Mãi đến trưa Thẩm Trường An mới xem được tin nhắn của Lục Chi Ưu, sáng hôm nay anh có 2 ca mổ.
Vừa cầm di động lên đã thấy weixin của Lục Chi Ưu, anh hơi bất ngờ.
Anh mở tin ra.
Lúc trước Lục Chi Ưu đều gửi weixin cho anh mỗi ngày, nói chuyện này chuyện kia, nhưng đợt rồi cô giống như biến mất không thấy tăm hơi, không có lấy một tin nhắn, khi ấy còn khiến anh bối rối.
Là ảnh tự sướng của cô. Cô trong ảnh mặc áo đỏ, hướng về ống kính cười tươi rói.
Không hiểu vì sao, nhìn thấy nụ cười của cô, khóe miệng anh bất giác vẽ lên một nụ cười nhẹ.
Mục Lạc ngẩng đầu bắt gặp anh đang nhìn di động, khóe miệng mỉm cười, anh cười bỉ ổi nói: “Này, xem gì vậy? Coi cái mặt phát xuân của cậu kìa.”
Thẩm Trường An ngẩng đầu liếc anh, môi mỏng phun ra 2 từ: “Cút đi.”
Mục Lạc nhếch miệng, cười nói: “Đừng nói là cậu lén lút nuôi tình nhân nhé?”
“Mục Lạc, cậu bị ngứa da rồi đúng không?”
“Cậu uy hϊế͙p͙ tôi…”
“Uy hϊế͙p͙ cậu?”
“…”
Mục Lạc cúi đầu im lặng. Coi như cậu giỏi!
Hôm qua chứng kiến cảnh Thẩm Trường An đấu tay đôi với Thẩm Lạc Dương, anh đã biết, từ nay về sau, anh không phải chỉ chịu đựng mỗi Thẩm Lạc Dương ăn hϊế͙p͙, mà còn bị Thẩm Trường An bắt nạt từ tâm hồn đến thể xác.
Thẩm Trường An đắc ý nhìn Mục Lạc, sau đó lướt trên màn hình di động nhanh chóng trả lời tin nhắn.
“Ting ting”
Lục Chi Ưu nằm trên sofa, đang định ngủ thì di động bỗng vang lên. Cô vội vàng lấy ra xem.
Nam thần nhà tôi: Vậy phải chú ý nghỉ ngơi cho tốt, đúng rồi, vết thương ở đầu gối đã đỡ hơn chưa?
Lục Chi Ưu nhìn tin nhắn của Thẩm Trường An, bất giác nhìn xuống chân mình.
Chân bị gãy xương đã tốt lên rồi, bây giờ mang giày cao gót cũng không đau nữa, đầu gối thì sau khi thoa mấy lần thuốc cũng đã bắt đầu kết vảy.
Lục Chi Ưu chuyển động đôi mắt to tròn, sau đó nhắn tin trả lời.
Lục Chi Ưu: À, đầu gối vẫn còn đau một tí *đáng thương*
Thẩm Trường An nhìn icon đáng thương ở cuối tin nhắn, bỗng nhiên nghĩ đến gương mặt của Lục Chi Ưu, anh không cần nghĩ cũng biết cô lại giả vờ tội nghiệp rồi.
Anh không khỏi nở nụ cười khi vừa nghĩ đến.
Mục Lạc lén nhìn anh, quào, rốt cục là ai, ai mà có thể làm cho cái con người này ôm di động mà cười như thế.
Anh rất tò mò, rốt cục là ai, là ai hả?
“Chị Lục, chuẩn bị cảnh tiếp theo, nhân viên trong đoàn gọi cô.
“Được, đến ngay.”
Lục Chi Ưu đứng dậy, Thẩm Trường An vẫn chưa hồi âm, cô lưu luyến không rời bỏ điện thoại xuống rồi bước về phía nhân viên trường quay.
*
Từ phòng làm việc bước ra, Mục Lạc đút tay vào túi, trông có vẻ rất cao hứng.
Mấy cô y tá đi ngang qua gật đầu chào anh, anh đều cười đáp lại.
Khi anh ngẩng đầu lên liền thấy Hạ Căng nhưng cô dường như đang suy nghĩ chuyện gì, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Anh bỗng cười một cái, bắt đầu đùa dai bước tới chỗ Hạ Căng, cô vẫn còn đang cúi đầu, không hề biết đằng trước có người, vì thế liền đụng phải.
Hạ Căng sờ sờ cái trán bị đụng đau, cô đụng vào cái gì vậy, đau muốn chết luôn rồi!
Nhìn Hạ Căng xoa xoa trán mình, dáng vẻ vô cùng đáng thương, Mục Lạc không khỏi nở nụ cười, Hạ Căng vừa ngẩng lên liền thấy Mục Lạc đang cười, mặt bỗng sa sầm.
Cô vừa mới bị y tá trưởng mắng, trong lòng đang không được vui, Mục Lạc lại còn đến kiếm chuyện nữa.
“Mục Lạc, anh bị bệnh hả?”
“Đau không?” Mục Lạc hỏi, đưa tay xoa xoa đầu cô.
Hạ Căng nhanh tay đánh vào mu bàn tay của anh.
“Đừng đụng vào tôi!” Hạ Căng trừng mắt nhìn anh, rồi bước đi không thèm quay đầu lại.
Mục Lạc nhìn bàn tay bị Hạ Căng đánh đến đỏ cả tay, cũng không thèm giận.
“Hạ Căng, cô giận rồi hả?”
Mục Lạc sải chân dài đuổi theo cô, cười hì hì hỏi.
Hạ Căng trợn mắt liếc anh, “Không có.”
“Gạt người.” Mục Lạc không tin.
“Đã nói không rồi mà.”
“Con gái hay dối lòng, mỗi lần nói không sao, nhất định là có sao, nói không giận chắc chắn là đang giận, con gái chính là thích nói ngược…”
“Mục Lạc, anh có thấy phiền không hả? Đúng đó, tôi bây giờ rất bực mình, cho nên anh có thể đừng làm phiền tôi nữa không?”Hạ Căng cảm thấy núi lửa trong lòng sắp phun trào, cô bỗng dừng lại, quát lên với Mục Lạc.
Mục Lạc ngơ ngác nhìn Hạ Căng.
Hạ Căng nhìn anh một lúc, rồi sau đó xoay người bước đi chả thèm quay đầu.
Anh nhìn bóng lưng Hạ Căng, trong lòng cảm thấy bất lực, bình thường hai người nói giỡn, Hạ Căng cũng không có phản ứng như hôm nay.
“Gặp quả báo rồi.”
Thẩm Trường An không biết từ đâu xuất hiện, khi bước đến gần Mục Lạc, lạnh lùng nói ra.
Mục Lạc đầu đầy vạch đen.
“Thẩm Trường An, cậu nói xem, có phải Hạ Căng hôm nay hơi khác thường không?”
Thẩm Trường An nhìn anh, “Tôi thấy Hạ Căng rất bình thường, nhưng…” Thẩm Trường An cố tình dừng lại không nói tiếp.
“Nhưng gì hả?” Mục Lạc sốt ruột hỏi.
Thẩm Trường An cười cười, sau đó Mục Lạc chỉ nghe được giọng cười bỉ ổi của anh.
“Không bình thường là cậu đó.”
Mục Lạc, “…”
Mục Lạc trông theo bóng lưng của Thẩm Trường An, không nhịn được mà giơ thẳng ngón giữa.
Thẩm Trường An, đồ độc miệng, lại còn lòng dạ đen tối, cậu như vậy chả có ai yêu đâu, điều ước sinh nhật năm nay của tôi chính là Thẩm Trường An muôn đời làm cún FA. ←_ ←
*
Hiệu suất làm việc của Khương Thang nhanh vô cùng, chưa đến vài ngày, cậu ấy đã tìm được phòng mới cho cô.
Lục Chi Ưu tranh thủ đi xem phòng, nhìn rất được, hướng nhà phía nam, còn có một cái ban công rất rộng, cô thích nhất chính là ban công, có thể đặt một cây dù, đặt thêm một cái ghế dựa, chỉ cần nghĩ đến được nằm thoải mái trên ghế ôm Bánh Trứng, được sảng khoái uống đá bào matcha, đây chính là một sự hưởng thụ.
Tìm được phòng rồi, Khương Thang và Hứa Kiều đều trở thành nhân viên dọn nhà giúp cô, vận chuyển hành lý sang chỗ mới.
Phòng ở được thiết kế theo phong cách Âu – Mỹ, trang bị đầy đủ thiết bị, nhưng có một điều không tốt chính là mình phải tự dọn vệ sinh, thật ra phòng cũng không có bẩn, nhưng Lục Chi Ưu bị chứng nghiện sạch sẽ, cho nên cô phải dọn dẹp sạch sẽ thì mới cảm thấy thoải mái.
“Chị Lục, cái thùng này để đâu bây giờ?”
Khương Thang khiêng một cái thùng to đùng bước tới, cái thùng to đến nỗi che mất tầm nhìn của cậu, cậu không nhìn rõ đường lắm.
“Mang đến phòng tôi là được.” Lục Chi Ưu vừa quét dọn vừa nói với Khương Thang.
Cô nhìn Khương Thang khiêng cái thùng to, bước chân xiêu vẹo, nhìn mà tức cười.
Hứa Kiều mang bao tay nilon, khoanh tay trước ngực nhìn Lục Chi Ưu.
“Này Lục Chi Ưu, sáng sớm gọi cho tớ, là muốn tớ dọn nhà giúp cậu đấy à?”
Lục Chi Ưu mặt dày nhìn Hứa Kiều cười rồi nói, “Là bạn thân của tớ, sứ mệnh của cậu là đến đây trợ giúp mà.”
Hứa Kiều nhìn dáng vẻ bỉ ổi của Lục Chi Ưu, nhịn không được mà tung một đòn Giáng long thập bát chưởng, Lục Chi Ưu thuận thế ngã xuống sofa, ra vẻ bị nội thương.
“Hự, Hứa Kiều cậu sao có thể nhẫn tâm ra tay như thế… tâm…tâm của tớ…”
Một tay cô che ngực, một tay chỉ về phía Hứa Kiều.
Hứa Kiều lạnh nhạt nhìn cô tự biên tự diễn.
Khương Thang nhìn thấy thế không khỏi lắc đầu, xong rồi xong rồi, chị Lục lại phát bệnh nữa rồi.
Hứa Kiều hôm nay cũng mang Bánh Trứng sang đây, mấy bữa nay cô cũng không có cảnh quay nhiều, chủ yếu là của nam chính và nam phụ, cho nên cô mới có thời gian chăm sóc cho Bánh Trứng.
Vì đến chỗ ở mới, cho nên Bánh Trứng bình thường luôn tăng động bây giờ đang nằm sấp trên sofa ngủ.
Mọi người mất hơn 3 tiếng đồng hồ mới dọn dẹp nhà xong, không còn một hạt bụi.
Dọn dẹp xong, cả ba đều mệt như cún nằm sâp trên ghế sofa không nhúc nhích.
Khương Thang vỗ vỗ cánh tay, cậu cảm giác cánh tay của mình sắp bị liệt mất, cậu cũng không nhớ mình chạy lên chạy xuống lầu bao nhiêu lần, khiêng bao nhiêu cái thùng nữa rồi.
Hứa Kiều cũng mệt mỏi, cô giúp Lục Chi Ưu lau bàn, lau cửa sổ, lưng cô bây giờ mất cảm giác luôn rồi.
Ba người ngồi trên sofa nghỉ ngơi hơn mười phút. Bỗng nhiên Lục Chi Ưu bật dậy, “Đi thôi, vì báo đáp hai người, tớ quyết định sẽ mời mọi người đi ăn tối. Thấy sao, thấy tớ có tâm không?”
“Tớ bây giờ mệt đến nỗi chả muốn ăn cơm nữa rồi.” Hứa Kiều lười nhác nói.
“Không được, như vậy không thành tâm rồi, tớ mới tìm trên Mỹ Đoàn, gần đây có một tiệm thịt nướng Hàn Quốc rất ngon, đi không?”
Lục Chi Ưu kéo Hứa Kiều dậy, rồi lại đạp chân Khương Thang đang ngồi kế bên.
Nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc này rất chính tông, hơn nữa lại rất có không khí.
Hứa Kiều vốn không có khẩu vị nhưng nhìn thấy trên bàn bày nào là thịt nướng, rau dưa, nước ngọt các kiểu, cơn thèm ăn bỗng chốc trỗi dậy.
Vì hôm nay Hứa Kiều với Khương Thang vô cùng cực khổ, cho nên Lục Chi Ưu liền đảm nhận nhiệm vụ nướng thịt, Hứa Kiều và Khương Thang chỉ việc ăn là được.
Lục Chi Ưu thuần thục nướng thịt, miếng thịt ba chỉ đỏ tươi trong chốc lát đã được nướng chín, trong không khí cũng tràn ngập mùi thịt nướng.
Cô đem ba chỉ đã nướng chín bỏ vào chén của bọn họ, rồi lại tiếp tục nhiệm vụ nướng thịt của mình.
Hứa Kiều dùng xà lách cuốn miếng thịt, thêm vào vài miếng kimchi, rồi lại thêm tương, cuốn lại rồi cho hết vào trong miệng.
Xà lách tươi sống, kimchi thấm vị lại thêm ba chỉ tươi non kèm theo tương chấm, chính là một loại hưởng thụ.
Khương Thang cũng không khách sáo, dù sao cậu cũng đang rất đói, ăn từng cuốn thịt, Lục Chi Ưu cũng không nướng kịp cho bọn họ.
Sau khi ăn thịt nướng, mỗi người lại ôm một ly kem.
Lục Chi Ưu vẫn trung thành với vị matcha, Hứa Kiều vị chanh, còn Khương Thang là vị ô mai.
Mỗi lần nhìn Khương Thang ăn đồ ăn vặt vị ô mai, Lục Chi Ưu lại buồn cười, đường đường là một chàng trai thân cao mét tám, thế mà lại xem ô mai như mạng sống, cứ nghĩ là lại buồn cười.