Con Đường Sủng Thê

Chương 131

Edit: Windchime
Beta: Phương Phan
A Kết gặp được Cảnh vương phi tại Vân Dương hầu phủ.


Cảnh vương phi chỉ đi một mình, cũng không mang theo Phúc ca nhi, A Kết và Cảnh vương phi gặp mặt thì phát hiện Cảnh vương phi nhìn nhìn phía sau nàng, sau đó mỉm cười. Nụ cười nhàn nhạt, như đã nhìn ra tâm tư nho nhỏ của nàng, nhưng nàng ấy cười thật ôn hòa khiến trong lòng A Kết không có chút băn khoăn.


"Tại sao Xán Xán lại không đến vậy?" Cảnh vương phi bảo A Kết ngồi phía dưới nàng, nhỏ giọng hỏi.


Trong mắt nàng ấy mang theo chút giảo hoạt, A Kết thầm nghĩ người ở kinh thành quả nhiên mỗi người tâm tư thông thấu, nhưng mà vẫn cười giải thích: "Lúc ăn điểm tâm tại chỗ của tổ mẫu bé chơi thật thích ý, trong mắt chỉ còn tổ mẫu, thần phụ hỏi bé có muốn ra ngoài không thì bé đều lắc đầu, ỷ tại trong ngực tổ mẫu chỗ nào cũng đều không chịu đi. Thế tử thì sao? Thần phụ còn nói với Xán Xán đến nơi này có thể nhìn thấy ca ca đấy, may mắn Xán Xán không tới, nếu không sẽ hiểu lầm thần thϊế͙p͙ cố ý lừa nàng, lại tỏ ra cáu kỉnh với thần phụ."


Lời nói cẩn thận, nói đến giọt nước không lọt.
Cảnh vương phi hơi kinh ngạc, không tự chủ được đánh giá A Kết.


Trên đầu cài cây trâm phượng bằng vàng khảm hồng ngọc, bên tai là khuyên tai Nam châu, làm cho khuôn mặt trắng hồng của A Kết càng thêm dịu dàng đoan trang, một đôi mắt hoa đào mỉm cười nhìn nàng, nhã nhặn lịch sự như nước. Cảnh vương phi còn nhớ rõ, lần đầu nhìn thấy A Kết, là lúc tiết nguyên tiêu đi ngắm đèn, lúc ấy A Kết thoạt nhìn chính là một tiểu tức phụ được trượng phu sủng ái, mềm mỏng, vừa nhìn đã biết là một người lương thiện. Website đăng truyện chính thức: Gặp lại là lúc Phúc ca nhi đầy tháng, khi ấy A Kết rất giống con dâu thế gia, nhưng khi nhìn nàng thì sự kính sợ trong mắt làm lộ ra nàng ít giao tiếp với những quý nhân. Kế tiếp, mỗi lần gặp mặt nàng đều có thể phát hiện trên người A Kết có những biến hóa vi diệu, cho tới hôm nay, A Kết đã có thể mặt không đỏ tim không gấp, nói láo trước mặt của nàng.


Ngẫm lại cũng đúng, A Kết tuy xuất thân nông gia, nhưng lại từng đọc sách, cái thiếu so với quý nữ ở kinh thành chính là nhãn giới. Sau khi nàng gả cho Triệu Trầm, đi theo Triệu Trầm trải qua nhiều việc như vậy, chắc chắn Triệu Trầm cũng chỉ bảo cho nàng không ít, nếu A Kết vẫn còn dáng vẻ như lần đầu vào kinh, chắc hắn Triệu Trầm cũng không sủng nàng như vậy.


Nếu như nói lúc trước Cảnh vương phi bởi vì xuất thân khác nhau mà đối với A Kết có ý nâng đỡ, bây giờ đối đãi với A Kết như là phu nhân thế gia chân chính. Nàng cười với A Kết, cũng có chút bất đắc dĩ giải thích: "Phúc ca nhi ngược lại còn nhớ rõ muội muội, chỉ là phụ vương hắn không thích hắn đi theo ta đến những thọ yến chỉ có nữ quyến như thế này, để nó ở bên cạnh dạy viết chữ.” 


Nàng đã nhìn ra, những lời nói của Thục phi lần trước khiến cho A Kết không được tự nhiên, nên đã đoán trước có khả năng hôm nay A Kết sẽ không dẫn Xán Xán theo, nàng cũng cố ý không mang theo Phúc ca nhi, tránh cho người ta lại nói những lời không hay khiến cho A Kết xấu hổ, nhưng nàng quả thật không ngờ là A Kết cũng không mang theo nữ nhi. Như vậy cũng tốt, A Kết không muốn mượn nữ nhi để kết giao tình với vương phủ, càng đáng được nàng thâm giao, không cô phụ lúc trước nàng đối xử tốt với A Kết.


Không có bọn nhỏ ràng buộc, hai người trò chuyện với nhau thật vui.


Đang nói chuyện, đột nhiên mí mắt của A Kết giật giật, nàng hơi cúi đầu, đợi cho mí mắt không giật nữa, tiếp tục nói chuyện với Cảnh vương phi, chỉ là chẳng biết tại sao lại có chút nóng ruột, vô cớ khó chịu. A Kết lặng lẽ sờ sờ bụng, chẳng lẽ lần này thật sự có?
~


Phía sau rừng trúc của Vọng Trúc hiên, trên đồng cỏ, Ninh thị sai nha hoàn trải tấm vải thô màu lam, bà ngồi trên thảm cùng Xán Xán xem nai, cách đó không xa Ô ô đang dẫn nai con đi bộ. Vừa sinh ra đã được A Kết nuôi, Ô ô sớm không sợ người, hơn nữa còn thường gặp mặt nhóm người Ninh thị.


Xán Xán ngồi tại trong ngực tổ mẫu, trong tay cầm một cây liễu chỉ về hướng nai con, gọi: "Ô ô, Ô ô!"
Mặc kệ nai lớn hay nai nhỏ, tiểu nha đầu đều kêu Ô ô.
Đáng tiếc mặc bé kêu thế nào, hai con nai đều không để ý đến.
Xán Xán cũng không thất vọng, tiếp tục hào hứng hô to.


Ninh thị ôm tiểu nha đầu, kể cho bé nghe chuyện nai mẹ và nai con. Xán Xán nghe rất tập trung, chỉ là mỗi khi Ninh thị nói ra một từ mới nào thì tiểu nha đầu liền ngửa đầu hỏi xem đó là ý gì, cho dù Ninh thị có nhẫn nại bao nhiêu thì dần dần cũng chịu không nổi loại phương thức ông nói gà bà nói vịt này, cúi đầu hôn cháu gái, dịu dàng dỗ dành: “ Xán Xán, chúng ta trở về thôi, chút nữa ngoài này nóng lắm, trên người Xán Xán sẽ ra nhiều mồ hôi, thối thối không dễ ngửi."


Triệu Trầm từng cố ý để thê tử và nữ nhi ngửi mùi, Xán Xán đối với thối thối khắc sâu ấn tượng, nghe vậy lập tức đứng lên, lôi tổ mẫu muốn đi: "Trở về, đi trở về!"


Tiểu nha đầu điệu đà, Ninh thị thầm cười cháu gái, khom lưng muốn ôm bé đi. Xán Xán ngoan ngoãn để cho tổ mẫu ôm, chỉ là đi không bao xa liền muốn tự mình đi. Cháu gái có chủ kiến, Ninh thị không miễn cưỡng, bà và cháu gái chơi đuổi bắt, cố ý để tiểu nha đầu đi xa một khoảng bà lại giả vờ đuổi theo, nhìn tiểu nha đầu vui vẻ cố gắng chạy về phía trước với dáng vẻ ngây thơ, nghe tiếng cười thanh thúy êm tai của bé, đáy lòng Ninh thị cảm thấy mềm mại.


Chơi được một lúc, trên một lối đi nhỏ có một nha hoàn đi tới, Ninh thị chỉ nhìn lướt qua rồi tiếp tục chơi với cháu gái, đến khi bà phát hiện ra nha hoàn kia bỗng nhiên càng đi càng nhanh, chạy về phía cháu gái thì trong lòng ngập tràn lo lắng, vừa liều mạng chạy về phía cháu gái đang cách mình một quãng, vừa gọi bé quay trở lại, Vấn Mai thì trực tiếp chạy về phía nha hoàn kia, trong miệng lớn tiếng kêu người.


Xán Xán ngơ ngác đứng giữa đường, tò mò nhìn người đang chạy tới, nghe thấy tổ mẫu gọi, bé quay đầu, lại thấy tổ mẫu cũng đang chạy về phía mình. Windchimelqd Xán Xán nhếch miệng cười, cho rằng tổ mẫu đang đuổi theo bé, tiếp tục chạy về phía trước, vừa chạy vừa vui sướng cười, cho đến khi bị người bắt lại thì tiếng cười của bé mới ngưng lại, sau đó đột nhiên biến thành tiếng khóc.


Tần thị lại cười, từ lúc Triệu Trầm hồi kinh đến giờ, bà ta chưa từng vui vẻ như thế.


Vẫn luôn bị nhốt trong phòng, vừa rồi chạy trốn đã tiêu hao hết sức lực của bà ta, Tần thị ngồi bệt xuống đất, tay trái siết chặt đứa bé không cho bé lộn xộn, sau đó khi đám người Ninh thị muốn xông lên thì bà ta nâng tay phải, lộ ra chiếc trâm sắc bén trong tay. Ngẩng đầu, bà ta nhìn Ninh thị cười đắc ý, tuy rằng còn đang kịch liệt thở dốc.


Cây trâm là Xích Kim (Vàng ròng), trong ánh mặt trời chiếu loé lên ánh sáng chói mắt.


Ánh nắng ngày hè rõ ràng nóng như vậy nhưng cả người Ninh thị lại rét run. Hai chân như nhũn ra, bà tự trấn an mình là không nên hốt hoảng, ánh mắt từ trên người cháu gái đang khóc lớn dời về phía nữ nhân kia. Nữ nhân gầy giống như là không thành hình người nữa, nhưng trên mặt còn có thể nhận ra phong thái tuyệt mỹ ngày xưa, chỉ cần liếc mắt nhìn, thấy hận ý ngập trời trong mắt đối phương, Ninh thị liền biết, nữ nhân đang huy hϊế͙p͙ cháu gái của bà chính người bà chưa từng gặp, Tần thị.


"Buông Xán Xán ra, ngươi muốn cái gì ta cũng đồng ý." Ninh thị vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh nói. Điều Tần thị mong muốn tuyệt đối không phải là mạng của cháu gái, người bà ta hận nhất là nhi tử của mình và Triệu Doãn Đình, Triệu Trầm.


Tần thị thoáng khôi phục chút khí lực, bà ta nhìn chằm chằm Ninh thị, ánh mắt phức tạp, càng nhiều hơn là ghen tỵ và phẫn hận: "Ngươi chính là người tên Ninh thị sinh ra rất giống Dung phu nhân? Quả nhiên là dáng dấp không tệ, trách không được có thể quyến rũ hắn ta. Triệu Duẫn Đình đâu? Ta muốn gặp hắn, lập tức gọi hắn lại đây, bằng không ta sẽ giết cháu gái của hắn!" Nói xong thì đặt cây trâm lên cổ Xán Xán.


“Không được!” Hai chân Ninh thị cũng nhịn không được nữa, co quắp quỳ trên mặt đất. Thấy cây trâm lưu lại một vệt máu trên cái cổ trắng nõn của cháu gái mà cháu gái càng khóc lớn hơn, nước mắt Ninh thị dâng lên, nhưng giọng nói của bà lại đột nhiên sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Tần thị: "Ngươi còn dám làm tổn thương Xán Xán dù một chút, ta sẽ lấy mạng nhi tử ngươi, thậm chí làm cho hắn sống không bằng chết!"


Tay Tần thị khẽ run, trâm vĩ lại đụng tới Xán Xán, bà ta vội vã lui về phía sau, lập tức gào lớn che giấu sự chột dạ trong chốc lát của bản thân: "Nhanh gọi Triệu Duẫn Đình trở về, ta muốn gặp hắn!"
Ninh thị lập tức phân phó Vấn Mai: "Nhanh đi phái người tiến cung thỉnh Triệu Duẫn Đình trở về!"


Vấn Mai biết sự tình nặng nhẹ, vội vàng rời đi.


Tần thị cười đắc ý, châm chọc nhìn về phía Ninh thị: "Ngươi nói xem, nếu ta nói với Triệu Duẫn Đình, chỉ cần hắn đích thân giết ngươi, ta liền để cho cháu gái hắn chạy thoát, hắn có giết ngươi hay không? Ngươi cho rằng hắn thật tâm thích ngươi sao? Hôm nay chúng ta nhìn kỹ một chút, xem xem ở trong mắt hắn, là mạng cháu gái Ninh thị quan trọng, hay là kẻ thế thân như ngươi quan trọng hơn, ha ha ha..."


Tiếng cười gần như che mất tiếng khóc của Xán Xán.
Ninh thị không để ý đến nữ nhân điên rồ kia, nàng đau lòng trấn an cháu gái: "Xán Xán đừng khóc, chỉ lát nữa tổ phụ tới, tổ mẫu sẽ ôm con đi tìm nương con, đừng khóc..."


Xán Xán không nghe được giọng nói của tổ mẫu, khóc kêu mẫu thân, kêu đau.


Bé khóc một tiếng thì tim Ninh thị càng đau hơn, lại chỉ có thể không ngừng trấn an cháu gái. Tần thị lạnh lùng nhìn bà, ôm lấy Xán Xán đi đến ghế gỗ cách đó không xa ngồi xuống đợi Triệu Duẫn Đình trở về. Ninh thị đi theo, tiếp tục trấn an cháu gái đang dần ngừng khóc, hai mắt đẫm lệ nhìn bà. 


Động tĩnh bên này quá lớn, tổng quản sự Triệu Nguyên vội vàng chạy tới, sau khi thấy rõ tình thế lập tức phái người ngăn lại nha hoàn, gã sai vặt đang chạy về phía này, ra lệnh cho mọi người trở về phòng của mình không được phép ra ngoài. Ba huynh muội Triệu Thanh nghe tin cũng chạy tới, Triệu Nguyên nhìn qua ba người rồi để cho Triệu Hàm đi vào, nói với Triệu Thanh và Triệu Nghi: "Nhị gia và tứ cô nương vẫn là nên về phòng đi." Ân oán giữa Triệu Duẫn Đình cùng Tần thị và Ninh thị, càng ít người biết càng tốt.


Hắn là người được Triệu Duẫn Đình coi trọng nhất, Triệu Thanh tự nhận mình không có tư cách ra vẻ trước người Triệu Nguyên. Nhìn qua một chút nơi đã bị hoa và cây cối che khuất, Triệu Thanh nghiêm mặt nói: “Từ trước đến giờ phụ thân tin cậy Triệu thúc, bên này liền giao cho ngài, kính xin ngài bảo vệ đại tiểu thư an toàn."


“Đây là phận sự của Triệu mỗ, xin nhị gia yên tâm.” Triệu Nguyên nhỏ giọng đáp. 
Triệu Thanh gật đầu, dẫn Triệu Nghi đang tràn đầy lo lắng rời đi.


Bên kia Triệu Hàm thấy rõ chuyện mẫu thân đang làm, tâm tình như rơi vào hầm băng, vội vàng tiến lên quỳ xuống cầu xin: “Nương, người thả Xán Xán ra đi, nương như vậy thì phụ thân sẽ không bỏ qua cho người đâu, nhi tử cầu xin người thả Xán Xán ra đi, bây giờ vẫn còn kịp mà!” Đó là mẫu thân của hắn, người mẫu thân dịu hiền của hắn, tại sao lại biến thành như vậy, bà không biết đây là tìm đường chết hay sao!


Nhìn thấy nhi tử đã lâu chưa gặp, thì ra hắn đã cao như vậy rồi, Tần thị muốn cười nhưng lại khóc: “Hàm nhi, con còn nhận người mẹ này sao? Con cho rằng nương sống như vậy thì so với chết dễ chịu hơn sao? Hàm nhi, nương xin lỗi con, không thể nhìn con trưởng thành, con đi đi, quên người mẹ này đi, chuyện nương làm không liên quan gì đến con cả!” Bà ta đã sớm không còn muốn sống nữa, nếu như không phải hận một nhà Triệu Duẫn Đình, hận đến mức muốn bọn họ chết cùng, bà ta đã sớm chết rồi.


"Nương, nhi tử van người..." Nước mắt Triệu Hàm (tác giả để là Triệu Trầm nhưng ở đây phải là Triệu Hàm nên ta sửa lại nhé) như mưa, chỉ có thể quỳ xuống đất dập đầu, cầu xin mẫu thân của mình thả người ra. 
Tần thị xoay người, bà ta đã hạ quyết tâm rồi.


Xa xa vang lên tiếng bước chân, Tần thị nghe tiếng thì quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chạy như bay đến đây, Tần thị cười khổ, cây trâm chuẩn xác đặt vào cổ Xán Xán, giành nói trước khi Triệu Duẫn Đình mở miệng: “Triệu Duẫn Đình, ta hỏi ngươi, chúng ta mười năm phu thê, rốt cuộc thì ngươi có từng thích qua ta một chút nào hay không?”


"Tổ phụ, Xán Xán đau!" Nhìn thấy tổ phụ, Xán Xán lại khóc lên.
Nhìn thấy máu trên cổ cháu gái, khóe mắt Triệu Duẫn Đình như muốn nứt ra: “Phải như thế nào thì ngươi mới bằng lòng thả người?” 


Hắn không trả lời, thật ra Tần thị cũng không muốn nghe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Duẫn Đình, nhìn nam nhân bà ta từng yêu thương nhiều năm như vậy, gần như dịu dàng nói: "Ta muốn ngươi giết bà ta, giết bà ta, ta liền giao cháu gái của ngươi trả lại cho ngươi." Dieendaanleequuydonn Nam nhân bà ta không có được, ai cũng đừng nghĩ sẽ có được, Ninh thị chết, bà ta muốn Dung phu nhân này cũng chết, sau đó bà lại giết nữ nhi duy nhất của Triệu Trầm, làm cho bọn họ một đời hối hận tự trách.


Triệu Duẫn Đình không hề nghĩ ngợi, liền rút trường kiếm ra chỉ vào Triệu Hàm đang quỳ ở một bên, gắt gao nhìn chằm chằm Tần thị: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, hôm nay là ngươi bức ta, ngươi dám làm Xán Xán bị thương một lần nữa, ta sẽ đâm nó một nhát."


Triệu Hàm trán chạm đất, cảm thụ được trường kiếm nơi lưng, bỗng nhiên cái gì cũng đều không nghe được.
Chết thì chết đi, chết coi như là giải thoát.


Ánh mắt Tần thị đỏ lên, ôm Xán Xán đứng lên, nhưng lúc Triệu Duẫn Đình cho rằng bà ta sẽ đi tới thì Tần thị lại ngồi xuống, cười to như kẻ điên: “Nó cũng là nhi tử của ngươi mà, ngay cả cha ruột là ngươi còn không cần đứa con này, ta làm mẫu thân có gì không bỏ được? Triệu Duẫn Đình, ngươi giết đi, giết hắn cũng vô dụng, ta muốn ngươi tự tay giết nữ nhân kia!"


Cây trâm trong tay một lần nữa đâm vào cổ Xán Xán, Xán Xán vốn đã ngừng khóc, bây giờ lại há miệng khóc lên. 
Cả người Triệu Duẫn Đình run rẩy, nhìn Triệu Hàm đang quỳ dưới đất, trường kiếm trong tay thoáng động.


“Triệu Duẫn Đình, chàng nghe theo lời bà ta đi. Nếu Xán Xán bị thương, cho dù ta sống, ta cũng sẽ không tha thứ cho chàng.” Ninh thị đi tới, cầm trường kiếm trong tay hắn nhắm ngay vào cổ mình, ánh mắt lại nhìn cháu gái đang ở trong ngực Tần thị, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Xán Xán không khóc nữa, chút nữa nương cháu sẽ về.” Trong mắt tất cả đều là hình ảnh của cháu gái. 


Làm sao Triệu Duẫn Đình có thể xuống tay được chứ?


Ninh thị dùng sức nắm chặt tay hắn, Triệu Duẫn Đình vừa mới lui lại, Ninh thị lại tiến lên. Triệu Hàm đột nhiên đứng dậy, đoạt lấy trường kiếm đặt lên cổ mình, từng bước từng bước đi về phía Tần thị, đôi mắt đỏ hồng nhìn bà ta: "Nương, người thật sự không để ý đến sống chết của ta sao?” 


Tần thị khẩn trương: “Dừng tay lại, nhanh trả lại kiếm cho phụ thân con đi!” 


Triệu Hàm không dừng, tay càng dùng lực nhiều hơn, máu dọc theo trường kiếm chậm rãi chảy xuống: "Nương, từ nhỏ ta đã biết phụ thân không thích ta, nhưng ta vẫn muốn nhanh chóng lớn lên, bởi vì ta biết nương thích ta. Nương, người thích ta hay không vậy? Nếu người nhận đứa con là ta, hiện tại liền buông Xán Xán ra, bằng không ta lập tức chết trước mặt người, dù sao nương của ta cũng không cần ta, ta lẻ loi sống trên đời này còn có ý nghĩa gì?"


Nước mắt không ngừng tuôn rơi, máu cũng đọng đầy trên mặt đất.
Tần thị hai tay run lên, cầu xin nhìn hắn: "Hàm nhi..."


Triệu Hàm dừng lại, nhìn người mẫu thân ruột thịt đang gần trong gang tấc: “Nương, ta lạnh, bây giờ nương thả Xán xán ra, ta sẽ không bước về phía trước nữa, nếu như nương không thả, ta sẽ đi bước cuối cùng, cho dù chết, cho dù nương không thương con thì con cũng muốn chết trong lòng người, ta..."


"Đừng nói nữa!" Tần thị ném Xán Xán xuống đất, đứng dậy muốn ôm nhi tử, chỉ là bà ta vừa đứng lên, một mũi tên bay đến, đâm thật sâu vào lưng bà ta.


Cơn đau khó có thể diễn tả bằng lời, Tần thị không thể tin cúi đầu, nhìn thấy một đầu mũi tên sắc bén đâm xuyên ngực mình, phía trên còn có máu đang chảy xuống. Bà ta từ từ ngẩng đầu lên, nhìn nhi tử đang xông lại đỡ mình, đột nhiên cười, dùng hết sức lực toàn thân nâng tay lên, vuốt ve khuôn mặt gầy gò tuấn lãng của thiếu niên, dịu dàng nói cho hắn biết: “Hàm nhi đừng khóc, hắn không cần con, nương vẫn cần con, con vẫn luôn là đứa con trai ngoan của nương, hãy sống cho tốt …” 


Thân mình không có chỗ dựa ngã xuống, Tần thị lệch qua khuỷu tay của thiếu niên, giống như là nghe thấy có người đang khóc gọi mình, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía đằng trước, nhìn về phía nam nhân kia, nhìn hắn đứng cạnh bên nữ nhân khác, dùng một loại ánh mắt mà bà ta chưa bao giờ nhìn thấy nhìn nữ nhân đang dỗ bé gái khóc oa oa trong ngực, dịu dàng dỗ bé đừng có khóc nữa. 


Tần thị cười, ánh mắt nhìn bầu trời xanh trên đầu. Ánh nắng chói chang, bà ta lại hoảng hốt, dường như trong vầng sáng ấy thấy được chuyện của rất nhiều năm trước, nam nhân kia đi theo quản gia bước vào nhà bà, mắt phượng lông mi dài, tuấn mỹ vô song.
Bà nhắm mắt lại.


Nếu, nếu có thể lén nhìn thấy tương lai, nếu không có cái liếc mắt kia thì tốt biết bao nhiêu...
Tác giả có lời muốn nói: 
Tần thị hại thảm nhi tử của nàng, ai...