Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 110

Một cô gái đang đi về phía hai người họ, dáng cao gầy, mái tóc xoăn màu vàng quyến rũ tung bay theo gió, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt đen sáng ngời, bó hoa bách hợp trong tay hòa với sắc tráng của tuyết, rất tinh khiết.

"Thiệu tổng?" Khi chạm mặt Thiệu Tư Hữu, vẻ mặt cô gái sững sờ, vội vàng dùng tiếng Trung không quá chuẩn kinh ngạc gọi một tiếng, bước chân dồn dập lại gần.

Diệp Cẩn Niên nheo mắt ngược hướng mặt trời, người này không tính là quen nhưng cũng không quá xa lạ.

Đây là người phụ nữ kiên cường bất khuất cùng cô đấu một năm trời, cũng nhờ cô ta mà Niên Nhạc Nhạc mất mặt, bạn cùng lớp, Phi Lâm.

"Phi Lâm tiểu thư, thật là trùng hợp." Thiệu Tư Hữu đã khôi phục dáng vẻ ung dung tao nhã, nở nụ cười nhàn nhạt trên môi, chào hỏi, mặt không biến sắc nghiêng thân thể che Diệp Cẩn Niên ở sau lưng.

"Thật không nghĩ tới lại gặp Thiệu tổng ở chỗ này, đã lâu không gặp, lần trước gặp mặt có lẽ là ở học viện Y Nhĩ anh đến tìm Nhạc Nhạc. . ." Đối với lần gặp gỡ tình cờ này, hiển nhiên Phi Lâm rất xúc động, nhưng nhắc đến Niên Nhạc Nhạc, giọng nói hơi chậm lại, trong mắt xẹt qua lo lắng, : "Chuyện của Nhạc Nhạc, tôi cũng rất tiếc, nghe nói cô ấy đã được đưa về Anh. . ."

"Đúng, có ông ngoại chăm sóc, chắc chắn cô ấy sẽ mau bình phục." Thiệu Tư Hữu bình thản nói, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này, hỏi " Phi Lâm tiểu thư tới nơi này làm gì . ."


"Ngày giỗ của một người thân." Phi Lâm trả lời, tầm mắt quét qua hai bàn tay đang nắm chặt của hai người đối diện, nở nụ cười sáng ngời đưa tay ra phía trước: "Nam Cung thiếu phu nhân, ngưỡng mộ đã lâu."

Lời vừa ra khỏi miệng, Thiệu Tư Hữu và Diệp Cẩn Niên đồng thời tức giận, nhưng cả hai đều ăn ý không biểu lộ sự bất mãn này ra mặt

"Ngưỡng mộ đã lâu?" Diệp Cẩn Niên bình tĩnh đáp lại, đối với cánh tay đưa ra của Phi Lâm, cố ý làm như không thấy.

"A, xin đừng hiểu lầm, ý của tôi là, gần đây TV và internet đưa tin rất nhiều về cô." Thấy Diệp Cẩn Niên không nể tình phớt lờ, Phi Lâm lung túng thu tay lại, giải thích.

"Vậy sao." Diệp Cẩn Niên thần sắc vẫn nhàn nhạt như cũ, tin tức ly hôn vừa truyền ra, nhất định sẽ không ít báo đài đưa tin, chỉ là cô khẳng định, ánh mắt Phi Lâm nhìn cô mơ hồ địch ý, điều này khiến Diệp Cẩn Niên thấy rất kỳ quái.

Không lẽ lại bất bình thay Niên Nhạc Nhạc? Diệp Cẩn Niên cười nhạo, cô còn chưa tự tin đến mức nhận người phụ nữa này là hữ nghị thâm giao, nhiều nhất cũng chỉ là không quá xa lạ mà thôi.

Hoặc giả, là nợ phong lưu mà Thiệu Tư Hữu đưa tới.

Cô còn nhớ rõ ở học viện Y Nhĩ hôm đó, Thiệu Tư Hữu đến đón cô tan học, Phi Lâm đối với sự xuất hiện của Thiệu Tư Hữu rất kích động, bộ dạng rất khác thường.

Nghĩ như vậy, Diệp Cẩn Niên quay đầu hung hăng nhìn Thiệu tư Hữu.


"Thời gian không còn sớm, chúng tôi không làm trễ việc thăm người thân của Phi Lâm tiẻu thư, có thời gian sẽ nói chuyện sau vậy." Thiệu Tư Hữu quả thật không hiểu ánh mắt của Diệp Cẩn Niên với anh là thế nào, ở trước mặt Phi Lâm cũng không tiện hỏi, vì vậy nói lời tạm biệt.

"Vậy cũng được, hẹn hôm nào gặp lại." Phi Lâm có chút tiếc nuối mở miệng, lại nhìn Diệp Cẩn Niên một cái, mới tiếp tục đi lên núi dọc theo con đường nhỏ.

*

Trên đường về bị tắc đường, hơn bốn giờ mới về tới biệt thự của nhà họ Thiệu gần núi Côn Lộc, bởi vì thời điểm này hàng năm, Thiệu lão gia sẽ mang Thiệu Tư Hữu cùng Thiệu Mục Ân đến ở đây vài ngày, ở đây luôn có mấy người giúp việc dọn dẹp trông coi, vì vậy quang cảnh cũng không quá tệ.

Chú Vu sau chuyến thăm viếng này, cảm giác đã tiều tụy không ít, sau khi phân phó người chuẩn bị cơm chiều, liền đi nghỉ ngơi.

Sau bữa cơm chiều, Thiệu tư Hữu ngồi đọc báo, Diệp Cẩn Niên nhàm chán ngồi bên cạnh, cầm điều khiển TV đổi kênh liên tục.

Bởi vì sóng điện thoại trên núi Côn Lộc không được tốt, trên đường đi Diệp Cẩn Niên đã tắt điện thoại, hiện tại vừa mở, âm báo tín nhắn vang liên tục, nghe rất náo nhiệt.

Cầm điện thoại di động lên xem qua một lượt, phần lớn đều là Diệp Cẩn Nhiên cùng Ân Dao gửi tới, còn có mấy cuộc gọi nhỡ từ tập đoàn Nam Cung. Không cần nhìn cũng đoán được, nét mặt Nam Cung Minh Húc lúc gọi điện cho cô nhất định rất đặc sắc, ở Kỳ Lâm lúc này chắc hẳn vì cô mà nổi lên phong ba.

Điện thoại vừa kết nối liền có người bắt máy, ngay lập tức là giọng quở trách không ngừng của Diệp Cẩn Nhiên, sau khi xả hết bất mãn cũng thông báo tin tức ở nhà cho cô.


Đối với chuyện Diệp Cẩn Niên ly hôn, Diệp Cẩn Nhiên dĩ nhiên không có bất kỳ dị nghị, chỉ oán giận Diệp Cẩn Niên đi mà không chào hỏi một tiếng, phóng viên đột nhiên vây kín, suýt nữa hù sợ Diệp Dương.

Đối với lần này, Diệp Cẩn Niên cũng rất áy náy, hứa nhất định sẽ bồi thường thật tốt.

Lần này bởi vì đột nhiên không liên lạc được với Diệp Cẩn Niên, khiến Diệp Cẩn Nhiên lo lắng đề phòng, Diệp Cẩn Niên vội vàng làm nũng lấy lòng.

"Được rồi, em ít khoe mẽ đi." Diệp Cẩn Nhiên bất đắc dĩ cười giận, trong tay chuyển một cây bút, vừa nói chuuyện điện thoại, vừa tiêu sái ký tên xuống tập tài liệu. Quay đầu nhìn khu tập thể đối diện một cái, những thứ núp sau bồn hoa kia, rất dễ lọt vào tầm mắt của phóng viên, vì vậy đề nghị: "Ở bên này đám phóng viên rất ầm ĩ, khó có được một chuuyến ra ngoài chơi, cố gắng vui chơi với Thiệu tư Hữu cho tốt, chờ thêm vài hôm, hãy quay lại công ty làm việc."

"Như vậy sao được, em đã đồng ý chăm sóc Diệp Dương sau khi nó phẫu thuật, không thể nuốt lời. Yên tâm đi, chậm nhất là sáng ngày kia em sẽ về, nếu dám làm, em còn phải sợ mấy phóng viên đấy sao." Diệp Cẩn Niên vội vàng cự tuyệt, từ lần bị Diệp Cẩn Nhiên khéo léo từ chối không để cô đến công ty, cô càng cảm thấy hứng thú, sao có thể nói buông liền buông.

"Được, tùy em quyết định." Diệp Cẩn Nhiên thỏa hiệp, không quên nhắc nhở: "Khi trở về chú ý một chút, đừng để đám phóng viên chụp được em đi cùng Thiệu Tư Hữu, sẽ chuốc thêm phiền phức."

"Biết rồi, " Diệp Cẩn Niên cười ha hả đồng ý, liếc nhìn phóng viên ùn ùn vây quanh tập đoàn Nam Cung, khiến người từ bên trong đi ra sắc mặt âm trầm. Nghe mấy lời của Diệp Cẩn Nhiên nói, cô liền đoán được việc này chị cô góp sức cũng không nhỏ.

"Đúng rồi chị, phiền chị nhờ Ân Dao đến học viện Y Nhĩ điều tra một người tên Phi Lâm giúp em, " nhớ tới chuyện gặp Phi Lâm hôm nay, Diệp Cẩn Niên nghĩ rồi nói ra. Phi Lâm từng học cùng cô ở nước Anh, sau lại chuyển tới Kỳ Lâm, nhìn cô ta thông thuộc đường đi như vậy, chắc hẳn rất quen thuộc với núi Côn Lộc: "Còn nữa, em đã gửi cho chị một danh sách, gồm một số công t nhỏ, tót nhất là mau chóng thu mua, nếu không giải quyết được đợi em về sẽ tiếp tục xử lý."

"Được, chị sẽ cho người đi làm." Diệp Cẩn Nhiên rất vui vẻ đồng ý, kích chuột vào xem danh sách Diệp Cẩn niên gửi đến, đều là mấy công ty có chút tiềm lực nho nhoe, mặc dù nói không biết em gái mình muốn làm cái gì, chỉ là chút chuyện nhỏ này vẫn chưa cần tự nó động tay.


Về phần Phi Lâm, năng lực xử lý của Ân Dao cô cũng đã sớm biết, nếu hiện tại Ân Dao chạy đến nhà họ ở nhờ, vậy coi như lấy phí bồi hoàn rồi.

Lúc này, Ân Dao đang ở nhà họ Diệp cùng Diệp Sóc nói chuyện vui vẻ bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, quay đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, lông mày xinh đẹp nhíu lại, nghĩ thầm, trời đúng là lạnh thật.

Để điện thoại xuống, Diệp Cẩn Niên chống cằm xem ti vi, cái gì mà ‘ hoa tâm’‘ ngoại tình’ không ngừng xuất hiện, khiến Diệp Cẩn Niên đại thán khi nào thì tin tức giải trí cũng dám khiêu khích tập đoàn Nam Cung rồi? Điều này càng khẳng định chị gái cô ở sau lưng giở trò.

"Trong ngày hôm qua Thiệu thị đã giành được ba hạng mục quan trọng, đang có hướng hợp tác cùng tập đoàn nổi tiếng Tứ gia, mà tập đoàn Nam Cung cùng Diệp thị đàm phán đều thất bạ." Thiệu Tư Hữu liếc nhìn bản báo cáo vừa fax tới đặt ở trên bàn, trang đầu có mấy biểu đồ phân tích, hiển nhiên là báo cáo mới nhất của Thiệu thị.

Diệp Thị cùng tập đoàn Nam Cung, một muốn phục hồi thực lực lâu năm, một là nhân vật kiệt xuất mới nổi, rất nhiều công ty đã ngửi thấy mùi thuốc súng trong chuyện này, sợ vạ lây nên lựa chọ tránh xa, sớm hủy bỏ hoặc đẩy lùi các dự án, mà tập đoàn Nam Cung còn có không ít cổ phần của Diệp thị, đây là do ban đầu Diệp Cẩn Niên chủ động thuyết phục Nam Cung Minh Húc ký nhận.

"Nói như vậy, Thiệu thị sẽ có một khoản thu vào không nhỏ sao?" Cố ý không nghe ra ý tứ trong lời nối của Thiệu Tư Hữu, ngón tay Diệp Cẩn Niên dạo qua một vòng trên bản báo cáo, sau đó vuốt vuốt thu tay lại, hướng về phía Thiệu Tư Hữu cười nói: "Nếu biết công lao của em không nhỏ, vậy sau này cũng đừng quên bớt cho em chút tiền lãi là được."

Những tổn thất kia cô đã lén nói với luật sư, nếu tài sản của cô không đủ trả nợ, cô cũng đã nghĩ một số biện pháp khác, tóm lại chuuyện ly hôn không thể trì hoãn.

Mặc dù kể từ cô tỉnh lại, từ đầu đến cuối Thiệu tư Hữu chưa từng nhắc qua chuyện này, nhưng cô không nên vì những thứ này mà khiến anh khó xử."Tiền lãi không có, nhưng cuối năm có được hạng mục một vốn bốn lời, có thể giao cho giám đốc Diệp mới nhận chức luện tay." Thiệu Tư Hữu làm sao lại không hiểu ý định của Diệp Cẩn Niên, đối với sự kiện này, nói không thèm để ý là giả, nhưng Diệp Cẩn Niên đang xử lý chuyện liên quan đến Diệp thị nên rất cẩn thận, vì không muốn ảnh hưởng đến quyết định của Diệp Cẩn Nhiên, có thể nhìn ra được từ việc cô cố tình giấu giếm chân tướng của việc ly hôn.

Cho nên Thiệu Tư Hữu nghe những tin tức này bề ngoài tỏ ra bình tĩnh những trong lòng rất xúc động.


“Vậy thì Thiệu tổng, hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ." Diệp Cẩn Niên cười ngọt ngào, nặng nề hôn lên đôi môi gợi cảm của Thiệu Tư Hữu, tâm tình vui thích nói, ngay lập tức, trời đất quay cuồng Diệp Cẩn Niên bị hung hăng áp đảo xuống dưới, giọng nói nho nhẹ ở bên tai chậm rãi vang lên:

"Chúng ta luôn luôn hợp tác vui vẻ. . ."