Con Gái Nhà Nông

Chương 46: Măng gây tranh chấp

Editor: ChieuNinh

Bên này hai tiểu cô nương đang lặng lẽ nói cười, bên kia Vương Phúc Nhi đã hái đầy nấm: "Nhị tỷ, sọt của muội đầy rồi, chúng ta trở về đi." Vương Phúc Nhi nói.

"Được. Thanh Mai, chúng ta ở trên núi cũng lâu rồi, trở về đi, lát nữa ta còn muốn đi kiếm một ít quả tùng, đến lúc nhóm lửa cũng thuận tiện hơn." Vương Hoa Nhi nói.

Dân thôn quê nhóm lửa phải có đồ dễ cháy, dùng giấy thì rất quý, mua không nổi, cũng đáng mừng là cây tùng trên núi rụng quả xuống rất dễ đốt.

Thanh Mai cũng nói: "Được, ta kéo xe đẩy tay của nhà ta đi qua đây, chúng ta còn có thể lấy nhiều chút." Nhà Thanh Mai có một xe bằng tấm ván gỗ. Mọi người dùng nó chở thì còn có thể lấy nhiều thêm một ít.

Hai tỷ muội Vương Phúc Nhi tự mình rửa sạch mấy sọt đầy nấm dại, đặt ở trên sân phơi nắng, thật là nhiều, về sau đến mùa đông còn có thể có nấm ăn. Vương Cúc Nhi đang chuẩn bị làm cơm trưa, thấy hai muội muội còn muốn đi ra ngoài, đã vội nói: "Ăn cơm rồi đi, bằng không đói bụng thì không dễ chịu."

"Tỷ, bọn muội ở trên núi ăn thật nhiều trái cây dại rồi, không đói bụng, muội cũng đã hẹn với Thanh Mai, muốn đi nhặt quả tùng. Trong nhà nàng có xe đẩy tay, chúng ta đi cùng với nhau, còn có thể nhặt nhiều một chút. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nếu không, Phúc nhi cũng đừng đi theo, một mình tỷ đi là được." Vương Hoa Nhi nói.

"Cũng tốt, Phúc nhi, muội cũng đừng đi, bằng không nhị tỷ của muội lại lo lắng."

"Đúng vậy, Phúc nhi, muội ở nhà trông Tiểu Bảo thì được rồi, đúng rồi, nương chúng ta đâu?" Vương Hoa Nhi hỏi.

"Đi với cha tới nhà lý chính rồi." Vương Cúc Nhi đáp.

Vương Phúc Nhi vội nói: "Có phải chúng ta thật sự muốn khai hoang hay không?"

Nàng nghe cha nương nói qua, muốn khai vài mẫu đất hoang, một mẫu ruộng nước căn bản là không đủ dùng. Hơn nữa hiện tại có hai con heo con, lại không biết dùng cái gì cho chúng nó ăn.


"Đúng vậy." Vương Cúc Nhi cũng cao hứng: "Về sau đất của chúng ta sẽ nhiều lên."

Vương Hoa Nhi lại càng phấn khởi, vội vàng mang theo vài bó rơm đi tìm Thanh Mai, Vương Phúc Nhi ôm Tiểu Bảo phơi nắng ở trong sân. Đột nhiên thấy ở bên ngoài Mai quả phụ đang lén lút quanh quẩn ở trước cửa nhà mình, nữ nhân này, làm gì đây?

Vương Phúc Nhi liền đi ra cửa nhà, viện này cũng chỉ làm một tường rào bằng tre trúc đan lại, Vương Phúc Nhi hô: "Mai thẩm, ngươi có việc gì hả." Mai quả phụ đang vụng trộm nhìn lén, không chú ý tới việc khác, trong giây lát bị Vương Phúc Nhi kêu to lên như vậy, sợ tới mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Vương Cúc Nhi cũng từ phòng bếp chạy đi ra hỏi: "Mai thẩm, ngươi ở trước cửa nhà ta, là có chuyện gì sao?"

"Không. Không chuyện gì." Mai quả phụ hoang mang hốt hoảng chạy đi, Vương Phúc Nhi dỗ Tiểu Bảo, nói: "Nhất định là có mờ ám."

"Mặc kệ nàng, nói không chừng là vừa đúng lúc đi ngang qua." Vương Cúc Nhi nói.

Vừa vặn đi ngang qua sẽ như vậy sao? Vương Phúc Nhi cũng không tin, xem ra tường rào dựng bằng tre này thật sự không hữu dụng rồi, có nên dựng hẳn một cái tường đất hay không? Vương Phúc Nhi nghĩ.

Vương Đồng Tỏa và Thích thị thật vui vẻ, đến nhà lý chính Vương Tài, nói ý tưởng mình muốn khai hoang, lý chính lập tức đáp ứng ngay. Dạo này, chỉ cần có tiền là dễ làm việc rồi, huống chi Vương Đồng Tỏa là muốn khai hoang. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Hơn nữa chi phí lúc đi làm thủ tục, người ta cũng ra đầy đủ, vả lại còn có cấp phí vất vả cho mình, cho nên làm sao Vương Tài không đồng ý? Đo đạc địa phương cho Vương Đồng Tỏa xong, lại viết xuống chứng từ, sau đó chỉ cần đi tới nha môn làm tốt giấy tờ đất thì tốt rồi. Đến lúc đó lý chính mang theo Vương Đồng Tỏa đi làm là xong.

Vương gia thôn cái khác thì không nhiều lắm, nhưng mà đất hoang núi hoang thì có rất nhiều, chỉ cần trong tay ngươi có tiền, có thể tự mình xuất lực, muốn khai bao nhiêu đất hoang thì cứ khai bấy nhiêu. Dù sao đất hoang không thể trồng ra lúa nước lương thực như vậy, chỉ có thể trồng lúa mạch. Chỗ này mọi người đều không quen ăn bột mì, nhiều lắm là cách vài ngày ăn một chút thì còn được, cho nên Vương Đồng Tỏa và Thích thị làm việc này hết sức thuận lợi.

Thích thị còn lo lắng việc này truyền ra thì mọi người sẽ nói cái gì đó, Vương Đồng Tỏa cũng nghĩ rõ ràng, chuyện mình khai hoang cũng không giấu được người khác. Lại nói chuyện này ta lại không ăn trộm lại không ăn cướp, người khác muốn nói thì nói chứ làm sao? Chẳng lẽ còn không sống được sao?

Thích thị suy nghĩ một chút, cũng đúng, vì thế liền quyết định hôm nay xử lý việc này cho xong, thừa dịp thời tiết còn chưa nóng, có thể trồng vài thứ.

Trong nhà đã phân ra riêng rồi, phải thật cố gắng nhiều hơn, về sau còn phải để dành của hồi môn cho mấy khuê nữ, còn phải kiếm gia sản cho Tiểu Bảo, nhiệm vụ còn rất nặng nề.

Bởi vì có nấm mới mẻ, Vương Phúc Nhi còn xung phong nhận việc làm một nồi canh nấm thơm ngon, vừa ngửi thì thơm không chịu được. Vương Phúc Nhi nghĩ, nhìn xem có thể làm chút bột nấm hay không, về sau lúc xào rau không chỉ bỏ dầu và muối, thật tình ăn không ngon gì hết.


Thích thị nghe Vương Hoa Nhi lại đi nhặt quả tùng thì nói: "Nha đầu kia, một chút cũng không biết đói, chừng nào mới có thể mập mạp lên đây?"

Vương Phúc Nhi nói: "Nhị tỷ và Thanh Mai tỷ chơi với nhau rất vui, cho nên mới luyến tiếc đi về."

Thích thị chỉ chỉ lên cái mũi nhỏ của Vương Phúc Nhi: "Lại nói tiếp, trong thôn này nữ oa cùng tuổi với Phúc nhi thật ra lại không có được mấy đứa, mà ngược lại nữ oa cũng tuổi với Cúc nhi và Hoa nhi lại thật nhiều, thật sự là kỳ quái. Nhiều nhất thì có Chi nhi cũng xấp xỉ với Phúc nhi, mhưng mà Chi nhi và Phúc nhi lại không chơi chung với nhau."

Sau khi ăn cơm trưa, Thích thị và Vương Đồng Tỏa còn muốn đi hỗ trợ xây nhà ở cho phu thê Vương Thiết Tỏa, vì thế cũng vội vàng ăn xong. Vương Cúc Nhi dọn dẹp xong phòng bếp, liền ôm Tiểu Bảo dỗ dành, Vương Phúc Nhi lấy ra xem quyển sách tú tài công cho. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Thời điểm này, trừ bỏ bồ công anh có thể bán ra, còn có thật nhiều thứ, nhưng mà muốn tìm được thì rất phiền toái. Hơn nữa núi gần nhà cũng không cao, chỉ sợ không có mấy thứ này. Rừng sâu núi thẳm mình là một đứa nhỏ cũng không dám đi, nếu như bị sói tha đi mất, vậy thì mất nhiều hơn được à. Đúng rồi, còn có vài loại động vật có thể bán, giống như con rết, rắn, bò cạp …, nhưng mà mấy con này này đều có độc, nữ oa cũng không dám bắt.

Nhưng mà thời tiết này, có nhiều con rết, bắt rồi phơi khô, cũng có thể bán được ít tiền. Nhưng mà nếu như bị cắn một cái, khẳng định mất nhiều hơn được. Vương Phúc Nhi nghĩ, cha nhà mình còn bận rộn việc trong vườn, cũng không thể để cho cha đi bắt, vì thế việc này cũng thôi. Tiền thì có thể kiếm, nhưng mà nguy hiểm, liền buông tha thôi.

Chủ yếu vẫn bắt tay vào làm từ cây thuốc thì hơn, đúng rồi, bây giờ có nhiều nấm dại như vậy, có thể đợi đến lúc hợp chợ thì đi trấn trên bán hay không đây? Lần sau lúc đi chợ thì mang theo, hiện tại là hận không thể bẻ đôi ra để bán kiếm tiền.

Buổi tối lúc Thích thị và Vương Đồng Tỏa trở về, mang theo một chút măng non, là vườn trúc phía sau nhà tứ thúc mọc ra. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Vương Hoa Nhi cũng đã sớm trở lại, lột sạch vỏ măng, sau đó dùng nước sôi trụng qua một lần cho bớt đi chút vị chát, cắt nhỏ ra rồi xào dầu cũng rất ngon lành.

Chỉ là bọn họ không nghĩ tới là, ngày hôm sau, Đinh thị và Mã thị cũng không biết từ đâu mà biết được rằng nhà lão Tứ có măng, cứ đi qua đòi. Sở thị rất tức giận, lúc cần hỗ trợ thì không ai thèm đến, có được cái gì liền đi qua đòi.

Mã thị còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, rừng trúc này vốn chính là mọi người cùng sở hữu, măng mọc ra thì mọi người đều có phần. Dựa vào cái gì chỉ cho mấy người nhà lão Tam?

Phỏng chừng là ai đó trông thấy hai người này thì nói huyên thuyên, cho nên hôm nay qua đây đòi bẻ măng.

Sở thị cũng chống nạnh nói: "Nhị tẩu nói mà cũng không biết xấu hổ, ta và Thiết Tỏa mua mảnh đất này, đều là tiền của chúng ta, rừng trúc này tự nhiên cũng thuộc về chúng ta. Mỗi ngày Tam ca và tam tẩu đều tới đây bận rộn giúp chúng ta, nên ta vui vẻ cho, nguyện ý cho."

Đinh thị ở một bên nói: "Tứ đệ muội nói lời này có chút quá, lúc trước thời điểm nhà lão Tam cất nhà, các ngươi đi hỗ trợ cho bọn hắn, hiện tại bọn họ giúp các ngươi cũng là chuyện hẳn nhiên. Nhưng mà cũng không thể như vậy, cũng chỉ nhớ rõ Tam ca tam tẩu các ngươi, không nhớ tới rõ chúng ta là hai người lớn hơn."

Sở thị cười lạnh: "Té ra chúng ta giúp đỡ qua lại lẫn nhau thì không đúng rồi sao? Được rồi, ta là người nói chuyện cũng thẳng thắn, ta chính là muốn cho ai măng thì cho người đó, mọi người cũng đã ở riêng, đừng quan tâm quản việc nhà người khác, không phải nói đường ai nấy đi sao? Ta có cho người khác cái gì, cũng không cần đại tẩu và nhị tẩu xen vào. Các ngươi muốn được đối đãi giống như vậy, ta cũng không có thời gian rảnh rỗi."

Lời này của Sở thị làm Đinh thị và Mã thị quá mức tức giận, lại không thể ép buộc đi bẻ măng, thở phì phì về tới nhà cũ, thêm mắm thêm muối lời Sở thị nói cho Triệu thị: "Nương, ngươi xem xem Tứ đệ muội, lời nói này giống người nói sao? Chúng ta bên này cái gì cũng không có được, chỉ cho nhà lão Tam, rõ ràng là không có để nương vào mắt."

Châm ngòi thổi gió, là chuyện bọn họ làm giỏi nhất. Nhưng mà Triệu thị đã được Sở thị ngầm cho một trăm văn tiền, chính là mua nền nhà kia, có ý tứ là thơm thảo (có hiếu). Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Hơn nữa hai nữ nhân này có đức hạnh gì, bà còn không biết sao, vì thế mắng: "Miệng ta còn không có tham ăn như vậy, có bao nhiêu cũng không đủ nhét vào miệng các ngươi, lại còn đi nháo! Đừng con mẹ nó (chửi tục) ở trước mặt ta nói huyên thuyên. Đại tức phụ, ta còn không có nói ngươi đó, cây đào nhà chúng ta vừa mới kết quả, ta liền thấy Đại Bảo và Nhị Bảo trèo lên cây hái, gây tai họa thì cũng không phải tai họa như vậy. Ta nói cho ngươi biết, nếu để cho ta phát hiện lần nữa, ta sẽ cho nó ăn đủ! Còn có nhà lão Nhị, một trăm văn tiền tháng trước ngươi cũng còn chưa có đưa cho lão nương đó. Trước tối hôm nay mà không đưa, ngươi liền chuyển ra khỏi phòng ở này cho ta đi. Ta nuôi sống lão Nhị lớn như vậy, cũng tại ngươi cái bà nương này xúi giục không cho hắn đưa tiền tiêu cho lão nương của hắn."

Đinh thị và Mã thị lại bị mắng cẩu huyết lâm đầu, cũng không dám thở mạnh một cái, xám xịt đi về.