Từ Tấn chuẩn sổ con khởi phục của Khâu Đạc, cho phục quan nguyên chức,
cũng thập phần coi trọng, thường thường tuyên đến Sùng Chính điện nghị
sự.
Ngày hôm đó buổi sáng, Từ Tấn xử lý xong chính sự, nhìn bên ngoài, đối điện hai vị trọng thần nói: "Ngồi một canh giờ, Trẫm có chút mệt mỏi,
muốn đi Ngự Hoa viên một chút, các ngươi có muốn đi cùng?"
Chính tam phẩm Thông Chính sử Thông Chính tư Phó Phẩm Ngôn, chính nhị
phẩm Thượng thư Bộ binh kiêm Nội Các học sĩ Khâu Đạc, đồng thanh gật
đầu.
(Giải thích tí: Phó Phẩm Ngôn làm chức Thông Chính sử có hàm chính tam phẩm ở một cơ quan gọi là Thông Chính tư)
Ba người một trước hai sau đi ngự hoa viên, Hứa gia theo hộ vệ tả hữu.
Đúng lúc tháng 9 cuối thu khí sảng, hoa quế phiêu hương, trong Ngự Hoa viên cảnh sắc tuyệt đẹp, ngẫu nhiên có thể thấy các cung nữ bưng hoa
cúc đi qua.
Đang nói chuyện, trên đường nhỏ bên cạnh đi tới một nhóm cung nữ, nhìn thấy Hoàng Thượng một thân long bào, ma ma đầu lĩnh nhanh chóng cúi
đầu, dẫn mấy tiểu cung nữ quỳ xuống bên cạnh, dập đầu không nói.
Từ Tấn như không nhìn thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Khâu Đạc ánh mắt trên người ma ma đầu lĩnh kia dừng lại chốc lát,
dường như không có việc gì, đi tiếp, không ngờ chưa được vài bước, phía
sau bỗng nhiên truyền đến Hứa gia hét lớn: "Lớn mật, dám nhìn trộm Hoàng Thượng!"
Khâu Đạc bản năng xoay người, liền gặp ma ma kia khoảng năm mươi tuổi
đổ nghiêng dưới đất, đứng lên liên tục hướng Hứa gia dập đầu.
"Xảy ra chuyện gì?" Từ Tấn quay ngược về, nhíu mày hỏi.
Hứa gia nói: "Hoàng Thượng, người này không hiểu quy củ, rình coi mặt rồng."
Từ Tấn ở trước mặt người bên ngoài vốn ăn nói trang trọng, trước mắt
mặt càng lạnh hơn, nhìn nhìn ma ma kia, không vui trách mắng: "Tuổi tác
không nhỏ, thế nhưng còn không hiểu quy củ như thế, người tới, kéo xuống đánh 30 đại bản."
Hai tiểu thái giám lập tức chạy tới.
Khâu Đạc buông mi, khóe miệng nhấp lên.
Chừng này tuổi, đánh 30 đại bản, cửu tử nhất sinh.
Ma ma kia đại khái cũng biết chính là muốn mình không còn mệnh, đột
nhiên khóc cầu đứng lên: "Hoàng Thượng, nô tỳ không nhìn trộm Hoàng
Thượng a, nô tỳ nhìn là Khâu đại nhân, cầu Hoàng Thượng hiểu rõ, bỏ qua
cho nô tỳ lần này đi! Khâu đại nhân, Khâu đại nhân, cầu ngài vì lão nô
làm chứng a!"
Bởi vì quá mức sợ hãi, nước mắt cũng rơi.
Từ Tấn nghi ngờ chuyển sang Khâu Đạc: "Ngươi nhận biết bà ta?"
Khâu Đạc nhìn chằm chằm ma ma kia, dường như có suy nghĩ, đến khi đối
phương nhắc nhở nói hai chữ Lạc Dương, Khâu Đạc bừng tỉnh đại ngộ, hướng Từ Tấn chắp tay nói: "Hồi Hoàng Thượng, thần niên thiếu đi du lịch Lạc
Dương, cùng người này có duyên vài lần."
Thanh âm vững vàng, khuôn mặt đạm nhạt.
Từ Tấn gật đầu, "Xa cách lâu gặp lại, khó trách nàng quên quy củ, nếu
việc có nguyên do, vậy đánh năm hèo đi, xem như là giáo huấn."
"Tạ Hoàng Thượng, tạ Hoàng Thượng!" Lão ma ma quỳ xuống đất dập đầu, cảm động đến rơi nước mắt.
Từ Tấn hứng thú đi chơi không giảm, nhấc chân đi về trước.
Chạng vạng Khâu Đạc hồi phủ rồi, lại mất ngủ.
Hoàng thượng có thể tò mò hắn cùng Trịnh ma ma quen biết như thế nào
hay không, có thể phái người đi thẩm vấn Trịnh ma ma hay không? Nếu biết hắn từng cùng Chương thái phi mẫu thân An vương hứa chung thân, có thể
hoài nghi hắn cùng An vương có quan hệ cá nhân hay không? Nếu hắn không
có thực quyền, Hoàng Thượng sẽ không sinh nghi, nhưng sự tình phá hư
liền phá hư, hắn giờ là binh bộ Thượng Thư, tiên đế đề phòng An vương,
Hoàng Thượng khẳng định cũng đề phòng, càng thâm sâu, Hoàng Thượng có
thể hiểu lầm hắn, là Lã Bất Vi thứ hai hay không?
Khâu Đạc đau đầu vô cùng.
Bởi vì An vương là cốt nhục của nàng, hắn quả thật âm thầm lưu ý An
vương hơn hai mươi năm, nhưng hắn tuyệt không có bất kỳ ý niệm bất
trung. Huống chi An vương rõ rệt chỉ muốn làm nhàn vương, người ta đã
không có tâm tư, hắn đi theo xem náo nhiệt gì? Như An vương có tâm đoạt
vị, vương gia khác không có tài trị quốc, hắn có lẽ sẽ giúp một chút,
nhưng kim thượng văn thao vũ lược, hắn vạn vạn không dám có nhị tâm.
Trằn trọc trăn trở, không biết bao lâu mới ngủ.
Ngày hôm sau vẫn phải vào triều sớm.
Tan triều, Từ Tấn tuyên Khâu Đạc đến Sùng Chính điện hỏi.
Khâu Đạc vừa nghe tiểu thái giám truyền lời, tâm liền chìm xuống.
Sự kiện kia, khẳng định là không giấu được.
"Thần khấu kiến Hoàng Thượng." Khâu Đạc đi theo phía sau Văn công công vào điện, quỳ xuống.
Hắn địa vị bậc này, vô luận là tiên đế hay là Từ Tấn, đều chỉ cho hắn
làm nghi thức xã giao một chút liền kêu miễn lễ, lần này Từ Tấn nhưng
không lên tiếng. Liên tục phê duyệt xong hai tờ tấu chương, hắn mới
buông ngự bút xuống, nhìn Khâu Đạc hỏi: "Trịnh ma ma nói ngươi ở Lạc
Dương cùng Chương thái phi mẹ đẻ An vương có tư tình, là bịa đặt, hay
là..."
Khâu Đạc dập đầu: "Thật có tình hình như vậy."
Hoàng Thượng không giải thích cho hắn là nghe Trịnh ma ma nói như thế
nào, tỷ như là Trịnh ma ma chủ động nói, hay là hắn phái người thẩm vấn. Khâu Đạc cũng hiểu được, chuyện này bại lộ ra, hắn giải thích hắn và An vương không hề quan hệ cũng không hữu dụng. Minh quân dùng người thì
không nghi ngờ, nghi người thì không dùng người. Hắn thế này, Hoàng
Thượng vô luận là thế nào cũng không có khả năng không hoài nghi.
Đều là người thông minh, không cần nhiều lời, trong điện liền trầm mặc lại.
Một lát sau, Khâu Đạc mở miệng nói: "Hoàng Thượng, thần chinh chiến tứ phương đã lâu, bị ngã chân có tật, mấy năm nay phát tác càng ngày càng
thường xuyên, đã ảnh hưởng nghiêm trọng thần xử lý việc, cố thỉnh Hoàng
Thượng chuẩn thần cáo lão hồi hương, an tâm dưỡng bệnh."
Nếu có hoài nghi, chức quan này đi ngay cũng không có ý tứ, không bằng chủ động lui một bước, còn có thể lưu phần thể diện.
Từ Tấn không giữ lại, quan hệ đến thanh danh hoàng gia, lúc này cũng không thích hợp khách sáo.
Quân thần đạt thành ăn ý, ngày kế Khâu Đạc liền chính thức đệ đơn xin từ chức.
Từ Tấn chuẩn.
Phó Phẩm Ngôn nhìn con rể trên long ỷ, trong lòng giật giật.
Khuya về nhà, hắn cùng Kiều thị nói việc này, "Khâu Đạc không hiểu
Hoàng Thượng làm người, chúng ta đều rõ ràng, Hoàng Thượng sẽ không bởi
vì một lão ma ma nhìn trộm tức giận, Hứa gia lại càng sẽ không chuyện bé xé ra to, nhưng cố tình chính là bởi vì chuyện này, Khâu Đạc từ quan."
Kiều thị vốn ghé vào ngực hắn, nghe vậy ngồi dậy, mặt hiện nghi hoặc:
"Chàng nói là, Hoàng Thượng sớm biết Khâu Đạc cùng ma ma kia có bất lợi, vu Khâu Đạc quan hệ sĩ đồ, cố ý làm một cái bẫy, để Khâu Đạc chủ động
từ quan?"
Phó Phẩm Ngôn ừ một tiếng.
Con rể này, từ sau khi hắn đăng cơ, làm mấy chuyện này, tâm tư sâu đâu.
Kiều thị chân mày nhíu lại, "Kia Hoàng Thượng gọi chàng lên, là trùng hợp, hay là có thâm ý gì?"
Mọi người đều hâm mộ con gái nàng làm Hoàng Hậu, chỉ có người Phó gia
mới biết, vinh quang là cẩn thận từng bước, sợ rơi vào tiếng thị sủng
sinh kiều, kết bè kết cánh.
Phó Phẩm Ngôn than một hơi, nắm tay nàng nói: "Hết đợt này, ta cũng từ đi. Ta từ, Chính Đường có lẽ còn có thể thăng tiếp." Hắn là quan văn,
nhi tử là quan võ, nếu một văn một võ đều ở triều đình giữ địa vị cao,
chỉ sợ càng dễ dàng khiến hoàng gia kiêng dè. Hắn già đi, chính là thời
điểm nhi tử tiến lên, hắn cam tâm tình nguyện đem cơ hội kiến công lập
nghiệp lưu lại cho nhi tử.
Kiều thị ảm đạm.
Giữa mùa đông, Phó Phẩm Ngôn lấy cớ nhìn đạm danh lợi thỉnh từ quan.
Hắn cũng không dám nói thân có bệnh hiểm nghèo, sợ các nữ nhi lo lắng.
Từ Tấn cực kì ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm nhạc phụ, giây lát vừa nghĩ, liền hiểu được vấn đề ở chỗ nào.
Hắn chỉ cảm thấy buồn cười, lệnh Văn công công đi ra ngoài, hắn thỉnh Phó Phẩm Ngôn lên tháp, hai người đánh cờ.
Phó Phẩm Ngôn trong lòng nghi hoặc, lại không thể từ chối.
Đi mấy quân cờ, Từ Tấn nhìn bàn cờ nói: "Nhạc phụ nói vậy đã đoán được Khâu Đạc vì sao từ quan, nguyên do trong đó, truyền đi có tổn hại thể
diện hoàng gia, Trẫm không tiện nói tỉ mỉ cùng ngươi. Trẫm vì không để
cho Khâu Đạc nghi ngờ, phải tìm người làm ngụy trang, thỉnh nhạc phụ ở
đây, là bởi vì bách quan bên trong, Trẫm tín nhiệm nhất nhạc phụ, tin
tưởng nhạc phụ sẽ đoán được vài phần, cũng sẽ không tự tiện điều tra ẩn
tình trong đó."
Phó Phẩm Ngôn ngạc nhiên, quên hạ cờ.
Từ Tấn tạm thời cũng ngừng quân cờ, ngẩng đầu hỏi hắn: "Nhạc phụ từ
quan, có phải là lo lắng Trẫm kiêng dè thế lớn ngoại thích. Nếu như thế, thỉnh nhạc phụ thay Trẫm giải thích, trong lịch sử những ngoại thích
kia có thể thành công tham gia vào chính sự, bọn họ cậy vào cái gì?"
Ánh mắt của hắn bình tĩnh, lại ẩn hàm chờ mong, thay vì nói là hỏi, không bằng nói là thăm dò kiến thức Phó Phẩm Ngôn.
Phó Phẩm Ngôn lập tức thu hồi đủ loại nghi kị phía trước, thong dong
trả lời: "Lấy Đông Hán làm thí dụ, ngoại thích tham gia vào chính sự, có ba nguyên nhân chủ yếu. Thứ nhất, Thượng Thư đài Đông Hán quan nhỏ
quyền lớn, dễ dàng cho Hoàng Đế trực tiếp khống chế, lại cũng lợi cho
ngoại thích, hoạn quan vượt qua Hoàng Thượng đoạt quyền. Thứ hai, Đông
Hán ngoại thích nhiều là danh tướng hoặc cao môn đại tộc, bạo ngược kết
bè kết cánh. Thứ ba, Đông Hán nhiều ấu đế, để mẫu hậu lâm hướng, ngoại
thích nhân cơ hội phân quyền."
"Tốt!" Từ Tấn cao giọng khen, lập tức tươi cười chợt tắt, chất vấn hắn nói: "Triều đại Nội Các phụ chính, không có Thượng Thư đài. Như vậy
nhạc phụ là dưới ngầm kết bè kết cánh, hay là âm thầm nguyền rủa Trẫm
đoản mệnh, bởi vậy gặp được chút chuyện liền tự phỏng đoán Trẫm kiêng
dè Phó gia?"
Phó Phẩm Ngôn vội vàng quỳ xuống: "Thần không dám!"
Từ Tấn hừ lạnh, "Nếu không dám, nhạc phụ vì sao từ quan?"
Phó Phẩm Ngôn toát mồ hôi trán, nói không ra lời.
Từ Tấn liền đỡ người dậy, trịnh trọng nói: "Nhạc phụ, Trẫm biết
ngươi có đại tài, Phó gia nhi lang càng tài đức vẹn toàn, dù Trẫm không
cưới Nùng Nùng, vẫn sẽ trọng dụng các ngươi như cũ. Nay chúng ta thân
càng thêm thân, như vậy thay vì phân công những người khác còn phải lưu
một phần đề phòng trong lòng, Trẫm vì sao không tin cậy thân thích Trẫm? Từ xưa đến nay, chỉ có quân vương vô dụng mới kiêng dè ngoại thích, hôm nay Trẫm nói cho ngươi biết, Trẫm không sợ bất luận kẻ nào, tương lai
nhi tử Trẫm cũng sẽ không sợ, kính xin nhạc phụ an tâm phụ tá Trẫm, chớ
nên nhắc lại lời từ quan, vừa đau lòng trẫm, Nùng Nùng biết được cũng sẽ ăn ngủ không yên."
Phó Phẩm Ngôn kích động đến mức mặt đỏ lên, lần nữa quỳ xuống: "Hoàng
Thượng ưu ái, thần khắc trong tâm khảm, sau khi trở về sẽ viết vào tổ
huấn, nhắc nhở con nối dõi Phó gia trung quân trung quốc, tuyệt không cô phụ Hoàng Thượng tín nhiệm, nếu có vi phạm, xoá tên trong gia phả, giao cho quan phủ xử trí!"
Từ Tấn cười nâng hắn dậy: "Nhạc phụ đừng lễ lớn như thế, Trẫm tất
nhiên tin tưởng nhạc phụ, tốt lắm, khó được có nửa ngày nhàn rỗi, nhạc
phụ nhanh chóng bồi Trẫm đánh vài ván cờ đi, Nùng Nùng cờ thuật lười vô
cùng, còn thích đi lại, Trẫm thật sự lười chơi cùng nàng."
Nhắc tới nữ nhi bảo bối, Phó Phẩm Ngôn trầm tĩnh lại, trêu ghẹo nói:
"Hoàng Thượng nên may mắn nàng không thích chơi cờ, bằng không mỗi ngày
dây dưa Hoàng Thượng, đó mới thật sự là tra tấn."
Trong Phượng Nghi cung, Phó Dung cũng không biết chính mình bị trượng
phu, phụ thân cùng cười nhạo, ngồi xổm trên tháp thấp nhìn A Tuyền A Bội chơi cờ. Hoàng hoa lê làm quân cờ, tròn trịa, A Bội ngoan ngoãn nhấc
từng cái lên xoay, A Tuyền ngồi xổm trên tháp chơi lăn cờ, còn chuyên
môn lăn đến mép giường bên kia, rơi xuống đất nàng liền khanh khách
cười.
Hoàng hôn Từ Tấn trở về, hỏi Phó Dung hôm nay làm cái gì.
Phó Dung liền nói dạy nữ nhi chơi cờ.
Từ Tấn không dấu khinh thị nhìn nàng: "Nàng còn có thể chơi cờ?"
Phó Dung da mặt dày giải thích: "Ta nói là chơi cờ, không phải hạ cờ, ý tứ căn bản không giống nhau."
(PS: giải thích tí, VN gọi là chơi cờ, các bạn TQ gọi là hạ cờ, ý là
nhấc từng quân đặt xuống đi từng nước. Bạn TT và nhạc phụ hạ cờ, còn PD
dạy 2 con gái “chơi” cờ, tức là lấy quân cờ ra chơi)
Sợ Từ Tấn không hiểu, Phó Dung cho người một lần nữa bày bàn cờ lên,
vỗ vỗ hai nữ nhi: "A Tuyền A Bội, mau cho phụ hoàng xem chơi cờ như thế
nào."
A Bội liền ngoan ngoãn xoay quân cờ cho phụ hoàng nhìn, A Tuyền quyệt mông nhỏ, lăn quân cờ về phía phụ hoàng bên kia.
Đổi lấy hai tiếng cười gượng của Từ Tấn.
PS: vài dòng thương tiếc bạn KĐ, già đầu rồi mà còn chịu khổ thế, mẹ già rồi cháu gái chết oan, bản thân thì bị mất chức! Nhưng mà kiếp trước
bạn ý cũng ko hiền lành gì.