“ Hừ! Với đạo hạnh tu hành mới mấy năm của con yêu nghiệt ngươi thì chỉ có thể chạm vào cọng lông trên đùi của ta mà thôi. ” Khẽ phất mái tóc đen xõa ở trên lưng, đôi môi xinh đẹp của mỹ nam bắt đầu mỉa mai chế nhạo.
“ Ngươi … Ngươi đồ đê tiện, sao, sao ngươi có thể lừa ta như vậy hả?? ” Hai chân của Xích Du đã hoàn toàn không thể cử động nổi, hai má gã đỏ bừng, nói lên trong cơ thể gã hiện tại đang có vô số ngọn lửa thiêu đốt, gã khó khăn thở dốc lại không hề sợ hãi lên án kẻ trước mắt.
Trời biết ta muốn chạm đâu phải chỉ có mỗi đùi ngươi!!
Nhưng mà khi bị hạ Chu Dục, ngoại trừ đùi muốn được kẻ khác sờ … Còn muốn cùng kẻ khác XX (○.○) …
Hức hức … Chẳng qua ta lại chính là kẻ muốn được sờ kia.
“ Hừ! Đám yêu nghiệt như các ngươi, mười tên thì tới chín tên háo long dương, nếu không để trần đùi cho bọn ngươi nếm thử vị ngon ngọt thì pháp sư trừ yêu như ta, kẻ dựa vào bọn ngươi để kiếm cơm sao có thể dễ dàng tóm được các ngươi!? ” Lạnh lùng nhìn người đang không thể động đậy trước mắt, nụ cười lạnh của mỹ nam càng tăng thêm một phần nguy hiểm, “ Nhưng mà … Lũ yêu nghiệt như các ngươi —– Đều đáng chết, dám gọi ta là ‘Tiểu mỹ nhân’!!! ”
Kieng —– Lợi kiếm vừa rồi còn ở trong vỏ một lần nữa lộ ra kiếm quang lạnh giá.
“ Ta —– Pháp sư trừ yêu kiêm chỉ công không thụ, người yêu thương em trai nhất, tên gọi Lưu Ngân tiếng tăm vang dội, tuy mới chỉ nhược quán nhưng đã là mỹ thiếu niên trời sinh, hận nhất kẻ khác gọi ta là TIỂU – MỸ – NHÂN!!! ” Nắm chắc lợi kiếm, Lưu Ngân đi tới ngồi xổm xuống trước mặt mặt kẻ nọ, mũi kiếm tỏa hàn quang chỉ thẳng vào dưới cằm kẻ kia.
“ Ngươi nói! Ngươi vừa mới gọi ta mấy lần!? ” Lưu Ngân dùng mũi kiếm nâng khuôn mặt rũ xuống của Xích Du lên, để lộ một đôi mắt đào hoa nhiễm đầy nước mắt, gương mặt đỏ bừng điềm đạm đáng yêu.
“ Người ta … Người ta không có mà … ” Cái miệng đỏ thắm chu lên, Xích Du bị thương ấm ức dùng giọng điệu yếu ớt nói.
Ôi … Trước mắt, gã chỉ có thể giả làm tiểu thụ đợi làm thịt, đây gọi là kế tỏ vẻ đáng thương …
Đành phải vừa bỏ ý muốn làm tiểu công, giả trang thành tiểu thụ tội nghiệp, biết đâu tên đang nổi điên trước mắt này —– Không … Chính xác phải gọi là ông anh tẩu hỏa nhập ma này có thể đại phát từ bi tha cho con trùng nhỏ gã một mạng.
Chẳng qua … Ta vẫn không thích hợp làm tiểu thụ, lần sau vẫn có thể trở lại như trước ha ha!
Nhưng điều kiện quan trọng nhất là: Ta vẫn phải còn sống …
Trừng mắt nhìn khuôn mặt ban nãy còn nở nụ cười *** đãng, giờ lại biến thành vẻ mặt so với chú cún lưu lạc bên đường còn đáng thương hơn, biến hóa nhanh chóng của Xích Du khiến Lưu Ngân ngây người.
“ Ngươi rõ ràng vừa mới nói là ‘Ha ha —— Đại mỹ nhân, cậu trúng phải xuân dược Chu Dục đắc ý nhất của tôi …’, ‘Hê hê! Đại mỹ nhân đừng thẹn thùng nữa! Cho tôi hôn cái nào!’ ”. Lưu Ngân ngây ngốc nói những lời y còn nhớ kĩ trong đầu ra.
Khuôn mặt kia … Vì sao lại giống Mặc Ngữ như vậy.