Chạng vạng sáng, xe Thiệu Tư Hữu từ từ đánh vào trong biệt thự.
Chú Vu đã chờ sẵn ở cửa nhẹ nhàng kéo cửa ra, thấp giọng kêu đại thiếu gia
một tiếng, rồi tiện tay gỡ chiếc áo khoác dính tuyết trên người anh ra.
Thiệu Tư Hữu khẽ gật đầu, ánh mắt liếc nhìn lên trên tầng, Chú Vu lập tức lên tiếng: "Tiểu thư Nhạc Nhạc vẫn đang ngủ."
Thiệu Tư Hữu cười cười, thời gian này, Diệp Cẩn Niên đích thực cần phải ngủ,
nhỏ giọng nói: "Chú Vu, bên ngoài có tuyết rơi, xin trường học cho Nhạc
Nhạc nghỉ."
"Dạ." Chú Vu trả lời xong đi làm, Thiệu Tư Hữu day day ấn đường, xoay người đi lên tầng.
Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Diệp Cẩn Niên đang ngủ say trên giường như
mọi ngày, dù sao mấy ngày qua anh về muộn hay sớm thì cũng đều là tình
huống như vậy, nhưng Thiệu Tư Hữu không ngờ, vừa đẩy cửa phòng ra, cái
nhìn thấy lại là Diệp Cẩn Niên trong chiếc váy ngủ màu tím nhạt, đang
ngồi bó gối trên bệ cửa sổ, chiếc rèm cửa to lớn bị vén ra một góc, đầu
dựa vào cửa sổ thủy tinh, một tay đang đặt nhẹ trên cửa sổ.
Bởi
vì nhiệt độ trong phòng khá cao, hơi nước đọng lại trên cửa sổ bị ngón
tay cô di di, lớp sương mù màu trắng hóa thành từng đốm tròn, để lộ ra
khí trời âm u có tuyết rơi bên ngoài cửa sổ.
Nghe tiếng cửa mở, Diệp Cẩn Niên ngón tay treo bên cửa sổ, đôi mắt đen nhánh nhìn sang phía anh.
"Anh, chào buổi sáng."
Bên môi gợn lên nụ cười yếu ớt, Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu khẽ gọi, mái tóc
đen để xõa sau ót theo động tác của cô mà rũ sang một bên, để lộ ra sườn gáy như ngọc, đôi mắt to chớp chớp, bên trong không nhìn ra chút buồn
ngủ nào.
Nhìn trên giường là một mảnh vuông vắn hoàn toàn không
có dấu vết của người đã ngủ qua, Thiệu Tư Hữu nhíu nhíu mày, "Đêm qua
không ngủ sao?"
~*~ Các Diendan – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Với tính ham ngủ của Diệp Cẩn Niên, lúc này không nên tỉnh táo khác thường
như vậy, hơn nữa, vừa mới lấy được những thông tin kia, Thiệu Tư Hữu có chút không yên lòng.
"Anh cũng thế không ngủ mà." Diệp Cẩn Niên
đưa tay kéo rèm cửa vào, vốn định nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, kết quả
là có lẽ do ngồi cùng một tư thế quá lâu, hai chân có chút tê mỏi, hàng
lông mày xinh xắn vô thức nhăn nhăn.
Thiệu Tư Hữu lập tức bừng
tỉnh, cô cố tình ngồi đây nhìn xe của mình đi vào biệt thự, vội vàng đi
tới trước mặt Diệp Cẩn Niên cúi người xuống, một tay vòng qua chỗ đầu
gối đang gập lại của cô, một tay đỡ eo, thoải mái bế cô lên.
Một
cỗ hương thơm của sữa tắm ấm áp quanh quẩn trong mũi cô, theo động tác
của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên rất tự nhiên vòng chắc cổ anh.
Cô biết nguyên nhân đi sớm về muộn gần đây của Thiệu Tư Hữu, bắt đầu từ
ngày hôm đó, sự quan tâm của anh đối với cô trở thành dè dặt, cẩn thận,
mặc dù vẫn đưa đón cô đi học giống như bình thường, nhưng mấy lần cô lén trốn ra khỏi lớp, đều nhìn thấy xe của anh đỗ sẵn ở phía xa xa gần
trường Y Nhĩ, cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, mới phóng nhanh tới cổng trường đón cô.
Sự thật là, từ ngày đầu tiên Thiệu Tư
Hữu bước vào phòng mình lúc rạng sáng, đã bị cô phát hiện ra nhờ sự duy
trì cảnh giác trước sau như một. Khi thấy cô đã ‘ngủ say’ ngon lành ở
trên giường, là tiếng thở phào nhẹ nhõm yên tâm của anh, giống như dòng
nước ấm từ từ rót vào lòng cô, bao phủ góc khuất lạnh lẽo của cô.
Cha là người nghiêm nghị, mặc dù cha rất thương cô, nhưng nhiều năm trà
trộn trong giới hắc đạo, cái loại thương yêu đó xuất phát từ nội tâm
nhưng cũng rất thô kệch; chị gái mạnh mẽ, mặc dù rất cưng chiều cô,
nhưng dạy bảo cho cô là sự kiên cường nhiều hơn, mới không bị tổn
thương. Mà những người khác, bởi vì thân phận nhị tiểu thư nhà họ Diệp
của cô, mà ngoại trừ sự tôn trọng ra, cũng chỉ là vẻ sợ hãi.
Cái
loại quan tâm chăm sóc thận trọng đó, sự ấm áp tha thiết đó, Diệp Cẩn
Niên chưa bao giờ được trải nghiệm qua, càng khiến cô không nhịn được mà cảm động, ngoài điều này ra, khi nhìn thấy anh vì mình mà làm những
chuyện vậy, cô còn có chút đau lòng.
Đó là lí do cô ngồi đây chờ
anh trở về, hơn bốn năm qua, thời gian bọn họ ở cùng nhau thật sự chẳng
được bao nhiêu, nhưng Diệp Cẩn Niên biết, nếu anh không tận mắt nhìn
thấy cô chờ anh cả đêm ở đây, cho dù bây giờ anh có đồng ý với cô, thì
sau này anh vẫn có thể đổi phương thức khác để lo lắng cho mình.
~*~ Các Diendan – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
"Anh, em không sao." Khẽ ghé sát vào tai Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên chậm rãi lên tiếng.
Cô không phải là Diệp Cẩn Niên yếu đuối đến thảm hại trước đây, cô coi
trọng đứa bé đó, cho nên sau khi biết chuyện của Sở Nhược mới khó giữ
được bình tĩnh, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ bị hãm sâu trong
khó khăn.
Giọng nói ngọt ngào, mềm mại kèm với tiếng thở hổn hển bên cổ dẫn đến cảm giác tê tê nhột nhột, Thiệu Tư Hữu không tự chủ
được ánh mắt chìm xuống, trong chốc lát lại khôi phục vẻ tỉnh táo.
Đây là lần đầu tiên Diệp Cẩn Niên chủ động đến gần anh, mặc dù là lúc anh hôn cô, cô vẫn không cự tuyệt.
"Vẫn còn sớm, ngủ một lúc đi." Nụ cười yếu ớt, cưng chiều, Thiệu Tư Hữu đặt
Diệp Cẩn Niên lên trên giường, không quên đặt một nụ hôn ấm áp lên cái
trán đầy đặn của cô, anh rất vui sướng, sau khi Diệp Cẩn Niên biết mình
làm chuyện như vậy, cái anh nhận được không phải là tiếng cảm ơn của cô, mà đây chính là cách cảm ơn tốt nhất đối với anh.
"Chờ đã." Diệp Cẩn Niên lắc đầu một cái, thử xem chân đã khôi phục lại tri giác chưa,
lập tức nhảy từ trên giường xuống, vào trong phòng tắm cầm chiếc khăn
lông ra, đưa cho Thiệu Tư Hữu.
Từ bên ngoài trở về, Thiệu Tư Hữu
sợ cái lạnh trên người mình sẽ truyền sang cho Diệp Cẩn Niên, cho nên
sau khi tắm nước nóng xong mới đến đây, nước còn đọng trên tóc làm tóc
dính vào trên trán ươn ướt, sau mấy cái đung đưa cùng với nhịp hô hấp
nhỏ giọt xuống, vẻ anh tuấn, lịch lãm, dịu dàng của ngày thường, giờ
phút này lại tăng thêm mấy phần tùy ý, xuất chúng lạ thường.
Thiệu Tư Hữu vẫn không động đậy, một tay giữ cằm nhìn Diệp Cẩn Niên không
chớp mắt, hoàn toàn không có ý định đưa tay ra tiếp nhận, đôi mắt đen đỏ ngầu lan tràn nụ cười ấm áp.
Diệp Cẩn Niên đứng tại chỗ cắn cắn
môi, đắn đo một hồi lâu, mắt nhìn thấy một giọt nước chuẩn bị rơi xuống, lập tức cầm chiếc khăn bông phủ lên.
~*~ Các Diendan – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Vừa lau, khuôn mặt đỏ lựng vừa nghiêm lại, giải thích: "Thảm trải Bohemian của em. . ."
Thiệu Tư Hữu khẽ cười, bàn tay to giữ eo Diệp Cẩn Niên, kéo cô vào trong lòng, nơi lồng ngực chấn động, nghe không rõ.
"Nhạc Nhạc, em bảo anh phải đối với em như thế nào mới phải đây…" Anh thật sự đã quyến luyến cô gái nhỏ trong ngực nhiều năm rồi, từ lúc ban đầu là
phòng bị kháng cự, đến dần dần là tin tưởng ỷ vào, giống như sau tiếng
thở dài bất đắc dĩ trôi qua, Thiệu Tư Hữu khẽ nâng cằm cô lên, đôi môi
bao phủ xuống.
Không giống như chuồn chuồn lướt nước sượt qua,
mút dây dưa, khẽ nhấp nháp, trong sự triền miên, sự ngọt ngào thẩm thấu, khắc sâu vào trong tim, lúc nhận ra cô gái nhỏ trong ngực hơi đáp lại,
trong lòng Thiệu Tư Hữu trào dâng niềm vui sướng như điên.
Đúng lúc này, cánh cửa bị gõ khe khẽ, giọng nói thăm dò của Chú Vu từ bên ngoài truyền vào:
"Đại thiếu gia, ông cụ gọi điện tìm cậu."