Con Đường Vấy Máu

Chương 26

Trên đường cao tốc, chỉ có dòng xe chạy vội vã.

Tưởng Tốn lái rất vững, trong xe lại ấm áp nên A Sùng phía sau đã ngủ say.

Hạ Xuyên nhìn giờ một cái, đã lái ba tiếng. Anh nói: “Trạm dừng chân ăn cơm?”

Tưởng Tốn nói: “Được.”

Hạ Xuyên lấy di động ra tìm một chút, trạm dừng chân kế tiếp còn một khoảng cách nhỏ.

Sủi cảo chiên đã nguội ngắt. Hạ Xuyên mở túi nilon, lấy một cái bên trong ra.

Đầy dầu mỡ, không biết để quá lâu nên đổi vị, hay vốn đã là mùi vị này. Hạ Xuyên hỏi: “Có đói không?”

Tưởng Tốn nói thật: “Đói rồi.”

Hạ Xuyên cười cười. Anh khách sáo hỏi, cô lại thành thật.

Hạ Xuyên đưa một cái sủi cảo chiên: “Ăn một cái không?” Anh vốn không thật lòng, tay cách xa Tưởng Tốn nửa thước.

Tưởng Tốn nói: “Tôi rất cảm kích lòng tốt của anh.”

Hạ Xuyên ném sủi cảo chiên vào miệng mình, ăn thêm hai cái rồi mới cột túi nilon lại, ném ra sau, vừa vặn đập trúng mặt A Sùng.

A Sùng nửa tỉnh nửa mê sờ mặt, sờ thấy cả đống dầu, anh ta lập tức tỉnh lại: “Làm gì đó làm gì đó!”

Hạ Xuyên nói: “Chuẩn bị ăn cơm.”

“Này, cậu không thể kêu tôi dịu dàng chút à?” A Sùng tiện tay lấy một cái sủi cảo chiên ra, “Sao hai người không ăn? Ầy… Nguội rồi không ngon. Chúng ta đi đâu ăn cơm?”

Tưởng Tốn nói: “Trạm dừng chân.”

A Sùng hỏi: “Một ngày cô có thể lái xe bao lâu?”

Tưởng Tốn nói: “Lái ba, bốn tiếng nghỉ một lúc, đến tối không thành vấn đề.”

A Sùng tính tính thời gian: “Vậy có phải tối nay chúng ta có thể đi đâu chơi một chuyến không? Dù sao thì một ngày cô cũng chạy được một phần ba đường rồi!”

Tưởng Tốn liếc nhìn A Sùng đầy vẻ mong đợi trong gương chiếu hậu, lại liếc Hạ Xuyên một cái, hỏi: “Anh nói thế nào? ”

Cô đang hỏi Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên nói với vị phía sau: “Tự đi gọi đoàn du lịch đi.”

A Sùng nũng nịu: “Xuyên Xuyên ——”

Tưởng Tốn không nhịn được, cười phá lên, may mà khả năng giữ vững của cô mạnh nên không đánh lệch tay lái.

Hạ Xuyên cũng không đen mặt. Anh nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Tốn ý cười đầy cả khuôn mặt, chỉ chỉ cô hỏi: “Cậu gọi cô ấy là gì?”

A Sùng mặt dày nói: “Chị Tưởng ——”

Hạ Xuyên hài lòng.

Tưởng Tốn nổi một lớp da gà: “Tình cảm của anh với Vương Tiêu ngược lại rất tốt.”

A Sùng nói: “Ơn cứu mạng lấy thân báo đáp, có điều tôi không muốn.”

Anh ta cũng không ồn ào nữa, ăn hết mấy cái sủi cảo chiên còn lại, vừa vặn đến trạm dừng chân.

Giờ cơm trưa, xe đậu đầy trong bãi đậu xe của trạm dừng chân. Tưởng Tốn khó khăn lắm mới tìm được một chỗ đậu thích hợp.

Bên trong có rất nhiều nhà hàng. A Sùng chạy thẳng đến một quán mì. Mì trong quán không có mấy loại, từng nồi nước dùng xếp thành một hàng, sợi mì chín rồi đổ một muỗng nước dùng vào, vô cùng đơn giản, không có kỹ thuật gì.

A Sùng lại chạy đến tiệm thức ăn nhanh bên cạnh. Thứ xếp trên quầy đều là thành phẩm, một dĩa trứng hấp thịt nhỏ hai mươi đồng, ăn loáng cái là hết.

A Sùng đấu tranh một hồi, quay đầu tìm người thương lượng, lúc này mới phát hiện không thấy hai người kia.

Trong quán mì bên cạnh, Hạ Xuyên đã gọi hai tô mì sườn non, trong mì thêm hai cái đùi gà, lại gọi một phần cơm chiên Dương Châu.

Tưởng Tốn cầm lấy đũa và muỗng, mì và cơm chiên cũng đã bưng lên bàn. Mì giống nhau, cô không cần chọn, bưng ăn mấy miếng, mì không ngon.

Cô cũng không để ý, dù sao thì cũng đói nên chẳng mấy chốc đã ăn non nửa tô. Hạ Xuyên ở đối diện đã ăn hết một tô mì, bắt đầu ăn cơm chiên.

A Sùng rốt cuộc tìm sang, thấy hai người ăn ngon miệng, chỉ trích họ: “Không có nhân tính!”

Hạ Xuyên nói: “Ăn xong sẽ đi, không chờ ai đâu.”

A Sùng vội chạy đi mua một tô mì.

“Hạ Xuyên?” Giọng truyền tới từ gần đó.

Hạ Xuyên đang ăn cơm chiên, nhìn hướng trước mặt. Tưởng Tốn cũng quay đầu lại.

Một người đàn ông thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi đi sang phía họ, “Đúng là chú à!”

Hạ Xuyên cười đứng lên, bắt tay người tới: “Anh Cao, sao anh ở đây vậy?”

“Anh tới trạm dừng chân săn tin!” Đối phương rất phấn khích, “Đã bao nhiêu năm không gặp rồi nhỉ. Không ngờ có thể gặp chú ở đây, nãy suýt nữa không dám nhận đấy!”

Hạ Xuyên nói: “Phải gần mười năm rồi!”

“Đúng vậy!”

A Sùng bưng mì tới, nhìn thấy một người lạ, hỏi: “Hạ Xuyên, bạn cậu à?”

Hạ Xuyên nói: “Nào, em giới thiệu một chút, Trương Sùng, bạn em.” Lại nói với A Sùng, “Cao An, phóng viên Cao.”

A Sùng nghiêm trang bắt tay đối phương: “Vinh hạnh gặp mặt vinh hạnh gặp mặt, phóng viên Cao!”

Cao An cười nói: “Cứ gọi anh là anh Cao như Hạ Xuyên là được.” Anh ta lại nhìn về phía Tưởng Tốn.

Hạ Xuyên nói: “Tưởng Tốn.” Không cho cô thân phận nào cả.

Cao An không hỏi nhiều: “Chào em chào em.”

Tưởng Tốn đáp lại: “Chào anh.”

Mấy đồng nghiệp của xe săn tin tìm bàn khác. Cao An ngồi bên này, ôn chuyện cũ với Hạ Xuyên.

“Năm đó chú mới hơn hai mươi, trẻ ranh to xác nháy mắt đã lớn rồi!”

Hạ Xuyên nói: “Già rồi.”

Cao An nói: “Chú hơn ba mươi tuổi đã kêu già, anh thành cái gì?”

Hạ Xuyên hỏi: “Bây giờ anh làm ở đâu?”

Cao An nói: “Đổi chỗ khác rồi, cũng không làm bên đài truyền hình, làm ở tòa soạn, giống như trước chạy bên ngoài cả ngày. Chú thấy đấy, hai ngày này phải tới đây điều tra ngầm trạm dừng chân.”

A Sùng tò mò: “Điều tra ngầm trạm dừng chân cái gì?”

Cao An nói: “Thu phí và an ninh.” Anh ta lại hỏi Hạ Xuyên, “Sao chú chạy đến đây?”

Hạ Xuyên nói: “Đi Mộc Khách một chuyến.”

“Ấy, chỗ này xa lắm, cuối năm chú chạy đến đó làm gì?”

Hạ Xuyên nói: “Còn nhớ Vương Vân Sơn không?”

“Vương Vân Sơn?” Cao An sửng sốt, nhất thời không lên tiếng.

Tưởng Tốn vẫn đang ăn mì, liếc nhìn Cao An.

Người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, đen đen gầy gò, đeo kính, rất bình thường.

Hạ Xuyên đưa điếu thuốc sang, châm cho Cao An.

Cao An hút một hơi, lấy lại tinh thần, hỏi: “Ông ta chạy đến Mộc Khách rồi? Chú tìm ông ta là muốn làm gì?”

Hạ Xuyên nói: “Còn có thể làm gì chứ.”

Cao An ngẫm nghĩ: “Ông ta chính là cùng loại với tên họ Từ. Năm đó ông ta có thể trái lương tâm giúp bọn chúng, bây giờ chú tìm ông ta có ích lợi gì?”

Hạ Xuyên cũng hút thuốc: “Có ích lợi, ông ta chắc chắn để lại một tay.”

Cao An trầm tư một lúc: “Việc này cũng đã qua bao nhiêu năm rồi, cần gì phải vậy. Chú nhìn chú bây giờ xem, mặc đồ hiệu, khẳng định sống rất tốt, lội vũng nước đục này làm gì.”

Hạ Xuyên cười nói: “Nó cứ luẩn quẩn trong lòng.”

Cao An trầm mặc một hồi, hút xong nửa điếu thuốc, cũng cười, lắc lắc đầu nói: “Đúng là luẩn quẩn trong lòng.”

Sau khi ăn xong hai người tạm biệt, cũng không để lại cách thức liên lạc với nhau. Trước khi đi Cao An nói một câu: “Bớt hút thuốc lại đi, sao bây giờ chú hút tới Hoàng Hạc Lâu vậy?”

Hạ Xuyên nói: “Không có thứ khác để hút, hút tạm thôi.”

“Cái này mà còn tạm à? Một trăm đồng một gói, quả nhiên là người giàu mà! Đi đây!”

Quay lại xe, A Sùng chơi game một lúc, chơi chơi lại mệt rã rời, ngủ mất đất.

Nắng chiều vừa vặn rải vào trong xe, ấm áp, khiến người ta mơ màng buồn ngủ.

Người lái xe luôn quen mở nhạc. Hạ Xuyên còn nhớ ngày đầu tiên trên đường đến núi Minh Hà, trong xe có nhạc, lúc đó anh luôn nhìn Tưởng Tốn chằm chằm nên không để ý nghe.

Hạ Xuyên hỏi: “Có nhạc không?”

Tưởng Tốn nói: “Có.” Cô tiện tay mở nhạc.

“Cô thích nghe loại nhạc này?”

“Không thích.” Bài hát rất điên cuồng, Tưởng Tốn chỉnh loa nhỏ lại, “Lúc lái xe có thể chống ngủ gật.”

“Cô luôn làm việc này?”

“Lái xe?”

“Ừm.”

Tưởng Tốn trả lời: “Đúng vậy, tôi chuyên chạy tuyến núi Minh Hà.”

“Chạy mấy năm rồi?”

“Hai năm.”

Hạ Xuyên nhớ A Sùng hỏi thăm qua người ở khách sạn Lệ Nhân, Tưởng Tốn đã về hai năm.

Anh không hỏi hai năm trước cô làm gì.

“Tiệm tạp hóa kia của cô thì sao?”

Tưởng Tốn nói: “Mẹ tôi mở.”

Hạ Xuyên không hỏi nữa.

Sâu ngủ của Tưởng Tốn bị đuổi chạy mất, cô thuận miệng nói: “Phóng viên Cao kia không giống người cùng đường với anh.”

Hạ Xuyên nhìn cô một cái: “Không giống cùng đường với tôi? Người như thế nào thì giống cùng đường với tôi?”

Tưởng Tốn nói: “Tôi đang tìm chuyện để nói.”

Hạ Xuyên cười: “Mệt rồi à?” Anh nhìn đường phía trước, thờ ơ nói, “Hồi đó tôi mới khoảng hai mươi tuổi, anh ấy đã làm phóng viên hơn mười năm rồi.” Hai người đương nhiên không phải người cùng đường.

A Sùng ngủ đằng sau, hai người ở đằng trước nói chuyện đều đều. Người phía sau tỉnh ngủ thì trời đã tối.

A Sùng khàn giọng: “Sao trễ thế này rồi?”

Tưởng Tốn hỏi: “Các anh nghĩ kĩ, nghĩ qua đêm ở đâu, ra khỏi đường cao tốc hay ở trạm dừng chân?”

A Sùng hỏi: “Trạm dừng chân có khách sạn à?”

Tưởng Tốn nói: “Gần như vậy.”

Hạ Xuyên hỏi: “Cô từng ở?”

Tưởng Tốn nói: “Không có. Nhưng trạm dừng chân lớn có thể ở.”

Hạ Xuyên suy nghĩ một chút: “Ngày mai giao thừa, đoán chừng nhiều xe. Đừng ra khỏi đường cao tốc, nếu trạm dừng chân phía trước ở được thì ở đó một đêm trước.”

Buổi trưa Tưởng Tốn đã tìm qua, phía trước có một trạm dừng chân lớn, cô tăng tốc một chút.

Hạ Xuyên hỏi: “Mệt rồi?”

Tưởng Tốn rất thành thật: “Ừm.”

Hạ Xuyên nói: “Ngày mai bảy giờ xuất phát, tối tìm chỗ sớm chút.”

A Sùng nói: “Theo tốc độ này của chúng ta, không cần ba ngày là có thể đến Mộc Khách phải không?”

Tưởng Tốn lạnh lùng một câu: “Anh tưởng tôi làm bằng sắt à?”

Rất nhanh đã đến trạm dừng chân kế tiếp, A Sùng xách hành lý xuống.

Tưởng Tốn xuống xe cuối cùng, đeo ba lô, kiểm tra cửa xe và cửa sổ một chút, thấy Hạ Xuyên ngậm điếu thuốc đứng bên cạnh đèn đường, nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích, nói: “Làm gì đó, đi đi!”

Hạ Xuyên lấy thuốc xuống, hỏi: “Có mang theo quần áo không?”

Tưởng Tốn khó hiểu: “Không.”

“Quần thì sao?”

“Không.”

Hạ Xuyên cúi đầu, lại hỏi: “Phía trước bao lâu thì ra khỏi đường cao tốc?”

Tưởng Tốn nói: “Sao?”

Hạ Xuyên ngước mắt nhìn cô, hút một hơi thuốc, cười nói: “Tôi sợ cô mất máu nhiều quá thôi.”