Còn Không Ly Hôn Giữ Lại Ăn Tết À?

Chương 10: Không ngừng bước đi

10. Không ngừng bước đi

Chu Tuyển Danh nhanh chóng bước vào quán cà phê, Hoắc Thiếu Ngải đã ngồi ở một cái bàn trong góc, bên cạnh là một cây thông noel đáng yêu. Y mặc bộ quần áo bông, trên đầu là một chiếc mũ len.

Nhìn qua chẳng khác gì y đang ở Russia trải qua mùa đông. Chu Tuyển Danh nghĩ thầm.

Hắn ngồi xuống, nhìn nhân viên phục vụ gọi một cốc Mocha, còn dặn bỏ thêm nhiều đường.

Hắn vẫn là thích những đồ uống ngọt đến phát ngấy. Hoắc Thiếu Ngải nghĩ thầm.

Hai người nhìn nhau, nở nụ cười.

Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy dạ dày mình hơi đau.

Chu Tuyển Danh chú ý đến hai tấm vé máy bay đi Nhật Bản mà Hoắc Thiếu Ngải đang đè lên. Hắn nghi hoặc nhìn về phía y.

Hoắc Thiếu Ngải rất hồi hộp, y tựa như đang trở về cái lần đầu tiên nhận phỏng vấn. Y cố gắng duy trì nụ cười trên mặt.

""Em... em muốn cùng anh ra nước ngoài một chuyến.""

Chu Tuyển Danh hơi ngạc nhiên: ""Tại sao?""

""Nước ngoài không có phóng viên, chúng ta có thể thuận lợi bàn bạc việc ly hôn, Hơn nữa..."" Hoắc Thiếu Ngải nuốt nước bọt, ""Anh cũng đã nói sẽ bồi thường cho em chuyến du lịch tuần trăng mật, nhưng anh cũng có làm đâu.""

Chu Tuyển Danh trở nên trầm mặc.

Hoắc Thiếu Ngải ngắm nhìn lông mi dài dài của hắn. Anh ấy có đếm lông mi của mình không nhỉ? Chắc là không rồi. Hắn yên tĩnh như một con rối lông bù xù.

Gió bên ngoài thổi vù vù, đập vào cửa sổ, kêu lách cách.

Trong quán cà phê, một khúc nhạc mới được mở lên.

Đây là mùa đông đấy, lòng bàn tay y lại đổ mồ hôi. Hoắc Thiếu Ngải cố gắng không để lộ dấu vết, y quẹt quệt tay lên áo.

Thời gian cũng không đọng lại được bao lâu.

Chu Tuyển Danh mỉm cười, trả lời: ""Cũng được.""

Trong nháy mắt ấy, trời có vẻ như đang tỏa nắng.

Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy ở đâu đó những đóa hoa đang nở rộ.

""Nhưng mà anh phải nói chuyện với anh cả một chút."" Hắn định lấy điện thoại ra.

Hoắc Thiếu Ngải vội vàng nói: ""Anh không cần lo, em đã nói với anh ấy rồi. Trong một tuần này, anh ấy sẽ lo các việc trong tập đoàn.""

Chu Tuyển Danh nhìn về phía y. Ánh mắt của hắn rất chăm chú, như muốn moi ra được cái gì đó từ người y: ""Vẫn còn sớm mà em đã bàn bạc xong với anh ấy rồi à?""

Câu nói này của hắn rất nhẹ nhàng. Hoắc Thiếu Ngải không biết hắn có phải đang tức giận không. Trước đây Hoắc Thiếu Ngải luôn cảm thấy Chu Tuyển Danh chắc là chẳng biết nổi giận. Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là hắn không hay nổi nóng. Hoặc là nói đúng hơn một chút, chỉ là hắn không thường tức giận trước mặt y.

Hoắc Thiếu Ngải lại cảm thấy khó chịu: ""Anh rất để tâm sao?""

Hắn lắc lắc đầu, cười nói: ""Như vậy thì anh yên tâm rồi.""

Hoắc Thiếu Ngải tạm thời coi như đấy là lời khen.

Y lấy vali hành lí để dưới gầm bàn lôi ra, để lên bàn.

""Vậy hiện tại chúng ta có thể đi được chưa? Hành lí em cũng dọn xong rồi.""

""....Em dọn sao?""

Y không hiểu Chu Tuyển Danh muốn hỏi vấn đề này làm gì. Y gật đâu.

Chu Tuyển Danh chần chờ một chút, cuối cùng nhận lấy.

Hắn cũng không khỏi nhiều nữa. Cũng không biết hiện tại Hoắc Thiếu Ngải muốn cung hắn đi tuần trăng mật là có ý gì. Từ nửa tháng trước sau lần cãi nhau hai người họ cũng chưa có dịp gì ngồi xuống nói chuyện, thực sự thì bọn họ cần tâm sự. Đi nơi nào mà không thể nói chuyện chứ? Đi Nhật Bản nói không chừng cả hai có thể quên đi một chút chuyện không vui.

Hoặc giả như.... Y đang đợi chờ một cơ hội nào đó.

Mọi cơ hội đều chớp mắt là qua. Hắn cũng hy vọng mình có thể nắm lấy.

Hắn nghĩ, đây là một chủ ý không tồi.

Uống xong cốc Mocha, hắn cùng Hoắc Thiếu Ngải ngồi lên Rolls Royce. Tài xế tiểu Lý ngạc nhiên khi nghe thấy ông chủ nói muốn ra sân bay. Thế nhưng rất nhanh cậu ta bình tĩnh trở lại. Lúc hai người này vẫn đang hẹn hò, đã từ Ôn Châu bay một phát đến Canada, chuyện này cũng chẳng phải thứ gì quá lạ lẫm, cậu không nên ngạc nhiên.

""Cần tôi gọi điện cho thư ký không?"" Tiểu Lý hỏi hắn.

""Anh ta sẽ biết thôi, sau khi lên máy bay là biết."" Chu Tuyển Danh nói.

Hoắc Thiếu Ngải dành ra ba tiếng. Thời gian có chút vội vàng. Sân bay rất lớn, ai ai cũng đang bận bịu.

Bọn họ sẽ phải bay đến đâu đây? Bọn họ là từ nơi nào bay về đây?

Chu Tuyển Phỉ đem tất cả các tin tức đè xuống. Truyền thông cũng không nghe phong phanh được chuyện gì, Không ai biết y đang muốn lao vào mạo hiểm.

Đúng, là mạo hiểm.

Hoắc Thiếu Ngải đã xem qua rất nhiều chuyện. Y biết cơ hội được giấu kĩ ở mỗi một chuyến mạo hiểm. Y cũng hy vọng rằng mình có thể nắm lấy.

Bọn họ lên máy bay, Chu Tuyển Danh chăm chú thắt dây an toàn, hai tay co quắp đặt trên người.

Hoắc Thiếu Ngải hơi nghiêng người, đưa cho hắn một bên tai nghe. Hắn hơi ngạc nhiên, thấp giọng nói một câu ""Cảm ơn.""

Lúc máy bay cất cánh, Chu Tuyển Danh nhắm mắt lại.

Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy mình cũng thật quen thuộc với Chu Tuyển Danh.

Hắn sợ hãi cái cảm giác không trọng. Hoắc Thiếu Ngải nhớ trước đây có lần Chu Tuyển Danh cùng y đi ra nước ngoài du lịch, bị say máy bay, lúc máy bay hạ xuống. Hắn cảm thấy rất mất mặt, sau đó mỗi lần chuẩn bị đi đâu hắn đều lén lút uống thuốc say máy bay. Mà Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy thuốc này chẳng có tác dụng gì. Mỗi lần Chu Tuyển Danh vẫn sợ đến độ không chịu nổi. Hoắc Thiếu Ngải suy nghĩ, kỳ thật y không nên để hắn đồ uống ngọt trước khi lên máy bay.

Nhưng khi đấy y cũng không rõ Chu Tuyển Danh có đáp ứng thỉnh cầu kỳ quái này của mình không. Y sợ chuyến đi này không ai cần, tình yêu của y cũng chẳng ai thèm đến.

Thậm chí y còn nghĩ sau khi trở về nhà sẽ xé nát hai tấm vé máy bay này, vứt ở một nơi mà người giúp việc cũng không thể dọn, sau đó nằm ì trên giường một tuần.

Y biết mình rất dễ dàng quên đi những chuyện không vui.

Nhưng cũng có những lúc y không biết, y có phải đang dự dối mình gạt người hay không.

Hoắc Thiếu Ngải nắm lấy bàn tay đang run của Chu Tuyển Danh. Hắn giãy giụa một hồi, rỗi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để yên, dịu dàng nắm lại tay y.

Tấm rèm che cửa được mở ra, bên ngoài là trời xanh vạn dặm.

Chu Tuyển Danh hối hận rồi.

Đi đâu cũng được, tại sao phải tới Nhật Bản vào mùa đông.

Mùa Đông ở Nhật Bản quả thực lạnh kinh khủng, hàm rang cập cạp vào nhau tạo nên thanh ma giòn rã.

Áo khoác xám trên người của Chu Tuyển Danh hoàn toàn không thể che được gió lạnh. Mà ngược lại bộ quần áo của Hoắc Thiếu Ngải lại không chút khó khăn, có thể che gió chắn tuyết, hoàn toàn hợp lí.

Nơi Hoắc Thiếu Ngải muốn hắn đến cùng chính là một huyện nhỏ phía Đông Nam Nhật Bản, vị trí khóa hẻo lánh, nhìn trên bản đồ của google map phải zoom thật to mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy. Vì vậy hai người họ cũng không cần phải lo về vấn đề đám phóng viên kia bám đuôi. Yêu đương với một đại minh tinh có rất nhiều phiền phức, bạn sẽ chẳng bao giờ cắt đuôi được đám cẩu phóng viên, cũng sẽ chẳng có cách nào tránh được ống kính bí mật. Hắn nhớ có một lần mình và Hoắc Thiếu Ngải đang tràn đầy xuân ý, không đợi được đóng của đã đè lên đối phương mà thân mật, ngay ngày hôm sau bức ảnh hai người ôm hôn nồng nhiệt liền đứng ngay trang nhất, mà trong bức ảnh đó nhìn hắn cực kỳ xấu xí.

Chu Tuyển Danh suy nghĩ một hồi, hiện tại hắn với Hoắc Thiếu Ngải muốn bàn bạc vấn đề ly hôn là thích hợp nhất.

Bọn họ xuống máy bay ở Tokyo để chuyển chuyến bay đến sân bay Hanamaki. Nghe nói thời tiết ở huyện nhỏ kia không được tốt lắm, máy bay đến đó bị hoãn lại ba tiếng đồng hồ. Hoắc Thiếu Ngải sắp xếp lịch trình lần đi này khá vội vàng, y đứng ngồi không yên ở sân bay, không ngừng hỏi hắn có muốn đổi chuyến mới không.

Cái con người Hoắc Thiếu Ngải này rất kỳ lạ, bình thường thì chẳng khác đầu gỗ, người ta đẩy một bước y mới miễn cưỡng bước một bước, nhưng mỗi lần y muốn làm chuyện gì đó thì lại theo chủ nghĩa cực kỳ hoàn mỹ, vì vậy đều đem bản thân bức đến phát điên.

""Chúng ta có thể đợi mà.""

""Nhưng em không muốn chờ.""

Khi y bực mình cũng rất hay nói linh tinh. Chu Tuyển Danh cũng quen rồi, hắn theo thói quan động viên y. Sauk hi bình tĩnh lại đôi chút, bỗng nhiên y áy náy hỏi: ""Là em quá độc đoán rồi đúng không anh? Đáng lẽ em nên hỏi ý kiến anh mới phải.""

Chu Tuyển Danh cũng không ghét điểm này của y: ""Anh không để tâm đâu.""

""Anh đang cực kỳ để tâm thì có!""

Chu Tuyển Danh cảm thấy hai người họ nói chuyện cực kỳ quái lạ. Hắn hơi nhíu nhíu mày nhưng Hoắc Thiếu Ngải cũng không để tâm đến động tác nhỏ này của hắn. Y nói: ""Chúng ta vẫn là nên đổi chuyến mới đến Shinkansen đi.""

Bọn họ ngồi taxi đi đến địa điểm tiếp theo. Lúc chuẩn bị xe, Hoắc Thiếu Ngải mới nhận ra mình quên đổi tiền Nhật. Hai người họ nhìn nhau một hồi. May là Chu Tuyển Danh biết nói tiếng Nhật. Tài xế hỏi hai người họ có muốn tới ngân hàng một chuyến không. Chu Tuyển Danh liền gật đầu đồng ý. Khi hắn từ ngân hàng đi ra liền nhìn thấy Hoắc Thiếu Ngải đang ngồi yên một lỗ lặng lẽ hờn dỗi. Y giận dỗi như một con ếch con. Chuyện này cũng có gì đáng để hờn dỗi đâu. Hắn cảm thấy hơi buồn cười, không kiềm được lòng mà hôn một cái lên mặt Hoắc Thiếu Ngải. Sau khi hôn y xong, hai người họ đều ngạc nhiên đến độ ngơ ngẩn cả người. Ô tô khởi động, trong đáy mắt hai người là cảnh xe cộ đi lại như nước. Bọn họ trở về chỗ ngồi của mình.

Con đường đi đến nhà ga chính gập ghềnh trắc trở chỉ vì sự trầm mặc. Cuối cùng Hoắc Thiếu Ngải lại khôi phục bản tính lắm lời, líu ra líu rúi hỏi hắn, nên đến Shenggang hoặc hay là Sendai.

""Sendai đi...""

""Nhưng em lại thấy đến Shenggang thuận đường hơn, vì nó cũng khá gần ý, còn có thể đi tham quan nông trại Koiwai một chuyến đó. Em còn nghe nếu ta mua vé vào đó chơi thì sẽ được tặng vé giảm giá kem ấy, em cũng đã tính dư ra một ngày, chúng mình đến đó chơi đi... À mà anh vừa nói gì vậy?""

Hoắc Thiếu Ngải nhìn về phía hắn nháy mắt một cái.

Chu Tuyển Danh há miệng, hơi chần chờ nói: ""Nông trại... mở cửa ư?""

""Đương nhiên là mở rồi, làm sao có thể không mở chứ?""

Y nói rất tự tin vì vậy Chu Tuyển Danh quyết định tin tưởng y.

Sau đó bọn họ ngồi lên tàu Shinkanse để tới Shenggang.

Hoắc Thiếu Ngải nhìn tuyết rơi bên ngoài của sổ, bỗng nhiên nói: ""Hồi nhỏ em còn mơ sẽ mở một cái trang trại cơ.""

Chu Tuyển Danh nói: ""Em cũng nói với anh rồi.""

""Thật á?""

""Ừ, em có kể, hồi em còn học tiểu học em có viết một bài văn, em đã viết tiêu đề là ước mơ của em là làm chủ một trang trại, sau đó em còn được lão sư bắt đứng giữa lớp đọc diễn cảm.""

""Tại sao em lại kể cho anh nghe chuyện mất mặt như thế chứ?"" Hoắc Thiếu Ngải đỏ mặt nói.

Chu Tuyển Danh cười đến độ đôi mắt cong lên: ""Lúc em say rượu em nói vậy đó.""

"".... Vậy em có kể về cái lý do mà em chọn theo nghề diễn viên không?""

Chu Tuyển Danh nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn hàng dây điện thật dài cắt xén bầu trời thành những khối đậu phụ.

""Bởi vì em phát hiện phải có tiền mới mua được trang trại đúng không.""

""Trời ạ!"" Hoắc Thiếu Ngải ôm đầu, ""Em sẽ không bao giờ động vào rượu nữa!""

Bọn họ ngồi trên tàu mất đến ba tiếng, cuối cùng cũng đến được Shenggang.

Shenggang tuyết vẫn chưa rơi. Vào chạng vạng, bầu trời càng trở nên ám trầm, chỉ còn lại một tầng màu sắc tươi đẹp ở chân trời phía tây, đèn đường còn chưa được bật.

Bởi vì chuyến du lịch này cuối cùng lại trệch mất so với sự định của Hoắc Thiếu Ngải, bọn họ chẳng biết nên ăn tốt ở đâu, đến nơi nào để ngủ qua đêm cũng chẳng biết. Bụng hai người đói cồn cào, đói đến độ bụng trước dán luôn vào bụng sau rồi, Hoắc Thiếu Ngải thấy khách sạn này khách sạn kia không vừa mắt, nói là cảm thấy không an toàn. Tiếng anh của y không tốt, mà nói tiếng anh với người Nhật cũng không tiện. Hai bên điện thoại nói chuyện đúng kiểu nước đồ đầu vit. Chu Tuyển Danh mới hỏi có cần hắn giúp đỡ không. Hoắc Thiếu Ngải đến đầu cũng không thèm ngẩng lên nói không cần đâu. Sau đó y còn bồi thêm một câu, mình em có thể chuẩn bị được, anh phải tin em chứ. Được rồi, Chu Tuyển Danh tin tưởng y. Nhưng hắn đói bụng lắm rồi, hắn đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua hai phần đồ ăn nóng, một phần hắn đưa cho Hoắc Thiểu Ngải, hắn không chờ đợi được muốn nuốt sạch chỗ cơm này vào bụng ngay lập tức.

Nhưng mà hắn rất sợ bỏng, hơn nữa trời còn đang lạnh, vô tình lâm vào tình cảnh băng hỏa hòa hợp. Hắn bực mình giậm chân một cái sau đó nhìn về phía Hoắc Thiếu Ngải, cũng may là y không nhìn thấy hành động này của hắn.

Mũi của hắn bị lạnh đến độ chuyển hồng, nhìn như củ cải. Hắn nhìn về phía chân trời, những vì sao ẩn hiện trên bầu trời.

Hai người cùng ngồi lên một cái ghế dài, đèn đường cuối cùng cũng sáng lên, xa xa là cây thông noel đang sáng lấp lánh.

Hoắc Thiếu Ngải cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: "" Em làm rất tốt rồi đúng không!""

Trong đôi mắt y cũng sáng lên những vì sao.

Chu Tuyển Danh cảm thấy lông mi mình cũng sắp đóng băng luôn rồi, hắn nghĩ thầm: Này mà là quá tốt rồi á.

Hắn bắt đầu lo lắng cho ngày mai của mình.

Mặc dù vậy, hắn vẫn quyết định tin vào Hoắc Thiếu Ngải.