Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 128

Thành thân với Từ Tấn, bởi vì trong phủ không có cha mẹ chồng, Từ Tấn
lại dung túng nàng, Phó Dung buổi sáng đều ngủ đến khi tự tỉnh. Hôm nay
hẹn trước cùng Đỗ Viễn Chu và Chu chưởng quỹ, Phó Dung cố ý dậy sớm một
lần, miễn cho giống lần Cầm Hương đến, để người ta đợi uổng công lâu
như vậy, ai biết trong lòng nghĩ bất định những gì.

Đỗ Viễn Chu tới trước.

Hắn mặc một bộ áo choàng lụa Hàng màu ghi đậm, dáng vẻ cao thẳng, mặt
mày thanh tú, giơ tay nhấc chân nho nhã ôn hòa, cùng thân phận đông gia
cờ xã rất là tương xứng.

"Tiểu thúc kỳ nghệ nhất định rất tốt đi?" Ngồi vào chỗ rồi, Phó Dung cười hàn huyên nói.

Lão đông gia của cờ xã cũng họ Đỗ, là người yêu cờ, kinh doanh cờ xã
mỗi tháng đều sẽ tổ chức một trận so tài văn nhã. Đỗ Viễn Chu ở cờ xã
làm tiểu nhị, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, luyện một tay hảo kỳ nghệ, từ lúc 25 tuổi chưa từng thua ai, dần dần ở cờ xã trong vùng cũng có danh khí
không nhỏ, thường có người mộ danh đến lãnh giáo.

Đỗ Viễn Chu đương nhiên sẽ không cùng cháu gái khoe khoang, khiêm tốn nói: "Không đến nỗi nào."

Phó Dung mới không tin, gọi người bày bàn cờ ở trong viện dưới tàng
cây, hai thúc cháu một bên đánh cờ một bên trò chuyện ngày thường. Đỗ
Viễn Chu âm thanh thanh lãng, lời lại không nhiều, chủ yếu đều là Phó
Dung nói. Nhìn ra Đỗ Viễn Chu rất hiếu kỳ sự tình huynh muội bọn họ, Phó Dung liền lược qua chuyện phụ thân, chỉ nói về huynh muội bọn họ.

"Ca ca thăng lục phẩm, không ít người tới nhà làm mai, nhưng hắn
không biết nghĩ như thế nào, chính là không nguyện cưới tức phụ. Đúng
rồi tiểu thúc, ngươi thành thân chưa? Tiểu tẩu là người ở đâu, ta có đệ
đệ muội muội sao?" Phó Dung buông xuống một câu, hưng phấn hỏi. Đỗ Viễn
Chu 28 tuổi, đứa nhỏ hẳn là còn ít tuổi, Phó Dung thích có nhiều đệ đệ
muội muội.

Đỗ Viễn Chu cười lắc đầu: "Trước sau trải quá hai mối hôn sự, một
người nhiễm bệnh mất, một người trong nhà hoả hoạn, muội muội cùng ở
chung một phòng đều không thoát ra được. Thầy tướng số nói ta có mệnh
khắc thê, ta liền tiêu tan tâm tư. Tới phiên ngươi."

Phó Dung vội vàng hoàn hồn, lòng dạ không yên nhặt cờ trắng đặt tới
một vị trí, ngó nhìn nam nhân đối diện tuấn mĩ nho nhã, ngạc nhiên nói:
"Tiểu thúc bộ dáng như vậy, không có ai tới làm mai cho ngài?"

Muốn diện mạo có diện mạo, muốn sản nghiệp cũng có sản nghiệp, trong
nhà còn không có cha mẹ chồng, chị em dâu, các cô nương phụ cận nhà hắn
không động tâm?

Đỗ Viễn Chu cười cười, "Có, chỉ là ta không muốn gây tai họa cho người ta. Hơn nữa quả thật không có tâm tư thành thân, tùy duyên đi. Nghe
ngươi nói Tuyên Tuyên thích đánh cờ? Ta có mấy bản sách dạy đánh cờ tự
mình tìm được, ngày khác ta đưa qua, lấy danh nghĩa của ngươi tặng cho
nàng đi."

"Cái này, gặp đã rồi hẵng nói đi." Phó Dung hàm hồ nói.

Như Ý trai mở lại, phụ thân khẳng định sẽ hỏi đến, Phó Dung muốn tìm
cơ hội giới thiệu hai người nhận thức. Nàng cảm thấy phụ thân cùng Đỗ
Viễn Chu hẳn có thể nói chuyện hợp ý, khẳng định cũng sẽ nhận thân thích này. Khi đó Đỗ Viễn Chu muốn đối tốt với muội muội đệ đệ có thể quang
minh chính đại.

"Cô nương, Chu chưởng quỹ cùng Cố nương tử tới."

Lan Hương nhỏ giọng nhắc nhở.

Phó Dung quay đầu lại, thấy tiểu nha hoàn dẫn hai người đi vào trong,
vội vàng đứng dậy nghênh đón: "Cố di như thế nào cũng tới?"

Cố nương tử trên đầu mang mũ che như trước, thanh âm êm dịu: "Nghe nói các ngươi muốn thương lượng chuyện mở cửa hàng, ta tới đây nghe xem."

Phó Dung đi tới bên cạnh nàng dừng lại, quay người giới thiệu Đỗ Viễn
Chu cho hai người: "Đây là tiểu thúc ta, nếu hắn đáp ứng về sau chính là Nhị chưởng quỹ của Như Ý trai." Lại cùng Đỗ Viễn Chu giới thiệu nói:
"Tiểu thúc, đây là Chu bá, chuyện Như Ý trai mở lại hoàn toàn dựa vào

Chu bá lo liệu, đây chính là Cố nương tử, là bảo vật trấn cửa hàng của
Như Ý trai. Ngài nhìn những trang sức kia đều từ tay nàng làm ra."

"Ngươi lại đề cao ta." Cố nương tử bất đắc dĩ nói.

Phó Dung hắc hắc cười.

Đỗ Viễn Chu tiến lên cùng hai người chào hỏi.

Chu chưởng quỹ hiền lành mà cười, Cố nương tử gật đầu đáp lễ, "Tiểu nữ dung mạo có tổn hại, có chỗ thất lễ, còn mời Đỗ công tử thông cảm."

Đỗ Viễn Chu cười nói không ngại.

4 người vào phòng khách, các tiểu nha hoàn bày xong nước trà liền lui ra, Mai Hương Lan Hương hai người ở trước cửa trông giữ.

Chu chưởng quỹ được Phó Dung tỏ ý, đơn giản mà đem chuyện liên quan
đến Như Ý trai cùng Khánh quốc công phủ, quận vương phi giải thích một
lần. Trước hết nói rõ ràng, Đỗ Viễn Chu nếu sợ phiền phức có thể không
làm Nhị chưởng quỹ này. Nếu không sợ, biết tầng quan hệ này, về sau gặp
được người bên kia dây dưa, hắn hiểu được nguyên do trong đó mới có thể
xử lý thích đáng.

Hắn nói xong rồi, Phó Dung trêu ghẹo hỏi Đỗ Viễn Chu: "Hiện tại tiểu thúc còn muốn giúp ta sao?"

Đỗ Viễn Chu hơi trầm ngâm, khi Phó Dung bắt đầu lo lắng hắn thật sự
rút lui có trật tự thì hắn mới mở miệng: "Vương phi tính toán trả ta bao nhiêu bạc một tháng?"

"Tiểu thúc!" Phó Dung nũng nịu sẳng giọng, nàng nào đoán được nam nhân vẫn luôn rất ôn hòa đứng đắn sẽ ở thời điểm này nói đùa.

Hai thúc cháu gặp mặt nhau 1 ngày liền thân cận, Chu chưởng quỹ cười sờ sờ râu.

Cố nương tử cúi đầu thưởng trà, lúc Phó Dung hỏi thăm khi nào khởi
công sửa chữa cửa hàng thì nói: "Đợi đã, Nùng Nùng ngươi còn chưa nói
cho ta biết, vương gia mua cửa hàng dùng bao nhiêu ngân lượng? Chúng ta
đã nói mở lại Như Ý trai, tất cả tiêu dùng đều được nhập sổ cùng gánh
vác."

Nàng cùng Liễu Như Ý tình như tỷ muội, nhưng sổ sách cũng nhớ kỹ rõ
ràng. Cố nương tử trong lòng hiểu được, Phó Dung tiếp quản Như Ý trai
chủ yếu là vì tình cảm cùng Liễu Như Ý, cũng không phải thèm muốn chút tiền lẻ này. Hiện giờ thành vương phi, chỉ sợ càng không để ý bạc mở
cửa hàng, nhưng nàng phải phân rõ. Nàng đã mượn danh Phó Dung, không thể lại chiếm tiện nghi tiền bạc, nên Phó Dung ra một nửa, kia nàng cũng
phải ra một nửa.

Phó Dung không mời Cố nương tử đến chính là không hi vọng nàng hỏi
thăm cái này, vừa muốn khuyên, bên kia Chu chưởng quỹ nói: "Vương phi
vẫn nên nói cho ta biết đi, ta ghi lại trương mục. Chúng ta làm ăn là
làm ăn, sổ sách vẫn phải ghi rõ ràng."

Đỗ Viễn Chu cũng đồng ý.

Phó Dung hết cách, suy nghĩ một chút nói: "3 gian cửa hàng và trạch
viện phía sau, tổng cộng hết 1500 lượng, số lẻ vương gia không nói với
ta, Cố di sẽ không cùng ta so đo mấy chục lượng bạc đi?"

Kỳ thật nàng căn bản không biết Từ Tấn dùng bao nhiêu bạc, nàng vừa
hỏi, tên kia liền muốn nàng lấy thân gán nợ. Nghĩ tới tối hôm qua hắn
điên cuồng, miệng nói bậy nói bạ, Phó Dung cũng không dám tra hỏi đến
cùng.

Cố nương tử không hiểu lắm giá thị trường của tòa nhà, nhìn về phía Chu chưởng quỹ.

Chu chưởng quỹ đoán được Phó Dung nói ít đi, thấy Đỗ Viễn Chu không
phá nàng, hắn cũng phụ họa nói: "Giá đất phố Long Khánh khoảng khoảng
như thế đi."

Cố nương tử cẩn thận quan sát ba người trong phòng. Phó Dung vẻ mặt
bất đắc dĩ, Chu chưởng quỹ buông mi tựa đang suy xét cái gì, Đỗ Viễn Chu đối diện vui mừng thưởng trà, Cố nương tử tuy rằng trong lòng có hoài
nghi, nhưng cũng chỉ có thể tin.


Sổ tính rõ ràng, kế tiếp muốn thương lượng chuyện phá cũ xây mới.

Đỗ Viễn Chu đối với kinh thành quen thuộc nhất, hắn lại ngụ ở bên
cạnh, chủ động nhận liên hệ thợ thủ công, bố cục cửa hàng cùng với việc
xây dựng hậu viện phòng ốc do hắn cùng Chu chưởng quỹ cùng nhau thương
lượng làm, dự tính năm sau mới có thể hoàn công.

"Vậy thì đầu xuân chọn ngày tốt khai trương đi." Phó Dung giải quyết dứt khoát.

~

Chuyện thi công cửa hàng Như Ý trai Phó Dung không cần quan tâm, nhưng những ngày sau đó nàng cũng rất bận.

Đông cung làm bữa tiệc đầy tháng nàng phải đi, tiếp theo là cuối tháng 10, Thành vương nghênh cưới Lý Hoa Dung.

Sáng sớm, Phó Dung Từ Tấn ngồi xe ngựa đi Thành vương phủ.

Bên ngoài trời lạnh, Phó Dung nâng lò sưởi tay thì thầm nói với Từ
Tấn: "May mắn chàng lớn tuổi hơn Thành vương, nếu không tới phiên chúng
ta thành thân là thời điểm này". Mùa thu buổi sáng nàng còn luyến tiếc
dậy đâu, trời đông giá rét bận việc dậy sớm, động tay động chân, trên
người quần áo cũng càng thêm rườm rà, Lý Hoa Dung tân nương tử này có
thể vất vả hơn nàng.

"Nàng nói là may mắn có thể gả cho ta sớm trước hai tháng?" Từ Tấn cố ý xuyên tạc ý của nàng.

Phó Dung nguýt hắn một cái.

Từ Tấn trầm thấp mà cười, ghé vào tai nàng nói: "Đêm nay chúng ta cũng động phòng."

Hắn còn không biết tốt xấu nhắc động phòng, bất quá lời này ngược lại
nhắc nhở Phó Dung một chuyện. Một tay ôm lò sưởi, một tay kéo kéo vạt áo Từ Tấn, ôn nhu dặn dò: "Ngày hôm nay người khác thành thân, tiệc trưa
tiệc tối chàng uống ít đi, còn dám uống đến mức say mèm giống lần trước, buổi tối ta cho người khóa cửa từ sớm, không cho chàng vào."

Nàng nhìn xong tân nương tử, dùng xong cơm trưa sẽ hồi phủ trước, Từ Tấn thì phải lưu lại đến tối.

Tiểu cô nương mặt mày ôn nhu, lời uy hiếp nói ra cũng là kiều kiều mềm mềm, nghĩ tới sau khi thành thân, nàng đối với hắn càng ngày càng thân
cận tự nhiên, Từ Tấn trong lòng yên lặng dâng lên một dòng nước ấm, nắm
lấy tay nàng hôn: "Đã biết, đều nghe nàng, buổi tối nhớ để cửa cho ta."

Phó Dung ngoan ngoãn gật đầu.

Xe ngựa dừng ở trước cửa phủ Thành vương.

Từ Tấn xuống xe trước, quay người chuẩn bị đón Phó Dung thì liếc thấy
đối diện một chiếc xe ngựa cũng tới trước cửa sắp dừng lại.

Từ Tấn nhìn nhiều mấy lần, khóe miệng cong lên, đối với màn xe kêu: "Ra đi."

Phó Dung lưu luyến mà bỏ tay khỏi lò sưởi, lại đem mũ trùm phía sau áo choàng đội lên, lấy ra gương nhỏ soi thử, xác định xiêm y, trang dung
đều không có sai sót, lúc này mới khom lưng đi ra ngoài. Nàng cúi đầu,
tầm nhìn bị hai bên mũ lông cáo tuyết trắng che giấu, nhìn không thấy
tình hình trước sau hai bên. Phó Dung cũng không có tâm tư chú ý những
cái đó, quét mắt nhìn trước xe, kinh ngạc hỏi Từ Tấn: "Ghế đâu?"

Nàng phải giẫm ghế để xuống xe a.

"Cần gì phải phiền toái, ta ôm nàng xuống."

Từ Tấn cười nhìn nàng, tiếp theo đem tiểu cô nương ngây người bế ngang lên, vững vàng đặt xuống đất.

Phó Dung bị hắn ôm xoay nửa vòng, hai chân trống không, có cảm giác choáng váng thiên toàn địa chuyển.

Từ Tấn thế nhưng ngay trước mặt thị vệ trước cửa phủ Thành vương ôm nàng xuống xe?

Hắn đối với nàng cho dù tốt mấy, ở bên ngoài còn chưa từng hành động thân mật như vậy...

"Sững sờ cái gì, Thất thúc ở bên kia, Nùng Nùng theo ta đi qua chào."
Từ Tấn thay nàng siết chặt dây lưng áo choàng, mắt phượng sáng ngời.

Hắn cười đến ôn nhu, Phó Dung lại một lần có cảm giác như nằm mơ.

Từ Tấn tâm nhãn đặc biệt nhỏ, nàng cùng nam nhân bên ngoài nói nhiều
một câu, hắn đều sẽ ghen. Từ Yến, An vương, Ngô Bạch Khởi đều là những
người hắn từng ghen. Vừa mới có cử động khác thường là hắn cố ý làm cho
An vương nhìn đi?

Người này, chỉ bởi ngày đó ở Vĩnh Thái tự tận mắt nhìn thấy nàng cùng
An vương chạm mặt nói chuyện liền đem An vương trở thành tình địch, nếu để cho hắn biết nàng từng cùng An vương dưới hoa đào hứa hẹn...

Phó Dung trong lòng cười khổ, sau đó ngắn ngủi ngoài ý muốn gật gật
đầu, quay người lại không quên nhỏ giọng oán giận hắn: "Lần sau không
được hồ nháo như vậy."

Một bộ dáng thẹn thùng.

Bất kỳ một nữ tử nào bị nam nhân bên ngoài nhìn thấy nàng cùng trượng phu thân mật, hẳn sẽ ngượng và bực giống nàng.

Nhưng câu oán giận này rơi vào trong tai Từ Tấn, lại có thêm thâm ý khác.

Ánh mắt dừng ở trên mặt nàng trong nháy mắt, Từ Tấn ý vị không rõ mà
ừm một tiếng, dẫn nàng đi tới chỗ nam nhân cao lớn vững chãi bên kia.