đa số! Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, Tiêu
Thỏ không hề có kinh nghiệm gì cả, như một tờ giấy trắng. Cô ta làm cấp
dưới sẽ không hề uy hiếp tới địa vị của anh ta hiện nay! (Ghét thằng cha này!)
Nói thẳng ra, nếu coi Hội Sinh viên như một cái hậu cung, Hứa Bách
Dịch chính là hoàng hậu đang tính toán bồi dưỡng thế lực vây cánh cho
mình, còn Tiêu Thỏ, do đó trở thành một quân cờ cho anh ta.
Suy tính này của Hứa Bách Dịch dĩ nhiên là Tiêu Thỏ không biết. Trong lòng nàng chỉ nghĩ làm sao để xứng đáng với Lăng Siêu, nên khó mà lo
nghĩ xa xôi như vậy được. Hôm sau nàng tới buổi họp của Hội Sinh viên để báo danh. Vừa nghe nói nhân vật nổi tiếng trên mạng sẽ tới, toàn bộ các trưởng ban của Hội Sinh viên lập tức vô cùng háo hức. Tiêu Thỏ vừa bước vào văn phòng Hội Sinh viên, lập tức bị vây quanh chỉ trỏ bàn tán,
không khác gì nhìn con khỉ trong sở thú cả... T____T
"Em quả thật là Tiêu Thỏ được nhắc tới trên mạng à?" Chị sinh viên
mặc áo đỏ buộc tóc đuôi ngựa này là trưởng ban Tuyên truyền Trầm Nhạc.
"Xin hỏi cô nương thuộc môn phái sư thừa nào?" Anh chàng hai tay ôm
quyền, miệng thốt như trong truyện kiếm hiệp này là trưởng ban Học tập
Lưu Tín.
"Tôi thấy em vô cùng dẻo dai đó, chi bằng vào ban Văn nghệ bọn tôi
đi!" Đúng thế, nhân vật mặc váy siêu ngắn đi tất mỏng trong lúc trời mới vào xuân này chính là trưởng ban Văn nghệ Cố Hân Điềm.
Bị nhóm người mồm miệng không ngớt này vây quanh, Tiêu Thỏ thật sự
chỉ muốn tìm chỗ nào trốn cho xong, may mà Hứa Bách Dịch nhanh chóng
giải vây cho nàng. "Các cô cậu đừng dọa sư muội nữa, tôi đã sắp xếp công tác cho cô bé rồi. Thần Cương, bên ban Thể dục của cậu hình như còn
thiếu một người quản lý phải không?" Anh ta hướng mắt nhìn sang một nam
sinh viên đang ở yên một góc.
Tiêu Thỏ nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy một cái đầu tròn tròn, thân
hình cao lớn, mặc đồ thể thao, gương mặt chỉnh tề. Chỉ thấy người này
miễn cưỡng dựa vào tường, ánh mắt lướt qua người Tiêu Thỏ, khẽ xì một
tiếng.
Hành động này tuy rất ngắn, nhưng lại hoàn toàn rơi vào mắt Tiêu Thỏ, thêm ánh mắt khinh thường của anh ta, khiến Tiêu Thỏ lập tức vô cùng
buồn bực. Trực giác cho nàng biết, người này hoàn toàn không thích nàng!
"Được rồi, mọi người giải tán!" Hứa Bách Dịch vỗ tay. "Thần Cương,
cậu đưa sư muội đi xem chung quanh một chút cho quen thuộc địa điểm được không?"
Gã con trai tên là Triệu Thần Cương kia khẽ ừ hử một tiếng, chậm rãi
từ tốn đứng thẳng lên, rồi lảo đảo bước ra ngoài... Chú ý nhé, là lảo
đảo bước ra ngoài đó!
Tiêu Thỏ ngốc cả người, mãi mới hoàn hồn vội vàng đi theo anh ta.
Triệu Thần Cương tuy là lảo đảo bước đi, nhưng anh ta chân tay dài
như vượn, có lảo đảo mấy cũng lảo đảo rất nhanh, bước rất dài. Tiêu Thỏ ở phía sau gần như là phải chạy theo mới kịp. Cứ thế đi một lúc lâu,
Triệu Thần Cương cũng không thèm quay đầu nhìn nàng một lần nào. Lần đầu tiên vào Hội Sinh viên lại gặp một nhân vật như thế khiến nàng không
biết làm sao cho phải.
"Ơ, xin lỗi..."
"Cái gì?" Triệu Thần Cương đột ngột dừng chân lại, xoay người nhìn
nàng. Ánh mắt kẻ này vô cùng kỳ quái, nhìn qua có vẻ lơ đãng nhưng dường như lại có một sức uy hiếp to lớn. Anh ta chỉ liếc qua nàng một cái, mà những gì Tiêu Thỏ vừa muốn nói lập tức bay đi đâu hết.
"Ơ... văn phòng ban Thể dục... ở chỗ nào ạ?"
Triệu Thần Cương nhìn nàng chằm chằm một lúc, bỗng lướt mắt đi chỗ khác, chỉ chỉ một văn phòng bên cạnh. "Ở đây."
Tiêu Thỏ nhìn qua đó, phát hiện chỉ cách mình có một vài mét, có một
tấm bảng với ba chữ vàng lấp lánh to đùng đập vào mắt... Ban Thể Dục!
=.=
***
Chú thích:
(1) Nguyên văn là Nhị bách ngũ: ý chỉ người ngu ngốc, dễ bị vinh hoa tiền tài làm cho mờ mắt.
Xuất xứ của cụm từ này: Thời Chiến Quốc có một vị biện sĩ vô cùng nổi tiếng tên là Tô Tần. Ông dùng ba tấc lưỡi của mình để thuyết phục
sáu nước Tề, Sở, Yên, Triệu, Ngụy, Hàn liên hợp với nhau kết thành đồng
minh chống lại nước Tần lớn nhất. Sáu vị quốc vương vô cùng khâm phục
ông nên đều phong ông làm thừa tướng, lịch sử gọi là "Lục quốc phong
tương". Nhờ đó mà nước Tần chấp nhận không mang quân đi đánh sáu nước
nhỏ trong vòng 15 năm.
Có điều sau đó sáu nước nhỏ gây hấn lẫn nhau vì cái lợi trước
mắt. Tô Tần lại liên tục đi qua từng nước thuyết phục mà không thành,
lại đắc tội với sáu vị quốc vương nên bị truy đuổi, cuối cùng ông ở lại
nước Tề làm quan. Một hôm có một kẻ thích khách tới ám sát. Tô Tần bị
thương nặng không qua khỏi được. Trước khi chết, ông bày cho Tề vương
một kế để tìm ra kẻ giết mình: "Xin bệ hạ hãy bêu đầu thần, xé xác thần
trước dân chúng và bố cáo thiên hạ thần là nội gián nước Yên đến phá
hoại nước Tề, Tề vương vốn có ý giết từ lâu. Giờ may có kẻ giết thay, vì dân trừ hại, nên ai giết có thể đứng ra nhận tiền thưởng ngàn vàng."
Cáo thị vừa nêu, lập tức có bốn kẻ chạy tới, ai cũng tranh giành
là mình đã giết Tô Tần. Tề vương hận nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn
mỉm cười nói. "Giờ có bốn người, với một ngàn lạng vàng, bốn người các
ngươi muốn chia làm sao?" Bốn kẻ kia không biết là trúng kế, cao hứng vô cùng mà đáp. "Dễ thôi mà, một ngàn lượng chia bốn, mỗi người được hai
trăm năm mươi lượng vàng." (Mỗi nhân nhị bách ngũ).
Tề vương vừa nghe lời bọn họ háo hức muốn lấy vàng, lập tức gọi
quân lính đem bọn họ ra xử trảm hết. Bốn kẻ kia vì tham vàng mà chết oan uổng, vì thích khách là của nước Tần cử đến, đã an toàn về Tần từ lâu.
Từ đó, dân gian lưu truyền câu nói "Nhị bách ngũ", thường dùng để chỉ
những kẻ ngu xuẩn, ngốc nghếch bị tiền tài che mắt mà làm bừa. (Nguồn:
baidu)
Ý của Đông Đông là Tiêu Thỏ trả hai trăm năm mươi hai đồng, không phải hai trăm năm mươi, nên không phải "nhị bách ngũ". Có điều sau đó
nhờ sự "rộng lượng" của ông chủ nhà hàng nên Tiêu Thỏ quả thật thành
"nhị bách ngũ", phải trả hai trăm năm mươi tệ cho bữa khao. =))