Trước cửa cung không dừng xe được, Phó Dung lệnh xa phu đi lên phía trước một đoạn.
Xe dừng lại, Phó Dung lấy ra gương nhỏ, tự mình nhìn gương kiểm tra lại trang dung.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.
Phó Dung vội vàng thu hồi chiếc gương ngồi ổn, chớp mắt tiếp theo liền ý thức được là có xe ngựa từ phía sau tới, hẳn là muốn vào cung. Cũng
không phải Túc vương gia nàng muốn đợi, lại một lần nữa lấy chiếc gương
ra, ngón trỏ ấn ấn ngạch tâm gắn Hoa Điền mẫu đơn Triệu phấn. Hiện giờ
đã vào thu, thời tiết dần lạnh, Phó Dung ra ngoài thích điểm phấn, Hoa
Điền hai màu hồng, đem màu xanh biếc thu lại, lưu lại mùa hè dùng.
Vì da nàng trắng muốt, theo lời Từ Tấn đùa nàng, chính là điểm Hoa Điền màu đen nhìn cũng đẹp.
Nghĩ tới lúc ấy Từ Tấn cười trêu tức, Phó Dung bĩu bĩu môi, tiếp tục
nhìn gương tự phụ, nhìn mãi nhìn mãi ánh mắt chuyển tới trên Hoa Điền,
ngơ ngác.
Đời này Từ Tấn đối với nàng thật là khác hẳn, hắn muốn nhìn sẹo nhỏ
của nàng, nàng làm nũng không cho phép, hắn thế nhưng không tiếp tục
kiên trì.
Cùng Từ Yến lúc trước một dạng.
Cũng bởi vì thích nàng, cho nên không miễn cưỡng nàng sao?
Nhìn gương, Phó Dung đắc ý cười.
Lão thái thái luôn muốn nhìn nàng khóc vì Từ Tấn nạp thiếp. Đời trước
Từ Tấn không thích nàng thì bên người vẫn chỉ có một mình nàng, đời này
hai người ở chung hòa hợp, Từ Tấn sao có thể có người khác?
Nói thật, sau khi trùng sinh Phó Dung muốn gả cho An vương, tương lai
tiến cung hưởng thụ vinh hoa phú quý, hưởng thụ vạn người quỳ lạy, cũng
không hy vọng xa vời An vương chỉ có một mình nàng. Cùng tình yêu so
sánh, nàng càng để ý sủng ái của nam nhân. Nàng chỉ cần trở thành người
hắn để ý nhất, để những nữ nhân bên cạnh không thể cưỡi trên đầu nàng là được. Gả cho Từ Tấn, Phó Dung cũng có ý tưởng này, nhưng như Từ Tấn
thật có thể chỉ sủng một mình nàng, nàng cũng vui như mở cờ.
Bất quá...
Phó Dung vẫn không có hy vọng xa vời cái kia.
Chỉ cần tránh được lần nguy hiểm kia, Từ Tấn vị vương gia này vô cùng có khả năng ngồi vào cái vị trí kia, lên ngôi, hậu cung...
Thay vì hiện tại mộng tưởng hão huyền, tương lai mộng tỉnh thất vọng,
không bằng nhân lúc bên cạnh hắn không có người khác thì ở trong lòng
hắn chiếm trước một vị trí lớn. Như vậy mặc kệ Từ Tấn về sau có bao
nhiêu phụ nữ, các nàng cũng chỉ có thể cướp được góc bên cạnh.
"Vương phi, Thôi cô nương gọi ngài đâu."
Màn xe bên ngoài truyền đến tiếng Lan Hương nghi hoặc nhắc nhở.
Phó Dung hoàn hồn, cửa sổ xe bên cạnh lại có người kêu một tiếng, không khỏi vén rèm cửa.
Đầu xe ngựa Túc vương phủ hướng về phía Đông, lúc này bên cạnh chẳng
biết từ lúc nào nhiều thêm một chiếc xe ngựa, đầu xe hướng về phía Tây,
cửa sổ xe vừa vặn đối nhau. Rèm cửa màu xanh sẫm bị một bàn tay trắng
mịn kéo lên, lộ ra khuôn mặt Thôi Oản trắng nõn đẹp đẽ, "Tứ tẩu nghĩ
cái gì vậy, ta gọi ngươi vài tiếng rồi."
Phó Dung xoa xoa khóe mắt, lúng túng nói: "Có chút mệt mỏi, đắc tội muội muội, muội muội muốn đi Chiêu Ninh cung sao?"
Thôi Oản cười nói: "Đúng vậy, ở nhà mấy ngày, nương chê ta, lại đem
ta đuổi ra ngoài, đành phải đi chỗ bác. Tứ tẩu đâu, như thế nào dừng ở
nơi này?"
Phó Dung nói: "Hôm nay đi Đông cung thăm hỏi tỷ tỷ, đi ra thì vương gia bảo ta chờ hắn..."
Còn chưa nói hết, lại có tiếng vó ngựa truyền tới, Lan Hương theo sát nhỏ giọng nhắc nhở, "Vương phi, vương gia tới."
Phó Dung hướng Thôi Oản gật gật đầu, buông rèm xuống.
Thôi Oản lại ló đầu ra, liền thấy Từ Tấn một thân áo tím thêu mãng giục ngựa đi tới, trên mặt một mảnh trong trẻo.
Nàng cười gọi "Tứ ca".
Từ Tấn dường như mới phát hiện ra nàng, khẽ gật đầu, đối với xa phu Thôi gia nói: "Đi thôi."
Xa phu không dám trì hoãn, thấp giọng dặn dò cô nương nhà mình ngồi ổn, chậm rãi thúc ngựa đi trước.
Xe ngựa rất nhanh từ bên cạnh Từ Tấn đi ra, tiến về phía trước. Thôi
Oản khó có thể tin mà nhìn lại, nhìn Từ Tấn tung người xuống ngựa, nhìn hắn mau lẹ vô cùng lên xe ngựa vương phủ, màn xe nhấc lên thì lộ ra vạt váy hoa lệ bên trong.
Nàng thần sắc phức tạp mà thả rèm cửa xuống.
Phó Dung thì thuận theo để nam nhân đem nàng ôm tới trên đùi.
Vô luận là ở vương phủ hay trên xe ngựa, chỉ cần hai người cùng một
chỗ, Từ Tấn đều thích ôm nàng như vậy. Phó Dung cũng quen dần, ngồi ổn
rồi ngửa đầu ra sau hỏi: "Vương gia, công sự đều xử lý xong?" Lại bộ
nhàn như vậy?
"2 ngày này quả thật không có việc gì." Từ Tấn nhìn kỹ hai mắt nàng, "Ở bên kia như thế nào?"
Phó Dung mấp máy môi, nói chuyện ở trong phòng Phó Ninh gặp phải Thái Tử, "Hắn cùng lão thái thái nói hai câu thì đi."
Từ Tấn nắm tay nàng, trầm mặc không đáp.
Nam nhân vì mình ghen tuông, Phó Dung trong lòng rất hưởng thụ, dựa
vào lồng ngực hắn không nói chuyện. Loại chuyện này, nàng không có cách nào khuyên. Nếu khuyên, trong lòng Từ Tấn không chừng còn cho rằng
nàng không để tâm việc bị Thái Tử nhìn, không bằng giả trang ủy khuất,
ngược lại càng chọc Từ Tấn thương tiếc.
"Về phủ thay xiêm y, giữa trưa chúng ta ra bên ngoài ăn."
Từ Tấn ôm nàng một lát, đột nhiên nói một câu như vậy.
Phó Dung kinh ngạc ngẩng đầu, "Sao lại muốn ra ngoài dùng cơm?"
Từ Tấn cười hôn nàng một cái: "Tối hôm qua không phải nàng nói muốn đi xem cửa hiệu mặt tiền 3 gian sao? Nàng chưa làm bao giờ, nhìn cũng
không hiểu gì, cuối cùng còn phải để bọn họ nghĩ cách, vừa vặn hôm nay
ta rảnh, bồi nàng đi."
Phó Dung ngoài ý muốn nhìn hắn cười: "Không ngờ vương gia đối với sinh ý nhỏ của chúng ta cũng rất để bụng, thế nhưng chịu bồi ta xem cửa
hàng."
Từ Tấn nhéo nhéo cái mũi nàng: "Ta sợ nàng chọn sai cửa hàng, tương
lai sinh ý không tốt, để cho người khác chê cười, quay về lại khóc cùng ta."
"Chàng lại bóp cái mũi ta, bóp dẹp thì làm thế nào đây?" Phó Dung ghét bỏ mà đẩy tay hắn ra, quay đầu hừ nói: "Vương gia đâu phải là sợ ta bị
chê cười a, ngài là sợ ta làm mất mặt mũi Túc vương phủ đi?"
Từ Tấn nhìn nàng chóp mũi hơi ửng đỏ, bất đắc dĩ cười nói: "Túc vương
phủ là ta và nàng hai người, mặt mũi vương phủ không phải là mặt mũi hai chúng ta sao? Hảo tâm giúp nàng, nàng lại không cảm kích. Một khi đã
như vậy, buổi chiều chính nàng tự đi một mình."
Hắn lấy lui làm tiến, Phó Dung không tiếp chiêu, cố ý cùng hắn đối
nghịch: "Được a, tự mình đi thì tự mình đi, vương gia ở nhà nghỉ ngơi
đi."
Từ Tấn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, tựa như đang phân biệt thật giả trong lời nói của nàng.
Phó Dung thản nhiên mà nhìn lại hắn.
Từ Tấn mặt chậm rãi trầm xuống.
Mắt thấy hắn buông nàng ra, rõ ràng là định thả nàng tự ngồi, Phó Dung rốt cuộc nhịn không được, ôm lấy cổ hắn cười, nhìn mắt hắn nói: "Vương
gia đối với ta tốt như vậy, ta sao lại không thích? Vương gia đã đáp ứng cùng nhau đi, không cho phép đổi ý."
Nàng tròng mắt như nước, giảo hoạt, hoạt bát, cười dịu dàng mà nhìn hắn.
Tâm Từ Tấn tựa như mặt trăng chìm trong nước, bởi hai câu kiều ngữ này của nàng, chớp mắt lại nổi lên.
"Lá gan càng lúc càng lớn có phải hay không?"
Hắn nắm lấy cằm nàng, sầm mặt như cũ.
Phó Dung nháy nháy mắt, lộ ra một tia khiếp ý hối hận, "Vương gia tức giận?"
Từ Tấn buông mi nhìn nàng, "Sợ sao?"
Phó Dung bật cười, nhìn chằm chằm vào đôi lông mày dài của hắn nói: "Vương gia nếu lại nhíu nhíu mày, ta sẽ thật sự sợ."
Nàng nhanh mồm nhanh miệng, to gan lớn mật, Từ Tấn nhìn chằm chằm vào
cái đôi môi đỏ thắm kia một lát, cúi đầu ngậm lấy, xem nàng còn gạt
người thế nào.
Muốn trừng phạt nàng, đụng tới môi nàng, nghe nàng kiều kiều giọng mũi, không khỏi lại buông nhẹ động tác.
Phó Dung cảm nhận được ôn nhu của hắn, tay ôm cổ hắn thật chặt, ngượng ngùng đáp lại. Hôn sắp kết thúc, hắn lưu luyến mà đụng chạm nàng một
lần rồi muốn rời đi. Nàng bẽn lẽn ngượng ngùng đuổi theo, phảng phất
không biết hắn muốn rời đi, như vậy mút nhẹ. Từ Tấn làm sao cam lòng bỏ
được, lại lần nữa che lên.
Rốt cuộc tách ra thì nàng tựa vào khuỷu tay hắn, kiều nhuyễn vô lực, một đôi mắt đẹp sương mịt mờ nhìn hắn.
Từ Tấn dán môi nàng thương lượng: "Nếu không, nghỉ trưa xong hãy ra ngoài?"
Phó Dung biết hắn định làm cái gì, lắc lắc đầu: "Không cần". Thật nghỉ trưa, nàng sợ nàng không đứng dậy nổi.
Từ Tấn không cam tâm mà đem người đặt sang bên cạnh, nhắm mắt bình phục.
Phó Dung cũng thở hổn hển một lát mới triệt để bình phục lại, thấy Từ
Tấn còn chưa bỏ đệm dựa đem trên đùi ra, nàng nghĩ ngợi một lúc, đem bàn tay to lớn của hắn dời tới đầu gối, cúi đầu ấn ngón tay hắn chơi,
"Vương gia, ở Đông cung lão thái thái hỏi ta sao còn không cho vương gia thêm người, lần trước Đoan phi nương nương cũng cố ý dặn dò qua, vương
gia trong lòng nghĩ như thế nào?"
Nàng còn chưa hỏi ý của Từ Tấn, hiện tại hỏi rõ ràng, đối với chuyện sau này cũng có chuẩn bị tốt.
Từ Tấn lưa sót lại trong cơ thể nhất thời tắt ngúm.
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy nàng cúi đầu ngồi ở bên cạnh, như đứa nhỏ
chơi ngón tay hắn, hỏi ngược lại: "Nùng Nùng nghĩ như thế nào?"
Phó Dung nhu thuận nói: "Ta đều nghe vương gia."
Lời nói dễ nghe, lúc ấn ngón tay Từ Tấn thì ngón trỏ đổi thành móng
tay, ở trên ngón tay hắn lưu lại một cái dấu móng tay nho nhỏ, còn sợ
hắn không rõ tâm tư nàng, hơi chút dùng thêm khí lực.
Từ Tấn cảm giác đau, khóe miệng lại cong lên, bắt lấy tay nhỏ không
thành thật nói: "Chớ suy nghĩ lung tung, ta có một mình nàng là đủ rồi,
ai lại lấy chuyện thiếp thất nói, nàng chỉ làm như không nghe thấy, bất
quá cứ việc lừa gạt đẩy lên trên người ta."
Phó Dung nghiêng đầu nhìn hắn, muốn hỏi biện pháp này nàng có thể dùng bao lâu, một năm, 3 năm hay là một đời.
Nhưng nàng không hỏi, lúc hắn ôn nhu chỉ nhìn chằm chằm cười thỏa mãn.
Đổi qua xiêm y, Từ Tấn mang Phó Dung đi Nhàn Thú sơn trang ở thành
Tây, nơi đó đình đài lầu các mọc lên san sát, cảnh sắc sông núi mê
người, là nơi huân quý kinh thành thường tổ chức tiệc mời. Bên trong thị nữ hoặc thông viết văn, hoặc hiểu âm luật, đều là dày công dạy dỗ từ
nhỏ, nghe nói dung mạo cũng đều là phong thái thượng đẳng.
Phó Dung sớm đã nghe nói tới Nhàn Thú sơn trang, càng muốn tận mắt xem tin đồn có phải là sự thật hay không.
Đáng tiếc xe ngựa trực tiếp dừng tới trước nhã các Từ Tấn chuyên dùng, bên trong tiệc rượu đã dọn sẵn, một bóng dáng tỳ nữ đều không có.
Phó Dung vòng quanh mấy chỗ cửa sổ đi qua lại, nhìn ra ngoài cửa sổ
thở dài: "Thế này cùng ở vương phủ dùng cơm có gì khác nhau?"
Từ Tấn đã ngồi xuống, nhìn nàng bên kia, cau mày nói: "Nơi này cảnh trí không hợp ý nàng?"
Phó Dung quay người về bên cạnh hắn, nũng nịu thầm nói: "Đều nói Nhàn
Thú sơn trang thị nữ tài mạo song tuyệt, vương gia đã đặt chỗ hàng năm ở trong này, ta muốn xem thị nữ đủ tư cách hầu hạ vương gia dùng cơm là
dung mạo bậc nào a."
Từ Tấn kéo kéo khóe miệng, tỏ ý bảo Phó Dung rót rượu cho hắn.
Phó Dung thấy hắn dường như không có tâm tình nói đùa, cũng không nháo nữa, nhắc tay áo tới hầu hạ hắn.
Vừa ngồi xuống, tay Từ Tấn đột nhiên vươn tới, rời đi thì trên bàn
trước mặt Phó Dung có thêm một ngọc bội long văn (hình rồng).
Thứ này quá quen mắt, Phó Dung thần sắc cổ quái, nghiêng đầu nhìn hắn: "Vương gia..."
"Thưởng cho nàng." Từ Tấn nâng cốc rượu thưởng thức một ngụm, thấy Phó Dung vẻ mặt ngơ ngẩn mờ mịt, hắn không nhịn được, đem người mò tới
trong ngực hôn: "Ta nói nàng là thị nữ tài mạo song tuyệt đầu tiên hầu
hạ ta dùng cơm, nàng tin sao?"
Phó Dung nghệch mặt.
Từ Tấn lại hôn mắt nàng: "Bản vương ánh mắt cực cao, đến nay chỉ nhìn trúng nàng một người, yên tâm?"
Đầu tiên là thăm dò thái độ hắn về chuyện nạp thiếp, tiếp theo lại
hoài nghi hắn ở bên ngoài có hồng nhan tri kỷ. Hắn hôm nay mới biết,
nàng cũng là bình dấm chua.
Nhưng hắn rất vui vẻ.