Con Mồi

Chương 6-4

Nhân viên cứu hỏa ngăn cản anh vừa nghe, vừa trấn định hỏi: "anh xác định cô ấy ở trong phòng? cô ấy có di động không? anh đã liên lạc với cô ấy chưa?"

anh nghe vậy, lúc này mới vội vàng lấy điện thoại ra để liên lạc với cô, lại thấy tin nhắn cô gửi cho anh lúc trước, anh vội vã điểm mở ra xem, vừa thấy cô nói cô đang ở công trường đợi anh, anh mới nhẹ nhàng thở ra.

"thật có lỗi, cô ấy không có ở nhà, cô ấy đi tìm tôi, hẳn là còn chưa về tới nhà."

"Tiên sinh, nhà anh còn có người khác không?"

"không có, trong nhà chỉ có hai chúng tôi thôi."

anh lắc đầu trả lời nhân viên cứu hỏa, một gọi điện thoại cho cô, phía bên kia là một người lạ trả lời, nói là người phụ nữ lúc trước do điện thoại bị hỏng, nên mới mượn điện thoại của anh ta.

Vừa nghe lúc ấy cô đang ở bến xe điện ngầm về nhà, trong lòng anh phát lạnh, gấp đến phát điên, lại muốn xông lên phía trước, di động lại lần nữa vang lên.

"A Phong, là em, anh bình tĩnh một chút, em không ở nhà, em đã ra bên ngoài."

"Em đang ở đâu?" Nghe được giọng nói của cô, anh thở hổn hển, dáo dác nhìn khắp nơi, ý đồ tìm kiếm cô.

"Em không sao, nhà là em đốt, thực xin lỗi, nhưng em không thể không làm như thế."

Cho tới nay, anh đều biết cô có một chút vấn đề, lại không ngờ chuyện của cô lại nghiêm trọng như thế, tới mức buộc cô phóng hỏa đốt nhà.

"Chuyện gì xảy ra? Em đang ở đâu?" anh hỏi lại, một bên đẩy ra đám người: "nói cho anh biết em đang ở nơi nào?"

"Em không thể, có người đuổi giết em." cô vội vàng nói cho anh: "Đừng nhìn, cũng đừng tìm em nữa."

Chung quanh chật ních người vây xem, nhưng anh không nhìn tới cô, chỗ nào cũng không có, anh không nhìn xung quanh nữa, chính là nói giọng khàn khàn: "Hoài An, anh có thể giúp em, tin tưởng anh, nói cho anh biết em đang ở đâu, để cho anh giúp em."

Giọng của cô cứng rắn, không để ý tới ý muốn trợ giúp của anh, chỉ vội vàng nói: "Em đã đem toàn bộ tiền gửi ngân hàng lấy ra, đặt trong cốp xe máy của anh, còn có một chút tiền em dành dụm, số tiền này hẳn là đủ cho anh lo mọi việc."

anh đột nhiên quay lại, thấy chiếc xe máy đã được dựng lên không biết từ lúc nào, anh không có lập tức hướng phía xe máy đi tới, anh biết nếu cô đã nói như vậy, nhất định là đã ly khai chiếc xe kia, cách thật xa, cho nên anh chỉ che đi tai, nhắm mắt lại, chú ý nghe âm thanh truyền đến từ di động.

"anh không cần khoản tiền ấy." anh cắn răng, nói: "anh đã nói rồi, em không chỉ có một mình, em còn có anh, em đã quên sao? Mặc kệ là chuyện gì, chúng ta đều có thể cùng nhau đối mặt."

cô trầm mặc.

anh có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của cô, nghe thấy cô hơi hơi nghẹn ngào, còn có tiếng xe, tiếng loa, tiếng người cứng nhắc lập đi lập lại.

Tất cả... Tất cả... Lên... Tất cả các loại vé đi lên...

Là xe buýt.

anh mạnh mẽ mở mắt ra, xoay người liền hướng một đầu ngõ khác chạy tới, anh vượt qua chỗ rẽ, đi tới chỗ siêu thị đang phát loa âm nhạc ầm ỹ, người người qua lại tấp nập, có số người đứng xếp hàng ở trạm xe buýt, nhưng không có một ai là cô.

anh lại nhìn về phía đối diện, liếc mắt một cái liền thấy sau một chiếc xe buýt vừa rời đi, có một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, mặc toàn đồ đen đứng dưới trạm chờ xe, bộ quần áo màu đen cơ hồ đem cô hòa làm một với bóng đêm, bộ dáng hoàn toàn không giống với khí chất thanh lịch thường ngày của cô, nhưng anh biết đó là cô.

cô nhìn thấy anh, anh nghe thấy cô hít vào một hơi, thấy cô hơi hơi cứng đờ.

"Đừng." anh mở miệng ngăn cản cô, "Đừng để anh phải đuổi em ở trên đường, tin tưởng anh, đấy không phải là một ý hay."

Đường cái trước mắt rộng lớn, xe cộ đi tới đi lui với tốc độ cực nhanh, vạch kẻ đường dành cho người đi bộ cách xa tới một trăm mét.

cô cứng ngắc tại chỗ, cơ hồ có chút hổn hển lạnh giọng nói: "anh đừng làm chuyện gì ngu xuẩn, em không phải là người như anh nghĩ, Diệp Hoài An thậm chí không phải là tên của em."

"Người anh cưới là em, không phải tên của em." anh đè giọng giận dữ nói.

Có hai chiếc xe bus từ phía xa chạy tới, mắt thấy sẽ ngừng trước mặt cô, anh biết bất cứ lúc nào cô cũng có thể bước lên nó, không để ý xem mục đích của anh là gì. Hoặc ghê tởm hơn là, cô làm bộ đi lên xe, nhưng lại không đi lên, mà xoay người chạy thoát.

"Hoài An, ba năm này, anh có từng làm em thất vọng sao?"

cô không có trả lời.

"Có sao?"

cô cách một khoảng cách thật xa, cùng vô số chiếc xe nườm nượp qua lại, nhìn anh, giọng nói khàn khàn.

"không có."

"Vậy hãy để anh giúp em." anh nói.

Xe bus đã đến, chậm rãi thả chậm tốc độ, sẽ che khuất cô.

"Vợ, " anh ngóng nhìn cô, vội vàng mở miệng yêu cầu: "Đừng lên xe."

Xe bus che khuất mặt cô, người của cô, anh nghe thấy cô nín nhịn đau thương phun ra từng chữ.

"Thực xin lỗi, anh hãy quên em đi."

Giây tiếp theo, cô nhấn phím tắt cuộc gọi.

anh mắng một tiếng, bất chấp dòng xe cộ trước mắt, vọt qua.

Tiếng còi, tiếng phanh xe nháy mắt inh ỏi, anh thiếu chút bị một chiếc xe đâm vào, nhưng kịp thời tránh đi qua, mà khi anh vọt tới phố đối diện, hai chiếc xe bus kia đã ly khai, chỗ chờ xe buýt cũng không có một bóng người.

anh cắn răng một cái, lựa chọn chạy đi theo một trong hai chiếc xe buýt, anh luôn luôn đảm báo chiếc xe kia ở trong tầm mắt của mình, thẳng đến khi nó dừng lại do đèn đỏ, anh mới điên cuồng vỗ cửa xe, chờ lái xe mở cửa, lúc anh hai ba bước xông lên trên xe, lại phát hiện cô căn bản không ở bên trong.

anh xin lỗi lái xe rồi đi đi xuống, nhìn chiếc xe buýt Lôi Đình chậm rãi rời khỏi.

anh cúi đầu xem di động của mình, biết rõ cô sẽ không nhận, vẫn là cố chấp ấn phím gọi.

Điện thoại trực tiếp bị chuyển hộp thư, anh biết cô đã tắt di động, nói không chừng đã vứt nó đi, nhưng anh vẫn không nhịn được trên đường về, hết lần này tới lần khác gọi vào dãy số ấy.

cô luôn luôn không nghe.

Lúc anh trở về chỗ hai người đã chung sống cùng nhau trong ba năm, vụ cháy lớn đã được đội cứu hỏa hoàn toàn khống chế. Hàng xóm chỉ ra và xác nhận thân phận của anh, cảnh sát đem anh về đồn cảnh sát ghi chép, nói cho biết trong phòng có ba thi thể không rõ thân phận, chất vấn anh về thân phận của họ.

anh trả lời thành thực với tất cả các câu hỏi.

không, anh không biết những người đó là ai. không, anh không biết vợ mình đang ở đâu. không, anh không biết vì sao nhà mình xảy ra vụ cháy nổ gas lớn như thế, cũng không biết vì sao ba người đàn ông kia lại chết ở đấy. không, anh không có cùng vợ cãi nhau. không, anh không biết cô có hiềm khích với ai hay không. không, anh không biết cô có người thân nào để chạy tới hay không.

không, cô không có ngoại tình, anh cũng không có nuôi tình nhân ở ngoài!

Tình cảm giữa anh và cô tốt lắm!

Bọn họ tra hỏi anh mấy giờ liền, thẳng đến nửa đêm, mới rốt cuộc thả anh.

Lúc anh đi ra khỏi cửa sở cảnh sát, dòng xe cùng đám đông đã sớm biến mất. Nơi này không phải trung tâm thành phố, nên mọi người ngủ sớm, trên đường gần như trống rỗng, chỉ ngẫu nhiên có xe chạy về đêm vội vàng phóng qua.

anh im lặng trong đêm đen, đi bộ xuyên qua những con phố nhỏ, trở lại con phố anh từng sinh sống với cô.

Ngôi nhà cô ở cùng anh hơn ba năm, một mảnh tiêu điều, cho dù lửa đã tắt mấy giờ, mùi khét vẫn tràn ngập trong không khí như cũ.

anh không có đi lên xem xét tình hình ở trên, dù sao nơi đó vì có người chết, đã sớm bị cảnh sát căng dây phong tỏa, không thể vào đi, cho nên anh trở lại xe máy của mình, lấy chìa khóa mở cốp xe ra.

Trong cốp xe, là túi xách của cô.

Trong túi ngoại trừ giấy chứng nhận ngân hàng, con dấu, các loại giấy chứng nhận, thẻ hội viên tạp nham, còn có một quyển một quyển sổ cô tùy thân cô hay mang theo, một chiếc túi da đựng tiền mặt.

Cơn tức nghẹn cả tối, giờ phút này rốt cục hoàn toàn bùng nổ, anh đem túi đồ ném mạnh lên tường, một cước đá vào chiếc xe máy.

Xe máy bị anh ầm ầm đá đi, đụng vào tường rơi xuống mặt đất, ở trong đêm đen phát ra tiếng vang to lớn kinh người.

không biết chó nhà ai bị dọa sủa ầm ỹ, nhưng không ai dám thò đầu ra xem xét.

anh thở phì phò, đứng ở trên đường, nổi trận lôi đình hướng tới chỗ phát ra tiếng sủa hung ác trừng mắt, con chó vốn dĩ ầm ỹ, liền im bặt.

anh không nhìn về phía nhà trọ, chính là đứng tại chỗ hít sâu, làm cho bản thân tỉnh táo trở lại. Năm phút sau, anh phủi đi bụi bặm trên xe, đem những thứ vương vãi trên mặt đất nhặt lên, nhét vào trong cốp xe.

Đúng lúc này, cửa một chiếc xe màu xanh chậm rãi đi tới, dừng lại bên cạnh anh, lái xe từ trong cửa sổ ló đầu ra, khuôn mặt tươi cười nhìn anh.

"A Phong."

anh thối mặt nhìn người đàn ông mang gương mặt hớn hở kia, gật đầu chào hỏi, "anh Võ."

Người lái xe đè tay lên thành xe, nhíu mày nói, "anh nghe nói nhà chú bị cháy, còn có người chết."

"Đúng vậy."

Người đàn ông lại cười: "Cần hỗ trợ không?"

anh quả thật cần, hơn nữa anh rõ ràng biết người đàn ông này yêu tiền đến mức nào.

nói thật, anh tuyệt đối không ngạc nhiên khi người này xuất hiện ở đây, Hàn Võ Kì có mạng tình báo của chính mình, tám phần là vừa nghe nói anh xảy ra chuyện bị đưa lên đồn cảnh sát, liền cấp tốc chạy tới chờ kiếm lời.

Lúc trước để có thể cùng cô sống những ngày tháng yên bình, anh cật lực tránh xa người này, nhưng tình huống hôm nay bất đồng.

anh mở cốp xe, lấy túi tiền từ trong đó ra, ném cho người đàn ông yêu tiền hơn mạng kia.

"Em chỉ có từng này."

Người kia giơ tay tiếp được, đem túi giấy mở ra, lấy ra kia phong thư trong túi tiền, hai mắt sáng lên, lúc này mới lộ ra chiếc răng khểnh trắng lóa, nói: "OK, nhưng đây chỉ là tiền đặt cọc trước, tri phí điều tra tính sau, hiểu chứ?"

"đã biết." anh nhìn tên kia, tức giận nói: "Giúp em nâng xe máy lên trước đã."

Thu tiền xong Hàn Võ Kì sảng khoái xuống xe, một bên giúp anh nâng lên phía sau xe, một bên tâm tình khoái trá hỏi: "Tiểu tử, chú có nghi ngờ ai không?"

"Diệp Hoài An."

"Diệp Hoài An?" Hàn Võ Kì nhảy lên xe vận tải, đem chiếc xe kia cột chắc, nghe vậy ngây ra một lúc, từ trên cao nhìn xuống anh, nhíu mày hỏi, "Vợ chú không phải kêu Diệp Hoài An sao?"

"Đúng." Gương mặt anh có chút vặn vẹo thừa nhận.

"cô ấy châm lửa đốt cháy nhà chú?" Hàn Võ Kì xuống xe, cười hỏi lại: "Vậy, hiện giờ cô ấy đang ở đâu?"

anh cài chốt phía sau xe tải, lạnh mặt nói: "Mất tích."

Quay trở lại ghế lái, Hàn Võ Kì không chút suy nghĩ thốt ra lời chế nhạo: "Chú xác định cô ấy mất tích, chứ không phải trốn nhà ra đi?"

không nghe thấy câu trả lời, người kia từ trong ghế lái thò đầu ra, chỉ thấy kia xú tiểu tử đứng tại chỗ, sắc mặt khó coi mím môi, không nói một lời.

"Cứt chó, không thể nào? cô ấy thật sự trốn nhà ra đi?" Hàn Võ Kì cười khúc khích, nhưng nhìn sắc mặt anh không tốt,

Vội vàng nhịn cười, ho nhẹ hai tiếng, hướng anh vẫy tay, sửa lời nói: "Tốt lắm tốt lắm, trước lên xe đi, trở về nói sau."

Thấy tên kia thu hồi tươi cười, anh mới đi theo lên xe, ngồi vào phía trước điều hòa xe.

Lão đại ca chạy xe được một lúc, nhẫn nại mười giây, sau đó lại mở miệng.

"Xú tiểu tử, nói thật, chú rốt cuộc đã làm cái gì, mới có thể đem vợ mình tức đến mức phóng hỏa thiêu cháy nhà rồi chạy trốn đi mất hả?”

"anh có biết việc làm cho em tức nhất là cái gì không?"

"Cái gì?" Hàn Võ Kì nhíu mày.

"Em cái gì cũng không làm."

"Thực sự không có?"

anh nghiến răng nghiến lợi nói: "không có."

"Được rồi." Hàn Võ Kì cố gắng nhịn cười, bày ra sắc mặt nghiêm túc, nói: "Chú đem mọi việc nói rõ từ đầu đến đuôi một lần đi."

anh đem tất cả những gì mình biết nói lại một lần.

Hàn Võ Kì an tĩnh nghe, chờ hắn nói xong sau, mới nói: "Cho nên cô ấy thừa nhận tự tay mình đốt nhà do có người đuổi giết và trong nhà là xác của bọn chúng."

"Ừ."

"A Phong, chú biết sẽ có người tiếp tục đuổi giết cô ấy chứ?"

anh xem cảnh vật thay đổi bên ngoài, hàm dưới buộc chặt, trầm giọng nói: "Em biết."

"Nhưng em vẫn muốn tìm cô ấy?"

Khóe mắt anh bừng lửa giận, "Đúng."

"Vì sao?"

"cô ấy là vợ của em."

Chỉ một câu này thôi, đã đủ.

Nhìn khuôn mặt người đàn ông bên cạnh so với đêm còn đen hơn, giám đốc công ty điều tra Hồng Nhãn Ý Ngoại không nói thêm nữa, chỉ xoay tròn bánh lái, điều khiển chiếc xe tải tiến vào trong màn đêm.