Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Chương 21

Lúc Lăng Siêu ra khỏi phòng sách, Tiêu Thỏ đã đi cầu ba lần, ói hai
lần, nằm bẹp dí ở ghế sô pha, mặt trắng bệch như tờ giấy. Nàng vừa nhìn
thấy Lăng Siêu, nước mắt bỗng dưng trào ra, hơi thở yếu ớt run rẩy. «
Trứng gà... hình như tìm tôi để báo thù... »

Lăng Siêu không nói câu nào, nhanh chân bước tới, sờ thấy tay nàng
lạnh như băng, chân mày không khỏi nhíu lại. Hắn quay vào phòng ngủ lấy
một tấm chăn lông đắp lên người nàng.

« Cậu chờ chút tôi đi lấy thuốc. »

Uống thuốc xong, lại uống nước ấm, bệnh tình của Tiêu Thỏ vẫn không
có dấu hiệu biến chuyển tốt hơn, ba lần đi cầu trong vòng hai tiếng tiếp theo, khiến cho sắc mặt nàng từ trắng sang xanh lét, không khác gì màu
vỏ quả dưa chuột.

Lăng Siêu đặt cốc nước xuống bàn. « Đi bệnh viện vậy. »

Do Tiêu Thỏ bị "hành hạ" như vậy, sức lực của nàng đã sớm biến mất
sạch. Lúc Lăng Siêu đỡ nàng đứng lên khỏi ghế sô pha, toàn thân nàng đã
mềm oặt như khối đậu hũ.

Hắn cúi người xuống định cõng nàng.


Tiêu Thỏ đã sớm mệt tới mức đầu óc mơ hồ, không hơi đâu suy nghĩ
nhiều liền gục lên lưng hắn, đầu ngả lên vai, mặt áp vào cổ hắn. Hơi ấm
nóng từ cơ thể hắn truyền tới khiến nàng cuối cùng cũng có chút tỉnh táo lại.

Sau đó, Lăng Siêu đã cõng nàng chạy ra cửa xuống dưới nhà.

Trời đêm mùa thu ở thành phố A có chút lành lạnh. Lúc được hắn cõng
xuống dưới đường, Tiêu Thỏ chợt cảm thấy một luồng gió lạnh ập vào mặt,
khiến nàng nhịn không nổi run rẩy một chút.

Cảm thấy người nàng run lên, Lăng Siêu liền khe khẽ xốc xốc nàng,
thấp giọng an ủi. « Bệnh viện ngay gần đây, cậu ráng chịu một chút. » Âm thanh trầm trầm ấy theo gió truyền vào tai nàng, trong một chốc, Tiêu
Thỏ chợt cảm thấy gió dường như cũng bớt lạnh hơn.

Khu chung cư nhà Lăng Siêu cách bệnh viện một phố. Lăng Siêu không
gọi xe, không chút do dự cõng nàng nhằm thẳng hướng bệnh viện mà chạy.

Tiêu Thỏ tuy giờ mềm nhũn nửa sống nửa chết, nhưng dù gì cũng là một
người "gần lớn". Cõng một người "gần lớn" chạy qua một con phố, lúc tới
được bệnh viện, trên trán hắn đã toát ra vài giọt mồ hôi, miệng cũng thở hổn hển. Nhưng hắn không chịu ngồi nghỉ, chạy vội khắp nơi cõng nàng

tìm người xem bệnh, tìm bác sĩ, xét nghiệm, mua thuốc, rót nước... Cuối
cùng tới khi Tiêu Thỏ có thể nằm yên một chỗ truyền dịch, đã là ba giờ
sáng.

Lúc này trong bệnh viện cũng đã xử lý bệnh nhân, thuốc và dịch truyền được truyền vào tĩnh mạch nhanh chóng, sắc mặt Tiêu Thỏ cuối cùng cũng
khá hơn rất nhiều, đầu óc cũng không còn mơ hồ như trước. Nàng thấy Lăng Siêu vất vả từ nãy tới giờ, trong lòng cũng có chút cảm động lo lắng
không yên. (hic, Siêu Siêu thật là tốt a!)

« Không thì cậu về nhà ngủ trước đi, chờ tôi truyền dịch xong cậu lại tới đón cũng được. »

Lăng Siêu lắc lắc đầu. « Cậu ngủ đi, đừng lo cho tôi. »

« Không thì cậu ngủ một lát đi vậy? Lúc nào xong tôi gọi. »

Lăng Siêu vẫn lắc đầu, mắt không chớp nhìn nàng đăm đắm.

Tiêu Thỏ bỗng cảm thấy hơi ngượng nghịu. « Không thì... »

« Xuỵt! » Ngón tay hắn bỗng chặn lên môi nàng, dịu dàng như dỗ dành
một đứa trẻ. « Đừng nói nhiều, mau nghỉ ngơi đi, chờ truyền xong tôi gọi cậu dậy. » Khoảnh khắc đó, đôi mắt hắn nhìn nàng bỗng nhiên toát lên
một sự ấm áp chưa từng có, nhu hòa dịu dàng lại sáng rực lên, giống như

mặt nước hồ ban đêm phản chiếu ánh bầu trời đầy sao lấp lánh. (*fangirl
chống mắt mơ màng*)

Tiêu Thỏ chợt trong lòng hoảng hốt, cảm giác như cả người nàng đang
chìm trong cái hồ nước trong mắt hắn, chờ tới lúc nàng hồi phục tâm trí, ngón tay hắn vẫn còn ấn nhẹ trên môi nàng, đôi mắt hắn vẫn như vậy,
nhìn nàng đăm đăm.

Nàng vội vã quay đi tránh ánh mắt kỳ lạ của hắn. « Vậy... tôi ngủ đây... »

Dứt lời nàng từ từ nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Vấn đề là, trong lúc này làm sao ngủ được cơ chứ? Nàng vốn giả vờ
nhắm mắt lại ngủ, mí mắt thỉnh thoảng lại khẽ giật một cái, thỉnh thoảng lại hé ra liếc về phía Lăng Siêu một cái, chỉ thấy hắn cúi người sửa
lại, ém mép chăn trên người nàng cho kín, rồi ngồi trên cái ghế cạnh đó
tiếp tục nhìn nàng chằm chằm. (Ôi bé Siêu chu đáo quá đi *mắt hình trái
tim*)

Ánh mắt hắn vừa chạm tới nàng, Tiêu Thỏ liền vội vã nhắm tịt mắt lại, gương mặt vốn yếu ớt tái nhợt giờ cũng có chút ửng hồng.

Nàng tuy đã nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm thấy kẻ ngồi bên cạnh vẫn
dùng mắt nhìn nàng, khiến thần kinh nàng vô cùng căng thẳng, ngay cả trở mình cũng không dám động đậy. Dần dần trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt của Lăng Siêu, vừa rồi hắn cõng nàng chạy tới bệnh viện, toàn bộ dáng
vẻ vội vã của hắn như một cuốn phim quay chậm từ từ hiện lại trong ký ức của nàng, ngay cả vầng trán lấm tấm mồ hôi của hắn cũng đều hiện lên rõ mồn một trong đầu nàng.

Trái tim thiếu nữ vốn như một mặt hồ phẳng lặng, cuối cùng cũng có
một viên đá đầu tiên rơi xuống, từng gợn sóng chậm rãi tỏa ra, theo các

đầu thần kinh tới tứ chi của nàng. Bàn tay vốn lạnh như băng, rốt cục có chút ấm áp...

Cứ như vậy ấm áp trong lòng, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo tới.

Truyền nước cả đêm, cuối cùng bụng đã hết đau, nhưng cả người Tiêu
Thỏ vẫn hoàn toàn không còn tí sức lực nào. Bác sĩ kê thuốc cho nàng,
dặn kỹ trong mấy ngày tới tốt nhất không nên ăn uống linh tinh, bệnh của nàng chính là do ăn uống tinh tinh mà ra đó.

Về đến nhà, Tiêu Thỏ ngồi suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình ăn phải cái gì khiến cho đau bụng như thế, liền quay sang
nhìn Lăng Siêu. (Có ai nghĩ ra "về đến nhà" này là nhà ai không nào? hí hí)

Lăng Siêu liếc mắt cũng nhìn ra nàng đang nghĩ thầm cái gì, liền nói
luôn. « Đồ trong tủ lạnh đều là hôm nọ mẹ tôi vừa mua, không hề bị hỏng
đâu. »

Nếu không phải là đồ nhà hắn bị hỏng, không lẽ quả thật là bạn trứng
gà không cam lòng bỏ mạng thê thảm nên hóa thành oan hồn kiếm nàng báo
thù? (sức tưởng tượng của Thỏ Thỏ thật là tốt!)

« Á! » Tiêu Thỏ bỗng nhớ ra điều gì, liền nhanh chóng lôi di động ra gọi điện thoại cho Tương Quyên Quyên.

Điện thoại vừa được bắt máy, bên kia liền truyền đến tiếng Tương Quyên Quyên, giọng vô cùng yếu ớt. « A lô... »

Tiêu Thỏ >___