"Niên Nhạc Nhạc!"
Một tiếng rống hung bạo vang vọng trong phòng.
Diệp Cẩn Niên chun cái mũi nhỏ lại có chút bất đắc dĩ, cô xin thề, cô thật sự không phải là cố ý, nhưng trước bộ dạng hận không thể ăn tươi nuốt sống được mình của Quý Thừa Hi, cô cảm thấy mình không cần phải giải thích nữa.
"Ảnh, dạy dỗ cô ta cho tôi!" Hoàn toàn bị vết máu ở trên đầu ngón tay vừa lau phải làm cho kích động, Quý Thừa Hi ra lệnh cho ‘Ảnh’ đang đứng yên chờ chỉ thị do tình huống đột ngột phát sinh, trong mắt hắn tràn đầy lửa giận thiêu đốt.
"Hi, em lại quấy rối nữa."
Lúc này, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng dáng có vẻ hơi gầy yếu từ từ đi vào, lông mày nhíu lại, trong giọng nói lành lạnh lộ ra vẻ khoan dung không rõ rệt.
Vẻ tàn khốc trên gương mặt Quý Thừa Hi lập tức biến mất, bàn tay hắn che bên má bị thương, buồn bực kêu: "Anh."
Hoàn toàn không còn thấy vẻ kiêu căng, phách lối vừa rồi, quả thật là, trông còn ngoan ngoãn hơn cả Diệp Cẩn Niên khi ở trước mặt Thiệu Tư Hữu.
"Thật xin lỗi, Niên tiểu thư." Trên người Long Việt vẫn là bộ đồ thoải mái màu đen như trước, khuôn mặt trắng bệch mang theo vẻ áy náy chân thành, gật đầu với Diệp Cẩn Niên, con ngươi quét qua khuôn mặt bị thương của Quý Thừa Hi, ánh mắt hơi trầm xuống, lên tiếng nói: "Đi ra ngoài xử lý đi."
Quý Thừa Hi có chút không cam lòng trừng mắt nhìn Diệp Cẩn Niên một cái, nghe lời xoay người đi ra ngoài, phía sau, tướng môn ‘Ảnh’ nhẹ nhàng theo sau.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp Cẩn Niên và Long Việt.
Diệp Cẩn Niên ngồi trở lại trên ghế sofa, hồi phục lại nhịp hô hấp vừa mới có chút không ổn định, rời khỏi nhà Bố Tư Nặc có phần hơi lâu, gân cốt cũng không còn đủ linh hoạt nữa rồi.
"Ở trước mặt ‘Ảnh’ lại có thể đả thương được Hi, trước đó, mỗi lần huấn luyện Niên tiểu thư đều luôn giữ vững thành tích của kẻ đứng sau cùng, điều này rất dễ khiến cho tôi liên tưởng, nhóm người thừa kế của dòng họ Bố Tư Nặc đợt này, có thực lực kinh người." Long Việt chậm rãi đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, ngước mắt liếc nhìn Diệp Cẩn Niên đang cúi đầu thấp có chút không an lòng.
‘Ảnh’ là hộ vệ ưu tú được hắn đặc biệt chọn ra từ Ẩn Long cho Quý Thừa Hi, mặc dù trong cuộc so tài vừa rồi cô ta đã cố tình nương tay, nhưng thực lực vẫn nguyên như trước không thể khinh thường.
"Hẹp hòi." Diệp Cẩn Niên nhíu nhíu mày có chút không vui, khẽ làu bàu một câu.
"Cô nói cái gì?" Long Việt rõ ràng đã sửng sốt.
"Anh đã tới từ lâu rồi." Câu nói của Diệp Cẩn Niên không phải là dùng để hỏi, mà dùng tương đương với câu khẳng định.
Cô biết, mặc dù đã năm năm trôi qua, nhưng tên Long Việt này vẫn hẹp hòi trước sau như một.
Long Việt, thế hệ đương gia mới của Ẩn Long, mười lăm tuổi đã tiếp nhận toàn bộ thế lực của nhà họ Long, chiếm được lợi ích từ hắn, dễ như vậy sao?
Trước đó Long Việt đã đáp ứng bảo vệ sự an toàn cho cô, việc Quý Thừa Hi mời cô đến, hắn không thể không biết được. Biết rõ Quý Thừa Hi tìm cô để gây phiền phức, lại còn cố tình kéo dài thời gian bây giờ mới đến, hay là để trả thù cho sự tính toán lần trước về vụ việc kia của cô đây.
Nghe Diệp Cẩn Niên nói thế, Long Việt chợt kinh hoàng trong phút chốc, hắn nhìn vào mắt cô, trong kí ức cách đây rất lâu rồi của hắn, cũng có một người đã từng đánh giá hắn như vậy.
Nghĩ vậy, Long Việt đột nhiên lên tiếng hỏi:
"Vừa rồi, cô nghe thấy Hi xưng hô với tôi rồi đúng không?"
Xưng hô? Diệp Cẩn Niên nghĩ hai giây, gật đầu thừa nhận. Hình như Quý Thừa Hi gọi Long Việt là anh trai.
"Không cảm thấy kỳ lạ sao?" Giọng Long Việt vẫn bình thản như cũ, ánh mắt cũng sắc bén dị thường quét về phía Diệp Cẩn Niên, dòng độc đinh các thế hệ của nhà họ Long, con cháu dư thừa đều không được phép sống sót.
Diệp Cẩn Niên chớp mắt mấy cái, bây giờ cho thêm phản ứng lạ thường, dường như đã không còn kịp nữa rồi.
Coi như cô với Quý Thừa Hi cũng là chỗ quen biết cũ, sáu năm trước lúc nhà Nam Cung gặp nguy cơ lần đó, cô có đàm phán qua vài lần với tòa soạn báo Phong Lâm, nhưng đều không có kết quả, trùng hợp có duyên làm quen với Long Việt, và em trai của hắn, Long Hi.
Thời điểm đó, phe cánh của Long Việt chưa đủ cứng cáp, vẫn chưa đủ mạnh để bảo vệ cho người em trai có danh vị bất chính này, mà các chi họ thế lực của nhà họ Long phức tạp, xử lý qua loa, không cẩn thận ngược lại sẽ gián tiếp hại đến Long Hi. Vì vậy, Diệp Cẩn Niên đã nhờ Diệp Cẩn Nhiên ngụy tạo cho Long Hi một thân phận giả, dùng tên giả là Quý Thừa Hi, theo học ở trường Y Nhĩ.
Để đáp lại, Long Việt cũng cho người xóa bỏ những bài bình luận tiêu cực về tập đoàn Nam Cung trên tòa soạn báo Phong Lâm.
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, nếu như không phải là Long Hi nhắc tới ‘Ẩn Long’ với mình ở buổi dạ tiệc, mà Lâm Thụy trong lúc vô tình lại nói đến việc sáu năm trước Quý Thừa Hi vào trường Y Nhĩ, hơn nữa thân phận trở thành một ẩn số, thì có lẽ Diệp Cẩn Niên cũng không nhớ ra được còn có một Quý Thừa Hi như vậy.
Về phần Quý Thừa Hi ở trước mặt cô gọi Long Việt là anh trai, dĩ nhiên sẽ không thể giải thích đó là do nhất thời sơ suất được, nếu không, hắn cũng sẽ không thể bình an vô sự sống lâu dài như thế này được.
Nếu như đây là mưu kế của Long Việt để thử dò xét cô, vậy trước đó ‘Ảnh’ ra tay với cô thì là thế nào đây?
"Hình như cô biết rất nhiều chuyện không nên biết." Thấy Diệp Cẩn Niên ngầm thừa nhận, Long Việt nâng ly rượu ở trên bàn lên khẽ nhấp một ngụm, đáy mắt thoảng qua tia sáng.
"Anh muốn hỏi gì?" Tuy biết với thân phận hiện tại của mình, Long Việt cho người thử dò xét cũng là chuyện bình thường, nhưng Diệp Cẩn Niên vẫn cảm giác có chút chán nản, đôi mắt nửa buông xuống không muốn nhìn hắn, giọng nói theo đó cũng lạnh đi.
"Bốn năm trước, người gửi rất nhiều thông tin thương mại quan trọng qua mail cho Diệp Cẩn Nhiên, là cô." Giống như không nghe ra chút mỉa mai trong giọng nói của Diệp Cẩn Niên, Long Việt ngả người dựa vào ghế sofa, giọng nói nhẹ nhàng, chậm chạp mà khẳng định.
"Là tôi." Lúc trước cô đã xin Long Việt điều tra địa chỉ của chị gái, cho dù bây giờ cô có lên tiếng phủ nhận, cũng sẽ chẳng có ai tin cô.
"Tại sao cô biết được những chuyện này?"
"Tôi nói đó là Diệp Cẩn Niên nói cho tôi biết, anh có tin không?" Diệp Cẩn Niên hỏi ngược lại.
Long Việt không trả lời, giống như đang suy xét tính khả thi trong lời nói của Diệp Cẩn Niên, con mắt màu đen huyền bí mà sâu thẳm, không nhìn ra được cảm xúc.
Mãi lâu sau, Long Việt mới từ từ giương mắt lên, nhìn về phía Diệp Cẩn Niên:
"Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy cô ấy đang nằm ở trong bệnh viện, tôi sẽ cho rằng, cô chính là cô ấy."