Con Gái Nhà Nông

Chương 58: Đi thăm người thân!

Editor: ChieuNinh

"Ồn ào cái gì? Cha nói là chuyện của ông, chúng ta chỉ để ý nghe là được. Lại nói còn có lão đại, lão Tam, lão Tứ bọn họ, chúng ta chỉ cần lo cất nhà là xong, đến lúc đó còn không phải chúng ta muốn thế nào thì sẽ là thế đó sao? Ngươi chính là người ngu dốt, không nên đều nói đắc tội với người ta, sau đó để cho cha và nương mắng ngươi một trận ngươi mới cam tâm. Với tính tình của lão Tam và lão Tứ, bọn họ mặc kệ mới là lạ, đến phiên đến chúng ta được sao?" Vương Ngân Tỏa nói.

"Đúng vậy!" Mã thị vỗ đùi: "Ngày mai chúng ta bắt đầu xây nhà ở, quản bọn họ thế nào? Dù sao chúng ta bận tối mắt, sao có thể chiêu đãi khách chứ? Cũng là ngươi suy nghĩ khéo léo."

"Chứ sao? Còn không nhìn xem là ai?" Vương Ngân Tỏa rất là đắc ý.

Thích thị và Vương Đồng Tỏa về nhà, Thích thị nói: "Cô cô và biểu muội đúng là mệnh khổ, nếu không, người tới đây, sẽ ở nhà chúng ta đi." Thích thị nói.

Trong lòng Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi có chút không vui, trong nhà có hai người xa lạ vào ở, đến lúc đó khẳng định có mâu thuẫn, cũng không phải cha mẹ huynh đệ, đến lúc đó khi xảy ra chuyện gì, vốn là hảo tâm cũng biến thành ý xấu.

"Cha, nương, ta thấy gia gia khẳng định là muốn để cho mấy người cô nãi nãi ở cùng một chỗ, Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh gia gia cũng đã vài thập niên không gặp cô nãi nãi, đến lúc đó chúng ta đưa thêm thức ăn, mặc, dùng một chút qua đó, khẳng định gia gia càng cao hứng." Vương Phúc Nhi vội vàng nói.

Vương Đồng Tỏa nói: "Phúc nhi nói rất đúng, hiện tại người còn chưa tới, chúng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều. Nếu cô cô các nàng thật sự muốn ở chung cùng với chúng ta, vậy thì ở chung, bằng không, chúng ta miễn cưỡng đón người về đây, nói không chừng trong lòng các nàng còn không muốn."

Đúng vậy, lão cha, ngươi nói đúng. Nói không chừng người ta còn nghĩ muốn tự do ấy, nói không chừng trong tay người ta còn có chút tiền, nếu ngươi vội vàng đến nhận người về nhà mình, người khác còn tưởng rằng ngươi tham tiền của người ta.

Cả nhà nghĩ thông suốt, việc này liền dễ làm hơn, rất là thong dong bình tĩnh.

Mấy người Vương Cúc Nhi, ngày hôm sau đi hỗ trợ cho nhà Nhị bá mẫu, cắt cỏ dại, nhặt đá, bận rộn cả một ngày, mệt nhọc cả một ngày: "Nhị bá mẫu thật sự là người keo kiệt, giữa trưa để cho chúng ta húp canh, ngày mai con không đi. Thời điểm nhà chúng ta cất nhà, bọn họ một người cũng không có tới đây."

Vương Phúc Nhi cũng nói: "Ngày mai con cũng không đi, hôm nay con nóng muốn chết."

Thích thị nói vói Vương Đồng Tỏa: "Bọn nhỏ đều còn nhỏ, hai người chúng ta đi hỗ trợ là được, cứ để bọn nhỏ chờ ở trong nhà."

"Được." Hắn cũng có chút không hài lòng đối với cách làm của nhị ca và nhị tẩu, đứa nhỏ của mình đi hỗ trợ còn ăn không đủ no, một đứa hai đứa lại mệt thành như vậy, vừa vặn khỏi đi.

"Vẫn là cha và nương tốt." Vương Phúc Nhi vội vàng vuốt mông ngựa (nịnh nọt).

Thích thị điểm điểm cái mũi nhỏ của Vương Phúc Nhi: "Miệng càng ngày càng ngọt, a di của con còn nói, qua vài ngày sẽ đón con đi chơi, con có đi hay không?"

"A di thật bất công, mỗi lần đều là kêu Phúc nhi đi, cũng không bảo con và đại tỷ đi." Vương Hoa Nhi cố ý tức giận nói.


"Cái miệng của con, mỗ mỗ bên kia kêu con và đại tỷ con đi, đến lúc đó thu dọn xong mọi thứ, cùng nhau đi qua đi. Đi qua bên kia, cũng giúp thêm cho mỗ mỗ và cữu mẫu con, cữu mẫu con mang thai tiểu đệ đệ, các con cũng đừng để cho nàng mệt mỏi."

"Vậy Tiểu Bảo thì làm sao?" Vương Cúc Nhi hỏi, nàng cũng muốn đi qua nhà mỗ mỗ, nhưng mà Tiểu Bảo thì sao?

Thích thị cười nói: "Các con đều đi rồi, không ai chăm sóc Tiểu Bảo, nương cũng có thể bớt chút thời gian nghỉ ngơi một chút."

Vương Phúc Nhi cảm thấy nương mình tinh khôn hơn, ha ha, vậy cũng đúng, ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d nếu đã như thế thì Nhị bá mẫu còn gọi nương đi làm việc, thì đó chính là rất không thể nào nói nổi, phỏng chừng nãi nãi mà biết cũng sẽ mắng nàng ta.

Ba đứa nha đầu liếc nhau, tốt, liền quyết định như vậy!

Vì thế qua vài ngày, đi qua nhà mỗ mỗ thì đi nhà mỗ mỗ, đi nhà a di thì đi nhà a di.

"A di! Con đến đây!" A di phái người về đón Vương Phúc Nhi, Vương Phúc Nhi vừa xuống xe ngựa, liền chạy nhanh đi tìm a di.

"A, Phúc nhi, nhìn xem có cao lớn béo lên hay không. Ừ, là béo hơn trước kia thật nhiều, a di cũng sắp ôm không nổi rồi."

Vương Phúc Nhi cười ha ha, bộ dáng tốt hơn nhiều so với quá mức gầy yếu của trước kia.

A di vội cắt dưa chuột cho Vương Phúc Nhi: "Ăn cái này sẽ không nóng."

"A di, cái này cũng quá quý đi."

"Không quý, không quý, người làm ăn với di phu của con đưa tới, ta đặt ở trong giếng nửa ngày, cũng mát mẻ."

Ở trong sân a di có đào một cái giếng, hiện tại vấn đề lấy nước cũng thuận tiện, nhưng mà a di căn dặn Vương Phúc Nhi, không thể chơi gần ở miệng giếng, nếu ngã xuống liền xong rồi, tuy rằng trên miệng giếng có nắp đậy.

Người lớn thích nhất hù dọa tiểu hài tử, Vương Phúc Nhi cam đoan mình không đi tới miệng giếng chơi. A di lại hỏi chuyện của cha và nương nàng, biết hết thảy đều tốt, thì cũng an tâm, lại biết trong nhà sẽ có thân thích tới, thì cau mày, cảm thấy sao chuyện hư hỏng nhà lão Vương gia lại nhiều như vậy chứ?

Buổi tối thời điểm nói chuyện này với Khương di phu, Khương di phu nói: "Nhà ai không có chút việc? Ta thấy cuộc sống hiện tại của tỷ tỷ và tỷ phu tốt hơn nhiều so với trước kia, chúng ta cũng không thể quan tâm thay bọn họ, nàng yên tâm đi, tự bọn họ có chừng mực."

A di cũng hiểu được trượng phu mình nói rất đúng, nhà ai không có chuyện như vậy, thì giống như nhà nàng đây, thoạt nhìn thì tốt, nhưng mà mỗi khi nghĩ đến tiểu cô tử kia thì liền đau đầu. Luôn luôn muốn tới đây chiếm chút tiện nghi, động một tí liền thừa dịp lúc không có mặt mình, thì than khóc với cha bọn nhỏ.

"Ta nói với chàng, lần này mà muội muội chàng lại mang Anh Tử tới đây, ta cũng không thuận theo đâu. Mỗi lần đều muốn tranh giành cùng với tỷ của ta, cũng không nhìn xem, lúc ấy thời điểm nương còn sống, nàng đối xử với chúng ta làm sao, chàng thật lòng thật dạ đối xử chân tình, nhưng mà có lòng tốt, thì cũng không được nhìn thấy."


Khương di phu thở dài: "Đã biết, ta sẽ nói rõ ràng với nó."

A di cảm thấy này nói rõ ràng với nàng ta, cũng sẽ không có tác dụng, người này chính là không thể được đối xử thật quá tốt, tốt quá thì người ta liền cảm thấy ngươi dễ ức hiếp, da mặt của tiểu cô tử còn muốn dày hơn cả tường thành. Lúc ấy vì tranh gia sản, ngay cả tang lễ của mẫu thân ruột thịt mình mà cũng không tới tham gia, ngươi là một nữ nhi xuất giá lại còn về tranh giành tài sản, quả thực là không biết xấu hổ! Lúc trước cũng đã cho đồ cưới rồi.

May mắn không phải đại tỷ ta có loại tính tình này, chọc ta nóng nảy, ta cũng không sợ mắng chửi nhau với ngươi, dù sao là người hiền thì hay bị bắt nạt, nàng không muốn bị người bắt nạt, vậy liền làm người ác thôi.

Vương Phúc Nhi ngủ ở trên chiếu, đột nhiên lại không ngủ được, suy nghĩ một chút tình trạng trong nhà, lúa mạch mười mẫu thu được đều bán toàn bộ, được bốn lượng bạc, không tốt cũng không xấu. Đến lúc đó thu hoạch lúa hẳn là sẽ nhiều hơn thu hoạch lúa mạch, phỏng chừng cũng có thể được năm sáu lượng đi. Một năm một mùa lúa nước một mùa lúa mạch, thu vào cộng lại cũng được đến mười lượng, còn phải bốn năm năm mới có thể thu hồi phí tổn được. Nhưng mà cũng may xem như nhà mình có đất rồi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Khó trách mọi người đều thích mua đất, đây thật sự là thứ tốt không lời không lỗ.

"Meo meo." Trong nhà a di nuôi mèo hồi nào vậy? Ánh mắt Vương Phúc Nhi tìm kiếm thì thấy Khương Lỗi vụng trộm chuồn vào được, oa nhi này thật đúng là khôi hài, muốn đi vào thì cứ đi vào đi, còn học mèo kêu, sợ người khác không biết à.

Trong lòng Vương Phúc Nhi đều cười muốn lật trời: "Làm gì vậy?" Vương Phúc Nhi thình lình nói, lại rất nhanh bưng kín miệng oa nhi này, nàng cũng không muốn buổi tối khuya thét chói tai, làm mọi người tỉnh lại.

Chờ thời điểm Khương Lỗi không có thét chói tai, Vương Phúc Nhi đưa tay kéo hắn đến. 

"Phúc nhi, ngươi thật lợi hại, sao ngươi biết ta sẽ tiến vào vậy?"

Trong lòng Vương Phúc Nhi trợn mắt xem thường: "Động tĩnh của ngươi quá lớn, ngươi còn chưa nói, ngươi vào đây làm gì?"

"Ta nóng ngủ không được, nương đưa chiếu cho ngươi."

À, thì ra là như vậy, xem ra trước kia chiếu này là chuyên dụng của tiểu tử này, nếu không, ngày mai đi mua một cái chiếu đi? Nhưng mà nếu thật sự đi mua, phỏng chừng a di sẽ tức giận.

"Quên đi, dù sao giường này cũng đủ rộng, ngươi ngủ ở đây đi." Đều là tiểu oa nhi mấy tuổi, không có gì cố kỵ. Ở trong mắt Vương Phúc Nhi, Khương Lỗi chỉ là một tiểu thí hài, còn nhỏ hơn mình.

Khương Lỗi thật vui vẻ, vội cởi giầy liền lên giường, đại khái là mệt mỏi, chẳng được bao lâu liền ngủ ngay, Vương Phúc Nhi ở một đầu khác, cũng không biết lúc nào thì cũng ngủ luôn.

Ngày hôm sau a di cười mắng: "Này Lỗi oa tử, chỉ một ngày cũng chờ không được à, ta nói hôm nay lại sẽ đi mua chiếu khác, kết quả nó thật đúng là."

"A di, biểu đệ cũng sợ nóng thôi."

"Nó chính là được nuông chiều từ bé, cũng chỉ nhỏ hơn con không tới một tuổi, một chút khổ cũng chịu nổi. Trưởng thành thì phải làm sao?" Nhìn Phúc nhi người ta xem, sáng tinh mơ liền thức dậy giúp mình nhóm lửa nấu cơm, quả nhiên là khuê nữ biết thương người, bao giờ mình mới có thể sinh được một khuê nữ đây?

"Cha, nương, Phúc nhi, chúng ta đi học!" Khương Điền và Khương Lỗi tay cầm tay nhau đi đến trường tư thục. Vương Phúc Nhi phát hiện thấy hai người này đọc sách thì không giống với trước kia. Hồi cuối năm đứa nhỏ Khương Điền này còn biến mình thành cả người bụi bẩn, bây giờ cũng ăn mặc chỉnh tề, tinh thần diện mạo rực rỡ hẳn lên.

"Đi thôi, đến trường phải học đàng hoàng." Khương di phu dặn dò.

Cơm nước xong, Khương di phu đi đến tiệm tạp hoá, nhân tiện cầm đồ Vương Phúc Nhi mang theo cho Vương Đại Bảo qua đó, a di muốn mang Vương Phúc Nhi đi lên chợ mua đồ.

Mặt trời còn chưa có lên cao, a di cầm một cái rổ, nắm tay Vương Phúc Nhi đi chợ.

Buổi sáng chợ còn rất náo nhiệt, hơn nữa rau cải bán cũng nhiều, a di mua chút thức ăn hằng ngày ở chỗ khách hàng quen, lại thấy có người bày quày bán chiếu cỏ lau, liền chọn mua hai cái, để xem lần này hai tiểu tử kia còn kêu nóng nữa hay không.

Ủa? Bên kia, có kẻ trộm! Vương Phúc Nhi đang muốn hô to, kết quả đương sự người ta phát hiện, hô to một tiếng bắt kẻ trộm, trên chợ liền náo nhiệt hẳn lên.

Hết chương 58.