Con Gái Nhà Nông

Chương 51: Chuyện phong lưu của Mai quả phụ

Editor: ChieuNinh

"Ngươi cái phụ nữ ngu xuẩn này, sao ngươi không chịu yên tĩnh hả? Thế nào cũng phải buộc nhi tử của ngươi một đứa rồi hai đứa cũng không nhìn ngươi, ngươi mới hài lòng hả? Lão Tam là ngươi sinh đó, nó là dạng người gì, ngươi không biết sao? Ngươi chính là ức hiếp nó thành thật đi, ngươi nói một chút coi, mấy năm nay, từ nhỏ đến lớn, là đứa con trai nào thuận theo ý của ngươi nhất? Cho dù là lão Tam cưới tức phụ, chẳng lẽ tức phụ của nó không nghe lời ngươi nói? Ngươi vẫn nhìn tức phụ lão Tam không vừa mắt, ghét bỏ nàng chỉ sinh ra khuê nữ, nhưng mà sau lưng ngươi người ta có nói qua cái gì hay không? Hầu hạ ngươi thật tốt, ngươi còn không biết chừng mực, thật sự làm cho lão Tam không bao giờ lui tới với lão bà tử ngươi nữa, ngươi mới thỏa mãn sao hả!"

Triệu thị nói: "Nếu nó thành thật, sao ở riêng mới được bao lâu, liền cất ngay cái nhà ở, lại còn mua gia súc?"

"Trên đời này cũng chỉ có ngươi là người làm nương này không muốn thấy con trai của mình sống càng ngày càng tốt! Ta nói với ngươi, từ khi phân gia, là ai mỗi lần có ăn ngon, đều bưng lại đây cho hai lão già chúng ta? Là ai thì hàng tháng đều đúng hạn giao một trăm văn tiền cho ngươi? Còn là ai, chăm sóc một mẫu ruộng của chúng ta thật tốt? Không ngờ như thế mà nghe ngươi nói khắp nơi, ngược lại ngươi cảm thấy dễ ức hiếp có phải hay không? Vậy nếu đã muốn là như vậy, về sau để cho lão Tam và tức phụ lão Tam không bao giờ đưa thứ tốt gì cho ta nữa, cũng cách chúng ta rất xa luôn, ngươi an tâm!" Thật là, Vương lão đầu bị tức muốn bốc khói. Hai nhi tử và tức phụ còn ở trong nhà, có gì ăn ngon đều trốn tránh ăn ở trong phòng mình, có bao giờ nghĩ đến bưng lại đây cho mình và lão bà tử? Ngược lại là hai nhi tử và tức phụ ở bên ngoài lại thường xuyên đưa đồ ăn ngon lại đây, con người ấy mà, chỉ cần so sánh, một khi có sự so sánh rồi, có thể nhìn ra được tốt xấu, đáng tiếc lão bà tử này thật sự là không biết tích phúc.

Triệu thị bị nói nghẹn không ra một câu, Vương lão đầu thấy thế, nói: "Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, nhi tử của ngươi có tiền đồ, có phải đối với ngươi rất tốt hay không? Ngươi chèn ép lão Tam, đối với ngươi có lợi ích gì? Bắt nó mang con la tới cho ngươi? Ngươi muốn dùng làm gì? Ta chỉ có một mẫu đất, đủ thức ăn cho hai người chúng ta, bây giờ cũng là chúng ta còn có thể hành động, đến thời điểm không thể động nữa, ngươi muốn ai hầu hạ ngươi? Nhà Lão đại, nhà lão Nhị, ngươi yên tâm không?"

Trong lòng Triệu thị trực tiếp lắc đầu, không phải bà không biết rõ, nếu như bản thân bà thật sự nằm ở trên giường không thể động nữa, tức phụ lão Đại và tức phụ lão Nhị là không thể trông cậy vào, còn phải dựa vào tức phụ lão Tam. Tức phụ lão Tứ ở chung không được bao lâu, cũng không biết có thể trông cậy vào hay không.

"Đúng rồi đi, trong lòng ngươi cũng biết rõ ràng là chuyện như vậy, vậy ngươi còn nhiệt tình nháo loạn cái gì hả? Thực sự nháo đến tình cảm mẫu tử cũng không còn, thì ngươi liền an tâm hả? Ta nói rồi, tuổi của chúng ta cũng đã một bó to rồi, chỉ để ý vui chơi giải trí là được, việc này ngươi trộn vào là tính làm cái gì? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Chỉ vì chút này mà trong lòng ngươi không thoải mái sao? Lão Tam người ta cũng không trộm không cướp, bên ngoài thật nhiều người đang đỏ mắt, ngược lại ngươi làm nương không cho hắn mặt mũi trước, còn không biết người khác sẽ chê cười chúng ta sao. Được rồi, nói nhiều như vậy, ngươi nghe lọt cũng tốt, không nghe cũng xong, lần sau lại xuất hiện chuyện như vậy, thì ngươi trực tiếp sống một mình cho ta đi, ta cũng không quản ngươi nữa!"

Bà nương này mấy chục năm mà như một ngày, khẳng định không có khả năng lập tức nghe lọt, bà chính là thích chuyện gì đều nắm ở trong tay của mình. Nhưng mà hiện tại cũng đã ở riêng rồi, mỗi nhà tự có cuộc sống của riêng mình, làm sao còn có thể giống như trước đây? Chỉ mong bà có thể chậm rãi nghĩ thông suốt.

Triệu thị thật đúng là có suy nghĩ một chút, cảm thấy sở dĩ mình sẽ tức giận như vậy, hoàn toàn là bởi vì hai tức phụ nhi nói lời ong tiếng ve ở trước mặt của mình. Hôm nay nghe lão nhân vừa nói như vậy, bỗng nhiên cảm thấy sao mình lại ngu xuẩn như vậy chứ? Khẳng định là nhà lão đại và nhà lão Nhị khó chịu vì hiện tại lão Tam có tiền, mà bản thân tụi nó không dễ ra mặt, chỉ khiến cho bà người làm nương này vội vàng ra mặt cho tụi nó thôi.

Giỏi mà, thật sự là rất giỏi, bình thường thời điểm để các ngươi đưa tiền, đều là kéo rồi lại kéo dài, hiện tại thấy nhà lão Tam có bản lĩnh, các ngươi liền đỏ mắt, còn kéo lão nương đi vào, làm cho lão Tam chán ghét với mình, sau đó lão Tam không bao giờ hiếu thuận với mình nữa, đúng là vậy đi. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Hai cái xú bà nương, thật sự là tâm tư thật ác độc mà, các ngươi chờ cho ta coi! Tâm tư chán ghét của Triệu thị đối với Đinh thị và Mã thị đã đạt tới đỉnh điểm.

Thích thị thấy Vương Đồng Tỏa và Vương Phúc Nhi trở lại, không khỏi yên tâm, sớm biết rằng khẳng định sẽ có nháo một trận, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, đây cũng chỉ mới là một con gia súc thôi, nếu biết nhà mình còn có mười mẫu ruộng, không biết sẽ thế nào đây?

"Nương, người đừng lo lắng, con đi tìm gia gia trở về, gia gia là người hiểu chuyện, hiện tại không có việc gì." Vương Phúc Nhi nói lại chuyện đã xảy ra, phỏng chừng có một đoạn thời gian rất dài, nãi nãi sẽ không tìm cách gây sự nữa.


"Nương, sao phải sợ cái gì chứ, hiện tại mới mở đầu, về sau cuộc sống của chúng ta trôi qua sẽ càng tốt hơn. Nếu mỗi ngày cứ sợ sệt, còn không bằng chúng ta nghèo như trước kia cho rồi. Hơn nữa chúng ta lại không ăn trộm lại không cướp giật, có gì ám muội chứ, chúng ta cứ quang minh chính đại đi, nếu ai chít chít méo mó, con lấy cây gậy đánh bọn họ đi."

"Ngươi đứa nhỏ này, tính tình thì càng lúc càng lớn, nếu lấy cây gậy đánh đi, về sau còn có ai tốt với chúng ta."

Vương Phúc Nhi nói: "Thật tình tốt với chúng ta, nhất định sẽ không như vậy, giống người nhà Trương thẩm đó, không phải tốt lắm sao?"

"Đúng vậy, Phúc nhi nói rất đúng, người thật tình tốt với chúng ta, mới sẽ không đỏ mắt. Đỏ mắt với nhà người ta, chúng ta không chơi với bọn họ, lại không tổn thất gì." Vương Hoa Nhi nói tiếp.

Vương Đồng Tỏa thì thở dài một hơi: "Việc này đừng nói gì nữa, hôm nay ta đã nói với gia gia, nãi nãi các con như vậy rồi, các con phải nhớ kỹ, cũng đừng nói lỡ miệng." Vương Đồng Tỏa cũng kể lại cho mọi người nghe đã nói như thế nào với Vương lão đầu, Triệu thị. Mấy người Thích thị có chút kinh sợ, nhưng mà rất nhanh liền thích ứng được, cha như vậy cũng rất tốt, có đôi khi người thành thật còn dễ dàng bị người ta ăn hiếp hơn. Cái này thì tốt rồi, buộc người thành thật nói dối.

***

"Đồng Tỏa ca, ngươi đang đi đâu vậy hả?" Mai quả phụ mặc quần áo mới, đắm đuối đưa tình nhìn Vương Đồng Tỏa. Chẳng qua là mị nhãn vứt cho người mù, Vương Đồng Tỏa người ta vội vàng bận rộn căn bản là không thấy nàng ta.

"Đi bón phân ruộng. Giá!" Vương Đồng Tỏa vội vàng đánh xe đi qua từ bên cạnh Mai quả phụ. Ngược lại Mai quả phụ bị quăng qua một bên thì trong lòng chỉ mắng Vương Đồng Tỏa không biết tình thú, mình cũng đã nhìn hắn như vậy rồi, còn hắn nhìn cũng không nhìn nữa, chẳng lẽ sức quyến rũ của mình giảm rồi? Nhưng mà không phải Vương ngốc tử kia quấn quýt mình không buông sao?

Lại nói, ban đầu nàng ta chỉ nổi lên một chút tâm tư đối với Vương Đồng Tỏa này. Dù sao thoạt nhìn Vương Đồng Tỏa cao lớn uy mãnh, nữ nhân đi theo hắn có thể hưởng phúc, nhưng mà dù sao Vương Đồng Tỏa cũng không phải là kẻ có tiền, nàng ta còn có chút không hạ được quyết tâm. Nhưng mà ông trời chính là nghe được tiếng lòng của nàng ta, làm cho Vương Đồng Tỏa lập tức có tiền, thậm chí còn có thể mua được gia súc nữa. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Lúc này tâm tư nàng ta liền thay đổi, trước kia thì ở trước cửa nhà người ta xem coi có thể được ngẫu nhiên gì hay không, hiện tại thì trực tiếp ngăn đón ở trên đường luôn rồi. Đáng tiếc Vương Đồng Tỏa không hiểu phong tình, nhưng mà, nàng ta cũng sẽ không nổi giận, ở trong lòng của nàng ta, Vương Đồng Tỏa chính là bàn đồ ăn trong miệng mình, sớm hay muộn cũng sẽ ăn được.

Mai quả phụ này, thật đúng là một chút cũng không tuân thủ nữ tắc, không nói lúc bình thường có vài người tình, hiện tại thế nhưng lại đánh chủ ý với Vương Đồng Tỏa. Nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực trở về nhà của mình, mở cửa một cái đã bị một người từ phía sau ôm lấy, trực tiếp kéo lên trên giường.

"Làm gì đó, làm gì đó! Giữa ban ngày."

"Ngươi đàn bà lẳng lơ này, ngươi nói là làm gì." Người phía sau cợt nhã.


Mai quả phụ đã biết người phía sau là ai, cũng liền ỡm ờ theo, thân mình đã sớm mềm nhũn, bị người này đặt ở trên giường chăm sóc kỹ lưỡng một phen. Mai quả phụ ở trên giường càng phát ra tiếng kêu dâm đãng, kêu đến nỗi nam nhân lại hận không thể ăn luôn nàng ta: "Cái đồ lẳng lơ này, đàn ông đều đã bị ngươi ép khô rồi!" Đột nhiên hắn đẩy mạnh thắt lưng một cái, khiến cho Mai quả phụ thét chói tai, chính hắn cũng cả người xụi lơ nằm sấp ở trên người Mai quả phụ.

Thật đúng là một đôi cẩu nam nữ.

Bây giờ đôi cẩu nam nữ này sau một phen ân ái, đang trêu chọc nhau: "Hôm nay ngươi đi đâu? Chắc không phải lại nhào lên ai nữa đi." Vương ngốc tử lần mò ngực Mai quả phụ nói.

"Chán ghét! Ngươi là gì của ta, quản rộng đến vậy, hai ta cũng không có quan hệ gì." Mai quả phụ hờn dỗi nói.

Vương ngốc tử cười đáng khinh nói: "Là không có quan hệ gì, hai ta ai với ai chứ, ngươi ăn mặc lẳng lơ dâm đãng như vậy, chẳng lẽ một mình ta còn không có thể cho ngươi ăn no?"

"Vương ngốc tử, ta thích sao thì là vậy, ngươi quản sao?"

"Ha ha, ta không xen vào, nhưng mà Vương ngốc tử ta có thể cho ngươi đắc thủ, không phải là ngươi coi trọng Vương Đồng Tỏa kia sao? Thế nào? Ta nói đúng không?"

"Vậy ngươi cũng đã nhìn ra? Vậy ngươi còn tới làm gì?" Mai quả phụ cũng không nói thêm nữa, trực tiếp thừa nhận, dù sao nàng ta cũng không phải chỉ có một nam nhân là Vương ngốc tử này, không vừa ý nàng ta, vậy thì trực tiếp cút đi là được, lão nương không phục dịch.

"Còn không phải ngươi rất câu người (hấp dẫn), ta nhịn không được, nhưng mà bộ dạng hiện tại của Vương Đồng Tỏa thì tốt hơn nhiều so với nghèo kiết hủ lậu trước kia, ngươi để ý cũng đúng thôi. Cục cưng, có phải ngươi còn chưa có đắc thủ hay không? Ta có thể giúp ngươi."

"Ngươi có lòng tốt như vậy sao?" Mai quả phụ không tin, nhưng mà vẫn động tâm tư.

"Còn không phải bởi vì ta không nỡ nhìn ngươi mỗi ngày đi tới đi lui ở cửa nhà người ta như vậy, biết bao nghẹn khuất. Vương Đồng Tỏa cũng là tên đầu gỗ, thấy ngươi như vậy rồi, còn không nhúc nhích. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Có còn là nam nhân hay không." Vương ngốc tử nghĩ, lưng quần Mai quả phụ này lỏng như vậy, thật là có tiện nghi không chiếm là khốn khiếp, lại không cần ngươi lấy về nhà, cần chững chạc đàng hoàng gì chứ, không phải Vương ngốc tử hắn đắc thủ thật nhiều lần sao?

"Nói gì đó? Ta thấy là trong lòng ngươi ghi hận người ta có bản lĩnh hơn ngươi thì có." Mai quả phụ nhìn móng tay trên tay nàng ta, nói không chút để ý.

"Ta ghi hận cái rắm, Vương lão tam chính là người thành thật, ai biết hắn kiếm đâu được vận tốt, có thể mua được gia súc, nói không chừng là tiểu di (em gái vợ) của hắn cho hắn, không phải nói tiểu di hắn là kẻ có tiền nhà ở trấn trên sao?"

"Rắm, bản thân mình không có bản lĩnh, thì nói người ta, ngươi cút đi xuống cho ta." Mai quả phụ lấy cái chân trắng noãn của mình đá Vương ngốc tử. Vương ngốc tử nhìn xuống phía dưới lại cứng lên, bổ nhào đi qua lại đùa một phen. Mai quả phụ khanh khách nở nụ cười, đây là bản lĩnh của mình, đám nam nhân này đều là giả bộ đứng đắn thôi.

Nhìn Vương ngốc tử này xem, trong nhà cũng có phụ nữ, còn không phải cũng gấp gáp muốn lăn lên giường với mình? Vương Đồng Tỏa, nhất định mình có thể bắt vào tay, nàng ta cũng không tin là không được!