A Kết che mặt, lần cuối cùng vì nhớ lại thanh mai trúc mã mà khóc thành tiếng.
Ninh thị ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng: "A Kết, không nên oán hận, ít nhất đã có thời điểm hắn tốt với con, khi đó hắn thật tâm, con cũng thật sự hạnh phúc đúng không? Con chỉ cần tự nhủ với mình, Mạnh Trọng Cảnh mà con thích đã chết, con không cần lời giải thích, hắn cũng chẳng nên xuất hiện nữa, con có thể tiếp tục thích hắn, hoài niệm việc từng là thanh mai trúc mã, nhưng những điều đó cùng việc Mạnh Trọng Cảnh cưới nữ nhân khác cũng không liên quan, hiểu không?"
A Kết vừa khóc, vừa gật đầu. Nàng hiểu, thực sự đã hiểu.
Ninh thị cười cười, nâng nàng đứng dậy, thay nàng lau nước mắt trên mặt:"Con vẫn còn nhỏ, chuyện này còn để tâm nhiều, nhưng vẫn có thể bắt đầu với người khác, con nhìn ta xem, bị thanh mai trúc mã từ bỏ, gả cho một người mình không thích, nhưng ta không phải vẫn tiếp tục sống đó sao? Có một số việc, qua một thời gian sẽ phai nhạt, sau đó vài năm lại còn muốn tự cười vào bản thân mình vì sao năm đó có thể thích một người như vậy, cười bản thân mình sao lại đau khổ không công lâu như vậy. Mà con trong mắt ta cũng chỉ là một đứa trẻ con thôi, làm sao hiểu thế nào là tình yêu chân chính?"
A Kết ngượng ngùng cúi đầu.
Ninh thị cho nàng thời gian phục hồi, sau đó hỏi nàng:"Con nói trên đời nhiều cặp vợ chồng như vậy, có bao nhiêu người vì tâm đầu ý hợp mà ở cùng một chỗ với nhau?"
A Kết trong lòng hốt hoảng, cuối cùng cũng nói đến việc hôn sự rồi sao?
Ninh thị bị sự phòng bị trong mắt nàng làm cho buồn cười, vỗ tay nàng nói:"Đừng sợ, đừng sợ, ta đến không phải để bức hôn, nói thật, nếu Thừa Viễn không phải do một tay ta nuôi nấng nên người thì chỉ với những hành động xúc phạm, dọa dẫm của hắn đối với con thì ta đã đánh hắn, sẽ không thay hắn đến đây một chuyến đâu."
A Kết có chút kinh ngạc, vừa vì việc Triệu Trầm kể hết mọi chuyện với Ninh thị, lại vừa vì thái độ của Ninh thị.
Ninh thị tiếp tục cười, nói:"Nhi tử kia của ta, ngoài việc nó ức hϊế͙p͙ con, ta không tìm ra nó có khuyết điểm gì lớn. Ta cũng vừa kể với con, ta cùng phụ thân của Thừa Viễn có quan hệ phức tạp, nhưng Thừa Viễn thật khiến người ta yêu thương, từ nhỏ nó đã đứng về phía ta. Phụ thân hàng năm không ở nhà, nó còn đọc sách, luyện võ, học việc buôn bán, giống như con chim non từng ngày dần lớn lên, trước kia là ta che chở cho nó, giờ ngược lại là nó che chở cho ta. Nếu nói đến khuyết điểm, ngoài việc nó đối với người ngoài tâm ngoan thủ lạt [i](bụng dạ nham hiểm)[/i], con cũng không nên trách nó, bởi vì chúng ta chỉ có hai mẹ con, nếu như nó không tàn nhẫn với người khác thì ngược lại họ sẽ cướp mất việc làm ăn của nó. Nó còn rất cố chấp, Vũ sư phụ chỉ cho hắn luyện công phu trong một canh giờ, hắn lại luyện đến tình trạng kiệt sức, mọi chuyện đều muốn làm cho tốt nhất có thể."
A Kết im lặng lắng nghe, không hề trả lờiTriệu Trầm chỉ mới từng đó tuổi đã quản lý một gia đình, quả thật rất xuất sắc, nàng cũng không nghĩ hắn không đúng tí nào, chỉ là không thích tính cách của hắn.
Ninh thị dường như đoán được nàng đang suy nghĩ gì, nhẹ giọng nói: "A kết, nó ức hϊế͙p͙ con, có phải vì thế con thấy tính cách không hợp không?"
A Kết cúi đầu, suy nghĩ cân nhắc tìm từ, thì nghe Ninh thị tiếp tục nói: "Nói ra có lẽ con không tin, Thừa Viễn thực sự là người biết kiềm chế. Cũng là thiếu gia, khi 13, 14 tuổi, người khác đã có nha hoàn thông phòng, ta cũng sắp xếp cho nó vài nha hoàn rất có tư sắc, nhưng nó lại chưa hề có loại suy nghĩ đó, có nha hoàn không biết tự trọng, nó liền lập tức yêu cầu ta đổi nha hoàn khác, ở bên ngoài nó cũng không đến các nơi trăng hoa. Dần dần tuổi càng lớn, ta bắt đầu lo lắng về hôn sự của nó, hỏi nó nghĩ như thế nào, nó liền nói với ta rằng muốn cưới một cô nương tâm đầu ý hợp, cả đời chỉ có một mình người đó, không để cho nàng chịu uất ức."
A Kết mím môi.
Nếu Ninh thị vừa bắt đầu đã nói như thế nàng sẽ không tin, nhưng lúc này, nàng tin rằng Ninh thị không phải loại người cố ý bịa đặt về nhi tử của mình.
Nhưng chuyện này cùng nàng đâu có quan hệ? Không thích chính là không thích, không phải hắn cứ tốt thì nàng sẽ động lòng, vả lại. . . . . .
Ninh thị đột nhiên mở miệng, cắt đứt suy nghĩ của nàng:"A Kết, không chỉ con không tin, ta là mẫu thân cũng không hoàn toàn tin tưởng. Thừa Viễn năm nay mới 17, về sau tương lai còn dài, tương lai so với bây giờ càng lừng lẫy, đến lúc đó, không biết nó còn giữ được hứa hẹn của bản thân hay không? Nó dám cam đoan, nhưng ta lại không dám thay nó cam đoan, mặc dù nó là con ta đi nữa. Nhưng ta cũng phải nói, Thừa Viễn rất biết kiềm chế, sẽ không dễ dàng bị nữ nhân mê hoặc. A Kết, bá mẫu lúc này chỉ có thể xác nhận là Thừa Viễn thực sự coi trọng con, chỉ là nó giống phụ thân tính tình cố chấp, không chấp nhận việc bị từ chối, con càng không để ý nó, nó càng muốn cưới con về nhà."
Trong lòng A Kết căng thẳng, trước mắt hiện lên cặp mắt phượng lạnh lẽo tàn ác, không khỏi nhỏ giọng thỉnh cầu:"Bá mẫu, ngày có thể thay con khuyên nhủ hắn được không? Con thực sự không muốn..."
Ninh thị bất đắc dĩ cười: "Không cần sợ mạo phạm ta, việc này vốn là Thừa Viễn làm sai, nó xứng đáng bị con căm hận. A Kết, bá mẫu thích cô nương tốt như con, cũng muốn con làm con dâu, nhưng chuyện tình cảm, bá mẫu không phải không muốn khuyên, mà do quyết tâm của nó quá lớn, bây giờ ai khuyên cũng không được. A Kết, chính con phải cẩn thận, đứa bé kia muốn làm chuyện gì xưa nay không có gì không được, con có thể tránh được nó, ta sẽ chê cười nó, còn nếu con tránh không được, cuối cùng còn phải gả đến Triệu gia, con cũng đừng lo lắng, con sau khi vào cửa thì còn có bá mẫu ở bên phía con, sẽ không để cho nó ức hϊế͙p͙ con."
Nói đến câu sau lại mang theo ý tứ trêu ghẹo.
Mặt A Kết nóng lên. Trong lòng nghĩ thầm, Ninh thị như vậy, cô nương nào gặp được thì chính là may mắn, chỉ tiếc nhi tử của nàng...
Ninh thị cũng không muốn bắt ép A Kết đưa ra câu trả lời thuyết phục, liền đứng dậy nắm tay A Kết nói:"Tốt lắm, bá mẫu cũng cần phải đi, A Kết mau chọn cho ta bồn hoa lan, chúng ta nói chuyện ăn ý, dám chơi dám chịu, tiền đặt cược không thể không đưa."
Câu nói đầu tiên đem sự không tự nhiên trong lòng A Kết hóa giải, A Kết nhẹ nhàng cười, cùng nàng đi ra ngoài chọn hoa.
Đem theo một chậu Kiến Lan Quân Hà, nửa canh giờ sau Ninh thị về tới điền trang của nhà mình.
Triệu Trầm từ khi nghe được âm thanh xe ngựa đã ra đón nàng, thấy Vấn Mai ôm một chậu hoa lan xuống dưới, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Ninh thị vừa đi vừa cười: "Đây là kết quả ta thắng a kết mang trở về, Thừa Viễn con nói xem ta nên đặt ở phòng lớn hay là phòng ngủ?"
Triệu Trầm nhẹ nhàng cười:"Trong phòng nương đã có nhiều danh phẩm, trong phòng nhi tử lại chẳng có nhiều, hay nương tặng ta bồn này?"
Mở miệng ra đã bảo muốn lấy, da mặt thật là dày. Ninh thị liếc nhìn hắn một cái, lại phân phó Vấn Mai trực tiếp đem hoa lan đưa đến trong phòng thiếu gia.
Hai mẹ con ngồi xuống nói chuyện, Triệu Trầm quan tâm rót trà cho Ninh thị, Ninh thị chậm rãi uống 2 ngụm, thấy nhi tử bình thường lão luyện, tháo vát khắp nơi ngồi một bên nhìn mình, không khỏi ngạc nhiên nói: "Sao con lại không chút lo lắng, không muốn biết nàng đồng ý hay không ư?"
"Nàng đồng ý rồi sao?" Triệu Trầm tùy ý hỏi.
"Không có". Ninh thị ngay lập túc trả lời, cũng nở nụ cười: "Bởi vì ta không hề cầu hôn với nàng, nhưng những gì có thể giúp con ta đều làm, việc làm cho nàng cam tâm tình nguyện gả vào nhà ta là việc của con, đừng hy vọng ta sẽ cùng con ức hϊế͙p͙ người ta."
Triệu Trầm không để ý, trêu ghẹo :"Nương thật sự rất bất công, con dâu còn chưa vào cửa, người đã giúp nàng đối phó với nhi tử trước."
Ninh thị không cười, nhìn hắn nghi ngờ:"Bảo ta đi cầu hôn lại không quan tâm kết quả, con đang tính toán gì vậy?"
Triệu Trầm chỉ cười mà không nói, được một lát thì thấy Ninh thị nhíu mày, liền đứng dậy nói:"Nương nghỉ ngơi một lát đi, con còn có việc phải làm, người yên tâm, trong lòng con biết rõ, sẽ không quá phận ." Nói xong xoay người ra cửa phòng.
Nhìn hắn như vậy, Ninh thị lại càng lo lắng , nhưng mà lo lắng thì sao, giống như nàng đã nói với A Kết nói, đứa con trai này, quyết tâm rất lớn.
~
Triệu Trầm đi nhanh về phòng mình.
Hai nha hoàn Cẩm Thư và Cẩm Mặc đang ở trong phòng ngắm bồn hoa lan phu nhân mới cho mang tới, Cẩm Mặc to gan, liền vươn tay muốn chạm vào đóa hoa lan chưa nở hoàn toàn, chỉ là chưa kịp đụng đến thì phía sau đã vang lên tiếng vén rèm kèm theo âm thanh tức giận:"Ai cho phép ngươi chạm vào? Đi ra ngoài !"
Âm thanh kia thật quen thuộc, nhưng cơn giận này thì hai nha hoàn chưa từng gặp, Cẩm Thư lập tức khom gối hành lễ, sau đó bước nhanh ra ngoài. Cẩm Mặc sợ phát khóc, thấp thỏm cúi đầu nhận sai:"Thiếu gia bớt giận, sau này nô tì không dám lộn xộn nữa..."
" Về sau toàn bộ việc trong nội thất giao cho Cẩm Thư [i](tác giả ghi là Cẩm Mặc, nhưng mình thấy Cẩm Thư mới chính xác) [/i]thu xếp, ngươi không được tiến vào nửa bước." Triệu Trầm không hề nhìn nàng, lạnh giọng ra lệnh.
Hai chân Cẩm Thư như nhũn ra, chỉ là hầu hạ mấy năm nay nàng sớm đã có hiểu biết về tính tình của chủ tử, căn bản không dám cầu xin lần nữa, trắng mặt lui ra.
Tiếng bước chân xa dần, Triệu Trầm nghiêng đầu nhìn rèm cửa, trầm tư một lát, nhưng rất nhanh lại nhớ tới bồn hoa lan trên bàn.
Đây là hoa nàng chăm sóc.
Nam nhân vẻ mặt lạnh lùng từ từ dịu dàng hơn, đi đến trước bàn, cúi đầu nhìn hoa, tưởng tượng trong đầu cảnh ngày ngày nàng tưới nước cho bồn hoa này, lúc đó nàng cũng giống như hắn lúc này, chú tâm đánh giá bồn hoa, nghĩ thế, trong lòng lại dâng lên một chút nhu tình, rồi lại tưởng tượng sau khi thành thân, hắn có thể đứng phía sau nàng, ôm lấy thắt lưng nàng, hai người cùng ngắm hoa. Nàng ngắm hoa, còn hắn ngắm nàng.
Nếu bây giờ nàng đang ở ngay bên cạnh thì thật tốt.
Triệu Trầm cúi người, ngửi mùi hoa thơm.
Hắn vẫn nhớ rõ, ngày ấy áp nàng trên tường thì trên người nàng dường như cũng nghe được hương thơm nhàn nhạt, chắc nàng không biết là mình đang tỏa ra mùi hương thiếu nữ. Nếu nàng thích hắn thì có ngoan ngoãn nhắm mắt cho hắn hôn hay không? Hương vị của đôi môi đỏ mọng kia...
Giống như bị hương hoa lan mê hoặc, trong đầu mơ hồ, càng ngày càng sa vào những tưởng tượng kiều diễm, Triệu Trầm ngồi vào trên giường, dựa vách tường, sau khi hồi phục lại tiếp tục ngắm hoa.
Không biết mẫu thân đã nói với nàng những gì nhưng dù thế nào đi nữa nàng chắc chắn sẽ hiểu được hắn thật tâm muốn kết hôn chứ không phải chỉ nói những lời hoa ngôn xảo ngữ [i](lời ngon tiếng ngọt)[/i] để lừa nàng.
Cầu hôn hay không, kết quả cũng chỉ có một.
Tiên lễ hậu binh [i](trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực)[/i]
Ba ngày sau, Triệu Trầm lại đến bờ sông.
Lâm Trùng Cửu từ xa xa chạy đến, còn chưa đến trước mặt, đã nhận ra sự khác lạ, "Triệu đại ca, tại sao huynh lại đeo cung tiễn? Chiều nay huynh định đi săn thú à?"
Triệu Trầm không như những lần khác chờ hắn lên ngựa, mà đã lên ngựa trước, đợi Trùng Cửu đến trước ngựa, hắn cúi đầu cười: "Không phải buổi chiều, mà bây giờ sẽ đi, hôm nay chúng ta không luyện công mà ta mang Tiểu Cửu đến ngọn núi mở rộng tầm mắt, thế nào, đệ dám đi không?"
"Dám!" Là một tiểu nam tử hán, đối mặt với lời mời khiêu khích như thế, Lâm Trùng Cửu lập tức lớn tiếng trả lời.
Triệu Trầm liền đưa tay, chuẩn bị kéo hắn lên ngựa.
Lâm Trùng Cửu vừa định đưa tay thì lời dặn dò nghiêm khắc của mẫu thân tự nhiên hiện lên trong đầu, cánh tay tự nhiên thấy nặng hơn bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Trùng Cửu chuyển từ hồng sang trắng:"Triệu đại ca, đệ muốn đi, nhưng mà mẫu thân không cho ta đi ngọn núi chơi . . . . ."
Triệu Trầm cười to:"Có Triệu đại ca đi cùng đệ, có gì phải sợ ? Lên đi, chúng ta tới nhà đệ trước, ta tự mình nói với bá mẫu."
Lâm Trùng Cửu mừng rõ, không còn do dự, tay nhỏ bé đưa tới.
Triệu Trầm thoải mái kéo Tiểu Cửu lên ngựa, hai chân thúc bụng ngựa, theo hướng đến Lâm gia mà đi.
Hôm nay hắn muốn nàng khen ngợi hắn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không cần phải gấp, đại gia chỉ biết ngày mai Triệu Hôi Hôi lại có mưu ma chước quỷ, dù sao sau này A Kết nhất định sẽ đồng ý gả. :)2