"Đã tỉnh?"
Cho dù không tận mắt nhìn, Diệp Cẩn Niên cũng tưởng tượng được dáng vẻ ưu nhã của Thiệu Tư Hữu đang cầm điện thoại, bên môi mỉm cười, thanh âm từ lồng ngực phát ra ngoài cùng với dáng vẻ vui vẻ.
"Làm sao anh biết em đã tỉnh?" Bọc chăn quanh người ngồi bật dậy, Diệp Cẩn Niên kỳ quái hỏi, ánh mắt vẫn như cũ hung hăng nhìn chằm chằm một chuỗi dấu vết mập mờ trên người mình.
Cô cũng không tin cái gì mà tâm ý tương thông, thay vì nói đây là trùng hợp, cô thà tin rằng Thiệu Tư Hữu gắn camera trong phòng.
Không thể không nói, thỉnh thoảng Diệp Cẩn Niên quá mức tỉnh táo, tuyệt đối cùng một dạng với Diệp Cẩn Nhiên.
"A, " Thiệu Tư Hữu nghe thấy Diệp Cẩn Niên không chút khách khí chất vấn, bên kia điện thoại tâm tình không tệ cười nhẹ, tựa cơ thể mệt mỏi vào ghế da, ngón tay thon dài ưu nhã xẹt qua văn kiện trước mặt, chậm rãi trả lời: "Người phụ trách quét dọn tầng hai – thím Lê vừa mới gọi điện thoại cho anh, nói là lúc đi qua phòng anh nghe thấy có người gọi tên anh không chỉ một lần, thế nào, nhanh như vậy lại muốn anh sao?"
Diệp Cẩn Niên nắm chặt tay trong chăn, sắc mặt hết đỏ lại hồng, bên kia giọng nói nhỏ lại hơi khàn khàn nghe có chút mị hoặc, khiến cho cô nhớ tới đêm qua có người ở bên tai cô lặp đi lặp lại câu hỏi này.
Cũng bởi vì trước đó cô nói một câu hợp tác vui vẻ, đổi lấy cả đêm bị Thiệu Tư Hữu dây dưa không biết mệt mỏi hỏi, hợp tác vui vẻ sao, vui vẻ không vui vẻ không.
Đã biết người đàn ông này có một mặt tà ác, Diệp Cẩn Niên tự giác dời đề tài, "Anh đang ở đâu?"
"Tân thị." Một tay Thiệu Tư Hữu cầm điện thoại, một tay lật tài liệu trên bàn, đáy mắt xẹt qua một tia dịu dàng thâm trầm: "Một năm không tới, có rất nhiều chuyện phải xử lý."
Nếu như không phải bởi vì chuyện này khó giải quyết, làm gì có người nào nỡ bỏ vợ yêu ấm áp vào buổi sáng đi làm việc?
"À." Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng trả lời một tiếng, tròng mắt hơi rũ xuống không hề lên tiếng.
Tân thị, cô biết. Lần đầu tiên cô nhìn thấy cái tên này lúc đó cô vẫn còn đi học, nhìn về phía người chị không tim không phải đang xem tài liệu trên bàn cười, quấy nhiễu hỏi Tâm sự là cái gì, nhưng nghe nữa nói vài năm sau, tình cảnh liền khác nhau rất lớn.
Tác phong đặc biệt độc lập, thủ đoạn mạnh mẽ quả quyết, trong mấy năm qua danh tiếng và trình độ võ thuật đều có một không hai, không thể nghi ngờ Tân thị bỗng nhiên trở nên khó cạnh tranh trên thương trường, dĩ nhiên, để cho người ta chú ý, nó còn có bối cảnh phức tạp.
Trong vòng một năm ngắn ngủi, liên tiếp chọn Thanh bang - bang phái đứng đầu hoành hành thành phố Côn Lâm nhiều năm, đủ khiến đông đảo các thế lực phải khiếp sợ, người thao túng phía sau màn kiên quyết lập tức cắt đứt, đều không thể khinh thường. Theo lời Diệp Cẩn Nhiên mà nói, nếu như không phải những năm gần đây Ẩn Long ẩn lui, thật đúng là mong đợi thấy được hai thế lực này trực tiếp tranh đấu với nhau.
Bây giờ nghe được ý của Thiệu Tư Hữu, thì ra anh là đương gia thần bí đứng sau Tân thị? Khi đó không biết anh mới bao nhiêu tuổi.
Diệp Cẩn Niên cuốn chăn trên giường lăn qua lăn lại hai vòng, tâm tình có chút rối rắm. Có phải thành thực như vậy không, chẳng qua là cô muốn nới sang chuyện khác mà thôi.
Thấy bên kia điện thoại không có nói gì, Thiệu Tư Hữu phảng phất thấy được bộ dạng cô đang cúi đầu rắm rối hết sức khả ái, ý cười trên môi rõ ràng hơn mấy phần, anh không ngại chia sẻ bất kỳ bí mật cùng cô: "Có đói bụng không, đã giữa trưa rồi."
"Có chút." Diệp Cẩn Niên buồn bực trả lời, Nói thật ra thì cô tỉnh dậy cũng vì đói bụng.
"Vậy em nói một tiếng muốn anh, anh sẽ đón em ra ngoài ăn." Thiệu Tư Hữu khép tài liệu trước mặt lại, cười thấp nói.
"Vậy anh trở lại làm cho em ăn đi, " Diệp Cẩn Niên đứng lên mặc quần áo, gương mặt ửng đỏ bổ sung câu: "Em đói bụng."
Thiệu Tư Hữu bất đắc dĩ, Diệp Cẩn Niên thông minh dùng chính câu trên để ứng phó với anh, mặc dù anh muốn nghe không phải câu kia, nhưng miễn cưỡng coi đói bụng tương đương với suy nghĩ kia đi, vì vậy cầm chìa khóa xe trên bàn lên bước nhanh ra cửa, cười nói: "Chờ anh hai mươi phút."
"Đi đường cẩn thận." tôi Diệp Cẩn Niên vừa nói, vừa nhìn ra cửa phòng, bên ngoài hình như có người.
Diệp Cẩn Niên rửa mặt xong, đổi bộ quần áo màu xanh ở nhà, tóc dài tùy ý vén lên, từ trong túi xách lấy ra một viên thuốc màu trắng nuốt xuống, làm xong hết tất cả, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Có chuyện gì vậy chú Vu?" Mở cửa, Diệp Cẩn Niên thấy với trong tay chú bưng đĩa, phía trên để một chén nước cùng một cái đĩa, liền vội vàng cười hỏi.
Đối với chú Vu, cô phát ra từ sự tôn kính trong nội tâm, hơn bảy năm chăm sóc cùng quan tâm, cô đã sớm coi ông như người thân của mình mà đối đãi.
"Diệp tiểu thư." Nghe được Diệp Cẩn Niên gọi, chú không để dấu vết nhíu mày một cái, khuôn mặt trung hậu mang theo sụ xa cách rõ ràng, trong trí nhớ Diệp Cẩn Niên cũng không hiền lành như vậy, thậm chí còn có một ti ẩn nhẫn không kiên nhẫn.
"Chú Vu, chú có chuyện gì sao?" Diệp Cẩn Niên bên nhường đường cho ông vào, muốn mời chú vào trong ngồi, bỗng nhiên lại nhớ mình vừa thức dậy, còn chưa kịp sửa sang lại giường đệm, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng.
Mà chú Vu cũng không định đi vào, liếc mắt nhìn Diệp Cẩn Niên, lạnh nhạt mở miệng nói: "Diệp tiểu thư, nghe nói cô đang ly hôn với tổng giám đốc Nam Cung."
Diệp Cẩn Niên nghe vậy ngẩn ra, nụ cười trên mặt hơi ngưng trệ, mơ hồ hiểu ý của ông.
"Mặc dù tôi hỏi có chút không thích hợp, nhưng lão gia đem thiếu gia giao cho tôi chiếu cố, tôi liền có trách nhiệm vì thiếu gia an bài xong tất cả, lấy thân phận hiện tại của Diệp tiểu thư, tin tưởng cô cũng không hy vọng trong thời gian này xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn?" Vu thúc vừa nói, vừa truyền đồ trong tay ra phía trước.
Lần này Diệp Cẩn Niên với thấy rõ ràng trong mắt ông xóa sạch đùa cợt khinh bỉ.
Giữa cô cùng Thiệu Tư Hữu, chua sót lạnh ấm cũng chỉ có hai người tự biết, không phải không muốn những người khác sẽ có thái độ, nhưng từ trước đến nay cô không cần ai đồng tình hoặc thông cảm, cũng không sợ hãi, nhưng người trước mắt là chú Vu, là cô thật lòng tôn kính chú Vu như người thân.
Diệp Cẩn Niên không nói gì, chỉ là hơi rũ con ngươi xuống, đơn bạc đứng ở cửa.
Nhìn sắc mặt Diệp Cẩn Niên đột nhiên trắng bạch, trong mắt xẹt chú Vu xoẹt qua một tia không đành lòng xin lỗi, nhưng tay vẫn cố chấp đưa ra trước: "Diệp tiểu thư. . ."
Diệp Cẩn Niên không nhận chén nước mà ông đưa tới, mà trực tiếp nhặt viên thuốc màu trắng trên đĩa lên, lưu loát nhét vào miệng, khổ sở cảm giác mùi vị kích thích, khiến cho nét mặt của cô cũng trở nên chết lặng.
"Còn có việc sao?" Trên mặt đã sớm không sáng ngời như mới vừa rồi, Diệp Cẩn Niên nhàn nhạt hỏi.
"Bên dưới đã chuẩn bị xong cơm trưa, xin Diệp tiểu thư đi xuống ăn." Chú Vu nhìn Diệp Cẩn Niên nuốt xuống, mới yên tâm nghiêng người nhường đường xuống cầu thang.
"Không cần. Một lát nữa tôi cùng Thiệu Tư Hữu ra ngoài ăn." Diệp Cẩn Niên lắc đầu một cái, vừa nói vừa đưa tay đặt ở cửa phòng. Như vậy ý tứ rõ ràng là đuổi khách, chú Vu rất thức thời xoay người rời đi.
Đóng cửa lại, Diệp Cẩn Niên bước nhanh đến bên cạnh thùng rác, đem thuốc ở đáy lưỡi phun hết ra ngoài, trước đó cô đã ăn rồi, bất quá nói cho chú Vu nghe, chỉ sợ bị cho thành lấy cớ.
Nếu như là Ân Dao, cô có thể không e dè đem chuyện mình chính là Niên Nhạc Nhạc nói ra, bởi vì các cô chung sống với nhau từ khi cô bắt đầu trở thành Niên Nhạc Nhạc sau này, cho nên anh có thể không cố kỵ điều gì. Nhưng chú Vu không giống như vậy.
Mặc dù ông đối với Niên Nhạc Nhạc vẫn cung kính cẩn thận, nhưng ở trong cặp mắt kia, còn có sự đè nén cưng chìu, thậm chí sẽ vì Niên Nhạc Nhạc mà đối với Thiệu Mục Ân giận tái mặt mày.
Ông đang tính, nếu như hy sinh tánh mạng đổi lấy Niên Nhạc Nhạc trở về, mà không phải mình - chim tu hú chiếm tổ chim khách.
Diệp Cẩn Niên liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của mình trong gương, thong thả bước đến phòng tắm, thời điểm tâm tình không tốt, cô thường có hai phương thức giải quyết, một là ra ngoài đi dạo, một cái khác chính là tắm rửa.
Dòng nước ấm áp lướt qua da thịt, trong làn sương mù dày khiến Diệp Cẩn Niên cảm thấy hơi khó thở, đồng thời, tâm tình cũng dần dần bình thản.
Thay xong quần áo, Diệp Cẩn Niên mở cửa đi ra ngoài, vừa vặn gặp Thiệu Tư Hữu đang đi vào.
"Sao lại tắm vào lúc này?" Thiệu Tư Hữu nhìn Diệp Cẩn Niên đang chuẩn bị sấy mái ướt nhẹp, ánh mắt dịu dàng bỗng trở nên thâm trầm, bởi vì vừa mới tắm xong, trên mặt của cô hơi đỏ ửng, áo choàng tắm màu trắng buộc vòng quanh đường cong xinh đẹp mê người, làm cho người ta không thể dời ánh mắt đi.
"Ừ, để tỉnh táo lại, đã hai mươi phút rồi?" Diệp Cẩn Niên liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, một tay cầm máy sáy tóc lên sấy, quay đầu chống lại ánh mắt u ám của Thiệu Tư Hữu, hơi nhíu đôi mi lại.
Trong nháy mắt thấy bộ dáng phòng bị của cô, Thiệu Tư Hữu không khỏi bất đắc dĩ cười khổ, xem ra mấy ngày nay không biết tiết chế thật là doạ được cô, vì vậy đi tới cầm chiếc máy sấy trong tay Diệp Cẩn Niên, nghiêm túc sấy tóc giúp cô.
"Lúc nữa muốn ăn cái gì? Anh cũng không dám bảo đảm mình so được với chú Vu." Thiệu Tư Hữu dịu dàng vuốt nhẹ qua mái tóc đen, hỏi.
Nhắc tới chú Vu, sắc mặt Diệp Cẩn Niên buồn bã, sau đó suy nghĩ một chút cười nói, "Thôi đi ra ngoài ăn đi, tài nấu nướng của anh em không yên tâm."
Mới trải qua sự kiện kia, cô đã không còn ý định kia nữa.
"Được." Thiệu Tư Hữu nghe lời gật đầu, Diệp Cẩn Niên tự cho là cúi thấp đầu thì Thiệu Tư Hữu không thấy rõ nét mặt của cô, lại quên mất chiếc gương bên cạnh kia vừa vặn để cho người đằng sau nhìn thấy hết vẻ mặt buồn bã của cô vào trong đáy mắt.
Cô bị uất ức sao?
*
Thiệu Tư Hữu đưa Diệp Cẩn Niên tới một nhà trọ theo kiểu khách sạn gia đình, không có đắt lắp đặt các thiết bị tinh sảo, nhưng khiến người ta cảm thấy thoải mái ấm áp, Diệp Cẩn Niên hiển nhiên rất thích.
Thiệu Tư Hữu đem đồ mua từ trong siêu thị mang vào phòng bếp, trên người còn mặc bộ quần áo ở công ty trở về chưa kịp thay, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng.
"Vất vả rồi, em không muốn dạ dày bị ngược đãi đâu." Diệp Cẩn Niên cười đi tới, giúp anh vén tay áo sơ mi lên, sau đó quay người chạy ra khỏi phòng bếp, bày ra bộ dáng nghiễm nhiên ngồi chờ.
Thiệu Tư Hữu cưng chìu cười một tiếng, bắt đầu bắt tay vào nấu cơm.
Đây là bữa ăn sáng cùng bữa cơm trưa của Diệp Cẩn Niên, cho nên đầu tiên Thiệu Tư Hữu nấu cháo cho cô, mùi gạo nồng nặc lượn lờ bên trong phòng, Diệp Cẩn Niên đang cầm chén ngồi đợi trên ghế sa lon, lẳng lặng nhìn người đàn ông đang cố gắng trong phòng bếp.
Bàn tay quen cầm bút lúc này đang nắm cái xẻng, động tác là ưu nhã liên tục, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên bờ môi hơi cong lên của anh tôi , khiến cho Diệp Cẩn Niên chợt có một loại cảm giác như cặp vợ chồng già.