Quả thật, Duẫn đại thiếu gia đúng là một kẻ thất bại toàn cục.
Trong quá khứ, lúc nào gã cũng luôn đua tranh với Lăng Siêu, đến cả
việc ra lệnh cho lái xe lao ra chặn Lăng Siêu lại khiêu chiến cũng đã
dám làm, ấy vậy mà Lăng Siêu thậm chí còn không thèm nhớ tên gã là gì.
Lần này vốn gã không hề cố tình gây ra cử chỉ hành vi gì đặc biệt, nhưng lại khiến Lăng đại công tử nổi giận vì hồng nhan, ánh mắt kia, thiếu
điều muốn bằm hắn ra làm trăm ngàn mảnh.
Nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Thỏ bị khuôn mặt lạnh lẽo giận dữ của Lăng
Siêu dọa tái mét cun cút đi theo kia, Duẫn Tử Hàm không khỏi nhớ lại
tình cảnh bản thân năm đó, bị cô bạn cùng lớp khiến cho bị đau lòng.
Chính khoảnh khắc đó, bỗng gã chợt ngộ ra một điều. Đúng thế! Gã sẽ đấu với Lăng Siêu, giành lấy Tiêu Thỏ, gã muốn thằng nhóc đó cũng phải nếm
mùi bị người thương làm cho đau lòng!
Nghĩ tới đây, khóe miệng Duẫn Tử Hàm liền cong lên thành một nụ cười quỷ dị.
Lại nói tới Tiêu Thỏ, bị Lăng Siêu gương mặt lạnh lẽo nghiêm trọng
lôi đi xong, đầu óc nàng hoàn toàn mù mịt, tay cầm cặp sách vội vội chạy theo cho kịp bước Lăng Siêu đi trước. « Cậu đi nhanh thế làm gì? Cha
nuôi không phải năm giờ mới tới đón chúng ta sao? »
Lăng Siêu không thèm để ý tới nàng, cứng đầu đi tiếp.
Cách đối xử lạnh lùng này của hắn khiến nàng có chút khó chịu, đều là tại Lăng Siêu cả, cái đề toán vừa rồi nàng còn chưa kịp giải xong, giờ
cái mẹt hắn lại còn cau cau có có như thể người nào cũng đang thiếu nợ
hắn không bằng, nhìn qua nhìn lại thật đúng là chẳng mê nổi. Lại thêm
hơn tháng nay giặt quần áo giúp hắn, cũng đã phải chịu không ít buồn
bực, trong nháy mắt, cái cục bức xúc trong lòng cô nữ sinh Tiêu Thỏ lập
tức bùng nổ.
Nàng không thèm báo trước, liền rảo bước nhanh lên, giơ chân ra cước
cho Lăng Siêu tiểu tử kia một cái vào bàn toạ của hắn. (há há há *cười
ghê rợn*)
Cú đá này tới vô cùng đột ngột, dĩ nhiên là Lăng Siêu không thể đoán
trước mà tránh được, nên thiếu chút nữa thì ngã dập mặt xuống đất. Chờ
tới lúc hắn ảo não quay đầu lại nhìn Tiêu Thỏ, đã thấy nàng vứt cặp sách xuống chân, chân đứng tấn, tay nắm thành đấm, bày ra một bộ nghênh
chiến, miệng thốt. « Tôi nhìn cái bản mặt cậu ghét không chịu được, tôi
muốn đập cho cậu một trận quá! »
Không hiểu tại làm sao, trong lòng hắn bao nhiêu toan vị (vị chua của giấm í mà, hí hí) vừa tích đầy một bụng giờ bỗng dưng tan biến hết,
ngược lại lại có cảm giác vô cùng buồn cười.
Hắn cố nghiêm mặt, nín cười, giữ cho giọng nói thật bình thản. « Được thôi. »
Vừa dứt lời, nắm đấm của Tiêu Thỏ liền bay tới.
Hắn nhất thời chưa kịp phòng bị, bị cái nắm đấm đó dộng thẳng vào
ngực. Ui cha, cái nắm tay nhìn nhỏ bé xinh xinh thế kia, mà sao đấm mạnh thế không biết. Lăng Siêu nhịn không được kêu khẽ một tiếng. Ngay lúc
đó, một nắm đấm thứ hai cũng bay vọt tới, giờ hắn đã biết thông minh
hơn, liền nhanh chóng giơ tay trái ra nhắm đúng thời điểm và vị trí, đón lấy cái nắm tay xinh xinh đó, sau đó mượn lực nhào tới của Tiêu Thỏ,
kéo nàng lại về phía mình.
Tiêu Thỏ kinh nghiệm đánh võ cũng không ít, nhưng ở tình huống bình
thường, nắm đấm đánh qua nếu bị người kia đón đỡ được, thì đều bị người
kia đẩy ra ngoài, khi đó chỉ cần để ý nắm bắt thời cơ tung ra một nắm
đấm khác. Cơ mà nàng ngàn vạn không có ngờ tới, Lăng Siêu tuy có đón đỡ
nắm đấm của nàng, nhưng lại không đẩy nàng ra, ngược lại lại kéo nàng
vào lòng mình.
Tình huống này ngoài sự dự đoán của mọi người, khiến cho Tiêu Thỏ
không kịp thu hồi lực lao tới, cơ thể đã nhào theo cái nắm tay phản chủ
kia, mà lao thật mạnh vào lòng Lăng Siêu.
Thế này... Tiêu Thỏ >____