Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Chương 46

Một cú đấm này của Lăng Siêu không những khiến Tiêu Thỏ ngốc cả
người, mà Giang Hồ cũng sững sờ. Thật lâu sau anh ta mới hồi tỉnh lại và nhận ra mình vừa bị đánh.

Lại nói tiếp, Giang mỹ nam cũng thật là thảm hại, hết bị Tiêu Thỏ
đánh tơi tả, lần này lại bị Lăng Siêu đấm. Cứ tiếp tục như vậy, ai biết
thì biết anh ta bị đánh, ai không biết còn tưởng anh ta làm cái bao cát
cho hai người kia tập võ chứ.

Giang Hồ nổi giận, wow, hậu quả sẽ thật nghiêm trọng.

Anh ta bước lên một bước, không thèm mở miệng nói với câu nào mà vung ngay một cú đấm về phía Lăng Siêu.

Lăng Siêu nhanh nhẹn cúi người tránh được, nhưng cũng nắm chặt tay lại đấm trả.

Cứ như vậy anh một đấm tôi một đấm, hai người nhanh chóng đánh nhau
loạn cào cào, khiến cho Tiêu Thỏ đứng một bên bối rối cuống quít muốn
chết được, vội vã kêu gọi hai chiến sĩ kia ngừng tay. Cơ mà hai kẻ kia
đang đỏ cả mắt nhăn cả trán đánh nhau túi bụi làm sao cứ thế dừng lại
được? Mắt thấy hai người lại giơ tay lên chuẩn bị đấm nhau tiếp, Tiêu
Thỏ cuối cùng cũng nổi giận đùng đùng.

Còn dám đánh? Đánh cái đầu hai người á!

Nàng bước tới, vung tay đấm cho mỗi kẻ hiếu chiến một phát, dĩ nhiên cú đấm dành cho Lăng Siêu nhẹ hơn không ít.

Tiêu Thỏ không hổ là võ sinh ưu tú, chỉ hai cú đấm là có thể tách hai kẻ
nóng đầu này ra. Nhưng hai người này tuy không vung vẩy tay chân đánh
nhau nữa, ánh mắt sắc như dao muốn giết người vẫn không hề suy giảm chút nào. Hai anh chàng đứng cách nhau vài thước, liên tục phóng ra ánh mắt
sát thủ mong giết chết kẻ kia.

Thấy tình hình này, Tiêu Thỏ vô cùng bực mình, một mặt đau lòng vì
Lăng Siêu bị đánh, một mặt lại cảm thấy hắn ta đáng đời vì chuyện bé
cũng xé ra to. Dù gì lúc nãy Giang Hồ cũng đã làm gì mình đâu, mà hắn ta chưa thèm hỏi rõ chuyện đã ra tay đánh người, không nói lý lẽ gì cả.

"Giang sư huynh, anh đừng để ý..."

Lời còn chưa dứt, lập tức bị Lăng Siêu cắt ngang. "Đừng thèm dây dưa với hắn ta!" Dứt lời lại nhào qua đánh tiếp.

Giang Hồ dĩ nhiên là không cam lòng yếu hơn, nên nhanh chóng hai kẻ kia lại đấm đá loạn xì ngầu.

"Đừng có đánh nữa!" Tiêu Thỏ thật sự là giận, thuận tay lấy cái chổi

tre quét sân định đập cho mỗi người một cán chổi, may mà cán chổi còn
chưa hạ xuống thì có tiếng của Miêu bà bà vang lên.

"Ai da, mấy đứa đang làm cái gì thế hả? Mau dừng tay!"

Tiếng của bà lão nhanh chóng đánh động hàng xóm láng giềng. Cái xóm
này vốn nhỏ xíu, một nhà có việc cả xóm đều hay. Chỉ trong chốc lát
người nhà Lăng Siêu với Tiêu Thỏ cũng nhào tới hóng chuyện, vừa thấy là
Lăng Siêu đang đánh nhau với người khác lập tức ai cũng choáng váng.

Thế là, vốn chỉ là chuyện ba người, lại ầm ĩ tới mức cả xóm đều biết, so với buổi ca nhạc mừng Tết còn náo nhiệt hơn.

Đám khán giả vây quanh xem đánh nhau cũng sôi nổi bàn tán.

Chú Dương ở cửa Đông là một người thích xem diễn kịch, nên dùng ánh mắt cận thị cả ngàn đi ốp hỏi. "Chúng nó đang diễn kịch à?"

Chị Mã bên cửa Tây lập tức nhanh chóng giải thích. "Ồ chú không thấy
là có hai thằng một con sao? Rõ ràng là đang tranh giành bạn gái với
nhau!"

Bà lão họ Vương ở cửa Bắc vội vội vàng vàng lấy chuỗi hạt trong túi
ra niệm Phật lia lịa. "A di đà phật, hồng nhan họa thủy, nghiệt chướng,
nghiệt chướng a..."

Cả đời Tiêu Thỏ lần đầu tiên cảm thấy mình bất lực như vậy.

Dĩ nhiên trận chiến này rồi cũng đến lúc kết thúc, có điều hai bên
tham chiến không tránh khỏi tổn thất về mặt vật chất. Môi Lăng Siêu bị
đấm cho rách bầm, máu me loạn xạ. Khuôn mặt đẹp trai ngời ngời lập tức
trở nên lạnh lẽo âm trầm như băng, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa cơn giận
bốc lên tận trời xanh, nhất thời không ai dám tới gần hắn.

Nhưng Tiêu Thỏ không nằm trong số đó. Nàng thấy khóe môi hắn tươm
máu, trong lòng vừa giận vừa xót xa, về đến nhà lập tức mượn hòm thuốc
kéo hắn vào phòng.

"Đừng động đậy!" Nàng vươn tay nhẹ nâng mặt hắn lên. "Cũng biết đau
rồi sao? Biết đau mà hồi nãy còn đánh nhau như điên thế, anh nghĩ anh là Lý Tiểu Long tái sinh chắc?"

Lăng Siêu hừ một tiếng. "Hắn ta cũng đâu khá hơn gì."

Đúng thế, hồi nãy Giang Hồ bị đấm vào mắt, cặp kính dùng để giả vờ ra vẻ nho nhã văn vẻ cũng bị đánh rơi gãy chèo queo, khuôn mặt tuấn tú cân đối hoàn toàn bị hủy hoại, ít nhất cũng phải còn lâu mới dám vác mặt ra ngoài lừa gạt con gái nhà lành.

"Sau này anh đừng có nóng tính lên như thế!" Tiêu Thỏ cầm bông tẩm
thuốc sát trùng khe khẽ lau vết thương trên miệng, thấy vết máu trên
miệng vết thương kia, trong lòng lại nén không nổi nỗi xót xa.

"Anh nóng tính cái gì? Em không thấy hồi nãy hắn dám cầm tay em... Ái ui!"

Tiêu Thỏ hung hăng ấn mạnh vào vết thương của hắn một cái. "Còn nói
không nóng tính sao? Nhìn xem, anh bị thương đến thế này rồi còn...!"
Thấy hắn có vẻ dỗi không thèm nói chuyện, nàng lại đổi giọng nhẹ nhàng
nói. "Lần sau không cần như thế, đang Tết nhất, anh như vậy nhỡ dông cả
năm rồi sao? Mà nói cho cùng Giang sư huynh cũng có làm gì em đâu, không như lần trước..."


"Còn có lần trước nữa sao?"

Tiêu Thỏ giật mình phát hiện mình vừa lỡ miệng, vội vã lắc đầu. "Thật ra cũng không có gì, chỉ là... chỉ là..." Thấy vẻ mặt hắn không buông
tha, nàng đành phải kể lại đầu đuôi câu chuyện lần trước. Vốn định là để Lăng Siêu an tâm, với một thân võ nghệ của nàng tuyệt đối sẽ không có
vấn đề gì, nhưng nàng không ngờ tới chuyện này càng thêm chọc giận hắn.

"Anh thật muốn đi tìm thằng cha chết tiệt kia đánh tiếp một trận!" Nói xong hắn nhào dậy muốn chạy ra ngoài.

Tiêu Thỏ vội vàng kéo hắn lại. "Em đã nói anh đừng nóng tính, anh còn muốn làm gì hả?"

"Anh muốn làm gì? Dĩ nhiên anh chỉ muốn tốt cho em thôi, gã chết tiệt kia ba lần bốn lượt muốn xằng bậy với em, vừa nhìn đã biết lòng dạ xấu
xa! Em cũng thế, bị một lần còn chưa rút kinh nghiệm, lại đi trêu vào
hắn ta làm gì?"

"Em trêu vào anh ta hồi nào?" Tiêu Thỏ cũng bắt đầu nản, hôm nay hắn
làm sao thế hả? Ăn phải thuốc súng rồi hay sao mà mình càng nói năng nhẹ nhàng tử tế, hắn càng nói những câu muốn chọc nàng tức chết thế này.

"Em không trêu vào hắn, thế tại sao lại cùng một chỗ, cùng cho mèo ăn với hắn ta làm gì? Thỏ Thỏ, trên đời này không nhiều người tốt như em
nghĩ đâu, hắn ta tiếp cận em có mục đích xấu xa cả đấy!"

"Em đã nói lần này anh ta không làm gì em cả, sao anh càng nói càng vô lý thế nhỉ?"

"Ai nói chuyện vô lý? Anh thấy là em không biết phân biệt phải trái thì có!"

Hai đứa lần đầu tiên cãi nhau khiến cho cả đám người lớn đứng ngoài
nghe được không sót câu nào, tám người cả già lẫn không trẻ đang núp sau cửa nghe lén nhìn nhau, mỗi người một vẻ mặt.

Lăng lão tiên sinh vuốt vuốt chòm râu gật gù. "Cãi thật tốt, ai thắng thì về sau chắt nội tôi theo họ người đấy!" (Bó tay với ông cụ =.=)

Ông ngoại Tiêu Thỏ lườm ông ta một cái. "Vừa thấy cũng biết là cháu
nội ông nói chuyện không có lý lẽ gì cả. Loại tính tình bạo lực kiểu của nó, về sao chắt ngoại tôi làm sao theo họ nó được?"

"Thế nào là không nói lý lẽ? Tôi thấy là cháu gái ông không phân biệt được tốt xấu thì có!"

"Lão già điên khùng kia, ông mới là không biết phân biệt tốt xấu, cả
nhà ông đều không biết phân biệt tốt xấu ấy!" (mệt hai ông già này quá
đi!)

Lăng tiên sinh vội vã giảng hòa. "Hai cụ đừng cãi nhau nữa mà, nhỡ hai cháu nó nghe thấy..."

Lời còn chưa dứt, cửa phòng lập tức bị mở toang, Tiêu Thỏ giận đùng
đùng bước ra ngoài, dúi cái hòm thuốc vào tay Lăng nương. "Mẹ nuôi, mẹ
giúp anh ấy bôi thuốc đi, con không có tiếng nói chung với anh ấy nữa
rồi." Dứt lời không thèm quay lai mà bước ra ngòai.

Ba của Tiêu Thỏ thiếu điều miệng cười muốn ngoác ra tận mang tai, vừa nén cười vừa chụp lấy áo khoác trên ghế sô pha chạy theo con gái ra
ngoài. "Con gái ngoan, từ từ! Để ba đưa con đi ăn miến thịt bò!"

Tết nhất đang vui vẻ, bị một trận cãi vã của hai người làm cho mất cả vui, hai bên cha mẹ đều buồn bực không thôi, chỉ có mỗi Lăng nương vẫn
không hề suy chuyển, hào hứng lôi mẹ Tiêu Thỏ ra ngoài đi chợ xuân.

Mẹ Tiêu Thỏ ảo não. "Mẹ Siêu Siêu à, hai đứa cãi nhau thành như vậy rồi mà sao chị vẫn còn tâm trạng đi chơi phố chứ?"


"Sợ cái gì?" Lăng nương vô cùng tự tin. "Tôi hỏi chị nhé, hai đứa chúng nó hồi trước tới giờ đã bao giờ cãi nhau chưa?"

Tiêu mẫu nghĩ nghĩ. "Năm ngoái hồi điền nguyện vọng cho Tiêu Thỏ chúng nó từng chiến tranh lạnh mà..."

"Đó là chiến tranh lạnh! Còn cãi nhau cơ, trước giờ có cãi nhau không nào?"

Mẹ Tiêu Thỏ lắc lắc đầu.

"Đó, hai đứa ở chung từ nhỏ tới lớn, mà đến cãi nhau cũng chưa bao giờ cãi nhau, chị có thấy bình thường không chứ?"

"Chuyện này..." Tiêu mẫu không biết nói sao. Quả thật tất cả những
đôi tình nhân bà từng gặp, cũng như bà và ba của Tiêu Thỏ, ít nhiều cũng phải cãi nhau một chút, nhưng mà hai đứa nhỏ nhà bà từ bé tới lớn đúng
là chưa bao giờ cãi nhau.

Lăng nương tiếp tục từ tốn thuyết phục. "Chị cũng biết yêu nhau lắm
cắn nhau đau mà, đánh là tình mắng là yêu. Hai người ở chung một chỗ,
đến cãi nhau cũng chưa từng xảy ra, làm sao sau này có thể ân ân ái ái
được? Tôi bảo nhé, hai đứa chúng nó cãi nhau thế chưa đủ, ít nhất cũng
phải đánh nhau một trận mới được!"

Mẹ Tiêu Thỏ bị lối suy nghĩ mạnh mẽ của mẹ Lăng Siêu khiến cho choáng váng tới mức đứng hình trong gió.

Dưới sự khích lệ của ba Tiêu Thỏ, dưới sự dung túng của mẹ Lăng Siêu, trận chiến tranh lạnh giữa hai người kia càng lâu càng mạnh mẽ, mãi tới khi kỳ nghỉ kết thúc mà mâu thuẫn vẫn chưa được giải quyết. Chả mấy
chốc, thị trường cổ phiếu bắt đầu mở cửa phiên đầu năm mới, Lăng Siêu
lại về công ty thực tập tiếp.

Hôm ấy, Lăng Siêu phải về công ty, Tiêu Thỏ cố tính hẹn Tương Quyên
Quyên ra ngoài tụ tập ăn uống để tránh không đi gặp hắn. Nào ngờ, Tương
Quyên Quyến không những tới, mà còn dẫn theo cái đuôi của mình là Cổ Tư
Văn đi cùng.

Mắt thấy hai kẻ kia âu âu yếm yếm anh anh em em loạn lên, Tiêu Thỏ dĩ nhiên là không vui nổi.

"Hai cậu bớt làm trò đi, coi chừng lây nhiễm HIV nha!" (Thỏ Thỏ nhà ta độc mồm thật o___O)

Kết quả là bị Tương Quyên Quyên cùng Cổ Tư Văn khinh bỉ nhìn.

"Thỏ Thỏ, cậu hâm mộ tụi này thì cứ việc nói thẳng ra, hoặc là gọi
Lăng đại công tử nhà cậu tới, hẹn hò bốn người cho vui." Tương Quyên
Quyên vô cùng hớn hở.

Cổ Tư Văn lập tức lườm nàng một cái. "Em là muốn ngắm giai đẹp thì có!"

"Ghét anh quá đi, sao lại nói thẳng suy nghĩ của người ta ra thế!"

Thế là đến lượt Cổ Tư Văn cứng họng.

"Hai cậu cảm tình thật là tốt nha..." Tiêu Thỏ không nén nổi than thở.

"Sao thế? Cậu với Lăng đại công tử có chuyện sao? Mẹ chồng con dâu có mâu thuẫn? Hay là kẻ thứ ba xuất hiện? Hay có phải Lăng đại công tử là
kẻ đoạn tụ?" Tính hóng hớt thích buôn dưa lê của Tương Quyên Quyên vẫn
không giảm đi chút nào.

Tiêu Thỏ bị thẩm vấn tới mức xám cả mặt. "Làm gì có chuyện nghiêm

trọng như cậu nói! Là thế này..." Nàng đem nguyên văn mọi chuyện kể lại
với bọn họ.

Nghe xong, Tương Quyên Quyên lập tức thể hiện một vẻ mặt hâm mộ tới
mức sùng bái. "Wow, không ngờ Lăng đại công tử cũng có lúc máu bốc lên
đầu như thế nha!"

Cổ Tư Văn ngồi cạnh thì nhếch mép. "Quả thật là nên đánh!"

"Này này!" Tiêu Thỏ nhăn nhó. "Hai người không thấy hắn làm như thế thật sự là quá đáng sao?"

"Không hề." Hai người kia hai miệng như một.

Tiêu Thỏ: "......"

Hôm đó trên đường về nhà, Tiêu Thỏ ngồi trên xe buýt, trong đầu hỗn loạn toàn chuyện về Lăng Siêu.

Thật ra giờ nghĩ lại, Lăng Siêu ra tay hoàn toàn vì muốn bảo vệ cho
nàng. Khi ấy Giang Hồ cầm tay nàng như vậy, trong lòng hắn hẳn là không
dễ chịu chút nào. Có điều nói đi cũng phải nói lại, thái độ của hắn sau
đó thật quá mức chịu đựng. Mình chỉ là lo lắng hắn bị thương, khuyên hắn về sau đừng nóng tính như vậy. Hắn đã không đồng ý với mình thì chớ,
lại còn phản đối lại là mình không biết phân biệt phải trái.

Nói cho cùng, thật ra cả hai người đều vì muốn tốt cho người kia,
nhưng nói chuyện không hợp một cái là lại cãi nhau mâu thuẫn nổ ra. Mà
giờ thì ai cũng không chịu xuống nước mở lời giải thích trước... Thật là phiền toái mà!

Tiêu Thỏ ảo não vò vò xoa xoa tóc, không biết làm sao.

Cứ thế lại thêm vài ngày, mãi tới khi chỉ còn một tuần trước khi nhập học, hai người vẫn chưa chịu giảng hòa.

Tối hôm đó, Tiêu Thỏ nhìn thấy cái webcam trong phòng mình, nhớ lại
trước kia Lăng Siêu nằng nặc đòi ngày nào cũng phải chat có hình. Có
những hôm rõ ràng hắn đã mệt muốn chết, nói chuyện còn gật gà buồn ngủ,
nói xong là lên giường luôn, nhưng vẫn kiên trì mỗi ngày phải nhìn thấy
nàng...

Bất tri bất giác trong lòng lại nổi lên trăm mối lo âu: Trời lạnh như vậy, hắn có mặc đủ áo ấm hay không? Trong lòng hắn đang tức tối như
vậy, nhỡ nổi hứng cãi vã với đồng nghiệp ở công ty thì làm sao bây giờ?
Còn có vết thương trên mặt hắn, nhỡ bị viêm hay nhiễm trùng thì biết làm thế nào? (Em Thỏ à, em lo cho ông xã em hay em lo cho con em thế
O____o)

Bạn hẳn cũng biết, nỗi nhớ nó rất kỳ cục, một khi đã lâm vào sẽ lập tức bị hãm sâu bên trong không thoát ra được.

Cứ ngồi ngẩn ngơ như thế mất hai tiếng, Tiêu Thỏ rốt cục nhịn không nổi lấy di động ra bấm số của hắn.

Gọi đi! Có một tiếng nói trong lòng cất lên.

Đừng gọi! Là hắn ta sai trước, nên phải là hắn giải thích trước chứ! Một tiếng nói khác phản đối.

Gọi, không gọi, gọi, không gọi... cứ như vậy bối rối một hồi, bỗng dưng di dộng vang lên.

Tiêu Thỏ mừng rỡ mở ra xem, lập tức thất vọng não nề, cú điện thoại này của Nghê Nhĩ Tư gọi tới.


"Thỏ Thỏ! Không hay rồi! Có chuyện rồi!" Giọng Nghê Nhĩ Tư vô cùng lo lắng trong điện thoại.

"Sao thế?" Tiêu Thỏ hỏi.

"Ta nói, nhưng mi đừng nổi giận lên nhé?"

"Rốt cục là làm sao hả?" Tiêu Thỏ bị nàng ta dọa cho run lên.

"Lăng Siêu nhà mi..."

"Cái gì?" Vừa nhắc tới cái tên này, trái tim Tiêu Thỏ lập tức đập cuồng loạn.

"Anh ta... anh ta có bồ bên ngoài rồi!"