Con Đường Theo Đuổi Nam Thần

Chương 7: Tin đồn tự nhiên biến mất

“Bác sĩ Thẩm, số điện thoại của anh là số mấy vậy?”
Thẩm Trường An, “…” 
Nói nhiều như vậy, chính là muốn biết số điện thoại của anh mà thôi.
Bàn tay đang dọn dẹp của Khương Thang bỗng nhiên cứng đờ, kỹ năng cưa trai của bà chị già nhà cậu, cậu cho điểm tối đa.


Lục Chi Ưu cười tươi đưa điện thoại của mình cho Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An nhìn cái tay đang cầm điện thoại trước mặt mình, rồi nhìn gương mặt đầy mong chờ của Lục Chi Ưu, không biết thế nào, lại cầm lấy di động của cô, yên lặng nhập số điện thoại của mình vào.


Nhập xong rồi, anh trả lại cho cô.
Lục Chi Ưu nhìn danh bạ của mình được thêm vào một số liên lạc mới.
Thẩm Trường An.


Lòng đầy ngọt ngào, cô không còn ở bệnh viện, cũng không sợ mất liên lạc với Thẩm Trường An, nghĩ rồi lại nghĩ, cô cảm thấy rất vui vẻ, vì cô đã có số của Thẩm Trường An rồi nè.


Sau khi đưa số cho Lục Chi Ưu, Thẩm Trường An liền rời khỏi, bởi vì Mục Lạc muốn thảo luận với anh về bệnh tình của một bệnh nhân.
Nhìn xuyên qua cửa sổ, Lục Chi Ưu thấy có không ít phóng viên đang đứng chực sẵn ở dưới, cô không nhịn được nhíu mày.


Đúng là mấy phóng viên này ăn no rửng mỡ, rãnh rỗi không có chuyện gì làm.
Khương Thang nhìn Lục Chi Ưu đang nhíu mày, thì nói: “Chị Lục à, chị cũng đừng có nhíu mày nữa, lát nữa chúng ta cũng phải đối mặt với bọn họ.”
Lục Chi Ưu xoay người lại: “Tôi có thể từ chối không?”


“Không được, quang minh chính đại mà bước ra, tin đồn sẽ tự nhiên vì thế mà biến mất, cho nên nhất định phải làm như vậy.”
Khương Thang đưa cho cô một túi đồ.


“Chị Lục, đây là quần áo lát nữa chị cần, còn có đồ trang điểm, chị chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi xuống, dáng vẻ bây giờ của chị không được tốt lắm, vẫn nên trang điểm nhẹ một chút.
Lục Chi Ưu câm nín, dáng vẻ bây giờ của cô ra sao hả?


Xin lỗi nha, cô chính là gương mặt nữ thần nhá, dù cho không trang điểm đi nữa thì cũng là nữ thần đấy.
Lục Chi Ưu trợn mắt liếc cậu ta, nhưng vẫn ôm cái túi vào nhà vệ sinh.
Vừa bước vào,cô xém tí nữa thì chết ngất khi nhìn thấy gương mặt của mình trong gương.


Cái…cái…cái người trong gương là cô à? Có đúng là Lục Chi Ưu cô đây không?
Sao mặt lại trắng bệch như ma, môi cũng tái mét thế này!!
Chợt nghĩ đến cô luôn dùng gương mặt này để nói chuyện với Thẩm Trường An, cô chỉ hận không thể đâm đầu vào cái gương mà chết đi cho rồi.


Cô đứng trước gương, không nhanh không chậm trang điểm theo kiểu nhẹ nhàng, rồi lấy quần áo từ trong túi ra thay vào.
Lục Chi Ưu có một mái tóc nâu dài,làm xoăn kiểu gợn sóng.
Mái tóc nâu mềm mại xõa sau lưng, phần mái được tỉa mỏng làm nổi bật gò má xinh đẹp của cô.


Cô soi gương chỉnh lại tóc mái của mình, rồi lại mân mân đôi môi hồng, cuối cùng mới hài lòng gật đầu.


Cô mặc một cái áo sơ mi màu xanh đậm, bên dưới là chiếc váy bó sát màu trắng để lộ ra đôi chân thon dại, do cô bị thương, cho nên Khương Thang đã mang đến cho cô một đôi dép lê màu trắng.


Khi cô bước ra, Khương Thang liền cảm thấy đây chính là nữ thần quốc dân Lục Chi Ưu thật sao, vậy cô gái tóc tai bù xù, gương mặt xanh xao trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình là ai vậy kìa?
Anh đưa kính râm và khẩu trang trong tay cho cô.
“Đeo vào đi”


Lục Chi Ưu đeo khẩu trang và kính râm lên, cầm điện thoại trong tay, Khương Thang đi phía sau lưng cô.
Họ mới vừa ra khỏi bệnh viện, phóng viên òa tới như ong vỡ tổ, toàn bộ micro đều chĩa thẳng vào mặt Lục Chi Ưu.


“Cô Lục, gần đây trên weibo liên tục đưa tin cô nằm viện để chỉnh sửa lại gương mặt, cô có muốn phát biểu gì về chuyện này?”
“Cô Lục, xin hỏi cô có gì muốn nói về việc mình bị hủy dung không?”


“Cô Lục, trời nắng nóng thế này, sao cô lại đeo kính và khẩu trang, không lẽ tin tức cô bị hủy dung là sự thật?”
“Cô Lục, cô có thể kể cho chúng tôi chi tiết về việc này được không?”


“Cô Lục, tôi thay mặt cho toàn bộ cư dân mạng yêu cầu, cô có thể gỡ khẩu trang xuống cho chúng tôi xem được không?”
“Cô Lục…”
“Cô Lục…”


Phóng viên cứ liên tiếp đặt câu hỏi, câu sau còn hiểm hơn câu trước, Lục Chi Ưu đeo kính râm để che đi thái độ cạn lời của mình, trong lòng thì lại càng hận không thể chửi tục.
Khương Thang vội vàng đẩy phóng viên đang đứng bên cạnh Lục Chi Ưu ra xa.


“Các bạn phóng viên thân mến, có thể im lặng một lát được không? Các bạn cứ người này một câu người kia một câu, chị Lục sẽ không thể trả lời cho các bạn được.”
Nghe Khương Thang nói thế, mấy phóng viên đang ầm ĩ cũng im lặng hơn nhiều.
Lục Chi Ưu chậm rãi tháo kính ra.


“Về chuyện trên weibo tung tin tôi bị hủy dung, tôi tin rằng các bạn phóng viên cũng rất tò mò, nhưng về chuyện này…”
Lục Chi Ưu cố tình dừng lại.
Cả hiện trường đều yên tĩnh, mọi người đều im lặng nhìn Lục Chi Ưu.
Lục Chi Ưu không nói gì, đưa tay đặt lên sợi dây khẩu trang bên tai.


Mọi người đều nín thở, đồng loạt cầm camera nhắm vào Lục Chi Ưu, rất sợ sẽ bỏ qua cái gì đó.
Lục Chi Ưu khẽ nhếch khóe môi sau lớp khẩu trang, sau đó nhẹ nhàng đem khẩu trang gỡ xuống.
Khẩu trang được gỡ ra, gương mặt trắng nõn hiện ra, là da mịn màng vô cùng, vẫn là gương mặt quen thuộc trước kia.


Phóng viên có mặt ở đây dù có ngốc đi chăng nữa cũng đã hiểu ra mọi việc.
Lục Chi Ưu liền lộ ra một nụ cười quyến rũ.
“Biện pháp đối phó với tin đồn chính là khiến nó tự biến mất.” Cô thản nhiên nói.


Sau khi nói sau cô lại đeo kính và khẩu trang lên, đi về hướng xe chuyên dụng của mình.
“Ôi, vậy cô Lục, cô có thể nói tiếp về sự kiện cáp treo vừa qua được không?”
Anh có bao nhiêu phân lượng, dựa vào cái gì mà tôi phải nói với anh, ha ha mơ đi, tôi không nói đấy →_ →.


“Cô Lục, trên weibbo bảo tai nạn tại phim trường là do cô muốn tuyên truyền cho phim mới, có thật vậy không?”
Mợ nhà anh, lấy mạng mình ra để tuyên truyền? Lục Chi Ưu tôi không có ngu như thế đâu.
“Cô Lục, về việc tuyên truyền kì này, cô có muốn nói gì không?”


Xin lỗi, không muốn trả lời, tuyên truyền cái gì, vớ va vớ vẫn, đều là nói bậy hết!
“Cô Lục…”
(Tôi không nghe thấy cái gì hết)
“Cô Lục…”
(cái gì cũng không nghe)
… … … Đối với mấy câu hỏi của phóng viên, Lục Chi Ưu đều chọn giữ im lặng, cô không nói lời nào bước đi.


Đôi mắt giấu sau kính râm không chịu được mà trợn trắng lên, khóe miệng cũng  cũng tực nhếch lên, phóng viên bây giờ là dạng gì thế?
Vừa nãy còn kéo cô hỏi “hủy dung”, thấy không “hủy dung” lại kéo cô hỏi sang “tuyên truyền”, nghĩ lại cũng thấy hay thật.


Khương Thang vừa phải chặn phóng viên xung quanh vừa mở cửa xe giúp Lục Chi Ưu.
Sau khi Lục Chi Ưu ngồi vào xe, Khương Thang nhanh chóng đóng cửa xe lại cái “rầm”, ngăn cách triệt để sự quấy rối của phóng viên.


“Các bạn phóng viên à, chị Lục vừa mới xuất viện, cần phải nghỉ ngơi, những chuyện khác công ty sẽ trả lời, đến lúc đó hoan nghênh các bạn đến.”


Sau khi nói hết, Khương Thang liền nhanh chân ngồi vào xe, mặc cho các phóng viên đập cửa xe, không để ý đến câu hỏi, đạp ga, bỏ lại đám phóng viên ở sau lưng.


“Thẩm Trường An, cậu đang nhìn gì vậy?” Mục Lạc đang nói chuyện về bệnh nhân với anh, ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt anh đặt ngoài cửa sổ, không nhịn được tò mò nên hỏi.
“Không có gì.” Thẩm Trường An thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói.


“Không có gì?” Mục Lạc lặp lại câu nói của anh.
Anh bước đến cửa sổ, vừa lúc thấy cảnh Lục Chi Ưu ngồi trên xe rời đi, phóng viên vây xungg quanh cũng dần tản ra.
Anh bỏ bệnh án trên tay xuống, một tay cầm cây bút xoay xoay, trên mặt nở một nụ cười bỉ ổi quen thuộc.


“A, cô Lục kia đã xuất viện rồi hả?”
“Ừ”
“Cô ấy nằm viện hơn nửa tháng, phóng viên tập trung ngoài bệnh viện chúng ta tầng tầng lớp lớp.”
“Ừ”
“Nhưng mà bây giờ đã xuất viện, cũng tốt, ít ra không còn ai làm phiền cậu”


“Cậu có phải đang cảm thấy có chút mất mát không?”
“Hả?” Âm cuối cao hẳn, Thẩm Trường An nhìn anh một lúc, không nói gì.
“Thẩm Trường An này, tôi cảm thấy cậu có ý với con gái nhà người ta đấy, cậu ở đây rối loạn để làm gì?” Mục Lạc không sợ chết mà nói.


Thẩm Trường An vẫn cứ im lặng, anh mở điện thoại lên, tay nhanh nhẹn lướt trên bàn phím, một lát sau mới vui vẻ cất điện thoại vào.
Mục Lạc nghi ngờ nhìn Thẩm Trường An, anh đột nhiên có dự cảm xấu.
“Này, Thẩm Trường An, cậu làm gì thế?”


Thẩm Trường An nhìn anh một hồi, nhẹ nhàng nói ra: “Không có gì, chỉ nhắn 1 tin weixin cho Thẩm Lạc Dương, bảo là dạo này cậu nhớ anh ấy.”
Mục Lạc nhất thời hóa đá, điện thoại bỗng chốc reng lên.
Anh nhìn Thẩm Trường An trân trối, Thẩm Trường An nhún nhún vai, nhàn nhạt cười.


Mục Lạc đờ đẫn móc điện thoại trong túi ra, thấp thỏm mở weixin lên, liền thấy tin nhắn từ Thẩm Lạc Dương.
“Mục Lạc, nghe thằng nhóc Trường An nói, cậu nhớ tôi à?” →_ →


Anh nhìn tin nhắn mà khóc không ra nước mắt, anh có thể nhắn lại là không sao? Nhưng nếu nhắn như thế, Thẩm Lạc Dương chắc chắn sẽ mắng anh vô lương tâm, lần sau mà gặp nhất định sẽ bị bạo hành.
Ngay lúc anh đang run rẩy nhắn tin lại thì tin nhắn của Thẩm Lạc Dương lại gửi đến.


“Nhớ tôi thì tốt, cuối tuần này đến võ quán gặp tôi.”
Mục Lạc bị tin này dọa đến nỗi mém tí nữa là làm rớt điện thoại.Anh vội vàng cầm điện thoại nhắn lại.
Tin nhắn chưa kịp gửi thì tin nhắn của Thẩm Lạc Dương lại tới.
“Đừng nói là cậu nói với tôi là không tới nhé?”


Tay Mục Lạc run rẩy, anh yên lặnng đem tin nhắn mình vừa soạn “anh Lạc Dương, không cần đâu…”  đổi thành “Không mà, không mà, em sẽ tới.”
Nhìn tin nhắn báo gửi thành công, Mục Lạc muốn rỉ máu trong lòng, anh để điện thoại xuống bàn.
“Thẩm Trường An, mợ nhà cậu!!”


Anh đem Thẩm Trường An đè lên tường, “Thẩm Trường An, cậu là đồ lòng dạ đen tối, cậu muốn chết hả?”
Thẩm Trường An lạnh nhạt nhìn dáng vẻ sắp phát điên của Lục Lạc, nói: “Nhưng sao tôi lại thấy, cậu là người chết trước.”
“Thẩm Trường An, tôi bóp cho cậu chết, cậu chết đi!”


Ngay lúc Mục Lạc đang để tay trên cổ Thẩm Trường An thì cửa đột nhiên bị mở ra.