Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 39: Anh nên may mắn

"Giao đồ ra đây!" Giọng nói lạnh lẽo vang lên trong cầu thang yên tĩnh,
kèm theo đó, bả vai cũng bị người ta dùng lực giữ lại, ngột ngạt, đau
nhức.

Diệp Cẩn Niên nhăn mày, giọng nói quen thuộc như vậy, có chết cô cũng
không quên, quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải đôi mắt hung ác, nham hiểu, u ám cùng lãnh khốc.

Không muốn vùi mình trong khách sạn xem truyền hình trực tiếp, vốn là để có thể ghi nhớ được rõ hành động hôm nay của người đàn ông này, chỉ có
điều, cự ly quan sát lúc này, hình như quá gần nha.

Tình cảnh lúc này khiến cho Diệp Cẩn Niên nhớ lại năm đó mình và Nam
Cung Minh Húc lần đầu gặp nhau, trong khuôn viên trường Y Nhĩ, cô đang
cầm tập bài giảng vui cười thoải mái với bạn học, trong lúc lơ đãng đụng phải một thiếu niên từ phía xa đi tới, giấy tờ trong tay bay tán loạn
trên đất, sau khi vội vàng cáo biệt, hắn cũng đuổi theo cô như vậy, chất vấn cô cầm nhầm đồ của hắn.

Lúc ấy còn trẻ, một cuộc gặp gỡ tình cờ, liền trở thành tất cả bất hạnh của cô.

Bây giờ ngược dòng hồi tưởng, bọn họ, một là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) của nhà Nam Cung, một là công chúa được cưng chiều của Diệp
Thị, đây không phải là tiêu điểm mọi người ở thành phố Kì Lâm đều biết
sao, cuộc gặp gỡ có vẻ như hoàn mỹ, rút cuộc có mấy phần là tình cờ, mấy phần là cố ý đây?

Trước đây cô không muốn suy nghĩ sâu xa, hiện tại cô chỉ cảm thấy buồn cười.

Nghĩ như vậy, Diệp Cẩn Niên liền bật cười thật, mà chính nụ cười này,
lọt vào mắt Nam Cung Minh Húc, trên khuôn mặt âm trầm, sự tức giận càng
gia tăng.


"Là cô làm, lập tức giao đồ ra đây." Trong đôi mắt sâu thẳm nổi lên tia
hung ác, nham hiểm, Nam Cung Minh Húc nghiến răng lặp lại.

Khi hắn nhìn quanh hội trường, cùng với cô gái này giao mắt, trong đầu
liền hiện ra tình cảnh lần đầu tiên gặp cô, trong bệnh viện Ái Anh, cô
cố tình vu hãm Sở Nhược, nói ra chuyện ly hôn của hắn và Diệp Cẩn Niên.
Bốn năm sau, cô lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, trên mặt vẫn mang
theo vẻ ngây thơ chưa ngớt, ánh mắt vẫn như cũ, là vẻ giễu cợt mà ban
đầu chính hắn còn cho là ảo giác.

"Cái gì cơ?" Diệp Cẩn Niên bị đau nhăn mày lại, cô cũng rất muốn biết,
thậm chí rất chờ mong được biết, rút cuộc là nguyên nhân gì mà khiến cho Nam Cung Minh Húc vứt bỏ thành quả của trăm phương ngàn kế mấy năm qua, nếu không, dưới tình huống này, cô ở ngoài sáng đã biết rõ đạt được mục tiêu rồi, sẽ còn phải khoanh tay chịu trói sao.

Đưa mắt nhìn bốn xung quanh, Khương Minh đang đứng ở lối vào đưa lưng về phía này, rõ ràng là đề phòng có người đột ngột xông vào.

"Tư liệu hình ảnh ở ngoài cửa biệt thự Nam Cung, tin tức của tòa soạn
báo Phong Lâm, đừng nói với tôi là không có liên quan gì tới cô!" Nam
Cung Minh Húc nhìn thấy bộ dáng bị đau của Diệp Cẩn Niên, vậy mà không
hiểu sao đáy lòng hắn xẹt qua tia không đành, tay giữ bả vai Diệp Cẩn
Niên cũng buông lỏng đi rất nhiều.

"Toàn soạn báo Phong Lâm?" Diệp Cẩn Niên đầu tiên là sững sờ, ba ngày
trước, lúc cô ra khỏi ‘Ẩn Long’, đã cố ý dặn Long Việt đem phần tư liệu
hình ảnh của bốn năm trước đã lấy cắp được từ nhà Nam Cung cho in thành

báo, thứ đồ Nam Cung Minh Húc nói, chẳng lẽ là…

"Cô quả nhiên biết." Nhìn thấy phản ứng của Diệp Cẩn Niên, đáy mắt Nam
Cung Minh Húc nổi lên cơn bão táp càng ngày càng nghiêm trọng.

Đối phương biết rõ chuyện đã xảy ra đêm hôm đó,

thậm chí còn lẻn vào nhà Nam Cung tìm được đoạn ghi hình ngày Cẩn Niên
rời khỏi biệt thự, nghĩ đến thứ trong cái hộp kia, Nam Cung Minh Húc nắm chặt quả đấm, điên cuồng đập vào vách tường, lần đầu tiên, có người dám uy hiếp hắn trắng trợn như vậy!

Vậy mục đích của đối phương là gì? Nếu chỉ là hãm hại đơn thuần, dứt
khoát sẽ đợi đến khi mọi chuyện đã định, sau khi hắn đã trở thành tổng
giám đốc của tập đoàn Diệp Thị, mới tố giác một mẻ, cũng đủ để khiến cho hắn thân bại danh liệt!

Là nhà họ Thiệu, là nhà họ Niên, hay là ai!

Lần đầu tiên Niên Nhạc Nhạc nói ra chuyện ly hôn, lúc đó mới chỉ 13
tuổi, Nam Cung Minh Húc rất tự nhiên cho rằng, người đứng phía sau giật
dây cô chính là nhà họ Thiệu hoặc nhà họ Niên.

Vậy mà, trái ngược với cơn tức giận hừng hực của Nam Cung Minh Húc, Diệp Cẩn Niên bị khống chế đột nhiên ngẩng mặt lên, trên khóe môi, 1 nụ cười nguội lạnh dần dần lan tràn:”Nếu tôi mà là anh, lúc này tôi sẽ thấy cực kỳ may mắn.”

“Cái gì?” Nam Cung Minh Húc sững sờ.

“Mất đi vị trí tổng giám đốc Diệp thị, lại bảo vệ được danh dự cho tập

đoàn Nam Cung anh, không phải anh nên may mắn sai? Mặc dù…” Diệp Cẩn
Niên nghiêng đầu nói, đột nhiên giọng nói hơi dừng lại, đáy mắt cụt qua 1 tia sáng thật nhanh:”mặc dù tôi cảm thấy,quả thực đã quá hời cho anh
rồi.”

Nam Cung Minh Húc ngẩn ra, trong trí nhớ của hắn, hắn và Niên Nhạc NHạc
cũng chưa từng có giao tập (xuất hiện cùng lúc) gì, lần đầu tiên gặp mặt cũng là 4 năm trước ở bệnh viện Ái ANh, mà từ đó trở đi, địch ý trong
mắt cô liền vô cùng rõ ràng.

Sự oán hận rõ ràng như vậy, đột nhiên khiến cho Nam Cung Minh Húc nhớ
đến dáng vẻ Diệp Cẩn Niên nhìn mình lần cuối, trước khi rời khỏi nhà Nam Cung năm đó, tâm tính thiện lương giống như bị cái gì đó hung hăng đụng phải, đột ngột đau, tay đang nắm giữ bả vai cô cũng không ý thức được
nới lỏng mấy phần.

“Chỉ cần anh không có suy nghĩ động vào Diệp thị nữa, những thứ đó sẽ
không uy hiếp được anh.” Lợi dụng khoảnh khắc Nam Cung Minh Húc thất
thần, Diệp Cẩn Niên vội vàng xoay người, cơ thể khéo léo thoát khỏi
xiềng xích của Nam Cung Minh Húc, sau khi đi về phía cửa được hai bước,
cô đột nhiên quay đầu lại, nụ cười dẩn dần nở rộ:”Nhưng mà, tôi có lòng
nhắc nhở, giống như ghi hình ở bên ngoài biệt thự Nam Cung, trong cầu
thang này cũng được thu hình đó, tổng giám đốc Nam Cung sẽ không phạm
hai sai lầm giống nhau, bị tòa soạn báo nào đó lại trộm được nữa chứ?”

Nói xong, trước sự tức giận của Nam Cung Minh Húc, sự nghi hoặc trong
ánh mắt của Khương Minh, Diệp Cẩn Niên không quay đầu lại rời đi.

Bên ngoài trời hơi mưa, thời tiết như thế, Diệp Cẩn Niên lại cong môi
lên, vừa lòng, thỏa mãn đi trong mưa. Từ tập đoàn Nam Cung đi ra, cô
liền không chờ đợi được muốn đi tới ‘Ẩn Long’.

Cô hận Nam Cung Minh Húc, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy Diệp thị ra làm chi phí.


Ba ngày trước, cô muốn Long Việt in mấy thứ kia ra, mục đích thật sự
cũng không phải là vạch trần Nam Cung Minh Húc vào giờ phút chót, mặc dù như vậy có thể dễ dàng khiến cho Nam Cung Minh Húc mất hết danh dự,
nhưng cũng giống như vậy, Diệp thị sẽ vì thế mà bị ảnh hưởng, nhà họ
Diệp giữa mưa gió bập bềnh, sẽ không chịu được 1 lần đả kích nữa.

Long Việt sẽ không vô cớ mà đưa những thứ này đến trước mặt Nam Cung Minh Húc, cô muốn, chính là 1 người khác ngăn cản.

Trong mũi giống như hồi tưởng lại cỗ mùi hương thơm ngát, quen thuộc,
nhàn nhạt mà tao nhã, ở trong bệnh viện vội vàng nhìn thoáng qua, cô đã
nhận định được thân phận của người kia, người đó cũng sẽ không để cho
nhà họ Diệp rơi vào hiểm cảnh (tình cảnh nguy hiểm), chị gái của cô,
Diệp Cẩn Nhiên.

Giả thiết cuối cùng đã chứng thực, ảo giác của cô chính là sự thật, cô
cũng sẽ chỉ dùng phần tài liệu này để uy hiếp Nam Cung Minh Húc rút lui, chuyện cá chết lưới rách cũng không phải là phong cách của Diệp Cẩn
Niên cô.

Sớm nên nghĩ ra, cái tên Long Việt kia nếu có thể tra được nơi phát ra
bưu phẩm này của chị gái, thì việc tìm ra thân phận của chị cũng quá đơn giản rồi.

Điện thoại di động trong túi rung rung, Diệp Cẩn Niên cúi đầu lấy ra
nhìn, thì ra là tin nhắn của Holkeri, nói là có chuyện gấp phải rời đi 1 ngày, muốn cô cẩn thận.

Tâm trạng tốt cong cong môi lên, ngón tay Diệp Cẩn Niên thoan thoát phúc đáp lại mấy chữ xong, mới định nhét điện thoại thả vào lại trong túi, 1 chiếc xe Bentley màu đen liền dừng trước người cô.

Cửa sổ xe từ từ trượt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ còn chưa hoàn
toàn lộ ra dưới ánh sáng mặt trời, thì giọng nói bất mãn đã vang lên
trước:”Niên Nhạc Nhạc, quả nhiên là em.”