Như Ý trai ngày mai khai trương, hiện tại cửa tiệm tuy còn đóng, bên
trong tất cả đồ vật trang hoàng kể cả các loại trang sức đều đã bày
xong.
Phó Dung, Từ Tấn từ cửa sau đi vào cửa hàng, xem như là khách nhân đầu tiên của Như Ý trai.
Bên ngoài mặt trời lên quá ba sào, nhưng bởi vì cửa còn đóng, bên
trong cửa hàng ánh sáng rất tối. Phóng tầm mắt nhìn ra, giá gỗ tử đàn
tốt nhất bình tĩnh mà đứng trong ánh sáng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào trong, tăng thêm lịch sự tao nhã. Trong góc là bồn cảnh cây mai hoa
hồng cành lộc, trên vách tường nét chữ long phượng như múa, trên cầu
thang hoa văn rất sống động...
Hết thảy đều mới như vậy, rồi lại cho người ta một cảm giác quen
thuộc, phảng phất nơi này chính là một gian trang sức lầu dành riêng cho mình.
Nhớ tới năm ngoái đi tới nơi này vẫn là 3 gian tiệm nhỏ, Phó Dung kìm
lòng không được dọc theo quầy lượn một vòng, lại theo mười bậc cầu thang mà bước lên, đẩy cửa phòng mở ra một nhã gian. Nhìn bên trong bình
phong gấm Tô Châu tranh sơn thủy tinh xảo, hệt như bố trí khuê phòng nữ
tử ấm áp, Phó Dung ánh mắt bỗng nhiên cay cay.
Nơi này hình như là giống Như Ý trai ở Tín Đô kia, chỉ là chỗ càng lớn bài trí càng tốt, Liễu Như Ý trên trời có linh, sẽ rất cao hứng đi?
"Khóc?" Từ Tấn đứng ở ngoài cửa, vốn cho rằng nàng ở bên trong dạo
một vòng sẽ ra, lại thấy Phó Dung đi vòng ra đằng sau tấm bình phong.
Xem một lúc ở lầu 1, chuyện phiếm cùng Chu chưởng quỹ và Đỗ Viễn Chu,
hắn đi theo vào trong, đem cô nương trốn ở phía sau tấm bình phong lau
mắt quay lại.
Phó Dung chỉ là nhất thời cảm khái, mau chóng thu hồi cảm xúc, cười hỏi hắn: "Vương gia cảm thấy nơi này như thế nào?"
Từ Tấn nắm lấy tay nàng: "Không ném đi mặt mũi Túc vương phủ."
Phó Dung trừng mắt nhìn hắn, rút tay về, hai vợ chồng cùng nhau xuống lầu.
"Vương phi buổi trưa ở trong này dùng cơm sao?" Chu chưởng quỹ cười
híp mắt hỏi, lão nhân gia không chịu ngồi yên, tự mình chuẩn bị Như Ý
trai, tinh thần ngược lại tốt lên rất nhiều, nhìn phảng phất trẻ ra vài
tuổi.
Phó Dung lắc lắc đầu, nhìn Đỗ Viễn Chu nói: "Ta cùng vương gia muốn đi Cảnh Dương Hầu phủ, hôm nay sẽ không quấy rầy. Chu bá thay ta nói với
Cố di một tiếng, chúng ta đi đây."
Chu chưởng quỹ và Viễn Chu cùng nhau đi ra ngoài tiễn nàng.
Lên xe ngựa, chạy thẳng đến Cảnh Dương Hầu phủ.
Cuối tháng nghỉ công việc, Phó Phẩm Ngôn cũng ở nhà, đem Từ Tấn đón vào thư phòng nói chuyện, mẹ con Phó Dung đi hậu viện.
"Nhìn con mặc ít như thế này, đông lạnh thì làm thế nào đây?" Kiều thị sờ xiêm y trên người Phó Dung, không vui nói.
Phó Dung giả vờ không nghe thấy, dắt tay Phó Tuyên hỏi nhỏ nàng: "Mùng 3 Tháng 3 chúng ta muốn đi Định Hà đạp thanh, muội muội cùng đi nhé?"
Phó Tuyên ngó mẫu thân, tò mò hỏi: "Tỷ tỷ cùng đi với ai?"
Phó Dung thuận miệng nói: "Cùng tỷ phu ngươi a, chúng ta buổi sáng ở
bờ sông chơi diều, giữa trưa đi Thanh Phong các dùng cơm, buổi chiều du
thuyền ngắm cảnh, đem theo cả Quan ca nhi, hắn còn chưa từng đi Thanh
Phong các đâu."
Phó Tuyên nghe vậy lắc đầu, "Tỷ tỷ cùng tỷ phu đi chơi thôi, ta đã
cùng Tứ tỷ tỷ đã hẹn trước, chúng ta cùng nhau đi Tây Sơn."
Kiều thị ở bên cạnh khẽ gật đầu, khó có được con rể vương gia có lúc
thảnh thơi bồi nữ nhi ra ngoài dạo, hai người nên hảo hảo thân mật.
Phó Dung có chút mất hứng, Tây Sơn nàng không dám đi nữa, bất quá biết được muội muội năm nay không có ý định ở nhà buồn rầu, nàng liền yên
tâm. Vừa định nói tiếp, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh Phó Bảo: "Tam tỷ tỷ trở về rồi sao?"
Phó Dung cười đáp một tiếng, đi ra ngoài đón nàng.
Phó Bảo cũng mặc một bộ váy mỏng, thấy Phó Dung cùng nàng ăn mặc giống nhau, lập tức cười đến môi mắt cong cong, đi nhanh mấy bước tới ôm lấy
cánh tay Phó Dung, "Tỷ hôm nay thế nào lại rảnh rỗi về nhà mẹ đẻ rồi a?
Tam tỷ tỷ, cửa hàng là ngày mai khai trương sao, ta cùng Vân Ngọc đều
đã bàn rồi, hẹn mấy người tỷ muội đi ủng hộ, chính là không biết tỷ tỷ
có thể cho chúng ta chút lợi ích hay không?"
Tiểu nha đầu có lúc làm người ta tức điên giống như đốt pháo, lúc ngọt ngào lên cũng đặc biết dỗ người. Phó Dung xoa bóp khuôn mặt phấn nhỏ
nhắn cười: "Yên tâm đi, ta đã phân phó chưởng quỹ, nhìn thấy A Bảo cô
nương nhà chúng ta tới, hết thảy đều tặng không!"
Phó Bảo xuy một tiếng, "Ta mới không tin! Đúng rồi, Tam tỷ tỷ, tiết
thượng tỵ có tính toán gì hay không? Ta hẹn Tuyên Tuyên cùng nhau đi
Tây Sơn, nàng không chịu đi, cả ngày chôn trong phòng sẽ nhanh chóng
thành tiểu lão đầu sầu muộn."
Phó Dung vừa nghe, ánh mắt xéo sang Phó Tuyên, tức giận nói: "Được a, mấy ngày không thấy đã dám nói dối ta!"
Phó Tuyên đau đầu, nhìn mẫu thân xin giúp đỡ: "Ta..."
"Cái gì cũng không cần nói thêm nữa, ngày đó ta tới đón ngươi, chúng
ta cùng đi ra ngoài." Phó Dung bày ra bộ dáng không cho cự tuyệt, lại
quay sang cùng Phó Bảo đang mờ mịt giải thích: "Ta cùng vương gia tính
toán mang Tuyên Tuyên cùng Quan ca nhi cùng đi bờ sông Định Hà chơi, A
Bảo muốn cùng đi hay không?"
Phó Bảo nói lắp một chút.
Ngày khác nàng ngược lại là muốn đi, chỉ là mùa xuân mỗi năm nàng đều
sẽ cùng Lâm Thiều Đường đi Tây Sơn chơi diều, năm nay cũng không ngoại
lệ, nàng đã đáp ứng Lâm Thiều Đường, đến ngày lại từ bỏ... Không đi mọt
sách kia khẳng định sẽ thất vọng, hắn ở Tây Sơn thư viện đọc sách, khó
được có thể có kỳ nghỉ đi chơi.
"Thôi, ta vẫn thích đi Tây Sơn hơn, chỗ đó hoa đào rất đẹp mắt." Phó Bảo có chút tiếc hận mà cự tuyệt.
Phó Dung đột nhiên nhớ tới năm ngoái Lâm Thiều Đường cho đan mũ bằng
liễu tử cho Phó Bảo, nở nụ cười đầy thâm ý, ngại có mẫu thân ở bên cạnh, uyển chuyển nói: "A Bảo năm nay nhớ mang mũ đan bằng cành liễu về cho
ta a, năm ngoái cái mũ kia nhìn rất đẹp."
13 tuổi chính là thời điểm chớm mối tình đầu, nếu như nói Phó Bảo lúc
trước chỉ đem Lâm Thiều Đường làm biểu ca. Năm nay Lâm Thiều Đường sau
khi trở về vóc dáng cao hơn, bộ dạng càng đẹp mắt, ánh mắt nhìn nàng
cũng càng thêm tình ý miên man. Phó Bảo cảm nhận được loại tình cảm tự
nhiên kia không biết đến cùng bắt đầu biến hóa từ lúc nào. Có lẽ là xa
cách gặp lại nhìn thấy Lâm Thiều Đường thì vui vẻ hơn nàng nghĩ, có lẽ
là Lâm Thiều Đường đưa lễ vật thì nàng bị hắn chạm vào tay, sau đó không hiểu sao tim đập nhanh hơn...
Hết thảy làm cho nàng lập tức hiểu được ám chỉ trong lời nói của Phó Dung.
Nàng mặt đỏ hồng, cố làm ra vẻ không hiểu mà trêu ghẹo Phó Dung: "Tỷ
đã làm vương phi còn mang cái gì mũ đan bằng cành liễu, thật không sợ bị người chê cười! Thôi, Tuyên Tuyên đã có chỗ đi, vậy ta đi về trước. Tam tỷ tỷ nhớ mang cho ta bánh hương hoa mai của Thanh Phong các a, chỗ
khác đều không ăn ngon bằng Thanh Phong các."
Phó Dung đáp ứng, cười đưa nàng ra ngoài.
Phó Tuyên nhân lúc nàng tiễn Phó Bảo thì lẻn đi.
Phó Dung vừa quay lại thì không thấy người đâu, cùng mẫu thân oán
giận: "Thật không biết muội muội giống ai, lại không đi thi Trạng
Nguyên, nàng đọc nhiều sách như vậy làm cái gì?"
Kiều thị còn đang tức nàng, đem người dắt vào trong phòng giáo huấn:
"Đừng nói muội muội con, con có chuyện gì vậy, lần này đi Định Hà chơi
là chủ ý của con hay vương gia?"
Phó Dung không hiểu mẫu thân lửa giận từ đâu tới, thản nhiên nói:
"Vương gia để con chọn địa điểm, con liền chọn Định Hà, nơi đó không ổn sao?"
Kiều thị hận sắt không thể rèn thành thép ấn ấn cái trán nàng một
chút: "Vương gia khó có được rảnh rỗi muốn mang con đi ra ngoài chơi.
Con kêu muội muội làm cái gì? Các con vợ chồng son cùng nhau giải sầu
tốt cỡ nào a, thật không biết điều, một lát nữa nói với vương gia, muội
muội con muốn đi Tây Sơn, ngày đó không cần qua đón nàng"
Phó Dung ngơ ngác.
Từ Tấn định một mình cùng nàng đi ra ngoài chơi sao?
Nàng cho rằng hắn chỉ là xằng bậy xong rồi thuận miệng dỗ nàng, mục
đích chính là làm cho nàng nguôi giận. Vậy nàng đương nhiên dựa theo tâm ý của mình, nhân cơ hội mang muội muội ra ngoài. Nếu như, nếu như biết
Từ Tấn là thật lòng muốn bồi nàng, là vì hai vợ chồng thêm chút tình
thú, nàng dù sao cũng sẽ không ngốc đến mức gọi thêm muội muội a.
Có lẽ mẫu thân hiểu lầm đi, bà không biết tình hình lúc Từ Tấn đưa ra ý đồ này khi, huống chi hai người đều đã thương lượng sẽ mang theo đệ đệ
muội muội.
"Nương nghĩ nhiều rồi, vương gia đã bảo con mang theo Quan ca nhi,
đến lúc đó hắn dỗ Quan ca nhi, con cùng muội muội chơi đùa, vừa vặn."
Phó Dung vẻ mặt chắc chắn đáp.
Kiều thị ngơ ngác, chuyển sang dở khóc dở cười, xem ra con rể này thật đúng là thích trẻ con.
Nàng thoải mái, Phó Dung lại nghi hoặc, buổi tối hai vợ chồng vào màn
lụa, trước ánh đèn sáng, nàng tìm tòi nghiên cứu đánh giá Từ Tấn.
Nàng ánh mắt cổ quái, Từ Tấn tạm thời không nhìn nàng, cúi đầu nhìn trên người mình, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?"
Phó Dung mấp máy môi, không biết nên mở miệng như thế nào.
Từ Tấn khó nhịn nhất là bộ dáng nàng lúc này muốn nói lại thôi, nhìn
thấy, cả người hắn ngứa ngày. Năm ngoái nàng ở trong xe ngựa đưa cho hắn bộ dây Trường Mệnh thì nói trong lòng còn thầm ước một nguyện vọng, đến bây giờ nàng vẫn không nói cho hắn biết. Bất luận hắn trừng trị nàng
thế nào nàng đều không chịu nói ra.
Lo sợ đêm nay Phó Dung lại chọc hắn, Từ Tấn nhấc chân bước vào trong
giường, tiếp theo đem Phó Dung túm vào trong ngực, nhìn chằm chằm vào
mắt nàng nói: "Có lời mau nói!"
Phó Dung bật cười, tay nhỏ kéo đồ trong vạt áo hắn chơi, có chút bất
an mà nói: "Sáng nay vương gia hảo tâm muốn mang ta đi ra ngoài chơi, ta lại muốn đem đệ đệ muội muội cũng đi cùng, vương gia có phải mất hứng
hay không?"
Từ Tấn ánh mắt lóe lên, nắm lấy tay nàng nói: "Vì sao nghĩ như vậy?"
Phó Dung vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, tự nhiên nhận ra được sự khác
thường của hắn, trong lòng nhất thời hiểu được. Từ Tấn quả thật là đã
sớm tính toán tiết thượng tỵ mang nàng đi ra ngoài chơi, cũng không
phải chỉ là vì dỗ nàng nguôi giận, không khỏi một trận xấu hổ, áo não
nói: "Lúc trở về trên đường cân nhắc nghĩ ra, cái này, nếu không ngày
mai ta lại về nhà một chuyến, tìm cớ không mang theo Tuyên Tuyên, Quan
ca nhi."
Từ Tấn bóp nhẹ cái mũi nàng, lúc nàng nhíu mày thì kịp thời buông tay
ra, thở dài: "Không cần phiền toái thế, cùng nhau đi ra ngoài chơi, nàng cao hứng là tốt rồi."
Nói giống như một mình nàng cùng hắn chơi đùa liền mất hứng vậy.
Sợ trong lòng nam nhân thật sự nghĩ như vậy, Phó Dung ngoan ngoãn dựa
tới trong ngực hắn, ôm lấy eo hắn nói: "Ta một mình cùng vương gia đi ra ngoài cũng cao hứng a. Ai, lần này ta ngốc, vương gia nếu có thì giờ
rảnh, chúng ta lại chọn ngày cùng nhau đi. Lần sau chỉ có ta cùng vương
gia được không?"
"Tốt, ta chọn thời gian, chỉ mang nàng đi ra ngoài." Từ Tấn trở người
đem nàng đặt ở phía dưới, vuốt ve khuôn mặt nàng nói: "Bất quá lần sau
là lần sau, lần này Nùng Nùng cô phụ một mảnh tâm ý của ta, nàng nói có
phải nên bồi tội hay không?"
Phó Dung cắn môi, nhắm mắt lại đánh hắn: "Vương gia khi dễ ta nhiều lần như vậy, sao không thấy chàng bồi tội?"
"Bởi vì ta là vương gia." Từ Tấn vô lại cười, một tay bận rộn cởi xiêm y nàng, một tay sờ soạng dưới gối, rất nhanh lấy ra một quyển sách nhỏ, cố ý lật đến mấy trang cuối cùng, một phen chọn lựa sau đó chọn một
trang chuyển cho Phó Dung xem: "Chọn cái này đi, đêm nay Nùng Nùng cứ
bồi ta như vậy, ta sẽ tha thứ cho nàng."
Phó Dung lúc hắn lấy sách ra thì đã che mắt lại, nghe hắn nói, nàng
lặng lẽ nhìn xuyên qua kẽ ngón tay, thấy trong tranh là nữ tử hai tay bị trói...
Nàng thẹn quá mức, đáng tiếc không để nàng kịp cự tuyệt, Từ Tấn đã
không thể chờ đợi được nhảy xuống giường đi tìm đai lưng ném ở bên
ngoài...