Con Mồi

Chương 4-3

Trong một giây, cô cơ hồ cũng muốn chạy trối chết, nhưng anh lại chặn đường thoát chết của cô, vươn tay ra giúp cô kéo ghế dựa ra một lần nữa, để cô tiện ngồi xuống.

cô không còn đường trốn, đành phải đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Xin lỗi anh, em không phải cố ý trước mặt người ta khoe khoang, em chỉ là..."

"Em chính là muốn cho cô ta câm miệng." anh nói.

không sai, cô chính là muốn cho người đàn bà kia câm miệng.

"Chị Trần kỳ thực không phải là người xấu, chỉ là không biết có chừng có mực." cô nói với anh.

"anh biết." Khóe miệng anh khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh cô, khom người ở bên tai cô nói: "Nhưng là anh vẫn cảm thấy bà tám kia thật đáng ghét, cám ơn em đã giúp anh nói chuyện."

cô không biết nên trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy hai tai nóng lên.

"thật ra anh nghĩ nếu anh ôm em lên lầu 5, vẫn sẽ thở dốc một chút." anh nói xong ngồi xuống, "Chúng ta có lẽ không nên làm cho cô ta có nhiều vọng tưởng không thực tế lắm, như vậy đối với chồng cô ta rất tàn nhẫn."

Lời này, làm cho cô không nhịn được bật cười.

anh cười, đưa tay cầm lấy bình nước quả lớn trên bàn thủy tinh, rót cho cô cùng chính mình một ly nước trái cây, uống một hớp lớn.

Lục tục một lúc, các đồng nghiệp cũng đến, cô đứng dậy chào hỏi mọi người, anh cũng đứng dậy đi theo. Mọi người cùng nhau giới thiệu hàn huyên, thường thường quên hai người bọn họ, nếu không chính là khi nhìn thấy cô với anh, lộ ra một chút biểu cảm hoang mang, rất nhiều người kêu nhớ được tên cô, đương nhiên càng miễn bàn tới anh.

cô cũng không để ý, mà anh cũng vậy.

Đây là thời điểm để xã giao, đáng tiếc hai người bọn họ cũng không phải là động vật thích xã giao.

So sánh với vợ chồng chị Trần giống như con bướm bay tới bay lui, vội vàng cùng người giao tiếp, cô với anh từ đầu tới cuối đều đứng gần đuôi bàn.

thật vất vả, rốt cục lại có thể ngồi xuống, anh đem cốc nước trái cây vừa rót đưa cho cô.

cô tiếp nhận nước trái cây anh đưa tới, thả lỏng xuống dưới, thế này mới chú ý tới anh vì hôm nay, mặc quần áo tây.

anh chỉ có duy nhất một bộ âu phục, cô không biết hôm nay lúc đi làm anh có mang nó đi để thay, cô còn tưởng rằng anh sẽ giống lần trước, mặc thoải mái quần áo đơn giản thoải mái mà tới.

Nhưng là, trên chân anh đương nhiên vẫn là đôi giày vải lúc đi làm, mà không phải giày da.

Chú ý tới tầm mắt của cô, anh nhìn cô, mở miệng giải thích: "anh vốn muốn đổi giày da, nhưng do lâu rồi không đi, đến khi đi vào lại không vừa."

cô sửng sốt, "Thực sự?"

"Thực sự," anh nhếch miệng cười. nói xong, chính mình lại bật cười, tay trái còn kéo ngón tay làm giống miệng khép mở.

"hiện tại đều là chất liệu bảo vệ môi trường, không thường có chất liệu tự động phân giải (?)." cô nói với anh: "Chờ anh có thời gian rảnh, chúng ta cùng đi mua một đôi."

"không thể mỗi lần đều đi giày vải là tốt ư?" anh nhíu mày lẩm bẩm: "Dù sao cũng không thường dùng đến, mua cũng lãng phí."

cô không nhịn được cười khẽ, "anh cảm thấy vậy cũng được, em đương nhiên không thành vấn đề."

"Em không để ý?" anh hỏi lại.

cô lắc đầu, nói với anh: "thật ra anh mặc như vậy cũng rất đẹp mắt."

"Thực sự?"

"Ừm." cô gật đầu, nói: "Rất có hình tượng."

anh nghe vậy nở nụ cười.

cô biết anh không lo lắng gì quá, đại khái cho rằng cô nói vậy mà thôi, nhưng cô là nghiêm túc, không biết có phải hay không bởi vì thái độ của anh quá mức thản nhiên, anh cứ như vậy đáp lại, thực sự tuyệt đối không đột ngột, ít nhất cô thoạt nhìn thấy thật vừa mắt.

Bởi vì thời tiết nóng, mặt trời chói chang, anh mặc âu phục một đường lái xe máy đến đây, trên trán đã sớm lấm tấm mồ hôi, cô không nhịn được lấy khăn tay đưa cho anh.

"anh mau lau mồ hôi đi."

anh tiếp nhận khăn tay của cô, lau đi mồ hôi trên mặt.

"Còn gáy nữa." cô mở miệng nhắc nhở.

anh nghe lời làm theo, nhưng động tác có chút thô lỗ, khi lau xong, cổ áo sơ mi của anh bị vò nát, còn dựng lên, cô không nhịn được nâng tay giúp anh sửa sang lại cổ áo.

Hành động của cô, làm cho khóe miệng anh nhếch lên, nhìn thấy anh cười, nàng khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, thiếu chút muốn thu tay, cuối cùng vẫn đem cổ áo anh chỉnh sửa xong xuôi mới thu tay trở về.

Cùng lúc ấy, đèn nhà ăn bỗng tối đi.

Người chủ trì ở giữa khán đài, bắt đầu giới thiệu nhà trai gái hai bên.

anh tựa lưng vào ghế ngồi, nhàm chán cầm lấy khăn ướt cô đưa cho lật qua lật lại thưởng thức. thật ra, người nhàm chán không chỉ có anh, cô chú ý tới không ít người cúi đầu ngắm di động, không có nhiều người chuyên tâm nghe người ở phía trên nói chuyện.

Người chủ trì nói xong, đổi sang người đứng đầu gia đình hai bên, sau đó là chính thương đại lão*, sau đó là bạn thân cô dâu chú rể, trung gian còn xen kẽ tin quá trình đôi vợ chồng mới cưới quen biết nhau.

Người đàn ông bên cạnh, ách xì một cái, rồi lại một cái nữa.

cô liếc mắt nhìn anh một cái, thấy ánh mắt anh bắt đầu chạy vòng vòng, dần dần dại ra.

Đột nhiên, cô thấy tất cả mọi thứ đều thật ngu ngốc.

cô căn bản không quá nhận thức con gái sếp, càng miễn bàn tới chú rể, nhưng cô với anh lại đến đây, ngồi ngây ra ở trong này ít nhất hai tiếng.

cô đưa tay cầm lấy tay anh, khé nắm lại.

anh nháy mắt hoàn hồn, quay qua nhìn cô, không nói gì nhíu mày hỏi.

cô nghiêng người, nói nhỏ: "Chúng ta đi thôi."

anh ngẩn người, nhưng không hỏi nhiều, cũng chỉ đem chiếc khăn tay đã ẩm của cô nhét vào trong túi quần, theo cô đứng dậy, để cô dẫn anh ra ngoài, bởi vì ngồi ở bàn cuối, tiệc rượu lại mới vừa mới bắt đầu, nên không có người chú ý hai người bọn họ rời đi.

Bên ngoài nhà ăn, cảnh xuân tươi đẹp.

Bầu trời trong xanh, mây bay trắng xóa, ánh nắng tràn ngập khắp nơi, núi rừng thỉnh thoảng phát ra tiếng vang sàn sạt theo từng cơn gió.

Bên ngoài tuy rằng không có khí lạnh, ánh mặt trời cũng lớn, nhưng đối lập với không khí trong phòng ăn, bên ngoài không khí tươi mát, trời đất bao la, làm cho tâm địa người ta rung động, không nhịn được hít một hơi thật sâu.

Nơi này kỳ thực rất xinh đẹp, phía trước sân nhà là thảm cỏ xanh mướt, còn có cả cây mây và dây leo quấn thành một hành lang xanh mát.

anh không rõ tại sao bên ngoài đẹp đẽ sáng sủa như thế, còn sông núi nước non đủ cả, những người đó vì sao lại muốn chen vào trong phòng tối âm u để làm hôn lễ.

Nhưng là kể cả anh không hiểu đi nữa, cũng không phải thực để ý đến ý tưởng của những kẻ có tiền.

Lúc cô dẫn anh đi qua hành lang dài kia, anh mở miệng hỏi.

"Chúng ta không cần ở lại trong phòng ăn sao?"

Hoài An thả chậm bước chân, liếc nhìn anh một cái, nói, "Em cảm thấy không thoải mái lắm, cho nên anh mang em về trước nghỉ ngơi được không."

"Em không thoải mái?" anh sửng sốt một chút, đột nhiên bước một bước lớn, đuổi lên phía trước cô, khiến cho cô cũng dừng lại, cúi đầu nhìn cô, bàn tay to chạm nhẹ mặt cô, "Em làm sao thế?"

sự quan tâm của người đàn ông này làm cho cô sửng sốt một chút, trong lòng không khỏi ấm áp.

Nhìn anh nhíu mày, cô ôn nhu giải thích, “Là lỗi của em, em không nói rõ ràng. Em không phải thật sự không khỏe, đấy chỉ là cái cớ mà thôi."

anh ngẩn ra, sau đó bật cười.

"Vậy là tốt rồi, anh nghĩ em bị cảm nắng do đi bộ từ trạm xe buýt đến." Lúc anh lái xe đến đây mới phát hiện từ dọc đường trạm xe buýt tới nơi này không hề cái mái che gì cả.

cô gỡ bàn tay anh trên mặt mình xuống, nắm lấy tiếp tục đi về phía trước, cười nhẹ nói, "Đoạn đường kia cũng chỉ mất mười phút mà thôi, kỳ thực cũng tốt lắm, ngẫu nhiên sẽ có mây, anh đừng chiều chuộng em quá như thế."

Người phụ nữ này quả thật không cần chiều chuộng, nhưng anh cũng hiểu được cô có bao nhiêu quật cường, cô đúng là tiêu chuẩn của người phụ nữ ngoài mềm trong cứng, nói cách khác, cô kỳ thực rất thích cậy mạnh.

anh nhớ rõ ràng lần gần đây nhất khi cô nói với anh không quá thoải mái, cả người đã phát sốt đến gần bốn mươi độ. Trẹo chân lần đó, bởi vì cô không kêu đau, anh còn tưởng không có gì nghiêm trọng, chờ đi gặp bác sĩ, mới phát hiện mắt cá chân cùng các dây chằng đều bị rách và rạn nứt, nghiêm trọng đến mức cần bó bột để cố định.

Hai lần ngoài ý muốn, đủ cho anh hiểu rõ rằng, nếu không phải đến cực hạn, cô tuyệt sẽ không dễ dàng kêu khổ kêu đau. Bình thường khi cô nói thân thể không quá thoải mái, vậy là đã thật không chịu được, cô mới có thể mở miệng nói ra.

đi bên cạnh cô, anh không nhịn vụng trộm quan sát cô, xác định trong lòng bàn tay cô không đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cô không tái nhợt, anh mới lén lút nhẹ nhàng thở ra.

cô cùng anh đi đến cửa lớn bên ngoài nhà hàng, nơi đó còn đặt một tấm ảnh cưới rất lớn, cô dâu chú rể ngọt ngào đứng ở bờ biển, lãng mạn thâm tình nhìn nhau,

Thời điểm đi ra đến cửa, anh thấy cô dừng mắt ở tấm ảnh kia lâu một chút.

"Chuyện này, nếu em muốn, chúng ta có thể xem một ngày đi chụp bổ sung."

"Chụp bổ sung?" cô sóng vai với anh ra bãi đỗ xe.

"Ảnh cưới." anh hướng bức ảnh to lớn kia gật đầu một cái.

Năm đó hai người kết hôn mọi thứ đều giản lược đi, qua một thời gian anh mới nhận ra hình như mình không nên như vậy, gần như tất cả những người phụ nữ anh quen khi nghe thấy anh kết hôn không có tiệc cưới, cũng không có cùng vợ chụp ảnh cưới đều vô cùng thương hại cô, làm cho anh dần dần có một chút bất an.

"anh vì sao cảm thấy em muốn chụp ảnh cưới?" cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh liếc mắt một cái.

"anh cho rằng phụ nữ bọn em đều thích ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ để chụp hình lưu lại kỷ niệm."

cô mắt cũng không chớp nói: "Em thích đem tiền để dành tiết kiệm hơn."

Câu trả lời của cô, không thể thực tế hơn được nữa, làm cho anh hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, cũng làm anh khẽ mỉm cười.

Hai người đi tới bãi đỗ xe, anh dắt xe máy ra chỗ cô rồi lấy mũ bảo hiểm đưa cho cô.

"anh khi nào lại phải trở về tăng ca?" cô vừa đội mũ bảo hiểm vừa hỏi.

"Thứ Hai tuần sau." anh trả lời.

cô sửng sốt, nhìn anh, "Thứ Hai tuần sau?"

"anh nghĩ đằng nào cũng có dịp lên núi, nên dứt khoát đổi cả với người khác."

"Cho nên hôm nay anh không phải quay lại công trường?"

"Ừ."

"anh có muốn ăn cái gì không?"

"Gì cũng được." anh nhún vai, khởi động xe, sau đó bổ sung, "Chỉ cần có thể ăn no là được."

Câu trả lời của anh làm cô không nhịn được cười, cẩn thận kéo váy, sau lưng anh ngồi vững rồi nói: "Nghe nói phía trước có nhà bán bành giò ăn không tệ, chúng ta đi thử xem xem."

anh đang ngủ, gối lên trên đùi cô mà ngủ.

Cơn gió trong lành từ từ thổi tới, mang theo mùi hương của núi rừng, làm nên một chút mát mẻ.

cô ngồi trên thảm cỏ, dựa lưng vào cây cổ thụ, chỉ cảm thấy thanh thản một cách kỳ lạ.

cô vốn muốn đi tìm chỗ ăn có đồ ăn đàng hoàng để anh có thể ăn no, nhưng hiện giờ là ngày nghỉ, trong nhà ăn ngoài ý muốn đông khách, không còn chỗ ngồi, anh dứt khoát quyết định gọi đồ mang về, cô vốn tưởng rằng anh sẽ đi về nhà, nhưng anh lại hướng ngọn núi đi đến nơi này.

cô kỳ thực không rõ lắm đây là nơi nào, nhưng anh có vẻ thập phần quen thuộc.

Nơi này cách đường cái không xa, có cầu thang có thể đi lên, hẳn là chỗ cho người đốn củi lên xuống, lối đi cơ hồ bị bao phủ bằng đám cỏ dại, xem ra người ở quanh đây không nhiều lắm. đi hết cầu thang, chuyển qua một chỗ cây cối um tùm, nơi này có một thảm cỏ bằng phẳng, còn có cây cổ thụ che ấm, tuy rằng phía trước có núi chắn, nhưng phong cảnh vẫn vô cùng tuyệt đẹp.

Cây tùng không có người chăm sóc cùng hoa dã gừng ở trên sườn núi tạo nên một mảnh rực rỡ, bướm trắng bướm đỏ ở trong các bụi nhẹ nhàng bay trong gió.

anh tìm chỗ ngồi dưới bóng cây, cùng cô đem đồ ăn bày ra, lúc anh ăn xong, cô vội vàng đem rác cùng bộ đồ ăn dọn vào trong gói to, một giây không chú ý, đến lúc hoàn hồn đã thấy anh giống như một con gấu to lớn ăn uống no đủ nằm dài trên thảm cỏ.

cô đi đến bên người anh ngồi xổm xuống, chỉ thấy anh từ từ nhắm lại hai mắt, lẩm bẩm nói.

"thật có lỗi, anh nằm nghỉ một chút là được."

anh mệt mỏi, người đàn ông này đã liên tục tăng ca mấy ngày nay, cô có thể thấy được sự mệt mỏi trong mắt anh.

cô chạm nhẹ vào mặt anh, nói: "Đừng trực tiếp đặt đầu lên đất, lại đây nằm lên nơi này."

anh mở ra mí mắt nặng trĩu, thấy cô đã ngồi xuống ở bên cạnh, vuốt lên trên đùi váy, sau đó hướng anh vươn tay.

Có lẽ cô không nên làm như vậy, nhưng cô không muốn để đầu anh nằm trực tiếp lên trên cỏ.

anh nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, cánh tay khẽ chống đỡ, thoải mái chuyển di thân thể, không chút khách khí đem đầu gối lên đùi của cô, rồi mới nhắm mắt lại một lần nữa, khe khẽ thở dài.

Giữa đường anh đã tháo caravat cùng hai cúc áo trên cùng của áo sơmi, trước khi ăn cơm cũng đã bỏ áo khoác âu phục sang một bên, cô đem áo khoác kéo qua, đắp lên trên bụng anh.

Khóe môi anh lại nhếch lên cao, làm cho cô không nhịn đưa tay khẽ vuốt mặt anh, lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh, dùng ngón tay chải những lọn tóc đen còn chưa cắt của anh.

Khuôn mặt ngăm đen của anh dần dần trầm tĩnh lại, hô hấp cũng trở chậm rãi sâu lắng.

Ánh mặt trời bao phủ ngọn núi tỏa sang rực rỡ, tia nắng đung đưa theo gió.

một lúc sau cô mới phát hiện ra từ sau khi hai người quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên họ cùng nhau rời khỏi thành phố đến ngoại ô thăm thú.

cô còn tưởng rằng khi đến ngọn núi này, sẽ làm cô nhớ đến những chuyện trước kia, nhưng này chút trí nhớ xa xăm kia chỉ lướt qua, không có thật sự làm phiền đến cô.

Có lẽ, là vì anh đang ở bên cô...

trên núi không khí thật trong lành sảng khoái, giúp con người ta quên đi mọi ưu phiền trong lòng.

Con bướm bay tới, lại nhẹ nhàng bay đi.

Mây trắng ở trên trời theo gió chậm rãi dạo chơi.

Nơi này thật an tĩnh, trừ bỏ một chút tiếng côn trùng kêu, không có tiếng ồn ào náo động gì cho lắm, làm cho người ta thả lỏng người, cô vuốt ve trán cùng tóc của anh, đến khi cô nhận ra, đã nghe được chính mình mở miệng.

"A Phong."

"Ừ?" anh cũng không có mở mắt, ngái ngủ đáp lời.

"Em chưa từng hối hận."

"Hối hận cái gì?"

"Gả cho anh." cô ôn nhu nói.

anh mở ra hai con ngươi đen láy, ngóng nhìn cô, yên lặng nói: "anh cũng không."

một cỗ ấm áp tràn lên trong ngực cô, cổ họng nghẹn ngào, cô nâng tay vuốt nhẹ mắt anh, không kìm được cúi người hôn lên trán của anh, nhỏ giọng nói.

"không ầm ỹ anh nữa, anh ngủ đi."

anh ngoan ngoãn từ từ nhắm hai mắt, để cô tiếp tục dùng tay ôn nhu vỗ về trán của anh, tóc anh, và tai của anh.

Tại thời điểm sau giữa trưa ở ngày hè ngắn ngủi này, mọi thứ đều phảng phất như ngàn dặm xa xôi.

Hôm nay, anh có thể không đến, cô cũng sẽ không trách anh.

Nhưng anh đến đây, vì để cô không mất mặt, còn đặc biệt thay âu phục, đeo caravat, cố gắng hết sức làm cho chính mình thoạt nhìn chỉnh chu hơn một tí. Tuy rằng anh biết rõ mặc kệ anh làm như thế nào, vẫn sẽ nhận lại ánh mắt phê bình của mọi người, nhưng anh vẫn đến đó, đến nơi không có đồ ăn để anh đủ no, nơi có thái độ khinh thường dè bửu, còn có quãng thời gian vô cùng nhàm chán.

Vì cô.

Đây cũng không phải là chuyện gì vô cùng giỏi giang, mà nó chỉ là một chi tiết nho nhỏ trong cuộc sống, so với những điều khác thì không đáng chú ý lắm.

Trong làn gió nhẹ nhàng, cô chăm chú ngắm nhìn người đàn ông nằm trên đùi mình, trái tim cảm thấy thật ấm áp.

thật ấm...