Con Đường Đêm

Chương 6

Hai người đàn ông là công nhân trong điền trang, Bill Short và Luuther Wilcox. Còn người ngồi thẳng đuỗn trên lưng ngựa là Chad Faulkner, anh ta đi ngựa bên cạnh Tom Rawlins. Hawk nhận ra nói dối hoặc thanh minh với Tom Rawlins chẳng có ích gì, chắc chắn chú ấy đã nhìn thấy quá đủ rồi. Nếu Rawlins có điểm yếu thì đó là con gái của ông ta. Dưới con mắt của ông ta, cô gái không thể làm được điều gì xấu. Hawk biết rằng chuyện này sẽ đảo lộn hoàn toàn kế hoạch của mình. Ngay trong mùa hè này anh phải cưới Carol. Hawk kính nể người đàn ông đã tiếp nhận anh, dạy cho anh tất cả những hiểu biết về gia súc và điền trang.

Nhưng lúc này gương mặt lạnh lùng, tức giận của người đàn ông không biểu lộ sự bình thản lắng nghe mọi lời giải thích

- Chuyện gì ở đây thế này? – Rawlins gầm lên – Mày đã làm gì với đứa con gái bé bỏng của tao?

Hawk đã chuẩn bị đối phó với những cơn tức giận như vậy, làm như không để ý tới:

- Chú Tom ạ, cháu… - Anh không có cơ hội nói ra hết

- Bố ơi, con không muốn! – Carol òa lên nức nở - Anh ấy cưỡng hiếp con. Anh ấy làm con đau quá!

Hawk như bị sét đánh, lặng người nhìn cô. Nước mắt chảy tràn hai bên má cô, cô đỏ mặt vì xấu hổ, dây choàng áo lót trắng của cô buông lỏng khỏi vai, cô cố giữ dây lại và giấu trong áo sơmi. Hawk cảm thấy rất khó chịu khi bị lừa dối.

- Tao đã đối xử với mày như đối với đứa con đẻ, đồ khốn nạn! – Rawlins nghiến răng, gần như nghẹt thở vì tức giận – Và mày đã trả ơn bằng cách cưỡng hiếp con gái tao.

Hawk lùi lại nhưng không còn cơ hội để nói thêm một lời. Một quả đấm thép đánh trúng bụng, hất bổng anh lên không. Miếng đòn thứ hai đánh trúng cằm và giáng anh xuống đất. Đầu anh đau như bị xuyên thủng.

Khi Hawk quỳ gượng dậy được, anh thấy Carol chạy về phía Chad. Một quả đấm mới đẩy anh ngã dúi xuống, mũi ủng đá tới tấp vào sườn anh, hất anh lăn đi lăn lại. Nhưng anh còn gượng quỳ dậy được lần nữa. Rồi tình hình còn xấu hơn trước. Anh cảm giác như bị hai người đàn ông giữ chặt, và Rawlins đấm đá tới tấp vào người anh. Quả đấm của ông ta như búa tạ đập vào mặt anh, cổ anh, trúng khắp mọi nơi. Hawk không nhìn thấy gì nữa, anh thấy bất lực, mọi sức lực mất dần. Những miếng đòn khác tiếp tục giáng vào anh, dây thừng quất xoắn vào người anh

- Nó xỉu rồi, sếp ạ - Luther Wilcox nói

- Dựng nó dậy! – Rawlins vẫn sôi sục vì căm giận, nhăn mặt nói

- Ông không được giết nó, thưa sếp. Trời ơi, nó là… - Ánh mắt anh hướng về Chad. Anh lựa lời để nói, vì không muốn là người đầu tiên lưu ý về mối liên hệ máu mủ này.

Bill cũng cho rằng Rawlins không được phép quá tay đối với Hawk. Anh đã nhiều lần nhìn thấy cô con gái của Rawlins cùng cưỡi ngựa với Hawk. Nếu Hawk tận dụng cơ hội tốt thì rất có thể vì cô gái đã thúc đẩy anh. Anh không tin Hawk là người đàn ông duy nhất trong đời cô gái. Hơn hết mọi cái, phải tính đến phản ứng của J.B nếu Hawk bị giết chết.

Họ để Hawk ngã nhào xuống, thân thể anh lăn lộn trong bụi. Rawlins đưa mắt nhìn con gái. Với sự giúp đỡ của Chad, cô đã mặc áo. Tay Chad choàng ôm lấy cô, tạo cho cô sự bảo vệ, che chở và chỗ dựa. Cô giấu mặt mình trong áo anh ta, ngón tay cô bấu chặt lấy anh ta.

- Giữ chặt lấy em, anh Chad! – Cô thì thầm

- Em đợi ở đây – Chad dịu dàng bảo – Anh chỉ đi tìm lại thật nhanh con ngựa của em.

Con ngựa nâu Hawk cưỡi nhếch mõm hí khi năm người cưỡi ngựa phóng đi. Không ai ngoái đầu nhìn lại.

Khi Hawk tỉnh lại, màn đêm đã buông xuống từ lâu. Không gian lạnh lẽo lấp lánh đầy ánh sao. Mọi cái chao đảo, mờ nhòe. Lúc đầu anh không hiểu mình nằm ở đâu và vì sao lại nằm trên mặt đất. Rồi anh gượng đứng dậy, cái đau như dao sắc xén vào người anh. Anh nhận ra xương sườn bị gẫy. Anh lảo đảo đứng dậy, đầu đau như búa bổ. Mặt anh sưng tấy, da toác tứa máu. Mũi cũng bị dập. Mí mắt sưng phồng, chỉ hé mở được tý chút. Chỗ nào trên người cũng đau ê ẩm, miệng anh khô rang. Hawk thử liếm môi, anh thấy có bụi bẩn, máu và mồ hôi mặn chát. Hawk thấy con ngựa của mình ở cách đó mấy bước. Anh khật khưỡng đi lại phía nó.

Anh nắm yên cương, con ngựa bước lùi lại vì mùi máu tanh toát ra từ người anh. Hawk vỗ về, vuốt ve con ngựa rồi nói với nó bằng ngôn ngữ của người Navajos. Phải dùng hết sức lực anh mới trèo lên được lưng ngựa. Tay nắm chặt chuôi yên ngựa, anh để mặc nó tự tìm đường trở về.

Lúc con ngựa dừng lại, anh biết cả hai đã về tới chuồng. Anh tìm cách xuống ngựa sao cho đỡ đau nhất.

- Hawk! – Ai đó gọi, phải lát sau anh mới nhận ra giọng nói của cha anh – Cha nghe nói có ẩu đả và đang định đi tìm con. Ối trời ơi, con bị sao thế này? Chúng ta đưa con đến bác sĩ thì hơn. Frank Petro đâu, đến đây giúp tôi – Ông kêu lên

- Không! – Hawk phản đối – Bác sĩ cũng không giúp được gì trong trường hợp bị dập mũi và gãy xương sườn – Ngoài những thứ ấy ra, anh không bị gì nữa cả.

- Cha sẽ nói chuyện với chú Tom để giải quyết ổn thỏa việc này – J.B nói.

Hawk nhìn cha cầu khẩn:

- Cách đây rất lâu, cha đã nói với con rằng con phải tự giải quyết mọi việc liên quan đến mình. Con không cần sự giúp đỡ của cha. Tự con sẽ giải quyết xong với chú Rawlins.

- Trong tình hình hiện nay, tốt nhất là con trở về trường ngay – Cha anh nói, mặt ông tái nhợt.

Hawk gượng mỉm cười, miệng anh rất đau:

- Đi khỏi đây ư? Người Navajos làm việc ấy sao, thưa cha? Con dám đánh cuộc là cả cha, chú Tom và Carol đều muốn như vậy. Có thể cha không thích con trở lại hơn, con sẽ làm cho mọi người dễ dàng hơn, phải không cha? Nhưng con không đi đâu hết! – Hawk nói chắc như vậy – Từ nay trở đi con sẽ làm những gì con muốn. Nếu cha không thích, không chấp nhận thì mặc kệ cha!

Hawk lần bước đi. Tiếng rì rầm bàn tán của những người chăn bò bám theo anh, còn người cha im lặng.

Cửa sổ nhà Rawlins vẫn sáng ánh đèn. Mười một năm qua đây đã là quê hương của anh. Bước vào sân sau, anh nhìn thấy mặt mình trong gương ở bồn rửa mặt. Da mặt tím bầm, sưng tấy và rách khá nhiều chỗ, giống như mặt của một con quỷ với bộ tóc đen nhánh.

Tom Rawlins ngồi bên bàn ăn, nhìn anh chằm chặp

- Cháu về lấy mấy thứ đồ - Hawk nói

- Lấy rồi cút đi – Tom gầm gừ

- Chú biết cháu, chú Tom ạ. Chú biết cháu không bao giờ dùng vũ lực với con gái chú cả. Đúng là chú nuôi dạy cháu như đứa con trai của chú, nhưng chú không hề muốn cháu là con rể. Cái gì đã làm chú tức giận như vậy hả chú Tom? Hay là vì ý nghĩ con gái chú lấy một kẻ nửa da trắng, nửa da đỏ, hay lấy đứa con hoang của J.B? – Giọng Hawk như thách thức.

Vera Rawlins xuất hiện và rụt lại ngay khi thấy Hawk, nhưng anh đã nói tiếp:

- Vả lại, cháu không phải là người đầu tiên của con gái cô chú. Mặc dầu phải công nhận rằng nếu cô ấy còn trinh tiết thì điều đó cũng không ngăn cản cháu.

Anh đi về gian phòng nhỏ của mình và trải tấm chăn đệm lên giường. Đó là tấm chăn đệm anh mang theo cách đây mười một năm.

Tiếng động khẽ bên ngoài làm cho anh dừng lại nghe ngóng. Cánh cửa khẽ mở, chỉ có một người muốn gặp anh mà không muốn ai để ý thấy: Carol.

- Anh Hawk, em rất lấy làm tiếc – Cô thì thầm xin lỗi anh – Em không hiểu vì sao đã nói vậy. Em… em sợ hãi quá! Anh phải tin em, bố mẹ em sẽ giết chết em nếu thấy em ở đây.

Anh từ từ quay người nhìn cô. Mắt cô tròn xoe vì sợ hãi

- Trông anh đẹp lắm phải không?

- Xin anh tha lỗi cho em! – Cô lẩm bẩm, không dám nhìn anh một lần nữa.

Đối với anh, đoạn đường đến khu nhà ở của công nhân rất dài. Chân anh nặng như chì. Khi anh bước vào, mọi câu chuyện tắt ngấm. Hawk quá mệt mỏi và quá đau đớn nên không nhận ra những ánh mắt đang dán vào mình. Con mắt sưng tấy của anh nhận ra một chỗ nghỉ còn để trống và anh nằm xuống, để túi đồ xuống đất.

Anh ngủ li bì 36 tiếng liền, lấy lại sức khỏe trong giấc ngủ. Khi anh tỉnh dậy, những vết máu đã được lau sạch, suờn đã được băng bó và một cái cốc bốc khói để bên cạnh. Anh nhận ra gương mặt của Luther Wilcox

- Cái gì đây, thuốc độc à? – Giọng Hawk khàn khàn, cơ bắp cứng lại khi anh thử cử động.

- Cậu có định ở tạm chỗ các anh không? – Luther hỏi

- Tôi cuốn gói đi thì hơn.

- Không cần phải thế - Luther làm anh yên lòng – Carol đã xa rồi. Cô ấy sống một thời gian với nhà Faulkner ở Phoenix.

Ba ngày sau, Hawk buộc yên ngựa đi vào núi. Anh sống một tháng với họ hàng thân thích của mình. Khi trở về, anh lại đến ở trong lán của những người công nhân. Sáng sáng anh cưỡi ngựa đi với họ, làm công việc của họ và sống với họ. Rawlins không bao giờ ra lệnh cho anh, và không hề để ý đến công việc Hawk làm, nhưng con mắt ông bùng cháy lửa căm giận mỗi khi họ gặp nhau.

Hai tháng sau ngày bị đánh đập như vậy, Hawk nghe tin Chad và Carol cưới nhau. Tin đó chẳng có ý nghĩa gì với anh.

Bảy tháng sau, cô đem lại cuộc sống cho một cậu bé. Đứa bé được đặt tên là John Buchanan Faulkner, theo tên ông nó.