Con Gái Nhà Nông

Chương 35: Vương lão đầu nói ở riêng

“Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta giống như Trần gia kia, huyên náo đến cuối cùng không thể khống chế được, tình cảm huynh đệ hoàn toàn không còn, ngươi mới bắt đầu sáng mắt?” Vương lão đầu nói.

“Sao chúng ta có thể giống như Trần gia, mấy đứa con trai chúng ta đều hiểu chuyện, mạnh hơn nhiều so với mấy người Trần Cường Tử, lại nói, bọn nó cũng đều nghe lời ta.” Triệu thị không phục.

“Đúng vậy, nghe lời ngươi nói, nghe lời ngươi nói ngươi còn đối với người ta như vậy, mấy đứa con dâu của ngươi, ngươi dám nói, các nàng đều thực lòng tin phục ngươi? Hiện tại ngươi có năng lực thì có thể nói, ngươi quản được các nàng, đến lúc đó ngươi cái gì cũng không còn làm được, xem ngươi thế nào?”

“Cho dù là như vậy, bọn nó cũng phải nuôi ta, ta cũng là nương bọn hắn! Nếu không nuôi dưỡng ta, chính là bất hiếu, đến lúc đó bị người ta phun nước miếng, mọi người đều nói hoàng đế cũng nói hiếu đạo.” Triệu thị nói.

“Ngươi lại còn cái bộ dáng này, ngươi cho là mấy huynh đệ Trần Cường Tử bọn họ không biết nói hiếu đạo à. Nhưng mà con người ấy, đều chen chúc sống chung cùng một chỗ, ngươi có tính tình của ngươi, ta cũng có tính tình của ta, nói chung mọi người sẽ có chỗ không hòa hợp, thời gian dài, có thể không cãi nhau sao? Ta nói với ngươi, lão thái bà, chúng ta thừa dịp hiện tại huynh đệ mấy đứa nhỏ còn hòa thuận, thì phân cái nhà này ra đi. Đến lúc đó còn có thể nể mặt nhau mà sống, bằng không biến thành cái bộ dáng kia, ta chết cũng không biết ăn nói thế nào với tổ tông Vương gia. Đừng nghĩ mất sạch mặt mũi của ngươi, chúng ta nghèo như vậy, tách ra rồi nói không chừng mấy đứa nhỏ lại năng nổ lớn hơn nữa. Ta là người đứng đầu trong nhà, ta định đoạt.”

“Lão già chết tiệt, ngươi đúng là muốn bức ta chết hả, mấy đứa nhỏ đều đang rất tốt, vì sao ngươi muốn để cho bọn nó ở riêng. Ta nói không đồng ý thì không đồng ý, phân gia rồi, bọn họ còn quản chết sống của chúng ta sao.”

“Được, ngươi nói những lời này, thì ta coi như là thật đi, vậy ta nói với ngươi, hiện tại không phải hàng tháng ngươi thu của mấy huynh đệ bọn nó hai trăm văn tiền sao? Không phải cũng giống như ở riêng hả? Hiện tại tâm tư mấy đứa nó đều đặt ở trên gia đình nhỏ của mình, ngươi còn muốn giống với trước kia hả. Ngươi tính toán kỹ đi, nếu phân gia, hai trăm văn tiền này ngươi cũng không cần phải phụ trách ăn uống của bọn nó, không phải lấy được càng nhiều?”

“Lão nhân, ý của ngươi là, sau khi ở riêng, mấy huynh đệ bọn họ hàng tháng vẫn phải cho ta hai trăm văn tiền?” Triệu thị nghĩ, nếu là như vậy, ta tình nguyện ở riêng.

Vương lão đầu nói: “Cái này, phỏng chừng tiền sẽ thiếu đi một ít, nhưng mà vẫn phải cho. Dù sao bọn họ ở riêng, không phải đi theo ăn uống với chúng ta, vậy ăn uống cũng phải tiêu tiền không phải sao?”

“Vậy còn không bằng không phân gia, ta vẫn không đồng ý.” Triệu thị nói.

“Ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, ta đã kêu lý chính và mấy huynh đệ ta đến đây. Qua hai ngày nữa chờ lão Tam trở về, chúng ta liền chuẩn bị ở riêng. Ta cũng không muốn về sau mấy đứa con trai bởi vì ở cùng một chỗ, biến thành không ngẩng đầu lên được ở trước mặt người khác, cuối cùng làm cho hai lão già chúng ta đang sống mà tức đến chết. Ngươi cũng đừng náo loạn, ta sẽ đề xuất cho bọn nó hàng tháng cấp chúng ta một trăm văn tiền. Dù sao một trăm văn, ngươi cũng buôn bán lời, hai lão già chúng ta một tháng dùng được bao nhiêu, ăn được bao nhiêu? Tiết kiệm, ngươi cũng có thể để dành tiền riêng nhiều thêm chút.”

Tự nhiên một đêm này Triệu thị không có ngủ ngon, kỳ thật bà cũng bị nói có chút động tâm, chỉ là tưởng tượng đến mấy đứa con dâu đều thoát ly khỏi sự quản thúc của mình, thì trong lòng không có tư vị. Nhưng mà lão nhân nói cũng có đạo lý, thật sự nếu như ồn ào đến giống như một nhà Trần Cường Tử, vậy thì thật đúng là quăng hết mặt mũi, bà không thể bị người chọc tức mà chết. Nhưng mà bỏ mặc đám con dâu tự mình sinh hoạt, thật sự là bà không muốn.

Nhưng mà lão nhân nói một tháng cấp cho mình một trăm văn tiền, nếu chuyện này có thể nói xong, như vậy ở riêng thì ở riêng đi. Có được số tiền đó, còn không phải mình muốn ăn gì thì ăn sao, cũng không cần hầu hạ mấy tổ tông sống này nữa.


Thời điểm Vương Đồng Tỏa trở về từ trấn trên, mang theo một cân thịt ba chỉ, kết quả nghe được cha nói với mình, trong nhà muốn ở riêng thì không khỏi ngây ngẩn cả người. Tuy rằng hắn muốn ở riêng thật, nhưng mà đột nhiên nhận được tin tức này, làm cho hắn cảm thấy không chân thực như thế nào ấy?

Hắn còn tưởng rằng mình còn phải phí rất nhiều tinh thần mới có thể hoàn thành chuyện này, nói không chừng còn phải bị người mắng là bất hiếu. Nhưng mà một câu nói của cha, thì đã biến việc này trở thành sự thật.

Mấy huynh đệ và nương tử của mình đều lên gian nhà chính, Đinh thị không muốn ở riêng, ở riêng rồi, trong nhà nàng ta có ba tiểu tử, đến lúc đó có thể thế nào đây? Cho nên là người thứ nhất nhảy ra phản đối, nói lý do là cha mẹ đều còn sống, ở riêng là đại bất hiếu.

Kết quả Mã thị nói thẳng, là cha và nương đều đồng ý, chẳng lẽ không nghe lời của cha nương thì chính là hiếu thuận?

Mà còn lại Sở thị thì đã sớm ngóng trông ở riêng, nàng cũng không thích nhiều người như vậy ở cùng một chỗ, còn mỗi ngày chuyện chỉ nhỏ như một chút lông gà vỏ tỏi cũng cãi nhau. Cho dù là mình mở bếp nhỏ cũng phải che che giấu giấu, cho nên nàng thực sự tán thành. Nói thẳng chủ ý của cha nương tốt.

Mà cả nhà lão Tam đều hy vọng phân gia sớm một chút, tự nhiên là vô cùng đồng ý. Như vậy cho tới lúc này, cũng chỉ có cả nhà lão đại là không đồng ý ở riêng, ba so với một, kết quả có thể nghĩ.

Vương lão đầu nói: “Đều nói cây lớn phân cành, người lớn thì ở riêng, trước kia là lão Tứ và Hà Hoa cũng chưa cưới chưa gả, ta và nương các ngươi cũng không nói chuyện này. Các ngươi có chút va chạm xung đột, chúng ta cũng mở một mắt, nhắm một mắt. Hiện tại các ngươi đều có nhà nhỏ của riêng mình, nếu không ở riêng, ta sợ đến lúc đó chúng ta cũng giống như Trần gia, bị người ta chỉ trỏ.” Mấy con trai đều nói làm sao có thể giống như vậy.

Vương lão đầu nói: “Hiện tại cũng đừng chỉ nói suông cho ta, các ngươi nghĩ sao, ta đây làm cha có thể không biết sao? Nay ta cũng không nói gì nhiều, ta nói ở riêng thì ở riêng. Ngày mai, lý chính và mấy người thúc thúc các ngươi đều sẽ đến đây, trưởng bối của ta đều đã mất, cũng mời vài người làm việc ngay thẳng tới. Trong nhà có cái gì, khẳng định các ngươi bên dưới cũng biết rõ ràng, đến lúc đó phân chia khác nhau, cũng không được oán giận cho ta. Nếu sau này có ai bàn tán trách móc, Vương gia chúng ta cũng không dung (bao dung, tha thứ) được nàng! Mặt khác, ta và nương các ngươi nuôi dưỡng các ngươi cũng không dễ dàng, hiện tại cũng coi như ta có da mặt dầy tìm các ngươi yêu cầu này nọ, các ngươi một tháng cho hai lão già chúng ta một trăm văn tiền, xem như là tiền dưỡng lão các ngươi cho chúng ta, nếu đồng ý, thì ngày mai chúng ta ở riêng.”

Mã thị vừa muốn nói gì đó, thi bị Ngân Tỏa ngăn cản, Vương lão đầu nói: “Tức phụ Lão Nhị, ngươi có gì muốn nói?”

Mã thị bị trượng phu của mình hung hăng trừng mắt nhìn một cái, vội nói: “Không có, cái gì cũng không có!”

“Tốt lắm, hôm nay cũng nói tới đây thôi, chuyện cụ thể, ngày mai nói sau, tất cả giải tán đi.”

Trong phòng Lão đại, Đinh thị nói Vương Kim Tỏa: “Vậy nếu ở riêng, mấy đứa nhỏ của chúng ta phải làm sao? Ta không đồng ý phân ra.”


Vương Kim Tỏa nói: “Không phải sớm muộn gì cũng phải phân ra sao? Đại Bảo và Nhị Bảo cũng trưởng thành, qua vài năm nữa cũng phải thú tức phụ, chẳng lẽ còn ở cùng một phòng? Phân thì phân đi, ngươi cũng giấu kỹ tiền riêng của chúng ta, nhìn xem có thể có xây nhà hay không, chẳng lẽ ở chung một gian lão phòng thì ra làm sao?”

“Gì? Ngươi muốn chuyển đi ra ngoài? Vậy không phải chúng ta chịu nhiều thiệt thòi? Ta nói cái gì cũng không đồng ý, ngươi là lão đại, nhà này vốn là nên để lại cho chúng ta, dựa vào cái gì tiện nghi cho người khác? Ta không chuyển, muốn chuyển cũng là mấy người lão Nhị bọn họ chuyển!” Đinh thị mặc kệ rồi.

Vương Kim Tỏa nói: “Ta chỉ là thuận miệng nói thôi, ta không chuyển, được rồi, ngươi dong dài cái rắm, chẳng lẽ ta còn có thể để cho bản thân mình chịu thiệt sao? Ngày mai có lợi thế rồi.”

Chi thứ hai bên này, trong lòng Mã thị thì vui sướng hài lòng, rốt cuộc cũng để cho lão nhân mở miệng nói ở riêng. Nàng ta cũng muốn tự mình sinh hoạt, cả ngày chen lấn cùng một chỗ, mình muốn mua chút đồ tốt cũng không được.

“Ai, ta nói, ngươi có thể nói một câu không hả, cuối cùng chúng ta cũng được ở riêng rồi.” Mã thị đẩy đẩy Vương Ngân Tỏa đang ngủ.

“Nói gì mà nói, ở riêng thì ở riêng, có cái gì đâu mà bàn, mệt lắm rồi, nhanh ngủ đi.” Vương Ngân Tỏa lại bắt đầu ngáy, Mã thị buồn bực không thôi: “Ngươi không lo lắng, ngày mai chúng ta được phân thứ gì đó không tốt?”

“Đến lúc đó chẳng lẽ ngươi không mở miệng? Ngươi quá đàn bà, thật sự là, có để cho người ta có ngủ hay không hả. Ngươi không mệt, nhưng ta mệt nhọc.”

Mã thị một bụng chủ ý cũng không nói được gì, đến mức thật sự là khó chịu.

Mà tam phòng bên này, trừ bỏ người lớn cao hứng, tỷ muội ba người Vương Phúc Nhi cũng đặc biệt cao hứng: “Chỉ cần phân gia, chúng ta có thể dễ dàng kiếm tiền. Đến lúc đó, tỷ các muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì sẽ mặc cái đó.” Vương Phúc Nhi hưng phấn nói.

“Ừ, Phúc nhi chúng ta rất có bản lĩnh.” Vương Hoa Nhi trêu đùa nói.

Vương Cúc Nhi nói: “Hoa nhi, không cho muội bắt nạt tiểu muội.”

“Tỷ, sao muội bắt nạt nàng chứ? Tỷ cũng quá chú ý nàng, bình thường đều là nàng bắt nạt muội.” Vương Hoa Nhi nói.

“Được rồi, mấy đứa nhỏ, nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn có việc.” Thích thị ở bên trong nói ra, ba tỷ muội lập tức dừng lại, chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi ngày mai ở riêng.

Bên kia Sở thị cũng đang bàn bạc với Vương Thiết Tỏa: “Phân gia rồi thì chúng ta tự mình xây nhà đi, nơi này quá nhỏ.”

Vương Thiết Tỏa nói: “Cũng được, gian phòng này của chúng ta, tặng cho Tam ca đi.”

“Ta thấy vẫn qua ngày mai đi rồi nói sau, không phải ta không muốn cho, mà là nếu thật sự tặng cho bên Tam ca, đến lúc đó đại ca và nhị ca nhất định sẽ không bằng lòng. Chuyện này chúng ta vẫn không cần nói trước, nói không chừng Tam ca bọn họ cũng muốn ở chỗ khác ấy.” Nếu ở riêng rồi, thì phải triệt để phân ra, còn chen chúc cùng một chỗ, còn không phải sẽ có mâu thuẫn sao?

Vương Thiết Tỏa cảm thấy nương tử nói rất đúng, vì thế cũng không có nói cái gì nữa.