Con Gái Nhà Nông

Chương 103: Tặng ngươi một đôi …

Editor: ChieuNinh

Tống Trường Khanh cũng không nói, ài, quên đi, vẫn là đợi qua năm mới rồi đi đưa, hắn buồn bực đi về nhà. Lão Vương ở phía sau cười.

Chẳng qua tết năm nay hắn trôi qua không làm sao cả, cứ cảm thấy có việc không có hoàn thành, nên ngóng trông tết mau mau qua đi.

Ngày mùng tám đầu năm, lão Vương tới cửa, nói với Tống Trường Khanh: "Ta chuẩn bị hôm nay đi đến nhà Phúc nhi, không phải con nói có cái gì cho Phúc nhi sao? Giao cho ta, ta mang đi qua dùm con."

Tống Trường Khanh vội nói: "Con đi theo cùng là được, cha, con cũng qua bên kia, người nói với nãi nãi hôm nay con đi thăm người thân."

Tống Viễn Chí và lão Vương liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nở nụ cười. Tống Viễn Chí nói: "Được, cữu công của con ngày mai cũng muốn tới đây, hôm nay con cứ đi qua bên nhà cữu công nghỉ một đêm, ngày mai cùng nhau về đây."

Tống Trường Khanh đi trước vào phòng thay đổi một bộ quần áo, gã sai vặt Nhạc An cũng muốn đi theo, Tống Trường Khanh nói: "Hôm nay cho ngươi nghỉ một ngày, không cần đi cùng ta, cũng trở về mừng năm mới cùng cha nương ngươi đi."

Nhạc An cao hứng chạy nhanh như chớp. Tống Trường Khanh tự mình mang theo này nọ, đi với lão Vương tới trong nhà Vương Phúc Nhi.

Xe ngựa đi tới Vương gia thôn rất nhanh, Tống Trường Khanh đi chúc mừng năm mới với cữu công trước, sau đó đi cùng lão Vương tới bên nhà Vương Phúc Nhi. Sáng sớm trong nhà Vương Phúc Nhi đã biết lão Vương bọn họ muốn tới, cho nên đều ở nhà chờ. Thích thị thì nấu thịt ở trong nồi, Vương Phúc Nhi tự mình động thủ, Vương Tiểu Bảo ở bên cạnh đi theo ra ra vào vào, nhìn đồ ăn làm được thì đều muốn ăn một miếng. Vương Phúc Nhi nhìn bộ dáng tội nghiệp của nó, thì gắp mỗi món một chút đặt ở chén nhỏ cho nó, để cho nó bưng ăn. Vương Tiểu Bảo ăn miệng đầy dầu mỡ.

Vương Hoa Nhi ở phía sau nhóm lửa: "Thật sự là con mèo tham ăn." Ài, khi mình lớn bằng nó thì còn đang suy nghĩ làm sao để ăn no, nào giống như hiện tại, nào cá nào thịt, còn thoải mái mà ăn.

"Vương đại ca tới rồi! Trường Khanh cũng qua đây!" Tiếng của Vương Đồng Tỏa trong trẻo, Tiểu Hổ đúng lúc kêu vài tiếng, Vương Phúc Nhi còn đang bận rộn trong phòng bếp.

Bên kia thì châm trà châm trà, bày này nọ bày này nọ. Vương Phúc Nhi thật vất vả làm đồ ăn chỉnh tề xong thì cảm thấy trên mặt đều là dầu mỡ, nên vội múc nước rửa mặt. Bên cạnh có cánh tay đưa khăn mặt qua, Vương Phúc Nhi tưởng là tỷ tỷ của mình, hoặc là Tiểu Bảo, vốn không có để ý, cứ nhận qua rồi lau mặt. Lau xong mở mắt ra mới nhìn thấy là Tống Trường Khanh, không khỏi hỏi: "Sao hôm nay ngươi lại tới đây?"

Tống Trường Khanh nói: "Vì sao lại không thể tới đây? Qua năm mới, chúc tết cho Vương thúc Vương thẩm."

"Được, vậy ngươi tìm cha nương ta đòi hồng bao đi." Vương Phúc Nhi cười nói.


"Ta lớn như vậy rồi, muốn hồng bao gì chứ." Tống Trường Khanh có chút đỏ mặt, nhìn xem bốn phía không có ai, vội vàng nhét thứ gì đó vào trong tay Vương Phúc Nhi, thứ đó còn dùng vải gói lại: "Tặng cho ngươi, quà năm mới, tặng cho ngươi thì ngươi cần phải nhận." Lại giống như không có việc gì mà đi vào trong nhà.

Vương Phúc Nhi có chút trợn tròn mắt, cái này gọi là gì hả. Lại không thể mở ra xem ngay tại chỗ, Vương Phúc Nhi cũng hiểu được có chút chột dạ, vội nhìn bốn phía một cái rồi giấu đi.

Làm gì chứ, vì sao mình phải chột dạ hả, đều là bị Tống Trường Khanh làm ảnh hưởng.

Vương Phúc Nhi trấn định bưng thức ăn với đại tỷ nhị tỷ, lại trấn định tiếp đón Vương bá bá dùng bữa, nam nữ không ngồi ăn chung, cho nên Vương Phúc Nhi và đại tỷ nhị tỷ còn có Thích thị ăn cơm ở trong một phòng khác. Bên kia Vương Đồng Tỏa và lão Vương cùng với Tống Trường Khanh ăn cơm, Vương Tiểu Bảo cũng ngồi chung. Đừng nhìn hắn còn nhỏ, nhưng mà người ta là nam oa, tự nhiên là có cái quyền lợi kia.

Lão Vương vừa ăn vừa uống, cùng Vương Đồng Tỏa thì càng nói càng cao hứng, Tống Trường Khanh không tập trung, lão Vương nói: "Đồng Tỏa huynh đệ, huynh là người có phúc, mấy đứa nhỏ đều ngoan, ta thật hâm mộ."

"Vương đại ca huynh quá khen rồi." Vương Đồng Tỏa khiêm tốn nói.

"Hắc hắc, ta nói là lời nói thật, cô nương và nhi tử nhà huynh đều ngoan, huynh nói chúng ta giao tình đã nhiều năm, ta còn có thể nói nói dối sao? Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Phúc nhi nhà huynh, khi đó nàng mặc mụn vá lại thêm mụn vá, còn tự mình đi bán dược liệu, còn tuổi nhỏ, thì đã hiểu được chia sẻ với trong nhà, thật quá tốt. Còn đứa nhỏ nhà ta, khi đó đều đang ở trong lòng nương làm nũng thôi."

Vương Đồng Tỏa có chút đỏ mắt: "Đều là ta đây làm cha không có bản lĩnh, không có cho mấy đứa nhỏ được ngày lành."

Lão Vương vỗ vỗ bả vai Vương Đồng Tỏa: "Đồng Tỏa huynh đệ, lời này cũng không nên nói như vậy, ta muốn nói, hai người các ngươi phẩm hạnh tốt, cho nên mấy đứa nhỏ mới làm người ta thương yêu. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinhTuy rằng bình thường chịu chút khổ cực, nhưng mà người tốt có hảo báo. Còn không phải sao, hiện tại không phải cuộc sống trôi qua càng tốt thôi? Về sau bọn nhỏ lớn rồi, hai người các ngươi chờ hưởng phúc đi." Lão Vương uống một ngụm rượu, tiếp tục nói: "Có phải đại cô nương nhà huynh đã đính hôn hay không, trước đó không lâu ta mơ hồ có nghe được một chút."

Vương Đồng Tỏa nói: "Ừ, là a di của nàng làm mai, chúng ta cũng đi xem qua, người thực không tệ."

"Ài, đáng tiếc, ta không có con trai tới tuổi làm mai, bằng không thì ta xuống tay trước." Lão Vương có một nhi tử một nữ nhi, con trai đã đón dâu, nữ nhi, đương nhiên là không được, Tiểu Bảo người ta cũng quá nhỏ.

Lão Vương tiếp tục nói: "Cũng không biết nhà ai có phúc khí, hỏi được Nhị cô nương và Phúc nhi kia của nhà huynh đây." Lão Vương cố ý vô tình nhìn thoáng qua Tống Trường Khanh.

Vương Đồng Tỏa nói: "Huynh quá khen bọn nó rồi, ta đây làm cha, chỉ hy vọng bọn nhỏ về sau có thể sống tốt, ít chuyện phiền lòng là được, cái khác thật ra thì không cần."

Hai người nói những lời này, Vương Đồng Tỏa một chút không phát giác còn có Tống Trường Khanh ở trong này, đại khái uống cũng có chút nhiều. Đúng rồi còn có Vương Tiểu Bảo, đứa nhỏ này hả, phỏng chừng là cảm thấy Vương Tiểu Bảo nghe không hiểu.


"Đúng vậy, làm cha mẹ đều là tâm tư này, nữ oa nhà của ta, ta và nương nàng cũng là lo nát tâm, cảm thấy làm mai chỗ này cũng không tốt, cái kia cũng không tốt, chỉ sợ cô nương gả đi ra ngoài chịu bắt nạt thôi."

"Vương đại ca nói có lý, đại cô nương của nhà ta là người thành thật, ta sợ nàng gả đến nhà chồng bị bắt nạt, hiện tại tìm nhà này là con trai độc nhất, còn không có bà bà, chỉ là như thế này ta cũng thả được nửa tâm tư."

"Ài, ai nói không phải chứ. Chẳng qua cuộc sống đều là tự mình qua thì tự mình biết thôi, ta nghĩ đại cô nương nhà huynh khẳng định sẽ sống tốt. Chúng ta làm cha mẹ nếu cả đời không buông tay, vậy bọn nhỏ không thể lớn được."

"Đúng vậy, cho nên ta cắn răng một cái thì quyết định, Nhị cô nương của nhà ta thì vốn ta cũng không lo lắng, chỉ lo lắng cái tính tình hỏa bạo kia của nàng đến lúc đó đắc tội với người ta thôi. Muốn hạn chế bớt tính tình của nàng một chút, nhưng mà tính tình này đã theo nàng nhiều năm như vậy, cũng không sửa được, nhưng mà cũng may nàng là người không chịu ăn thiệt thòi, thật ra ta cũng thả lỏng bảy tám phần." Vương Đồng Tỏa cảm thấy có thể tìm một người nói ra lời nói trong lòng cũng thực không tệ.

"Vậy Phúc nhi thì sao, huynh sẽ không lo lắng hả?" Lão Vương hỏi.

"Phúc nhi là tiểu khuê nữ của ta, ta nói lời trong lòng, trong mấy đứa nhỏ, ta thích nhất chính là Phúc nhi, ta đều hận không thể tìm cho nàng một nữ tế tới cửa thôi." Vương Đồng Tỏa nói: "Trong trong ngoài ngoài của nhà chúng ta, thật nhiều chuyện đều là Phúc nhi quyết định. Ta nghĩ chúng ta làm cha mẹ có thể nghe nàng, nhưng mà nếu nàng đi tới phu gia, người ta làm sao sẽ như vậy chứ. Ta luyến tiếc khuê nữ của ta chịu cái ủy khuất kia, cho nên vẫn muốn tìm con rể tới cửa cho nàng."

Tống Trường Khanh cảm thấy có chút phiền chán, lão Vương nhìn mình là ý tứ gì chứ, cái ánh mắt kia, hắn muốn đi ra ngoài, nhưng mà lại muốn nghe thêm. Còn có chút đứng ngồi không yên.

Lão Vương nói: "Đồng Tỏa huynh đệ à, ta nói chuyện huynh cũng đừng mất hứng. Thứ nhất, huynh là người có con trai, con rể tới cửa cũng không làm tốt, người ta cũng sẽ nói huynh. Rõ ràng có con trai, còn muốn con rể tới cửa, cái này gọi là chuyện gì chứ, đến lúc đó nói chuyện cũng không dễ nghe đâu. Thứ hai, người bình thường có thể làm con rể tới cửa đều là hạng người gì? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Hoặc là quá nghèo sống không nổi nữa, mới buông tha thể diện đi ở rể, thứ hai chính là huynh đệ nhiều, đa phần sợ tốn một phần gia sản, mới đuổi ra ngoài, người như vậy cũng không xứng với Phúc nhi chúng ta đâu. Thứ ba, nếu thật sự làm con rể tới cửa, khi người nghèo túng thì cung kính đối với huynh, chờ hắn có thế, cảm thấy mình làm con rể tới cửa thì ủy khuất, trái lại cấp sắc mặt cho chúng ta nhìn, huynh nói ta nói có đúng hay không?"

"Vương đại ca, huynh nói rất đúng, quả nhiên con rể tới cửa không được. Tuy rằng Phúc nhi của nhà ta đánh bại được hắn, nhưng mà đây cũng ủy khuất Phúc nhi của nhà ta. Ài, làm phụ mẫu, nào ai hy vọng con mình rời khỏi mình chứ, đều là thịt trong lòng mình."

Bên này ăn uống tiệc tùng, xong xuôi lão Vương muốn cáo từ mà đi, Tống Trường Khanh phải đi qua chỗ cữu công, nên đi cùng lão Vương.

"Vương bá, vừa rồi người nhìn con làm gì?" Tống Trường Khanh thực buồn bực.

"Hắc hắc, sao con biết ta nhìn con? Trường Khanh à, Vương bá ta lớn hơn con bao nhiêu tuổi, tâm tư của tiểu tử ngươi ta cũng hiểu được."

Tống Trường Khanh đỏ mặt tía tai: "Con có tâm tư gì chứ."

"Dù sao hôm nay ta nên hỏi đều hỏi, ha ha, nói không chừng về sau Phúc nhi muốn tìm một con rể tới cửa đấy, sẽ có người phải nóng lòng." Lão Vương hừ một khúc, rất là đắc ý. Khiến cho Tống Trường Khanh rất mất mặt.

Bên kia Vương Phúc Nhi vào trong phòng mình, lấy ra xem thứ gì đó Tống Trường Khanh đưa. Là một đôi vòng tai, ở đây nữ oa từ nhỏ sẽ xỏ lỗ tai, không có tiền thì đều dùng nhánh cây trà mang ở trên lỗ tai, hoặc là người hơi khá hơn một chút thì khuyên tai hoặc vòng tai bằng bạc. Hiện tại Vương Phúc Nhi mang là một đôi vòng tai Tiểu Đinh hương, cũng là bằng bạc, mua ở trấn trên, không đáng giá bao nhiêu tiền.

Nhưng mà Tống Trường Khanh đưa một đôi này, cũng là khuyên tai bằng ngọc, ngọc màu trắng chạm khắc thành hình dạng hoa nhỏ, đây giá trị phải mấy lượng bạc rồi. Đột nhiên Vương Phúc Nhi cảm thấy thứ này thực phỏng tay. Đồ chơi này nếu mình mang đi ra ngoài, phỏng chừng mọi người đều sẽ hỏi.

Tống Trường Khanh này, tiểu tử ngươi là ý tứ gì hả, sẽ không phải là trưởng thành sớm như vậy đi. Đưa vòng tai cho nữ oa, cái này có tính là vụng trộm trao nhận hay không? Đương nhiên ta không phải thiên kim tiểu thư nhà giàu người ta, không có quy củ chó má này, chỉ là vẫn không thể nào nói nổi nha.

Nói thật, trước kia Vương Phúc Nhi coi Tống Trường Khanh trở thành tiểu oa nhi mà nhìn, cảm thấy đó là một đứa nhỏ ngạo kiều không được tự nhiên. Sau đó lại thôi, Vương Phúc Nhi bị tuổi tác đồng hóa, xem Tống Trường Khanh thành bạn chơi đùa, bằng hữu. Chỉ là hiện tại là gì đây? Ngươi không thay đổi, người khác ở vẫn biến hóa, đột nhiên Vương Phúc Nhi cảm thấy, vì sao người ta phải lớn lên chứ.

Hết chương 103.