Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 279

Gần đến mùa hè, ban ngày càng dài, bởi vậy Mai Hương đưa Phó Mật xuất cung thì mọi người ở Cảnh Dương Hầu phủ còn chưa ngủ.

bỗng nhiên trong cung có người tới, mọi người cả ba phòng kinh động.

Mai Hương cũng cố ý chờ người đến đông đủ mới bình tĩnh nói với Tam
phu nhân: "Tam phu nhân, Hoàng Thượng khẩu dụ, mời Tam phu nhân một lần
nữa giáo dục nữ đức cho Ngũ cô nương, miễn cho ngày sau ra ngoài đánh
mất thể diện của nương nương."

Tam phu nhân như bị sét đánh, ánh mắt ném về phía nữ nhi.

Phó Mật cái trán quấn băng gạc, buông mi mắt đứng ở chỗ đó, mặt không
biểu cảm, như là không biết trong phòng mọi người đều đang nhìn nàng,
lại phảng phất chính mình không bị người đánh một bạt tai trước mặt mọi
người, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt đất, không phải mất hồn lạc phách, mà
là tử khí nặng nề, Kiều thị nhìn thấy trong lòng toát ra hàn khí.

Phạm lỗi, không sợ cô nương khóc, không sợ cô nương nháo, bởi vì chỉ
cần nàng còn biết nhục nhã, khiển trách vài câu đã có khả năng cải tà
quy chính, sợ nhất chính là như Phó Mật này, rõ ràng là dầu muối không
vào. Mà nàng ở trong cung đến cùng làm cái gì mới có thể chọc Hoàng
Thượng tức giận?

Trong tĩnh mịch, Mai Hương quay về phía Phó Mật, không chút lưu tình
nói: "Ngũ cô nương, vừa mới đó là khẩu dụ của Hoàng Thượng, bây giờ nô
tài với cô nương nói lời trong lòng. Cô nương Cảnh Dương Hầu phủ chúng
ta mỗi người đều tốt, chưa từng có muội muội bởi vì tỷ phu tốt muốn lại
gần... Nương nương trạch tâm nhân hậu không so đo cùng Ngũ cô nương,
cũng mời Ngũ cô nương nhớ kỹ lần giáo huấn này, ngày sau đừng phạm sai
lầm."

Nói xong cáo từ vợ chồng Phó Phẩm Ngôn, cùng cung nhân khác trở về.

Ngắn ngủi trầm mặc một lát, người cả 3 phòng cũng ăn ý tản đi, mỗi người trở về nhà.

Chính phòng.

Lâm thị cảm khái cùng Phó Phẩm Xuyên: "A Mật đứa bé kia, sao lại trở
nên như vậy?" Buổi sáng nhìn thấy Phó Mật ăn mặc xinh đẹp như vậy, trong lòng nàng đã có dự cảm xấu, không ngờ thật sự gặp chuyện không may.

Phó Phẩm Xuyên nằm ở trên giường, lại đau đầu lại tự trách.

Thân đệ đệ đi sớm, lưu lại Phó Mật một dòng độc đinh, hắn làm bá phụ
lại không thể quản giáo tốt nàng, hiện giờ đắc tội Hoàng Thượng Hoàng
Hậu. Hoàng Hậu cháu gái tính tình hắn trái lại yên tâm, biết đó là người lòng dạ rộng rãi, hôm nay phạt một lần sẽ không truy cứu tiếp cho Tam
thẩm nàng khốn đốn. Nhưng Hoàng Thượng bên kia nghĩ như thế nào?

Bảo hắn giáo huấn Phó Mật, Phó Phẩm Xuyên trong lòng không nỡ, không
trừng phạt thêm, vừa bất công với cháu gái khác, lại sẽ chọc Hoàng
Thượng không vui.

Thấy hắn cau chặt đôi lông mày, Lâm thị hiểu được hắn khó xử, ở bên
giường ngồi xuống, ôn nhu giúp hắn xoa trán, "Hầu gia đừng lo, Tam đệ
muội trong lòng khẳng định có tính toán, sáng mai chúng ta xem nàng nói
như thế nào đi."

Đông viện.

Kiều thị rất là hả giận, ngồi trước gương vừa dùng lược ngọc chải tóc
vừa lải nhải cùng trượng phu: "Ngài không nhìn thấy nàng ấy buổi sáng ăn mặc câu người, lúc ấy ta liền nhìn ra nàng có ý quấy rối, nhân lúc
Nùng Nùng ngủ thì đi gặp Hoàng Thượng... Nàng thực sự có mặt mũi, Hoàng
Thượng trục khách thì nên ngoan ngoãn xuất cung, lúc ấy đi rồi chúng ta
còn có thể coi nàng bị ma quỷ ám ảnh không hiểu chuyện. Kết quả Nùng
Nùng lưu nàng dùng cơm, nàng thế nhưng mày dạn mặt dày đáp ứng, còn ngay trước mặt Nùng Nùng lén liếc mắt đưa tình, thật là... xứng đáng!"

Phó Phẩm Ngôn tựa vào đầu giường nghe nàng oán giận, cười nói: "Chút
việc nhỏ này cũng đáng để nàng tức giận. Nàng ấy đi trong cung nháo ra
như vậy, Nùng Nùng một điểm mệt cũng không phải chịu, còn lợi dụng thời
cơ chứng minh Hoàng Thượng đối với Nùng Nùng tốt lắm. Chúng ta nên mừng
thay cho Nùng Nùng. Đừng giận, nàng bình thường không phải luôn nói tức
giận dễ già sao?"

Kiều thị trừng mắt nhìn hắn: "Có già ta cũng trẻ hơn chàng hai tuổi."

Phó Phẩm Ngôn nhu tình nhìn nàng, đợi nàng tới, ôm vào trong ngực hôn, "Đúng vậy, nàng trẻ tuổi, mau cho vi phu hảo hảo yêu thương tiểu tức
phụ của ta..."

Kiều thị bị lời này ngượng đến mặt đỏ bừng, thả màn xuống bồi lão nam nhân của nàng nháo lên rồi.

Tây viện.

Tam phu nhân nhìn nữ nhi quỳ trước bài vị trượng phu, lần thứ ba tức
giận chất vấn: "Ngươi ở trong cung đến cùng đã làm cái gì!"

Phó Mật môi mím càng chặt.

Tam phu nhân giận hết sức, nữ nhi trong miệng nói không ra lời, mệnh người mang Thải Diên tới, bức nàng nói.

Thải Diên hiểu được chuyện lần này không có cách nào giấu diếm, một năm một mười đều khai ra.


Kỳ thật Phó Mật cũng không có làm gì quá phận, nhưng những hành động
kia quả thật có thể chứng minh nàng đối với Hoàng Thượng tỷ phu động
tâm tư câu dẫn. Đối với Tam phu nhân, người trước khi xuất giá có tri
thức hiểu lễ nghĩa, xuất giá rồi an phận vì trượng phu thủ tiết mà nói,
quả thực chính là vô cùng nhục nhã!

Trên bàn đặt roi Phó tam gia khi còn sống yêu thích nhất, phẫn nộ xúc
động, Tam phu nhân nắm roi lên, hung hăng quất lên lưng Phó Mật một cái, khóc mắng nàng: "Ai dạy ngươi câu dẫn tỷ phu của mình! Ngươi nói, ai
dạy ngươi không học cái tốt!"

Roi vung lên người, Phó Mật bản năng co rúm lại, trên lưng nóng rực
đau rát, nàng đáy lòng cũng toát ra một cỗ tà hỏa, ngẩng đầu nhìn lại
mẫu thân của nàng: "Không có ai dạy ta, ta chính là không cam tâm! Ta
cùng các nàng đều là cô nương Hầu phủ. Vì sao các nàng mỗi một người đều gả tốt như vậy, ta lại không có người hỏi thăm, đến hỏi cưới cũng đều
là người sa cơ thất thế! Ta không cam tâm, các ngươi đều chướng mắt ta,
ta tự mình tìm!"

"Vậy ngươi tìm được sao!" Nàng lẽ thẳng khí hùng khăng khăng một mực, Tam phu nhân không nhịn được, phất tay quạt tới.

Thanh âm vang lên, so với roi đánh vào người còn chói tai hơn.

Phó Mật theo lực đạo mẫu thân không chịu nổi lệch mặt đi, ánh mắt rơi
vào trên ghế bên kia. Nàng nhìn chằm chằm nơi đó, ánh mắt dần dần từ
phẫn hận không cam lòng biến thành bình tĩnh, quay đầu sang, không tức
giận cũng không khóc nháo, một bộ dáng tùy ngươi xử trí.

Nhìn trên mặt nữ nhi trắng nõn in dấu ngón tay, nhìn trán nàng bị
thương, Tam phu nhân đột nhiên nước mắt rơi như mưa, quỳ xuống ôm Phó
Mật vào trong ngực khóc, "A Mật, nương không phải cố ý, nương chỉ là... A Mật nghe nương, nương nhất định sẽ tìm cho ngươi một gia đình trong
sạch, ngươi đừng có gây họa nữa được không?"

Phó Mật châm chọc cười, "Cái gì gọi là người trong sạch? Cử nhân, hay là tú tài?"

Tam phu nhân thân thể cứng đờ.

Đúng vậy, xảy ra chuyện như vậy, nhưng phàm là người có uy tín danh dự, ai còn có thể cầu hôn nữ nhi của nàng?

Nhưng mà, cử nhân tú tài thì không phải là người trong sạch sao? Nữ
nhân xuất giá thì theo nam nhân sống qua ngày. Trượng phu đối với nàng
tốt chính là ngày lành. Giống nàng và trượng phu, nàng thà rằng trượng
phu là nông phu, cũng nguyện ý cùng hắn bình thường sống ân ái qua ngày, mà không phải làm một góa phụ bên trong hào môn đại tộc, đêm đêm cô
chẩm nan miên.

A Mật của nàng bị phú quý Hầu phủ mê ánh mắt a, chỉ thấy được những tỷ phu thân phận tốt kia, không phát hiện Lâm thị Kiều thị đem nữ nhi gả
sang, càng là bởi vì bản thân mấy lang quân kia tốt. Người tốt rồi,
tương lai chịu tiến tới, còn sợ không có ngày lành? Còn nói cái gì gọi
là ngày lành, nữ nhi thật sự hiểu không?

Ôm nữ nhi, Tam phu nhân nghiêng đầu nhìn bài vị trượng phu, trong lòng đưa ra một quyết định.

~

Phó Dung rất nhanh nhận được tin, Tam phu nhân lấy thân thể không
thoải mái làm lý do, mang theo Phó Mật đi thôn trang dưỡng bệnh, ngày về bất định.

Phó Dung ít nhiều đã dự doán được, chỉ có như vậy Phó Mật mới có thể
nghe ít chút nhàn ngôn toái ngữ, mọi người Hầu phủ trong lúc đó cũng ít
đi xấu hổ.

trượng phu chết rồi, nữ nhi lại gây họa, Tam phu nhân chợt nhìn thật
đáng thương, nhưng có thể trách ai? Nếu như nàng đối với nữ nhi tốn
nhiều chút tâm tư, Phó Mật cũng không đến mức lớn lên sai lệch, đến Thẩm Tình cũng không bằng. Thân làm một mẫu thân, lấy Phó Dung mà nói, nếu
như nữ nhi chỉ có thể trưởng thành như Thẩm Tình hoặc Phó Mật, Phó Dung
thà rằng nữ nhi giống Thẩm Tình, tốt xấu sẽ nhìn sắc mặt người khác biết qua loa có lệ, biết gió chiều nào che chiều ấy, mặc kệ gả đến nơi nào,
đều sẽ không dễ dàng đắc tội người khác. Phó Mật ngu xuẩn thành như vậy, cho dù Tam phu nhân chọn người trong sạch cho nàng, Phó Mật chỉ sợ cũng sống không tốt đi?

Đương nhiên, Phó Dung không muốn nữ nhi như thế, nàng ngóng trông A
Tuyền A Bội giống tỷ muội trong nhà, không nhẫn tâm chủ động hại người,
cũng không yếu đuối bị người khi dễ, còn muốn cả đời đều thật vui vẻ.

Biên dây Trường Mệnh cho hai tiểu thư, Phó Dung vừa kết chuỗi ngọc, vừa hứa nguyện ở trong lòng.

Từ Tấn từ bên ngoài tiến vào, thấy thê tử thích ý tựa vào đầu giường,
yên lặng xâu chuỗi ngọc đâu, hộp trang sức Bát Bảo khảm tử đàn lúc trước hắn đưa nàng đặt bên cạnh.

"Lại ở đây biên dây Trường Mệnh?" Từ Tấn cười đi qua.

Phó Dung liếc hắn một cái, hiếu kỳ nói: "Hoàng Thượng tại sao trở về
sớm như vậy?" Vẫn ngồi dựa như cũ, không giống như trước đây, Từ Tấn vừa bước vào nàng đã mau chóng bỏ chuyện trong tay xuống, đứng dậy đi
nghênh đón.

Thoạt nhìn dường như không coi Từ Tấn ra gì. Từ Tấn lại biết lúc này
Phó Dung, thật sự chỉ xem hắn là trượng phu. Thành thân nhiều năm, dùng
nhiều tâm tư như vậy, hắn rốt cuộc ủ tâm nàng nóng hổi. Nhớ lúc trước
đưa nàng ngũ thải trân châu, muốn dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ nữ nhân
này thích hắn trước, không ngờ nàng quá thông minh quá vô tình, cuối
cùng là hắn đánh mất trái tim trước, thật lòng đối với nàng, mới từng
chút lấy được của nàng.


Thì tính sao? Hắn thích thú.

Thấy dây thứ nhất Phó Dung mới làm được một nửa, Từ Tấn rất tự nhiên nhặt lên một sợ chỉ ngũ sắc khác, cúi đầu làm tiếp.

Phó Dung nhìn thấy hắn cầm sợi chỉ, cho rằng hắn chỉ tò mò tùy tiện
chơi đùa, tiếp tục nghiêm túc tự mình xâu dây, nào ngờ tùy ý nhìn về
phía đó, lại thấy hắn thật sự kết ra một đoạn, tuy rằng có chút xấu. Phó Dung khiếp sợ cực kỳ, chớp chớp mắt, khó có thể tin hỏi hắn: "Vương gia cũng kết cái này?"

"Bằng không nàng cho cái dây kia của nàng là ai làm?" Từ Tấn không
nhìn nàng, thần sắc chuyên chú tháo ra một chỗ vừa kết xong, một lần nữa làm lại.

Phó Dung nhìn dây Trường Mệnh trên cổ tay nàng vừa hở ra ngoài, nghi
hoặc nói: "Đây không phải là ta đưa vương gia sao? Sau này vương gia lại đưa ta?"

Từ Tấn vẫn cúi đầu làm tiếp, "Đêm đó phát hiện nàng trùng sinh, ta với nàng tan rã trong không vui, sau khi trở về hiểu được nàng kết dây
Trường Mệnh thì nói lời cát tường cũng không phải thật lòng, ta đạp vỡ
cái dây kia. Sau này nàng đưa ta một cái khác, ta vì dỗ nàng vui vẻ,
mới học kết một cái khác cho nàng."

chuyện mấy năm trước, hắn nhắc tới, Phó Dung đều nhớ ra rồi, phảng phất tái hiện hôm qua.

Hắn tự tay xâu a?

Trách không được mỗi năm đều muốn kiểm tra một lần, sợ nàng làm mất.

Phó Dung lấy dây Trường Mệnh trên cổ tay xuống, ngắm nghía cười khen hắn: "Vương gia học ai? Ta cũng không nhìn ra."

Nghe ra trong giọng nói nàng thỏa mãn ngọt ngào, Từ Tấn tạm thời buông chỉ ngũ sắc trong tay, ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu, "Học theo
nàng, theo cái dây nàng đưa, ta học rất lâu mới làm tốt được, đương
nhiên sẽ không để cho nàng nhìn ra."

Phó Dung hừ hừ, "Vương gia thật biết dỗ người, rõ ràng đạp vỡ, còn trơ tráo nói vẫn cất giữ bên người."

Từ Tấn mới không sợ nàng tính sổ, xoa mặt nàng nói: "Ta có biết dỗ
người? Trong lòng hận không thể trốn ta thật xa, ngoài miệng lại chơi
xấu làm nũng."

Cái này, quả thật nàng lừa hắn quá nhiều.

Phó Dung tự biết đuối lý, không cùng hắn tranh cãi, tiếp tục biên dây
Trường Mệnh cho nữ nhi, thuận miệng nói: "Vương gia tay khéo như vậy,
chúng ta so thử, xem ai xong trước?"

Từ Tấn cười nhạo, nhìn chằm chằm vào tay nàng nhắc nhở: "Nàng đã làm
được một nửa, mà ta mấy năm nay không làm, sớm đã không quen tay."

Đã làm Hoàng Thượng còn so đo hơn thiệt, Phó Dung phi hắn một ngụm,
đưa dây của mình cho hắn, "Tốt, hai chúng ta đổi, như vậy công bình đi?"

Từ Tấn không đỏ mặt chút nào đổi với nàng, trước khi động thủ hỏi nàng tiền đặt cược, "Nàng thua thì làm thế nào đây?"

Phó Dung tự tin sẽ không thua, liền cho hắn quyết định.

Từ Tấn nghĩ ngợi một lúc, khóe miệng cong lên, "Ta thua, đêm nay ta ăn nàng, nàng thua, đêm nay nàng ăn ta."

Phó Dung thoáng cái đỏ mặt.

Nàng biết hắn nói ăn là có ý gì. (?????????????)

Mấy năm nay, đặc biệt là lúc nàng mang thai, Từ Tấn luôn muốn nàng
giúp hắn như vậy, Phó Dung thử một lần, không thích, nói cái gì cũng
không chịu. Từ Tấn cũng không cưỡng ép, chỉ nghĩ mọi cách dỗ nàng cam
tâm tình nguyện. Ở trên phương diện này, Phó Dung quả thật không an lòng cự tuyệt, bởi vì Từ Tấn hầu hạ nàng cũng không có một câu oán giận.

"Chờ chàng thắng rồi hẵng nói đi." Phó Dung nhỏ giọng thầm thì một câu, cúi đầu, nghiêm túc xâu dây Trường Mệnh.

Từ Tấn ngóng trông chỗ tốt đâu, đương nhiên không để chậm trễ thời gian, cũng mau chóng bận việc.

Cuối cùng Từ Tấn thắng hiểm một bước.

Phó Dung chơi xấu, trốn vào trong giường không chịu cho hắn, "Không công bằng, dây kia ta đã xâu một nửa!"

Từ Tấn mới không quản, làm ướt khăn đi phía sau bình phong chà lau một phen, chuẩn bị xong hết rồi, chỉ có áo phía trên bổ nhào đến trên
giường.

Phó Dung không chiếm được lý, khí lực lại không địch lại, chỉ phải
ngoan ngoãn nghe lời, sau một lát miệng đau đến lợi hại, thật sự chống
đỡ không nổi, ôm lấy Từ Tấn xin tha: "Hoàng Thượng, ta cho ngươi biết
một bí mật, chúng ta không tới nữa được không?"

Từ Tấn xoay người đè lên, nhìn môi nàng hồng nhuận nói: "kia phải nghe trước xem Nùng Nùng nói bí mật gì."

Phó Dung giảo hoạt cười, trong thanh âm ngập tràn những hồi ức, "Cũng
có liên quan đến dây Trường Mệnh, năm ấy đoan ngọ xem đua thuyền rồng,
Hoàng Thượng đưa ta hồi phủ, nửa đường chui vào xe ngựa khi dễ người...
Trước khi xuống xe ta giúp chàng đeo dây Trường Mệnh, Hoàng Thượng còn
nhớ được lúc ấy ta nói cái gì sao?"

Từ Tấn lập tức nhớ ra rồi, vừa chiếm tiện nghi vừa duy trì uy phong
vừa nói: "Nàng chúc ta sống lâu trăm tuổi, còn nói muốn một nguyện
vọng."

Phó Dung gật đầu, "Dùng nguyện vọng kia đổi lấy Hoàng Thượng tha ta một lần, có được không?"

Từ Tấn không do dự, sảng khoái nói: "Tốt."

Hắn còn nhớ được, đêm đó bởi vì nguyện vọng kia của nàng, hắn suy đoán một buổi tối, tâm đều bị nàng ôm lấy.

Phó Dung nhìn dây Trường Mệnh trên cổ tay, tay ôm lấy cổ hắn, chân
cũng gắt gao quấn hắn, con ngươi ướt át sóng quang liễm diễm, "Lúc ấy ta cầu Bồ Tát, cầu Bồ Tát để ta dùng dây Trường Mệnh này, bắt lấy một
đời người nam nhân này, để cho hắn cả đời đều khỏe khỏe mạnh mạnh, cả
đời đều là của Phó Dung ta."

Từ Tấn tâm thần chấn động.

Phó Dung thẳng thắn vô tư nhìn lại hắn: "Đúng, khi đó ta còn chưa
thích chàng, nhưng ta chính là ích kỷ như vậy, còn chưa thích đã ngóng
trông chàng chỉ là của riêng ta."

"Nàng cầu Bồ Tát cũng vô dụng." Từ Tấn cúi người hôn nàng, từ trán tới khóe miệng, "Nùng Nùng cầu ta, chính miệng cầu ta, cầu ta mới có tác
dụng."

"Được a, vậy ta cầu Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng cả đời đều khỏe khỏe mạnh mạnh, cả đời đều là của Phó Dung, được không?"

Đáp lại nàng là nam nhân như lửa nhiệt tình, kể cả mừng như điên lại kiên định hai chữ:

Chuẩn tấu!