Con Gái Nhà Nông

Chương 147: Tặng lễ!

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Quả nhiên Tống nãi nãi nghe xong Tống thị nói thì nói thẳng: "Sao ngươi lại nói không đâu như vậy, cái này mua có thể có tấm lòng như tự mình làm à, hứ, nhiều năm như vậy, sao ngươi cũng không có đứng đắn làm một đôi hài cho mẹ ruột là ta đây, hiện tại người ta làm ra được, ngươi còn không hài lòng hả."

Tống thị vội nói: "Nương, con sẽ không nói, người đừng nóng giận, hài này quả thật không tệ, tay nghề của con không tốt, trong lòng cũng muốn có một đôi hài như vậy đâu, cũng không biết con có phúc khí này hay không." 

Tống nãi nãi tâm động, nữ nhi này ấn tượng đối với Vương Phúc Nhi không tốt, nếu Vương Phúc Nhi có thể làm cho nó một đôi hài, đến lúc đó nói không chừng còn có thay đổi, vậy thân thích hòa thuận vui vẻ thật tốt? Chính nó không phải là vì một mũi kim một đường chỉ, thái độ đối với cháu dâu sửa lại không ít sao? Tống nãi nãi nhìn Lí thị, vừa muốn nói chuyện, Lí thị vội nói: "Vậy cũng không được, dù sao còn chưa có thành thân, tiểu cô lại là người nhà người khác, cái này không như khuê nữ. Nếu không, chờ nhi tức gả tới đây rồi, ta để cho nàng làm thêm cho muội một đôi, nương, người nói xem con nói có đúng hay không?"

Tống nãi nãi gật gật đầu: "Ngươi nói rất đúng, là ý tứ này, được rồi, ngươi để cho phòng bếp làm nhiều thêm vài món ăn," lại nói với Tống thị: "Ăn cơm xong rồi thì ngươi nhanh chóng trở về, nữ tế bên kia cũng cần người chăm sóc."

Trên mặt Tống thị mất hứng, chỉ là rốt cuộc không có phát tác. Trong lòng Lí thị cười như nở hoa, đây vẫn là lần đầu tiên bà bà của mình đuổi tiểu cô trở về đấy, thật không tệ.

Lí thị vẫn duy trì tâm tình tốt, vào trong phòng, Tống Viễn Chí đã trở lại, thấy nương của con trai vui vẻ, cũng cười hỏi: "Đây là có chuyện tốt gì?" Hôm nay không phải muội tử của mình về đây sao? Sao còn cao hứng như vậy?

"Ha ha, là ta cảm thấy Phúc nhi thật sự rất không tệ, hôm nay, nương mình còn khen nàng đấy, nhi tức chúng ta tự mình tìm càng ngày càng thỏa mãn." Lí thị cười nói.

"Đây là chuyện tốt, vốn ta còn lo lắng đến lúc đó nương mình sẽ không tốt với Phúc nhi, hiện tại xem ra là dư thừa, nương mình tính tình không xấu, chỉ là quá thương muội tử của ta, mấy năm nay là nàng khoan dung nhiều." Tống Viễn Chí nói.

"Cái này còn cần chàng nói sao, ta biết là bà bà không tệ, chỉ là một khi nói tới tiểu cô, còn có chút, quên đi, bà rất tốt, ta cũng không thể tùy tiện nói bậy bà bà, bằng không chàng lại cảm thấy ta bất hiếu."

Kỳ thật nếu bà bà này không tốt, cũng sẽ không bởi vì mình chỉ sinh một đứa nhỏ Trường Khanh, nói muốn tìm tiểu lão bà cho nam nhân của mình, trong lòng nàng vẫn rất cảm kích. Triệu gia kia, không phải bà bà là muốn tìm tiểu lão bà sao, so sánh ra, mình quả thực hết sức như ý rồi.

"Triệu gia và nhà Tri phủ gia làm quan hệ thông gia, vậy về sau chúng ta còn tới lui không? Chúng ta là y quán, cũng không cần phải đặt quan hệ lên quan phủ đi." Lí thị hỏi. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

"Thật giống như bình thường, không cần cố ý kiêng dè gì cả, đây đều là ở cùng một trấn, đột nhiên liền xa lạ, cũng không thể nào nói nổi." Tống Viễn Chí nói.

***

Khấu nhi cười tủm tỉm lại đây, nói với Vương Phúc Nhi: "Tiểu thư, thân gia nãi nãi mang đồ tới cho người."

Vương Phúc Nhi nói: "Khép miệng của em lại, đều sắp nứt ra rồi."


"Tiểu thư, còn không phải em đây cao hứng sao? Thân gia nãi nãi đối tốt với tiểu thư, về sau cuộc sống của tiểu thư trôi qua ngày càng tốt rồi. Người xem, đây chính là da lông gì đó, em còn nghe người ta tặng đồ nói là, thân gia nãi nãi nói, để cho ngài làm một bộ quần áo, khi mùa đông thì mặc. Ngày bé em nghe người ta nói, da lông này cũng chỉ có quý nhân mặc, hiện tại tiểu thư được mặc, không phải cũng chính là quý nhân sao?"

"Đi đi đi, nói bừa." Vương Phúc Nhi cười nói: "Em cứ ầm ầm ĩ ĩ, người không biết, còn tưởng rằng chúng ta có nhiều Kim Nguyên Bảo (thỏi vàng) đấy."

"Kim Nguyên Bảo tính là cái gì? Da lông này có thể tốt hơn Kim Nguyên Bảo nhiều, tiểu thư, người xem xem, thật sự là rất đẹp, trắng quá chừng, vuốt cũng mềm mại."

Thích thị tiến vào nhìn nói: "Bà bà này của con thật là đối tốt với con, phải cất giữ cẩn thận, đến lúc đó làm bộ quần áo, coi như là tấm lòng của nàng. Khuê nữ của ta về sau có phúc phần."

Ài, lúc này qua năm mới, Phúc nhi cũng mười lăm tuổi, đảo mắt sẽ gả đi ra ngoài, mười lăm lập gia đình vẫn quá nhỏ, đợi đến mười sáu mới được. Ở điểm này Thích thị quyết định vẫn kiên trì, nghĩ đến nam nhân nhà mình cũng đồng ý, bằng không gả đi qua mà còn quá nhỏ, vạn nhất thật sự có đứa nhỏ, nhỏ như vậy mà sinh con, vậy thì đúng là đi dạo ở Quỷ Môn quan rồi. Vì an toàn của con mình, ít nhất đợi đến mười sáu mới có thể gả đi.

Vương Phúc Nhi nhìn da lông này, làm một bộ quần áo vẫn còn dư dả, nàng quyết định lấy phần còn lại làm cặp bao tay, như vậy cũng ấm áp. Nghĩ tới kẻ có tiền thích làm là lồng da lông như vậy vào cổ bao tay, nhưng mà lại không có thuận tiện làm việc, vẫn là mang bao tay thì tốt hơn, vừa ấm áp lại thuận tiện. Mình cũng không phải người quý giá gì, còn suốt ngày không làm việc, cứ để cho người khác đi làm, còn mình thì nhìn, vậy cũng rất kỳ cục, quả thực là sa đọa.

Đã nói thì làm, bà bà tương lai đưa đồ, còn nói rõ là để cho mình làm quần áo, cái này phải suy tính dùng làm quần áo ra trước, còn thừa lại mới có thể làm cái khác, ít nhất cái này cũng quy củ.

Vương Phúc Nhi quyết định khảm da lông này lên trên quần áo, làm nút dải rút, đến lúc đó thời tiết nóng, cũng có thể tháo xuống, khi lạnh thì mang theo, như vậy lúc giặt tẩy cũng thuận tiện một chút. Tính toán xong thì làm ngay, người cổ đại tay nghề châm tuyến không phải tầm thường, Vương Phúc Nhi trải qua bảy tám năm hun đúc, cắt may gì đó, là dễ như trở bàn tay, quả thực là không nói chơi.

Chất liệu còn lại, trước làm một đôi tay trùm vào cho cha đi, hàng năm cha đi lại ở bên ngoài, tay dễ dàng chịu đông lạnh nhất. Lại làm cho nương một đôi, nàng cũng không chịu ngồi yên, công việc gì cũng động thủ, nhìn xem, lại làm cho Tiểu Bảo một đôi, đọc sách ở tư thục, tay lộ ở bên ngoài thì cũng lạnh, Vương Phúc Nhi luôn bận rộn việc này mấy ngày trời.

Chờ cái bao tay thành hình, Vương Tiểu Bảo mang theo thì vui vẻ ngất ngây: "Tam tỷ, thật ấm áp, hì hì, lúc viết chữ đệ cũng không cần tiếp tục tìm cách nữa, có cái này tay sẽ không bị đông lạnh sưng lên." Tuy rằng tư thục có chậu than, nhưng mà tay vẫn bị đông lạnh, đặc biệt là lúc viết chữ, ngay cả bút cũng lạnh không thôi, càng không cần phải nói nghiên mực kia. May mắn nước nghiên mực không có đông cứng, nếu không hắn khẳng định chịu không nổi.

Cái bao tay của Vương Tiểu Bảo ở tư thục rất được hâm mộ, thật nhiều người muốn thử xem, làm sao mà Vương Tiểu Bảo đồng ý, coi như bảo bối không buông tay.

"Vương Tiểu Bảo, tỷ phu ngươi tới." Có người hô, Tống Trường Khanh thường xuyên qua đây thăm Vương Tiểu Bảo, nhóm bạn cùng trường đều đã biết quan hệ của Vương Tiểu Bảo và Tống Trường Khanh, mọi người cũng liền hô như vậy, dù sao cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Vương Tiểu Bảo mang theo cái bao tay đi ra ngoài tìm Tống Trường Khanh: "Tỷ phu, tìm đệ có chuyện gì? Có phải lại muốn tặng đồ cho tỷ của đệ hay không? Đệ cũng nói trước mới được, cha nương đệ cũng không vừa ý đệ như vậy, nói đệ đã muốn chiếm gì đó của huynh, đệ không được đưa, như vậy là không quy củ."

Tống Trường Khanh nói: "Là tỷ phu nguyện ý đưa cho đệ, không phải đệ chiếm gì đó của ta, được rồi, đệ là tiểu cữu tử của ta, đệ không giúp ta thì ai giúp đây? Đúng đi, là ta mời đệ hỗ trợ, bởi vì đệ có bản lĩnh này, người khác còn làm không được đâu." Trước tiên tâng bốc ngươi đã. Diendanlequydon~ChieuNinh

Vương Tiểu Bảo cố mà làm nói: "Vậy được rồi, nể mặt tỷ của đệ, lần này đưa đồ gì, cho đệ đi, đệ cam đoan cho đưa đến tỷ." Vươn tay lấy đồ.


"Trên tay đệ là cái gì vậy, thoạt nhìn không tệ." Tống Trường Khanh nhìn chằm chằm cái bao tay kia, Vương Tiểu Bảo đắc ý khoe khoang: "Hì hì, đây là cái bao tay tỷ của đệ làm cho đệ, nhìn xem, đẹp mắt đi, hiện tại đệ mang theo cũng có thể viết chữ, làm chuyện khác cũng không khó khăn, tay đệ cũng ấm áp, thế nào, mọi người đều không có nga."

"Sao không có phần của ta chứ?" Tống Trường Khanh nhỏ giọng nói thầm, rất ủy khuất.

"Tỷ phu, huynh nói gì, đệ không có nghe rõ."Vương Tiểu Bảo hỏi.

"Không có gì. Tiểu Bảo, cái bao tay này của đệ cho ta mượn mang được không? Mỗi ngày ta ra ngoài chẩn bệnh cũng đông lạnh không thôi." Tống Trường Khanh nói.

Vương Tiểu Bảo vội vàng rút bao tay về: "Không được, đệ cũng chỉ có một đôi này, cho huynh, thì đệ cũng không còn."

"Vậy đệ kêu tỷ của đệ làm cho ta một đôi. Như vậy đệ cũng có, ta cũng có, mọi người đều tốt, có được hay không?"

Vương Tiểu Bảo nhìn lên nhìn xuống, nói: "Tỷ phu, huynh cứ nói thẳng là muốn tỷ của đệ làm cho huynh cái bao tay đi, cần gì còn nói là muốn của đệ, kích cỡ ngón tay của hai ta cũng không giống nhau, không được! Tỷ của đệ mỗi ngày làm thật vất vả, huynh cũng không đau lòng?"

"Vậy, quên đi, kêu tỷ của đệ đừng mỗi ngày vội vàng thiêu thùa may vá, đôi mắt sẽ không tốt."

"Ha ha, tỷ phu, huynh thật sự tốt nha, hiểu được quan tâm tỷ của đệ, được rồi, nể mặt điểm ấy của huynh, đệ sẽ nói tỷ làm cho huynh một đôi là được." Vương Tiểu Bảo cười nói. Diendanlequydon~ChieuNinh

"Không được, ánh mắt của Phúc nhi chịu không nổi, ta không cần, đệ kêu nàng nghỉ ngơi nhiều, mấy thứ này không làm thì không làm, ta ra bên ngoài mua cho nàng cũng được, trăm ngàn lần đừng để mệt." Hắn thà rằng cũng không cần thứ này, cũng không thể khiến cho Phúc nhi mệt nhọc, tuy rằng hắn rất muốn Phúc nhi tự tay làm bao tay cho hắn, mang vào sẽ ấm áp.

Vương Tiểu Bảo trợn mắt há hốc mồm, không phải mình chỉ nói một câu thôi sao, tỷ phu còn như vậy? "Cái kia, kỳ thật tỷ của đệ cũng không tính quá mệt mỏi, thời gian làm bao tay vẫn phải có, mỗi ngày nàng nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, huynh thật sự không cần? Không cần thì thôi, đệ để cho tỷ làm cho đệ nhiều thêm một đôi là được, đệ có thể thay đổi để mang."

"Quay lại, ngươi tiểu tử này, hiện tại luôn đùa giỡn ta có phải hay không? Đệ kêu tỷ của đệ làm cho ta một đôi là được, ta cám ơn đệ."

"Hì hì, không phải là đệ xem huynh coi tỷ của đệ quan trọng hay là cái bao tay quan trọng sao? Hiện tại đã nhìn ra, huynh yên tâm đi, khẳng định tỷ của đệ sẽ làm cho huynh, huynh cứ chờ xem, lần này đệ cũng không nên chiếm lợi ích, về sau huynh đối tốt với tỷ của đệ một chút là được. Nếu dám không tốt đối với tỷ của đệ, hiện tại đệ đánh không lại huynh, về sau nói chung huynh cũng già trước đệ, đệ nhất định đánh huynh răng rơi đầy đất!"

Tống Trường Khanh sờ sờ đầu Vương Tiểu Bảo: "Ta nhớ kỹ, tiểu cữu lợi hại, ta cũng phải đối tốt với tỷ của đệ."

Vương Tiểu Bảo mang đồ của Tống Trường Khanh trở về đưa cho Vương Phúc Nhi, Vương Phúc Nhi nói: "Sao mỗi ngày tặng đồ chứ, rốt cuộc hắn có bao nhiêu tiền riêng hả, về sau kêu hắn không cần tặng, ta cũng không thiếu mấy thứ này."

"Đây không phải là một mảnh tâm ý của tỷ phu sao? Tỷ, nếu tỷ cảm thấy băn khoăn, thì làm cái bao tay cho tỷ phu đi. Hôm nay đệ thấy tay tỷ phu cũng bị đông lạnh phát tím, tỷ suy nghĩ một chút, mỗi ngày huynh ấy đi xem bệnh cho người ta, còn chịu đông lạnh hơn cả đệ nữa."

"Vậy được, qua vài ngày nữa đệ lấy đưa qua cho hắn đi, nhưng mà, đệ đừng nói cho cha nương mình, biết không?"

"Biết, đệ cũng không phải là miệng rộng, đệ đi đây, tỷ, tỷ nắm chắc một chút, tỷ phu của đệ cũng đang chờ đấy."

Vương Phúc Nhi nhìn Tiểu Bảo đi ra ngoài, cười lắc lắc đầu, vội đi làm một đôi bao tay khác. Qua vài ngày, Tống Trường Khanh mang theo bao tay mới, trong lòng cực thích ý, lão Vương nhìn cũng cảm thấy thiếu đông gia là lạ, sao vui sướng ghê vậy?

Hết chương 147.