"Minh Húc. . ." Sở Nhược không thấy rõ thái độ giờ phút này Nam Cung Minh Húc, nhưng cũng nghe ra được trong giọng nói có chất vấn, vội vàng giải thích: "Anh còn nhớ lần trước để được tham gia tiệc sinh nhật của Niên Nhạc Nhạc, em có liên hệ với Thành Minh."
"Không phải lần đó, là gần đây, cô cùng nhà Y Đằng có liên hệ." Giọng Nam Cung Minh Húc lạnh đi mấy phần, con ngươi thâm thúy khóa chặt gương mặt thoáng khẩn trương kia.
Hắn không muốn hoài nghi Sở Nhược, nhưng câu trả lời này khiến hắn thật thất vọng.
"Dĩ nhiên không có, em cùng Thành Minh là quan hệ cá nhân, cùng nhà Y Đằng. . . Anh biết, bọn họ với em khẳng định không có quan hệ." Sở Nhược lập tức lắc đầu phủ nhận, khi nhắc tới nhà Y Đằng thì bắt gặp ánh mắt u ám của Nam Cung Minh Húc: "Minh Húc, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Gặp chuyện không may?" Nam Cung Minh húc cười lạnh, giơ tay phải lên, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Tự nhìn đi!"
Pằng! Mấy tấm hình hung hăng ném xuống bàn trước mặt Sở Nhược.
Trong mắt Sở Nhược xẹt qua một tia lo lắng, khe khẽ cầm lên tay. Nhờ ánh trăng, bóng dáng màu trắng quen thuộc trong ảnh đập vào mắt.
Hai chiếc xe lướt qua nhau, trong nháy mắt có trao đổi qua lại túi tài liệu nào đó, bị ống kính chuẩn xác bắt được.
Đường phố nước Anh, công viên Nhật Bản, hẻm nhỏ ở Kỳ Lâm. . .
Không gian khác nhau, Nhưng nhân vật chính chỉ có một – chính Sở Nhược cô.
Sở Nhược không dám tin nhìn lại mấy tấm hình trên tay một lần nữa, đầu ngón tay không khống chế được bắt đầu run rẩy.
Một hồi lâu, cô ta rốt cuộc tìm lại được giọng nói, ngẩng đầu chất vấn: "Minh Húc, anh cho người theo dõi em?"
"Thừa nhận mình chính là người trong hình, hay nói cách khác là thừa nhận có quan hệ với bọn họ." Nam Cung Minh Húc thâm trầm mà nói, lý giải câu nói của Sở Nhược.
Chuyện của Sở Nhược với nhà Y Đằng, hắn đã sớm nắm được, nhất là lần đó ở bệnh viện, còn có Niên Nhạc Nhạc cũng gây cho hắn sự chú ý.
"Nam Cung Minh Húc, anh vậy mà lại cho người theo dõi em!" Hung hăng ném xuống đất những tấm hình trong tay, Sở Nhược từ trên ghế salon đứng lên, mặt tràn đầy đau đớn nhìn Nam Cung Minh Húc, giọng nói mang theo nức nở: "Từ năm năm trước anh đã cho người theo dõi em, sao anh có thể đối với em như vậy!"
Cô nhớ rõ, có một tấm chụp chiếc Ferrari màu đỏ, năm năm trước đã đổi, nói cách khác, từ năm năm trước, nhất cử nhất động của cô đều nằm trong mắt của người đàn ông này?
“Vì anh, em bỏ gia tộc, từ bỏ người thân; vì anh, em bỏ nơi chon rau cắt rốn thậm chí còn bị gia tộc xoá tên. Em cứu anh thoát khỏi khó khăn, giúp anh xử lý công ty, vì anh tư cách làm mẹ em cũng mất, anh lại đối với em như vậy! Em với bọn họ có quan hệ thì thế nào? Mẹ theo em dời nhà vẫn đang bệnh nặng, ngay cả đến thăm bà em cũng không có tư cách, định kỳ gửi cho bà một vài thứ, là sai sao?"
Bỏ xuống lớp ngụy trang nhỏ bé yếu ớt thường ngày, giọng Sở Nhược bén nhọn có chút cuồng loạn, khiến Nam Cung MinhHhúc không kiên nhẫn lông mày nhăn lại, nhặt lên một tấm hình, chỉ vào túi giấy màu xanh dương:
"Thế nào, mẹ cô cần những tài liệu này để dưỡng bệnh?"
"Những thứ này là năng lực của em không đủ, có một số việc không có biện pháp giải quyết, muốn Thành Minh giúp em làm mà thôi." Ánh mắt Sở Nhược lóe lóe, trả lời.
"Cẩn Niên tỉnh, cô không có biện pháp giải quyết, cho nên cũng muốn Thành Minh thay cô giết cô ấy?" Rút ra tấm hình Sở Nhược cùng người liên lạc ngày hôm qua, Nam Cung Minh Húc hung hắng ném về phía Sở Nhược, giọng nói lạnh lẽo mang theo rõ ràng sát ý.
"Diệp Cẩn Niên?" Sở Nhược đầu tiên là sững sờ, sau đó cắn môi, không né tránh tấm ảnh bị ném tới, mặc cho cho nó kéo một vết thương trên má, hai tay chống ở trên mặt bàn, nhìn chòng chọc vào Nam Cung Minh Húc:
"Là cô ta nói cho anh em sai người giết cô ta sao? Minh Húc, anh tỉnh táo chút đi, sáu năm trước cô ta trách em cứu anh trở về, cố ý nhằm vào chuyện của em, anh đều không nhớ sao? Suy nghĩ một chút khi đó anh bị người tính kế mất tích trong vòng nửa năm, cô ta đã làm gì, Diệp gia đã làm gì, nếu như không trở về kịp thời, tập đoàn Nam Cung đã sớm thành tài sản của nhà họ Diệp, cho dù anh chạy về, còn không phải là bị Diệp Cẩn Niên thừa cơ đoạt mất, hiện tại số cổ phần thuộc về Diệp Cẩn Nhiên kia là bằng chứng cô ta phản bội anh. . ."
"Đủ rồi!"
Nam Cung Minh Húc gầm lên một tiếng, ly trà trên bàn hung hăng đập xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn.
Gân xanh rên tay nổi lên, trong con ngươi màu nâu của Nam Cung Minh Húc cảm xúc cuồn cuộn, Sở Nhược đã đụng chạm đến vết sẹo trong lòng của hắn ta, hắn từng một vạn lần nói với chính mình, Diệp Sóc là Diệp Sóc, Diệp Cẩn Niên là Diệp Cẩn Niên, chuyện nhà họ Diệp làm cùng Diệp Cẩn Niên không liên quan, nhưng là, khi từ trong miệng Niên Nhạc Nhạc biết dược, người thần bí nắm cổ phần của tập đoàn Nam Cung Nam Cung là Diệp Cẩn Nhiên, những tin tưởng liền bắt đầu dao động.
Nam Cung Minh Húc không muốn tin tưởng, Diệp Cẩn Niên đã từng phản bội hắn, nhưng đúng như Sở Nhược từng nói, những cổ phần kia chính là chứng cớ, không thể nào cãi lại.
"Minh Húc, em biết anh thích cô ta, những năm này anh một mực đợi cô ta tỉnh lại, em cũng không phủ nhận không hận cô ta, nhưng nếu như em thật sự muốn giết, những năm này thừa dịp cô ta bất tỉnh không có năng lực phản kháng giết chết không phải tốt hơn sao?" Thấy trong mắt Nam Cung Minh Húc phát ra hàn quang, Sở Nhược đè ghen tỵ nồng nặc xuống đáy lòng, giọng nói khôi phục nhu hòa, "Hiện tại cô ta tỉnh lại, đối với chuyện năm đó sợ rằng hận thấu xương, trong lòng suy nghĩ thế nào phá hủy anh...anh phải cẩn thận. . ."
"Cút."
Một chữ lạnh lùng từ trong miệng nam Cung Minh Húc khạc ra, cắt đứt lời nói của Sở Nhược.
"Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút."
Trên người Nam Cung Minh Húc tỏa ra sát ý, Sở Nhược không tự chủ lui về sau một bước, gượng ép kéo kéo môi, xoay người, bước nhanh rời đi.
Cửa phòng khép lại, bên trong truyền ra thanh âm buồn bực rầu rĩ.
Sở Nhược thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên bị giọng nói sau lưng dọa sợ thiếu chút nữa ngã xuống.
"Sở Nhược? Đã trễ thế này, sao không về phòng nghỉ ngơi?"
Theo ánh đèn mờ trên tường, một phụ nữ trung niên mặc áo ngủ sang trọng, tay cầm một chén nước từ trong phòng bếp đi ra, nghi ngờ hỏi.
Trong mắt Sở Nhược lập tức thoáng qua một tia quỷ dị, quay đầu lúc đã khôi phục vẻ nhu nhược, đôi mắt đẹp tràn đầy gợn sóng, mang theo uất ức nức nở khẽ gọi: "Bác gái. . ."
*
Nhà tổ của nhà họ Diệp bao phủ bởi cảnh đoàn tụ vui sướng, mọi người đang dùng cơm tối đầy ắp tiếng cười.
Thân thể Diệp Cẩn Niên còn chưa hồi phục hoàn toàn, sau khi bồi cha ăn cơm, theo lời khuyên của mọi người, mau chóng vêg nghỉ ngơi.
Diệp Cẩn Nhiên dỗ Diệp Dương ngủ, lúc đi ra vừa đúng nhìn thấy Thiệu Tư Hữu từ trong phòng Diệp Sóc đi ra, liếc nhau một cái, hai người ăn ý cùng nhau đi ra ngoài biệt thự.
Gió lạnh không ngừng thổi, bông tuyết rơi xuống, phủ kín mặt đất.
"Xem ra cha tôi đã đồng ý chuyện của hai người." Diệp Cẩn Nhiên nhìn phía trước, khẳng định nói, Diệp Sóc đối với Thiệu Tư Hữu vẫn là thưởng thức, lúc trước là lo lắng gia tộc Bố Tư Nặc phản đối, hiện tại không có băn khoăn, đáp án cũng rất rõ ràng.
Thiệu Tư Hữu cười cười, mặc dù hai tiếng vừa rồi, Diệp Sóc cũng hết sức làm khó anh, nhưng chung quy kết quả là tốt.
"Nơi đó, là mộ của mẹ tôi."
Diệp Cẩn Nhiên giơ tay lên chỉ về căn phòng màu trắng phía xa xa, quay đầu thấy trong mắt Thiệu Tư Hữu dâng lên kính trọng, lắc đầu một cái bổ sung: "Nhưng bà cũng không phải là mẹ ruột của Niên Niên, Niên Niên là con của cah tôi và người phụ nữ khác."
Nhìn kinh ngạc trong mắt Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Nhiên Hữu khổ sở cong cong môi, ngồi ở trên bậc thang ngước nhìn bầu trời: "Ngày Niên Niên ra đời, cha nhận điẹn thoại bị mẹ tôi bắt được, không cẩn thận từ trên cầu thang té xuống, sinh ra em gái của tôi, Cẩn Dương. Cẩn Dương vốn sinh ra đã non yếu, chỉ sống có mười hai ngày rồi rời đi, nó rất kiên cường, cho dù trên người chằng chịt đầy ống cũng không khóc một tiếng. Sau đó không lâu, cha mang Niên Niên về."
Thiệu Tư Hữu yên lặng nghe, ngồi xuống giống tư thế của Diệp Cẩn Nhiên.
"Thay thế cho thân phận của Diệp Dương, mẹ ta rất thương Niên Niên. Nhưng Niên Niên cùng Cẩn Dương không giống nhau chút nào, vừa thích khóc, thích náo, ưa làm nũng, cả ngày bám lấy tôi, tôi rất ghét nó, năm năm sau, tôi điều tất cả hộ vêh đi, vứt bỏ nó một mình ở Thiên Kiều."
Diệp Cẩn Nhiên dừng lại, bắt những bông tuyết trong không khí: "Cũng là một ngày tuyết rơi như thế này. . ."
"Sau đó cô lại quay lại đón Niên Niên." Thiệu Tư Hữu quay đầu, nhìn Diệp Cẩn Nhiên.
"Tôi không tìm được." Diệp Cẩn Nhiên cười khổ lắc đầu một cái, "Ở Thiên Kiều không thấy nó, tôi tìm cả ngày, không có tìm được. Về sau, Niên niên được cha đưa về lần nữa từ người phụ nữ kia, nhưng cái gì cũng thay đổi. Nó không hề làm nũng nữa, cũng không cười đáng yêu nữa, huấn luyện vất vả thế nào cũng không khóc nháo, kiên cường giống như biến thành người khác, tôi bắt đầu đối tốt với nó, cưng chiều bảo hộ nó, nhưng sự lệ thuộc trước đó đã biến mất hoàn toàn."
"Thiệu Tư Hữu, Niên Niên chính là loại trải qua một lần bi thương sẽ không nghĩ quay đầu, tôi vẫn cho là, sau khi bị Nam Cung Minh Húc thương tổn, nó sẽ không tin tưởng vào tình cảm nữa, nhưng nó lại đón nhận cậu." Diệp Cẩn Nhiên chấm dứt hồi tưởng, quay đầu ánh mắt sáng quắc nhìn Thiệu tư Hữu, rành mạch từng chữ: "Cho nên nếu như có ngày cậu khiến nó tổn thương, không cần biết lý do là gì, tôi đều sẽ không bỏ qua cho cậu."
"Vĩnh viễn sẽ không có ngày đó." Thiệu Tư Hữu ưu nhã đứng dậy, đưa tay gạt tuyết trên vai, "Nếu như không để ý cô là người thân của Niên Niên, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô."
Diệp Cẩn Nhiên cười yếu ớt, đối với lời nói của Thiệu Tư Hữu không có chút bất mãn.
"Mẹ ruột của niên Niên giờ đang ở đâu?" Thiệu Tư Hữu hỏi.
"Không biết, từ lần đó về sau bà ấy cũng không xuất hiện nữa, Niên Niên vẫn cho là, mẹ tôi là mẹ ruột của nó, rất thương nó."
Thiệu Tư Hữu nhìn căn phòng màu trắng kia, anh nhớ rõ lần trước khi lấy thân phận Niên Nhạc Nhạc trở về đây, Diệp Cẩn Niên nhìn vườn hoa khô héo trong mắt đầy bi thương, xoay người, hướng trong biệt thự đi tới, giọng nói theo gió truyền lại: "Vậy hãy để cho cô ấy nghĩ như vậy đi."