Con Riêng

Chương 14

Trên trời mưa càng lúc càng lớn, đôi chân tôi bước đi loạng choạng rồi cuối cùng ngồi sụp xuống góc hiên gần đó. Cái lạnh lẽo của nước khiến tôi run rẩy tự ôm lấy thân mình. Mái hiên nhỏ không đủ che, nước mưa ướt hết mái tóc, ướt cả bộ quần áo mỏng manh tôi mặc. Đột nhiên tôi bỗng thấy trời lặng im, mưa không còn rơi rớt xuống người tôi. Thế nhưng rõ ràng bên ngoài mưa vẫn rất lớn, tôi ngước mắt lên mới phát hiện có người đang che ô cho tôi. Bóng dáng cao lớn, bộ đồ công an ôm sát lấy thân. Mắt tôi nhoè đi bèn đưa tay quệt ngang, lúc này mới thấy rõ đôi mắt hổ phách đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi cúi mặt lắp bắp:

- Vinh… tôi…

Vinh nhìn tôi khinh miệt nói:

- Đừng có lúc nào cũng tỏ vẻ đáng thương trước mặt tôi. Tôi chỉ có thể bị cô bán đứng một lần thôi, sẽ không có lần thứ hai nữa đâu.

- Tôi…

Vinh không nói thêm câu gì, khẽ buông chiếc ô xuống rồi xoay lưng bước đi. Từng hạt mưa bắt đầu trút lên anh, màu áo bắt đầu sẫm lại vì nước, bước chân anh sải từng đoạn rất dài. Nhìn từ phía sau, tôi chỉ thấy bóng lưng anh cô đơn vô cùng. Đến khi anh đi khuất mắt tôi, cũng là khi cả người anh ướt sũng. Đột nhiên có tiếng điện thoại trong chiếc túi da chống nước, tôi cầm lấy chiếc ô, mở túi ra nghe. Tiếng chị Quyên lanh lảnh trong đó:

- Cô xong việc chưa? Chiều phải chuẩn bị tài liệu cho tôi họp đấy nhé.

Lúc này tôi mới như bừng tỉnh bắt vội một chiếc xe ôm đi về nhà. Về đến nhà tôi tắm táp qua loa rồi lại vội bắt taxi đến công ty. Thế nhưng câu chuyện vừa nghe từ Vinh khiến tôi vẫn chưa thể nào bình tĩnh, nghe chị Quyên giục cũng chỉ làm theo như cái máy. Dường như chị Quyên cũng nhận ra liền nói:

- Nếu cô không khoẻ thì vào phòng đánh máy giúp tôi văn bản, tôi gọi cô Linh sang làm giúp. Tài liệu lúc trưa chờ cô lâu quá nên cô Linh làm xong rồi.

Tôi gật đầu cảm ơn chị Quyên sau đó đi về phòng làm việc. Tuy bản thân đã cố gạt đi nhưng từng câu từng chữ của Vinh vẫn vang vọng ám ảnh tôi. Cả buổi chiều ấy cố gắng lắm tôi mới đánh được ba văn bản ngắn. Đến lúc họp xong chị Quyên trở về phòng khẽ hỏi:

- Nhà cô có chuyện gì xảy ra à?

- Tôi…

- Cô cứ nói đi, nếu giúp được gì tôi sẽ giúp.

Trước kia đến công ty, ban đầu chị Quyên mang vẻ lạnh lùng, nhưng càng tiếp xúc tôi càng thấy chị rất dễ gần, lại hay giúp đỡ mọi người. Thế nhưng chuyện riêng này bản thân tôi chẳng thể nói được với ai đành đáp:

- Dạ… nhà tôi có chút chuyện riêng.

- Hay con trai cô ốm? Chứ tôi thấy cô cứ thất thần ý. Cô nói đi, chứ tôi thấy cô không ổn đâu.

- Dạ không phải.

- Có gì cần giúp cứ nói tôi, à Tổng giám đốc cho gọi cô đấy.

- Tổng giám đốc?

- Ừ, cô đi nhanh lên, sắp hết giờ làm việc, hôm nay công ty ít việc nên về sớm. Nói chung dù sao vẫn mong cô sắp xếp việc riêng để toàn tâm toàn ý với công ty.

Tôi gật đầu đứng dậy đi về phòng của ông Quang. Ông Quang nhìn tôi hỏi:

- Hôm nay sang bên công an hồ sơ giấy tờ ổn thoả chứ?

- Dạ, có một số giấy tờ chưa đúng yêu cầu tôi đã ghi lại rồi thưa Tổng giám đốc.

- Cái nào chưa đúng yêu cầu cô báo cáo tổng hợp lại mai đưa cho cô Quyên giúp tôi.

- Dạ vâng thưa Tổng giám đốc.

Ông Quang liếc nhìn tôi, hơi im lặng, một lúc sau khẽ nói:

- Dạo này không thấy con trai cô chờ cô nữa nhỉ?

Tôi nghe xong, chột dạ lùi lại một bước. Nếu như hôm nay không gặp Vinh, tôi sẽ thấy câu hỏi này rất bình thường, nhưng giây phút này tôi không còn nhận ra sự bình thường đó. Hôm trước Bo từng nói với tôi, ông Quang nhận xét Bo giống với con trai ông hồi nhỏ. Có lẽ nào…? Tôi bặm chặt môi cố tỏ ra bình thản đáp lại:

- Dạ, ba thằng bé dạo này đón thằng bé nên là…

Còn chưa kịp nói hết câu, ông Quang đã ngắt lời:

- Theo tôi được biết cô Thuỷ đã ly hôn chồng rồi, chồng cũ lại sống ở Quảng Ninh mà nhỉ, thằng bé con trai cô cũng nói giờ nó sống với cô và bác gái ruột…

Từng lời của ông Quang nói ra khiến tôi như chết điếng. Tại sao ông ta lại biết chuyện này? Ông Quang nhìn tôi cười nói:

- Cô không cần quá ngạc nhiên đâu, hồ sơ công ty có xác nhận tình trạng hôn nhân của cô mà, mà thằng bé nhà cô nó nói nhà cũ ở Hạ Long nên tôi đoán thế. Muộn rồi, cô về đi.

Tôi nhìn ông Quang, cúi đầu chào rồi bước ra ngoài sau đó nhanh chóng cầm túi xách bắt một chiếc xe ôm về nhà. Vừa về đến nơi cũng thấy chị Lan tắm cho cu Bo xong. Tôi nuốt nước bọt chạy như bay ôm lấy con rồi nói:

- Bo… con có nhớ mẹ không?

- Dạ, con nhớ mẹ Thuỷ lắm.

Lúc này tôi mới để ý kỹ, đôi mắt của Bo thực sự rất giống Vinh. Màu đồng tử nâu mật ong xen chút ánh vàng và chút xanh xám. Tôi ôm con vào lòng hỏi lại:

- Hôm trước đến công ty mẹ, con gặp ông, ông hỏi con những gì?

- Dạ ông hỏi ba con tên gì? Con đang sống cùng ai? Con sinh nhật ngày bao nhiêu.

- Thế con trả lời thế nào?

- Con bảo ba con tên Dũng mà mẹ bảo ba đi nước ngoài kiếm tiền mua sữa cho con rồi, con đang sống cùng bác Lan và mẹ, con sinh ngày hai mươi hai tháng một mẹ ạ.

Tôi nhìn Bo, nếu như nhìn lần đầu cũng không thể nhận ra nó giống Vinh được, trừ đôi mắt sắc nét giống nhất, nhưng cũng không đến mức ông Quang có thể kết luận được ngay. Tôi bế con về phía bàn ăn hỏi tiếp:

- Mấy câu hỏi này ông hỏi con lúc nào? Hỏi lần đầu gặp lần thứ hai mới hỏi con còn nhớ không?

- Dạ lần thứ hai ạ, lần đầu ông gặp con chỉ hỏi con là ai sao lại đứng đây. Đang hỏi thì mẹ chạy ra luôn đó mẹ.

Tôi bỗng rùng mình nhớ lại, đột nhiên như bừng tỉnh. Việc Vinh biết tôi ngủ với anh ta đêm ấy, liệu ông Quang có biết hay không? Rốt cuộc ông Quang đã nghi ngờ gì ở Bo hay chăng? Tôi nhìn con, một linh cảm bất an dấy lên trong lòng, có điều tôi không thể tin ông Quang cao siêu đến mức nhìn đã phát hiện được ra. Tôi đẻ thằng bé nuôi nó bao nhiêu năm mà nhìn còn không nhận được huống hồ là ông. Thằng bé vừa xúc cơm ăn vừa líu lo:

- Mẹ ơi, hôm trước nhá, con với chị Chíp, với chị Su ngồi chơi, các chị ấy kể ông bà nội mua đồ chơi nhiều ơi là nhiều. Chị Chíp thấy con không nói gì hỏi con ông bà nội con thế nào, con mới bảo, bà nội em ghét em với mẹ em lắm, còn bảo em không phải là cháu bà, đánh em nữa. Lúc đó ông nghe được, ông mới ôm con hỏi con là bà nội còn nói gì, thế là con kể hết, bảo bà nội chửi con là thằng con hoang, chửi mẹ là đĩ, còn bảo con không phải con ba Dũng. Ông bảo con thế thì từ sau nhận ông là ông nội mẹ ạ.

- Trời ơi! Bo ơi sao con lại nói như thế?

Bo ngước đôi mắt ngây thơ nhìn tôi hỏi lại:

- Mẹ ơi con nói sai gì hả mẹ?

Tôi không ngờ thằng bé lại nhớ hết nhưng lời bà Tâm nói, trước mặt ông Quang nó còn kể hết ra. Lúc này tôi như chết lặng, cố nuốt vội bát cơm rồi chạy vào nhà vệ sinh. Nước lạnh xối xuống người mà vẫn không thể làm tôi tỉnh táo hơn chút nào. Tôi ngồi xuống nền đất, đêm 28/4 năm ấy, người tôi ngủ là Vinh. Đến tận giây phút này tôi vẫn gần như chưa thể tin nổi vào sự thật này. Tôi không biết mình đã ngồi dưới vũng nước lạnh bao lâu, cũng không biết đã nghĩ gì, chỉ biết khi đứng lên mới thấy cả gương mặt đẫm nước. Dù cho tôi đã cố gắng gạt bỏ đi, dù cho tôi đã tự nghĩ, dù cho Bo là con của ai cũng không quan trọng, nhưng cuối cùng vẫn chẳng gạt đi nổi. Hoá ra tôi đã đâm Vinh một vết thương quá lớn mà chính bản thân tôi cũng không hề hay biết. Bên ngoài có tiếng chị Lan cất lên:

- Dì tắm lâu thế?

Tôi đứng dậy, xối nước lần nữa rồi mặc quần áo đi vào. Suốt đêm ấy tôi lại lần nữa không ngủ. Dưới ánh đèn vàng lờ mờ tôi thấy chị Lan ngủ rất say. Nước mắt tôi cứ chảy dọc hai bên má, con người ta khi đi vào bước đường cùng sẽ không còn lựa chọn. Nếu như ngày ấy tôi không lên giường với Vinh, thì có lẽ giờ chị Lan đã không còn ở cạnh tôi nữa. Chỉ là… tại sao người đó lại là Vinh? Những ký ức như cuốn phim cuộn về, nhưng lại không rõ khiến tôi cũng như kẻ chết đuối chơi vơi giữa dòng nước. Hình như tôi đã khóc rất nhiều, khóc vì tủi nhục, khóc vì xấu hổ, và vì cả biết Bo được sinh ra bởi ai. Tôi và Vinh từng có một khoảng thời gian ngắn bên nhau, đã ngỡ chỉ là một mối tình cỏn con, hoá ra kết cục người đêm ấy ngủ cùng tôi lại là anh đây là nhân duyên, hay nghiệt duyên? Cả một đêm không ngủ được, toàn thân tôi cũng rã rời, thế nhưng sáng thứ bảy tôi đã hứa đưa Bo đi mua điều hoà, dù cho tin sét đánh kia vẫn vang vọng, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục sống kia mà. Tôi dậy đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài bếp nấu chút đồ ăn sáng rồi gọi Bo và chị Lan dậy ăn. Thằng bé nghe tôi nhắc đến việc mua điều hoà thích lắm. Thế nhưng tôi lại chẳng vui nổi, lòng nặng trĩu không nguôi. Có điều trước mặt con và chị Lan tôi không muốn mọi người lo lắng nên vẫn cố vui vẻ.

Ăn sáng xong tôi với chị Lan và Bo bắt xe bus đến siêu thị điện máy. Tiền lương chưa có nên tôi phải dùng tiền viết truyện từ trước chứ dạo này lên trên đây tôi ít có thời gian viết được. Nghĩ đến tiền tôi khẽ cười, tự dưng cứ nghĩ ngợi linh tinh mà không có tâm trí viết truyện. Bo là con của ai thì có gì quan trọng chứ, mấy năm nay nó sống cũng có biết ba ruột đâu. Sao tự dưng tôi lại cứ để cảm xúc chi phối bản thân như vậy, không có tiền mới chết chứ giờ làm gì có thứ gì đánh gục được bản thân tôi nữa. Tôi cố an ủi mình như vậy, nhưng hình như không ăn thua lắm, xem mấy cái điều hoà mà người bán hàng cứ phải gọi tôi liên tục. Không hiểu sao, mỗi lần gặp Vinh thần trí, tâm trạng tôi đều bị ảnh hưởng nặng nề như vậy. Dù sao mọi thứ cũng đã qua, Vinh có hận tôi thì anh cũng đã có một cuộc sống khác, tôi cũng có một cuộc sống khác rồi. Giữa tôi và anh… có lẽ duyên nợ hãy coi như chưa từng tồn tại. Biết được sự thật Vinh là ba của Bo cũng chẳng thế khiến cuộc sống của tôi thay đổi gì nữa. Người bán hàng nhìn tôi khẽ nói:

- Dạ thưa chị, bên em còn có dòng điều hoà này rẻ hơn… chị xem có hợp lý không?

Tôi gật đầu đi theo nhân viên bán hàng, chị Lan đi một hồi chân cũng mỏi nên đành ngồi xuống chỉ có tôi với Bo đi theo. Thằng bé chạy nhảy liên hồi, tôi nhìn con chau mày nói:

- Bo, đừng chạy nữa tý không có sức về mẹ không cõng được đâu.

Thằng bé nghe tôi nói liền xị mặt ra. Nhân viên bán hàng khẽ mỉm cười chỉ vào chiếc điều hoà cười nói:

- Chiếc điều hoà tôi giới thiệu đây chị có thể xem và tham khảo… đây là thông số kỹ thuật…

Tôi cúi xuống nhìn, giá cả chiếc điều hoà này hợp lý nhất, người nhân viên bán hàng nhìn sắc mặt tôi, bắt đầu quảng cáo chi tiết. Tôi cũng không biết anh ta nói bao lâu, chỉ đến khi ngẩng lên chợt phát hiện Bo đã không còn đứng bên cạnh. Tôi quay người bán hàng vội vàng nói:

- Được được tôi lấy chiếc này, có thể lắp đặt luôn càng tốt, tôi đi tìm thằng bé nhà tôi đã.

Nói rồi tôi vội lê đôi dép nhìn xung quanh, siêu thị điện máy lớn và rộng. Thằng bé này mỗi lần đến mấy siêu thị thì rất hay chạy lung tung. Tôi ngó ra chỗ chị Lan ngồi vẫn không thấy thằng bé đâu liền đi một vòng. Khi đến khu điện gia dụng đột nhiên tôi nghe tiếng cu Bo cất lên lanh lảnh:

- Mẹ Thuỷ ơi, con ở đây.

Tôi nhìn thằng bé, đột nhiên sững lại. Bo đang đứng sát bên cạnh Vinh, tay cầm cái tai nghe con thỏ vui vẻ nói:

- Con mua tặng mẹ tai nghe này nhé.

Thế nhưng lời Bo nói tôi không còn nghe lọt tai, bởi lúc này ánh mắt tôi cũng chạm vào người phụ nữ bên cạnh Vinh. Là chị ta? Tim tôi gần như không thở nổi, như một phản xạ lao về phía Bo bế thằng bé lên. Thằng bé dường như vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra ngơ ngác nói:

- Mẹ, sao mẹ không trả lời con? Nãy cái này ở trên cao quá, con phải nhờ chú lấy giúp con đấy mẹ.

Tôi cố nuốt nước bọt, nhìn Vinh, nhìn chị Liên lí nhí nói:

- Cảm ơn.

Nói xong tôi không đợi hai người họ trả lời bế thằng bé đi thẳng vừa đi vừa mắng:

- Sao con lại tự ý chạy lung tung như vậy? Biết mẹ đi tìm vất vả thế nào không?

- Con… con xin lỗi mẹ… tại con muốn mua tặng mẹ cái này.

Tôi nhìn thằng bé, nỗi bất an càng lúc càng lớn. Trái đất này sao có thể nhỏ bé như vậy? Hà Nội sao đi một vòng đã gặp lại nhau? Thằng bé vẫn thút thít nói:

- Mẹ ơi, tại hôm nay sinh nhật mẹ, con muốn mua quà tặng mẹ thôi mà. Tiền trong lợn đất trước ba với bác Cường mừng tuổi, lát con về đưa hết cho mẹ. Mẹ đừng giận con nhé.

Tôi nghe Bo nói, bỗng dưng ứa nước mắt, chợt nhìn qua cửa kính, phía sau Vinh và chị Liên vẫn đứng trân trân nhìn theo bóng dáng mẹ con tôi. Hôm nay sinh nhật tôi tôi còn chẳng nhớ, thằng bé mới bốn tuổi đầu sao lại nhớ ra chứ. Tôi cúi xuống thơm lên má con vừa vui, vừa buồn. Khi ra đến chỗ chị Lan, tôi mau chóng gọi nhân viên thanh toán tiền, tiện cho địa chỉ tới lắp điều hoà rồi mau chóng gọi chị Lan đi về. Trên đường đi tôi nhìn kỹ lại mặt Bo… thực ra… cũng đâu đến mức là quá giống có thể nhìn một cái nhận ngay được ra đâu cơ chứ? Hình như tôi đang lo lắng quá đà mất rồi. Và đúng như tôi nghĩ, tôi thực sự lo lắng quá đà rồi bởi những ngày tiếp theo cuộc sống của mẹ con tôi vẫn diễn ra như bình thường. Hằng ngày sáng tôi vẫn đi làm, chiều về tối lại viết truyện. Hoá ra mọi thứ toàn do tôi tự nghĩ ra, hoặc do tôi chưa tiếp nhận được mọi việc nên mới tự biên tự diễn như vậy. Thế nhưng chỉ mấy ngày tôi lại bắt đầu quen lại với mọi việc, cuối cùng tôi cũng đã chấp nhận được toàn bộ, có đau, có buồn đấy, nhưng đã là sự thật, không chấp nhận cũng không còn cách nào khác.

Ở công ty, tôi bắt đầu quen việc hơn, bản thân tôi không nhận mình thông mình, nhưng tôi cũng rất chăm chỉ chỗ nào không biết đều chịu khó hỏi lại. Còn về phần Tổng giám đốc, thái độ của ông với tôi vẫn như mọi khi, mỗi buổi chiều tôi đi làm về muộn đều thấy ông ngồi chơi với cái Chíp nhà chị Quyên và cái Su nhà chị Linh một lúc rồi mới về. Có lẽ ông là người quý trẻ con thật, có lẽ… ông cũng quý, cũng coi Bo nhà tôi như hội cái Chíp cái Su. Tôi bật cười, khả năng suy diễn của tôi thật đạt đến độ thượng thừa.

Hôm thứ sáu của ngày cuối tuần thứ hai tôi đi làm, vì công ty nghỉ hai ngày thứ bảy chủ nhật nên hôm nay hầu hết mọi người đều phải tăng ca. Tôi phụ trách sắp xếp, in ấn tài liệu càng không thể về sớm. Trời bên ngoài đã tối, chị Quyên vừa vội vàng đánh máy vừa nói:

- Thuỷ, mang tài liệu này lên phòng Tổng giám đốc giúp tôi. Cái Linh hôm nay con nó ốm nên nó nghỉ về sớm rồi.

Tôi đang in mấy cái văn bản đành đặt xuống cầm sấp tài liệu đi lên. Lúc này nhìn ra mới thấy đường phố đã lên đèn, tôi chầm chập tiến đến phòng ông Quang, khi đang định giơ tay gõ liền nghe tiếng Vinh nói rất lớn:

- Chuyện gì của công ty con cũng không muốn xen vào, nhưng chuyện này con mong ba suy nghĩ lại. Đất Hà Nội này thiếu gì người, sa thải cô ta ba vẫn tìm được một văn thư tốt hơn cơ mà.

- Mày nói chuyện nó vô lý vừa thôi, nói thật chẳng tìm được đâu đứa nào chăm chỉ như nó đâu. Việc gì sai nó cũng làm, mà nó cũng được việc tự dưng sa thải làm gì. Vả lại mày đã biết việc của công ty không nên xen vào tại sao vẫn xen vào? Mà con bé đó hiền lành như vậy, nó làm gì mày à, có thù riêng gì với mày hay sao mày cứ phải muốn triệt đường sống của nó. Nó một mình bươn trải trên này nuôi con nhỏ, chồng nó thì bỏ nó, tao thấy nó đáng thương mà mày không có tý tình người nào là thế nào nhỉ?

- Con không muốn nói ra chuyện này… nhưng nếu ba vẫn khăng khăng giữ cô ta lại con đành phải nói. Cô ta không đáng thương như ba nghĩ đâu.

- Thế nó làm gì mà mày bảo nó như vậy?

- Cô ta là kẻ lên giường với con và quay lại video để tống tiền con… chẳng những vậy cô ta còn phá bỏ đi giọt máu của con nữa. Người như vậy chẳng lẽ ba vẫn muốn giữ lại.

Tôi nghe xong đột nhiên run rẩy lảo đảo, bên trong im lặng một hồi rồi có tiếng ông Quang cất lên:

- Mày nói cái gì?

- Ba có nhớ năm ấy con từng nói con muốn học xong thì đi du học sau đó về thì chuyển ngành sang Công an không? Thời điểm đó, con đã bị cô ta lợi dụng để quay video tống tiền, cô ta còn có hai người đồng bọn khác. Cái khoản tiền lớn mà mẹ nhận lấy của ba… thực ra… thực ra là con lấy. Lúc đấy… vì con mà khoản đầu tư của công ty bị rút xuống…

Bên trong là tiếng ho sặc sụa của ông Quang, rồi ông tức giận rít lên:

- Tao biết ngay là mày mà, mẹ mày nhận thay cho mày nhưng tao biết ngay chỉ có mày thôi. Vì một cái trò ăn chơi trác táng của mà công ty lúc đấy… mày… cái thằng mất dạy này… làm tao mất một khoản đầu tư cho bên Linh Lung. Đợt đó tao đã nghe phong thanh mày bị tống tiền, mà hỏi mẹ mày giấu mẹ con nhà mày dám lừa tao. To gan thật!

- Ba bình tĩnh đã, ba cũng thừa biết xưa nay con chẳng có ăn chơi gì, cái này là con bị lừa thôi.

- Vậy tại sao mày không báo công an… gô cổ nó lại.

- Ba, trong video đó rõ ràng là cô ta say… con bị chuốc thuốc lại cũng có chút men không biết gì hết… nên…

- Mày cút ra khỏi đây mau. Hoá ra tin đồn đó là thật, mày giỏi lắm Vinh ạ.

- Ba, con cút, nhưng ba nên sa thải cô ta ngay đi, con người này bề ngoài lúc nào cũng tỏ vẻ đáng thương nhưng thực chất lại rất mưu mô.

- Tao sẽ không sa thải nó.

- Tại sao?

- Trước kia không biết thế nào, nhưng giờ nó thân cô thế cô nó làm được gì? Chỉ là chân văn thư, mày nghĩ nó đủ khả năng làm gián điệp kinh tế chắc? Đầu óc mày chỉ có mấy cái kỹ thuật thôi à, tại sao mày ngu thế hả Vinh, để một con nhãi ranh nó tống tiền? Cút!

- Ba!

- Tao bảo cút!

- Vâng.

Tôi sợ hãi, vội đứng nép vào cây cột, đợi khi Vinh đi khuất vẫn chưa dám cầm tập tài liệu bước vào. Người tôi cũng run như cầy sấy… năm ấy… bọn họ lừa tôi, họ chỉ nói rằng… lên giường với người ta tôi sẽ có tiền chữa bệnh cho chị Lan, còn nói rằng người ta mua tôi và chuốc cho tôi say không biết gì, không ngờ họ còn dùng video ấy tống tiền Vinh, không ngờ rằng đó là cái bẫy được giăng ra. Tôi nhìn bóng lưng Vinh khuất dần, bỗng cảm thấy bản thân tệ hại vô cùng.