Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 90

“Ưmh…”

Đau đớn khiến cơ thể Diệp Cẩn Niên trong nháy mắt căng thẳng, gò má ửng đỏ, đáy mắt không tự chủ hiện lên một mảnh sương mù, mang theo uất ức nhìn Thiệu Tư Hữu, hoàn toàn không biết ánh mắt mờ mịt kia mê người cỡ nào, khiến dục vọng đang đè nén của Thiệu Tư Hữu trở nên căng thẳng, lý trí hoàn toàn bị đốt cháy.

Từng nụ hôn thương tiếc mà quý trọng hạ xuống, từ trán đến chóp mũi, đến khóe môi rồi đến xương quai xanh, từ từ đi xuống, ở trên cơ thể trắng nõn đốt lên lửa nóng, từng bước dụ dỗ cô.

Tiếng nỉ non như mèo kêu không thể kìm chế thoát ra từ trong miệng Diệp Cẩn Niên, tất cả đều bị Thiệu Tư Hữu hôn nuốt vào.

"Tư Hữu. . ." Giọng nói mang theo say mê, Diệp Cẩn Niên không tự kìm hãm được vòng chắc cổ Thiệu Tư Hữu, cảm nhận được người yêu phía dưới động tình, Thiệu Tư Hữu rốt cuộc thả lỏng áp lực đè nén thật lâu, tăng nhanh động tác.

Đêm, một màn lửa nóng kéo dài.

*

Tokyo, Nhật Bản, sân tập đánh golf.

"Niên Nhạc Nhạc? Ngươi nói là lão gia chọn nha đầu vô dụng đó sao?"


Tay nắm cây gậy khẽ dừng một chút, chủ nhân của giọng nói xoa xoa cây gậy chơi golf, toàn thân mặc đồ thể thao màu xanh dương, diện mạo xuất chúng có bảy tám phần tương tự Holkeri, vẻ ngoài anh tuấn cùng ánh mặt trời cực kỳ không cân xứng, trong mắt ngưng tụ lại âm lãnh tà nịnh.

"Tin tức từ bên kia truyền đến, chắc chắn không sai." Người đàn ông tóc vàng đứng phía sau, dáng người cao lớn thon dài, tròng mắt màu xanh lam lộ ra dã tính không thể kềm chế.

Chính là phó tổng giám đốc tập đoàn Sato Nhật Bản, Thành Minh.

"Không phải là Holkeri sao?" Trong giọng nói mang theo một chút không hiểu,ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn cây gậy ở trong tay, hỏi "Sở Nhược gần đây thế nào?"

"Nam Cung Minh Húc đã cho cô ấy chuyển viện, thân thể đang dần bình phục." Thành Minh trước sau như một, cung kính cúi người nói, nhắc tới Sở Nhược thì trong mắt mang theo vài phần lo lắng cùng đau lòng.

"Cũng chỉ là sanh non mà thôi, không có gì đáng nói." Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về xa xa: "Ngươi đi thông báo cho cô ta, mọi chuyện của tập đoàn Nam Cung cùng Diệp thịđều phải nắm chắc, bên cạnh ta không cho phépngười vô dụng tồn tại."

Nói xong, lưu loát đánh ra quả bóng màu trắng, híp mắt màu xanh dương nhìn bóng bay theo dự đoán của hắn, chính xác rơi vào trong lỗ.

Thành Minh nghe vậy lập tức cung kính cúi đầu, đáp: "Tôi sẽ làm ngay, Flores thiếu gia."

*

Tám giờ tối, tầng chót cao ốc Thiệu thị, trong phòng nghỉ ngơi của tổng giám đốc, mập mờ lửa nóng dây dưa vừa chấm dứt, trong không khí còn nhàn nhạt mùi vị tình dục.

Ánh sáng đều tập trung vào cảnh ám muội trên giường, Thiệu Tư Hữu cầm máy sấy ngồi ở bên giường, có chút bất đắc dĩ nhìn Diệp Cẩn Niên liên tục né tránh máy sấy, tóc chưa khô làm ướt một mảng lớn trên gối.

Trong đêm tối yên tĩnh, cho dù là máy sấy không phát ra tiếng vang vẫn quấy rầy đến người nào đó vô cùng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, Diệp Cẩn Niên bất mãn cong lên khóe môi, theo động tác tránh né, rớt xuống cái chăn bao lấy cơ thể không mảnh vải, lộ ra tư thái hấp dẫn, rơi vào trong mắt Thiệu Tư Hữu, lần nữa đốt lên lửa nóng.


"Nhạc Nhạc, ngoan, tỉnh một chút." Cố nén ý nghĩ lần nữa đem cô ôm vào trong ngực, Thiệu Tư Hữu đứng dậy đem máy sấy vào phòng tắm, sau đó hôn chóp mũi vểnh lên của Diệp Cẩn Niên, nhẹ giọng nói ra: "Trước ăn chút gì rồi hãy ngủ tiếp."

"Nhột." Diệp Cẩn Niên lầu bầu, lông mi run rẩy mấy cái không có mở ra, vô thức cắn cắn đôi môi hồng nhuận sưng đỏ.

Nhìn dáng vẻ cô thì thầm không chịu tỉnh, Thiệu Tư Hữu có chút bất đắc dĩ, biết mình làm cô mệt chết. Cơm trưa không có ăn, bây giờ đã là buổi tối, nếu lại bỏ đói, cơ thể của cô làm sao chịu nổi.

Kêu người mang cơm tối đến, gắp một miếng sủi cảo tôm đặt ở bên môi Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Ngoan, ăn một chút."

Có lẽ cưng chiều của anh có chút tác dụng, cũng có thể là mùi thơm sủi cảo tôm khiến Diệp Cẩn Niên muốn ăn, môi anh đào nhẹ nhàng mở ra, cắn một ngụm nhỏ, từ đầu đến cuối cặp mắt kia cũng khôngmở ra.

Lặp lại mấy lần, lần thứ tư sủi cảo tôm đưa tới bên miệng, vô luận Thiệu Tư Hữu dụ dỗ thế nào, tiểu nhân nhi không nể mặt chút phản ứng cũng không có.

Biết dù thế nào cũng vô dụng, Thiệu Tư Hữu bưng cái mâm ra phòng ngoài, vừa vặn thấy điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông.

"A lô." Anh nhận điện thoại, cố ý đề thấp giọng nói.

"Anh, anh đang ở đâu vậy?" Giọng nói bất mãn của Thiệu Mục Ân truyền tới.

"Ở công ty, có chuyện gì?" Cẩn thận nhìn về phía cửa phòng nghỉ, giọng nói của Thiệu Tư Hữu mới khôi phục bình thường, lông mày nhíu lại, hỏi.

"Niên Nhạc Nhạc đi cùng với anh sao? Đã tám giờ rưỡi, hai người lúc nào thì trở lại?" Thiệu Mục Ân tựa vào trên ghế sa lon, trong tay chuyển một cái hộp tinh xảo, hỏi.

Cậu chuẩn bị mấy ngày, rốt cuộc hoàn thành một món quà thủ công, muốn đưa cho Niên Nhạc Nhạc, nhưng chờ cả ngày cũng không thấy hai người trở lại.


Ở bên kia điện thoại, Thiệu Tư Hữu hơi trầm mặc, anh vì không muốn quấy rầy Nhạc Nhạc nghỉ ngơi, nên đã tắt điện thoại di động của cô.

"Mục Ân, Nhạc Nhạc hơi mệt, giúpanh nói với ông nội, tối nay chúng ta không về nhà." Một hồi lâu về sau, giọng nói Thiệu Tư Hữu chậm chậm mà rõ ràng vang lên.

"Không trở lại? Tại sao không trở lại! Anh, anh để Nhạc Nhạc nghe máy đi!" Nghe được Thiệu Tư Hữu nói như vậy, Thiệu Mục Ân lập tức từ trên ghế salon đứng lên, hướng điện thoại kích động khẽ hô nói.

"Mục Ân." Thiệu Tư Hữu không hài lòng nhéo lông mày, giọng nói trầm xuống: "Nhạc Nhạc bây giờ là vị hôn thê của anh, là chị dâu tương lai của em, em gọi thẳng tên cô ấy như vậy quá không lễ phép, sáng sớm mai em trở về Kỳ Lâm trước, anh sẽ phái người đưa em ra sân bay, trường học bên kia đang thúc giục em đi học."

"Em không. . ."

Không nghe Thiệu Mục Ân trả lời, Thiệu tư Hữu đã cúp điện thoại.

Tắt máy, Thiệu Tư Hữu tựa vào ghế, nhắm mắt lại ngồi một lát. Anh đã sớm nghĩ đến Mục Ân đối với Nhạc Nhạc có tình cảm không tầm thường, xem ra có một số việc, nên tìm một cơ hội cho hắn biết mới được rồi.

Trở lại phòng nghỉ Diệp Cẩn Niên còn đang ngủ.

Tóc không được hong khô, cả gối đầu và chăn cũng bị ướt một mảng lớn, cô đang ngủ lại hoàn toàn khôngbiết gì.

Thiệu Tư Hữu lấy một cái chăn mới trong ngăn tủ, da thịt trần trụi bại lộ trong không khí, Diệp Cẩn Niên co rúm lại, cơ thể tuyệt đẹp dưới ánh đèn mờ mờ mông lung mị hoặc.

Thu thập xong tất cả, Thiệu Tư Hữu tiện tay tắt đèn, vén một góc chăn lênđịnh chui vào, động tác này khiến cánh tay Diệp Cẩn Niên phơi bàyra bên ngoài.


Không đợi Thiệu Tư Hữu chui vào, Diệp Cẩn Niên đang ở trong mộng theo bản năng giành lấy chăn, lăn mình một cái cuộn thành một cái kén, góc chăn tất cả đều đặt ở phía dưới.

Thiệu Tư Hữu sững sờ, nửa ngày mới xác định tiểu nha đầu vẫn còn đang ngủ, nhìn bóng lưng Diệp Cẩn Niên bị bao kín có chút dở khóc dở cười.

Là ai đã nói với anh, cuộn người tại góc giường là một tư thế ngủ thiếu hụt cảm giác an toàn cực độ.

Khi Diệp Cẩn Niên chủ động hôn anh, anh vui mừng kích động, anh không rõ trong đó có bao nhiêu phần cảm động, nhưng vậy thì thế nào, cô gái trong ngực này thuộc về anh, là anh suy nghĩ nhiều năm cũng đợi nhiều năm, giờ phút này có lẽ yêu không nhiều đủ, nhưng anh có tự tin có thể đợi đến phần cảm tình này sẽ trở thành loại tình cảm mà anh mong đợi.

Dưới ánh đèn lờ mờ, cơ thể nhỏ bé của Diệp Cẩn Niên cuộn tại một góc giường, hô hấp lên xuống. Thiệu Tư Hữutăng nhiệttrong phòng lên hai độ, cách chăn cánh tay dài vung lên, đem tiểu nhân nhi lần nữa ôm vàotrong ngực.

Bị quấy rầy, Diệp Cẩn Niên nhéo lông mày bất mãn hừ hừ hai tiếng, đầu nhỏ đi theo ấm áp trong ngực cọ xát mấy cái, sau đó mi tâm giãn ra.

Cảm xúc đè nén lại bắt đầu tứ vọt, Thiệu Tư Hữu im lặng nhìn cô gái trong ngực đang vô thức đốt lửa, cười khổ.

*

Trong biệt thự nhà họ Thiệu, Thiệu Mục Ân sắc mặt tối tăm, điện thoại bằng gốm sứ theo phong cách châu Âu bị hung hăng ném vào khay trà bằng đá cẩm thạch trên bàn, chia năm xẻ bảy, theo động tác vung tay, một cái hộp tinh sảo màu xanh dương bị ném vào thùng rác.

"Nha, Mục Ân, đồ quý như vậy sao lại bỏ đi?" Theo một tiếng thét kinh hãi, bóng dáng màu trắng mảnh khảnh bước nhanh đi tới thùng rác bên cạnh, từ bên trong lấy ra cái hộp vừa bị ném vào, hướng phía Thiệu Mục Ân dịu dàng cười hỏi.

"Mắc mớ gì tới cô?" Thiệu Mục Ân quét mắt nhìn thứ vừa vứt đi, không vui cau mày hỏi.

"Ta chỉ là thấy tiếc cho món đồ này." Lâm Vũ Phỉ tính mở hộp ra nhìn xem là thứ gì, nhưng nhận được ánh mắt lạnh lùng lùng Thiệu Mục Ân, thu tay lại, cầm cái hộp đến gần mấy bước: "Cậu không thử một lần, sao biết được Nhạc Nhạc có thích món đồ này hay không? Nếu như này cái hộp cũng có tư tưởng, nó cũng nhất định sẽ cảm thấy không cam lòng."


"Không cam lòng sợ là cô đi?" Thiệu Mục Ân cười lạnh, "Đừng nghĩ tôi không biết cô đang nghĩ gì, từ ngày cô nói với tôi việc định hôn chưa có kết luận, tôi biết ngay cô không có ý tốt, sở dĩ không đuổi cô đi, là bởi vì tôi cảm thấy những lời này coi như có đạo lý, nhưng nếu như cô liền cho rằng có tôi làm trợ thủ, vậy cô thật đúng là quá mức ngu xuẩn."

"Chẳng lẽ cậu cam long sao? Mấy năm trước Niên Nhạc Nhạc luôn dính chặt lấy ngươi." Sắc mặt Lâm Vũ Phỉ ảo não, cười lạnh phản bác, khiến cả người Thiệu Mục Ân cứng đờ.

“Cô có biết là anh trai tôi không thích phụ nữ tự cho là thông minh, vẫn là giả bộ ngu ngốc một chút thì tốt hơn." Lấy lại cái hộp trong tay Lâm Vũ Phỉ, Thiệu Mục Ân lạnh lùng nhìn Lâm Vũ Phỉ mở miệng: "Có cam lòng hay không là việc của tôi, nếu cô dám dở trò với Nhạc Nhạc, thì đừng trách tôi không nhắc nhở."