Con Gái Nhà Nông

Chương 114: Người đi trên đường

Editor: ChieuNinh_

Tống Viễn Chí thì hỏi ngược lại: "Ở Tế An Đường cũng phờ phạc ủ rũ? Vậy thì kỳ cục, trị hỏng cho bệnh nhân, đây cũng không phải là hành động của đại phu nên có."

"Chàng đó, con của mình mà chàng còn không hiểu được sao? Ta cũng hỏi lão Vương, Trường Khanh chữa bệnh cũng tốt, ài, ta nói là chuyện khác, sao chàng chỉ nghĩ tới trên mặt này chứ? Chàng một chút cũng không quan tâm con, vì sao con trai của chúng ta như vậy sao?" Lí thị có chút tức giận, cảm thấy người làm cha không quan tâm con.

Tống Viễn Chí vội dỗ nói: "Là ta sai rồi, phu nhân nói đi, rốt cuộc làm sao?"

"Ta phỏng đoán tâm tư con trai chúng ta đều ở chỗ khác." Lí thị nói chuyện biết được từ chỗ Nhạc An với Tống Viễn Chí: "Chàng nói xem, đứa nhỏ này trong nháy mắt cũng lớn rồi, thật sự là quá nhanh. Nha đầu kêu Phúc nhi kia, ta cũng gặp mặt qua vài lần, ta cũng thích từ trong lòng."

Tống Viễn Chí nói: "Nàng không ghét bỏ nàng ta chỉ là con gái nhà nông sao?"

Lí thị sẵng giọng: "Ta là hạng người như vậy sao? Trước kia ta đã nói, chỉ cần con trai chúng ta thích là được. Ban đầu ta còn sợ hắn thích phải một người phẩm hạnh không đoan chính, nên cũng có chút hối hận nói ra những lời này, hiện tại có một cô nương tốt như vậy, trong lòng ta cao hứng còn không kịp đâu. Con gái nhà nông thì lại làm sao? Thiên kim tiểu thư mỗi ngày không ốm mà rên, các nàng biết bách tính trăm họ mỗi ngày ăn gì uống gì sao? Ta thấy một khi gặp phải biến cố, cũng chỉ có biết chờ chết."

"Vẫn là nương tử nhìn thông thấu, nhà chúng ta chẳng qua là xuất thân đại phu, nhìn quá cao cũng chẳng ích lợi gì với chúng ta. Ta nghĩ chúng ta không lo ăn không lo uống, chỉ cần gia hòa mọi sự hưng là được. Cho nên, ta thật sự cảm thấy nha đầu Phúc nhi kia tốt lắm, làm người thông minh, cũng có thiện tâm, nhưng cũng không phải là người yếu đuối dễ bắt nạt."

"Nói như vậy tướng công đã sớm có quyết định này rồi?" Lí thị cười nói: "Vậy Trường Khanh chúng ta cũng sẽ mừng rỡ không thôi đây. Ta thấy không bằng chúng ta định ra chuyện này trước cho bọn nó đi, tuổi một ngày một lớn, định ra đến mới yên tâm."

"Vẫn không vội, nàng chỉ thấy Trường Khanh chúng ta thích người ta, nhưng mà không nhất định Phúc nhi cũng thích Trường Khanh. Chúng ta không thể cưỡng cầu." Tống Viễn Chí nói.

Lí thị không cho là đúng, cảm thấy oa nhi mới bao nhiêu tuổi, ai có thể tự mình làm chủ chứ, dù sao ngươi không thể tóm tiểu cô nương người ta tới hỏi, ngươi có thích con ta hay không nha, cái này thật đúng là sẽ làm người ta sống không nổi. Vả lại, hai đứa nhỏ này coi như là thanh mai trúc mã, nói như thế nào lại không có cảm tình chứ?

Ài, chuyện trên đời này, Lí thị hy vọng con trai có thể tìm được người mình thích, nhưng mà về phương diện khác lại cảm thấy trên đời này còn nhiều lệnh của cha mẹ lời của mai mối, hơn nữa con của mình mình cảm thấy là tốt nhất, chẳng lẽ đối phương còn sẽ chướng mắt sao? Vậy thì khẳng định không được.

Vương Phúc Nhi đang ngồi ở trên xe ngựa, trong xe có Triệu thị, Vương Chi Nhi và Nhị Nữu. Vương Tứ Bảo và Vương Kim Tỏa ở một chiếc xe ngựa khác, Triệu cữu công cũng ở cùng một chỗ với bọn họ, Triệu Minh Vũ ở trong xe một lát, thì đã đi xuống cưỡi ngựa. Đoàn người bọn họ xuất hành, Triệu cữu công cố ý thỉnh người tiêu cục tới bảo vệ, nếu chỉ tổ tôn hai người bọn hắn, tự nhiên sẽ không cần thỉnh bảo tiêu, nhưng mà hiện tại nhân số nhiều hơn, còn có nữ quyến, thỉnh bảo tiêu là ở tình thế phải làm.

Ngược lại Vương Phúc Nhi có chút hâm mộ Triệu Minh Vũ, có thể cưỡi ngựa ở bên ngoài, tốt hơn nhiều thời gian dài ngồi trong xe ngựa như nàng. Ngày đầu tiên ngồi xe ngựa thì mới mẻ, mấy ngày hôm sau ngồi liên tiếp, thì chính là chịu tội, không nói là ngột ngạt hoảng người, nhất là con đường này cũng không bằng phẳng, đều làm cho mọi người chịu không nổi.


Trước khi ra cửa Vương Phúc Nhi còn mang theo hai cái đệm, cái này chỉ dùng để ngồi lên, đương nhiên là nãi nãi Triệu thị chịu không nổi, cho nên cho bà một tấm. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

Vương Chi Nhi và Nhị Nữu thì nhìn trông mong nhìn một tấm kia của Vương Phúc Nhi, Triệu thị mắng: "Phúc nhi còn nhỏ hơn các ngươi, chính mình không biết chuẩn bị, làm gì trông mà thèm của nàng? Đều thành thật ngồi yên cho ta!" Vẫn là Phúc nhi hiếu thuận, cũng chuẩn bị cho mình, bằng không cánh tay cái chân già này, thực là chịu không nổi!

Đến ngày thứ ba, hai người này thật sự chịu không nổi, vẫn trông mong nhìn Vương Phúc Nhi. Vương Phúc Nhi mới không lấy ra đâu, phỏng chừng cho các nàng ngồi rồi, thì mình không lấy lại được, đây là chắc chắn, nàng cũng không phải là loại người quên mình vì người khác, nên đã nói: "Nghe cữu công nói, phía trước không xa cũng có chợ, đến lúc đó các ngươi tự mình mua một cái đi, đến xe ngựa đi bên kia, cái đệm xe này đều có bán."

Nhị Nữu vội nói: "Lúc rời đi, nương ta không có cho tiền. Mỗ mỗ (bà ngoại), ngài mua cho con một cái đi. Có được hay không? Nếu không thì, con nói với cữu công, để ông mua cho con một cái."

Vương Phúc Nhi cảm thấy Nhị Nữu này thật đúng là biết chỗ gây khó dễ cho Triệu thị, biết Triệu thị không muốn Triệu cữu công tốn tiền, cố tình nói như vậy. Quả nhiên Triệu thị mắng: "Ngươi nữ tử đáng chết, ngươi là đi thăm người thân trong nhà người ta, sao ngươi không biết xấu hổ còn để cữu công ngươi mua này nọ!" Nhưng mà mình không đi mua cho, thật sự là nha đầu kia sẽ nói ra miệng, làm cho người ta rất lúng túng, Triệu thị cắn chặt răng, mua thì mua đi.

Thật ra bà ta lại nghĩ để cho Phúc nhi ra tiền, chỉ là nhìn Vương Phúc Nhi một câu cũng không chen vào, cuối cùng đành phải nhịn đau mua cái đệm cho hai nha đầu này. Tốn tiền nên trên mặt Triệu thị không thế nào dễ coi, đau lòng mà!

Khi đến khách điếm nghỉ ngơi, Triệu thị nói: "Để cho Phúc nhi đi theo ở chung một gian phòng với ta, hai nha đầu các ngươi một phòng."

Này dọc theo đường đi, Triệu cữu công cho Triệu thị là phòng thượng hạng tốt nhất, Vương Chi Nhi và Nhị Nữu đều muốn ở ngủ một đêm, nhưng mà Triệu thị lại muốn ở một mình. Có lẽ là hôm nay làm Triệu thị tức giận, cho nên mới để cho Vương Phúc Nhi đi theo bà, nhưng mà Vương Phúc Nhi mới không yêu thích đãi ngộ đặc thù như vậy, nàng thật sự không muốn ở chung một gian phòng với Triệu. Trước kia thì không có kinh nghiệm này, hiện tại trưởng thành, cho tới bây giờ đều là ngủ một mình, mấy ngày nay ở một gian phòng với Vương Chi Nhi, Nhị Nữu, tốt xấu gì cũng không phải chen chúc một cái giường, cũng có thể trôi qua.

Nhưng mà cùng với Triệu thị, nàng cảm giác là lạ, trước kia một người chưa từng đối tốt với ngươi, đột nhiên đối xử tốt với ngươi, còn biểu hiện thực từ ái, cái này thật là gió lạnh vù vù.

Vương Chi Nhi và Nhị Nữu thì hâm mộ ghen tị, Vương Phúc Nhi nghĩ rằng, ta thật tình muốn thay đổi với một trong các ngươi.

Tuy rằng phòng này là tốt nhất, nhưng mà Vương Phúc Nhi lại ngủ không được, bởi vì buổi tối nãi nãi ngủ thế nhưng lại ngáy, nàng lăn qua lộn lại không ngủ được. Đến khi thật vất vả đi vào giấc mộng, thì lúc này cũng không còn sớm, cho nên ngày hôm sau phía dưới đôi mắt đều là xanh đen.

Vương Chi Nhi thở dài: "Tối hôm qua khẳng định là Phúc nhi cao hứng hỏng rồi, nhìn xem đôi mắt đều lòi ra rồi."

Nhị Nữu cũng nói: "Đúng vậy, đáng tiếc chúng ta không có phúc khí, đến bao giờ mới có thể ở trong một gian phòng thượng hạng thì tốt rồi."

Vương Phúc Nhi nói: "Ý tứ lời này của các ngươi là không hài lòng cữu công không có cho các ngươi ở thượng phòng sao? Có muốn ta đi nói với cữu công, đều chọn thượng phòng cho các ngươi?"


Châm chọc khiêu khích gì hả, không thể đánh ngã được Vương Phúc Nhi, cũng không phải ta không biết ăn nói, nếu thật sự để cho cữu công biết các ngươi không hài lòng ông, như vậy hắc hắc, kim quy tế (rể rùa vàng) của các ngươi chỉ sợ càng ngày càng xa.

Quả nhiên Vương Phúc Nhi vừa nói hết lời, hai người này vội giải thích: "Chúng ta không phải cái ý tứ kia, Phúc nhi, ngươi cũng đừng nói với cữu công, chúng ta chỉ là nói như vậy, trong lòng chúng ta cũng không có cái ý tưởng kia."

"Đúng vậy, đúng vậy, hiện tại phòng ở của chúng ta rất tốt, trước kia ta chưa từng có ở qua phòng ở tốt như vậy đâu. Phúc nhi, ngươi đừng nói với cữu công, được không? Đều là chúng ta nói sai."

"Được, ta không nói, nhưng mà các ngươi cũng đừng lấy cữu công ra nói chuyện." Đây là chỉ Nhị Nữu dùng cữu công bắt chẹt Triệu thị, cũng không phải nàng bất bình vì nãi nãi tổn thương, còn dùng thủ đoạn như vậy đến đối phó chính nãi nãi và mỗ mỗ của mình, thật sự thực làm cho người ta khó chịu. Nhất là Nhị Nữu này, trước kia trong nhà đại cô làm ra nhiều chuyện như vậy, đều là Triệu thị vẫn quan tâm các nàng, hiện tại thế nhưng lại như vậy, làm cho người ta khinh thường.

Hai người tạm thời bị ổn định, Vương Phúc Nhi nghĩ liền đau đầu, lúc này ở trên đường mà còn như vậy, đợi đến trong nhà cữu công rồi, không biết hai người này còn biến thành gì dạng đâu. Chẳng lẽ mình chính là mắc nợ họ?

Vương Tứ Bảo rất hưng phấn, bởi vì Minh Vũ biểu ca dạy hắn cưỡi ngựa, cái này trước kia dù nghĩ cũng không dám nghĩ, bé trai ấy mà, trời sinh thích mấy thứ này, trước kia là không có cơ hội, hiện tại đã có cơ hội còn không thích sao?

Cho nên hắn từ ban đầu sợ tới mức chân phát run, đến bây giờ đã có thể cưỡi ngựa đi qua đi lại chạy chậm, còn thỉnh thoảng đến sau xe ngựa mấy người Vương Phúc Nhi, cố ý làm ra tiếng động, để cho các nàng hâm mộ ghen tị.

Triệu thị cười mắng: "Đồ ranh con, là đang bắt nạt chúng ta không thể cưỡi ngựa có phải hay không? Ngươi cẩn thận một chút, đừng để va chạm."

Triệu thị đối với tôn tử luôn luôn rất tốt, đây là mọi người đều biết đến, Vương Tứ Bảo rất là đắc ý nói: "Nãi nãi, người cứ yên tâm đi, Minh Vũ biểu ca đã dạy cho con thật tốt rồi, hiện tại con cưỡi ngựa cũng không có một chút vấn đề nào. Phúc nhi, muội nhìn xem hiện tại ta thế nào? Hắc hắc, các ngươi cũng không thể đi bên ngoài chơi được, các ngươi đỏ mắt đi."

"Nhìn hắn đắc ý kìa, nếu không phải Minh Vũ biểu ca cho hắn cưỡi ngựa, hắn có thể như vậy sao?" Diendanlequydon~ChieuNinh

Vương Chi Nhi là nhỏ giọng nói thầm, Nhị Nữu nghĩ, nếu Minh Vũ biểu ca cũng có thể dạy ta cưỡi ngựa thì tốt rồi.

"Phúc nhi, muội đi ra đây, ca dạy cho muội cưỡi ngựa có được không?" Vương Tứ Bảo hô.

"Tứ Bảo biểu đệ, ngươi vừa mới học được, cũng không thể tùy tiện dạy người khác cưỡi ngựa." Triệu Minh Vũ ở trên một chiếc xe ngựa khác lớn tiếng nói: "Nếu mấy biểu muội muốn học cưỡi ngựa, đợi tới trong nhà, đều có thể học."

Vương Chi Nhi và Nhị Nữu đều là mở cờ trong bụng, Vương Phúc Nhi nhìn Vương Tứ Bảo vừa rồi còn thích thú, hiện tại bị nói có chút ngượng ngùng, không khỏi cười thầm.

Trên đường thì buồn tẻ, nhưng tốt xấu gì cũng không có ai bị cảm nắng, trải qua mười ngày lộ trình, rốt cuộc đến huyện Tịnh châu nhà cữu công, nhà cữu công ở ngay tại huyện lị. Có lẽ trước đó cữu công viết thư cho trong nhà, cho nên khi đến cửa thành thị trấn, đã có gã sai vặt đang chờ, hai gã sai vặt kia gặp qua chủ nhân, nói là đoán chừng mấy ngày nay mấy người lão thái gia sẽ đến, cho nên mỗi ngày đều có người chờ ở cửa thành. Trong nhà lão thái thái và nãi nãi đều sốt ruột chờ, lại làm lễ chào hỏi với đám người Vương Phúc Nhi, chân chính là người cơ trí.

Trong lòng Vương Chi Nhi và Nhị Nữu xúc động lớn hơn nữa, các nàng thật sự không nghĩ tới sẽ có lễ ngộ như vậy, trước kia chỉ biết là nhà cữu công giàu có, nhưng mà thật sự là cũng không có khái niệm giàu có thế nào. Hơn nữa cữu công ở Vương gia thôn đều rất bình dị gần gũi, bọn họ không cảm nhận được không khí. Lúc này mới vừa đến huyện, đã có người xem các nàng làm tiểu thư chủ tử, thân phận lập tức được đề cao, tâm hư vinh cũng bành trướng.

Trong lòng Vương Phúc Nhi trực tiếp lắc đầu, hai đứa nhỏ này, sao cứ lên mặt như vậy đây? Không lẽ cho rằng mình là cầm tới tay đi. Cũng đừng để đến lúc đó không có gặp may gì, còn biến thành mọi người không còn mặt mũi.

Hết chương 114.