Come Lie With Me

Chương 1

Đại dương thật có sức thôi miên. Dione thả hồn mình trôi theo nó, thanh thản quan sát những con sóng màu ngọc lam cuộn lên trên bờ cát trắng. Nàng không thuộc dạng người ăn không ngồi rồi, nhưng lúc này nàng hoàn toàn thoải mái ngồi ở hiên ngôi nhà thuê bên bờ biển. Đôi chân dài rám nắng màu mật ong của nàng đang vắt chéo, gác lên thành lan can, nàng chẳng làm gì hơn là ngắm nhìn những con sóng và lắng nghe tiếng nước lên xuống. Những con hải âu trắng lượn qua lại trong tầm mắt, tiếng kêu the thé của chúng góp thêm vào bản nhạc của gió và nước. Bên phải nàng, trái cầu mặt trời khổng lồ màu vàng đang chìm dần vào xuống nước, làm biển cháy rực lên. Cảnh tượng này có thể được chụp thành một bức ảnh đẹp tuyệt, nhưng nàng lại chẳng muốn rời khỏi chỗ ngồi đi lấy máy ảnh một chút nào. Đó là một ngày đẹp trời và nàng đã chẳng làm gì tích cực hơn mà chỉ ăn mừng ngày này bằng cách đi dạo trên bãi cát và bơi trong làn nước xanh trong pha lẫn màu lục của vịnh Mexico. Lạy Chúa, thế này mới là cuộc sống chứ! Thật là tuyệt vời, gần như là tội lỗi. Đây thật là một kì nghỉ hoàn hảo!

Suốt hai tuần nàng lang thang trên bãi cát trắng như đường ở thành phố Panama, Florida, tận hưởng hạnh phúc và lười biếng. Chẳng có chiếc đồng hồ nào trong ngôi nhà bên bờ biển, thậm chí nàng cũng chẳng đeo đồng hồ của mình kể từ khi nàng đến đây bởi thời gian chẳng hề quan trọng. Không quan trọng nàng thức dậy lúc mấy giờ, nàng biết nếu cảm thấy đói và không muốn nấu ăn, nàng sẽ luôn có thể kiếm được thứ gì đó để ăn ở gần đấy. Trong suốt mùa hè, Miracle Strip không hề ngủ. Có những bữa tiệc thâu đêm suốt sáng cứ lặp đi lặp lại từ lúc kết thúc năm học cho đến cuối tuần của ngày lễ Ngày Lao Động. Sinh viên và những người độc thân tìm thấy những khoảng thời gian vui vẻ ở đây, những gia đình tìm thấy một kì nghỉ thoải mái không phải bận tâm gì tại đây. Và một người nữ chuyên gia mệt mỏi chỉ muốn có một cơ hội để xả hơi và thư giãn cũng đã tìm thấy điều đó ở bên cái vịnh đẹp rực rỡ này. Nàng cảm thấy hoàn toàn được tái sinh sau hai tuần cực kì thích thú tại đây.

Một chiếc thuyền buồm với cánh buồm rực rỡ như một con bướm đã làm nàng chú ý, và nàng quan sát nó chậm rãi trôi nương theo gió hướng về bờ. Nàng đã quá bận rộn nhìn ngắm cái thuyền tới mức không nhận ra một người đàn ông đang đến gần chỗ nàng ngồi cho tới khi anh ta bước lên và làm rung cái sàn gỗ đánh động nàng. Chẳng hề vội vã, nàng quay đầu lại, cử chỉ duyên dáng và nhàn nhã nhưng cả cơ thể nàng đột ngột co lại và chuyển sang trạng thái sẵn sàng hoạt động, mặc dù trên thực tế nàng vẫn giữ dáng ngồi thư giãn.

Người đàn ông cao với mái tóc màu xám đang đứng nhìn chằm chằm vào nàng. Cảm nhận đầu tiên của nàng là anh ta không thuộc về nơi này. P.C, tên gọi của thành phố nghỉ dưỡng này, là một khu thư giãn và bình dân. Người đàn ông này vận trên người một bộ comple ba mảnh đầy đủ màu xám hoàn hảo không chê vào đâu được, chân anh ta đi một đôi giày Ý da thật. Dione thầm đoán rằng đôi giày của anh ta chắc đã đầy những cát.

“ Cô Kelley?” anh ta hỏi lịch sự.

Đôi lông mày thanh tú của nàng nhướn lên khó hiểu nhưng nàng đã rút chân về và đứng lên giơ bàn tay ra: ” Vâng, tôi là Dione Kelley và ông là …?”

“ Richard Dylan” anh ta đáp, nắm lấy bàn tay của nàng và lắc mạnh. “Tôi nhận ra là tôi đang quấy rầy kì nghỉ của cô thưa cô Kelley, nhưng có một chuyện rất quan trọng tôi muốn nói với cô.”

“ Mời ngồi,” Dione lịch sự chỉ vào cái ghế còn trống bên cạnh nàng. Nàng lại quay trở lại dáng ngồi ban đầu, vắt chéo hai chân và gác bàn chân lên thành lan can. “Tôi giúp gì được ông đây?”

“Chắc chắn là giúp được,” anh lặng lẽ trả lời. “ Tôi đã viết cho cô một bức thư vào khoảng sáu tuần trước đề cập tới một bệnh nhân mà tôi muốn cô điều trị: Blake Remington.”

Dione hơi cau mày. “Tôi nhớ rồi. Nhưng chẳng phải là tôi đã trả lời thư của ông, thưa ông Dylan, trước khi tôi đi nghỉ rồi sao? Ông chưa nhận được nó à?”

“ Vâng, tôi đã nhận được.” anh ta thừa nhận. “ Tôi đến đây để xin phép yêu cầu cô một lần nữa xem xét lại lời từ chối này. Có một vấn đề ở đây là tình trạng của cậu ta ngày càng xấu đi nhanh chóng. Tôi muốn thuyết phục cô rằng cô có thể -”

“ Tôi không phải là một siêu nhân,” nàng nhẹ nhàng cắt ngang. “Và tôi còn những bệnh án khác vẫn còn đang xếp hàng. Tại sao tôi phải xếp ông Remington lên trước những người khác khi mà tình trạng của họ cũng xấu như của ông ấy?”

“ Họ có sắp chết không?” anh ta hỏi thẳng thừng.

“ Ông Remington ư? Từ những thông tin mà ông cung cấp cho tôi qua bức thư thì cuộc phẫu thuật gần đây nhất của ông ấy đã thành công tốt đẹp. Nếu ông Remington hiện tại vì một lý do nào đó đang cần trị liệu thì vẫn còn có những nhà trị liệu khác giỏi không kém gì tôi.” Richard Dylan nhìn ra ngoài vịnh nước màu ngọc lam, những con sóng ánh lên sắc vàng bởi mặt trời đang lặn. “Blake Remington sẽ không sống được qua năm sau,” anh nói, một sắc thái ảm đạm bao phủ lên nét mặt cứng rắn khắc nghiệt của anh ta. “ Nếu như anh ấy cứ như bây giờ. Cô biết đấy, cô Kelley, cậu ấy không tin rằng cậu ta có thể đi lại được, và cậu ấy đã hoàn hoàn bỏ cuộc. Cậu ấy cố tình để bản thân chết dần chết mòn. Cậu ấy không ăn, hiếm khi ngủ, hoàn toàn không ra khỏi nhà.”

Dione thờ dài. Bệnh trầm cảm đôi khi là một vấn đề khó nhất đối với bệnh nhân, chúng lấy đi năng lượng và mục tiêu của họ. Nàng đã nhìn thấy điều đó rất nhiều lần trước đây và nàng biết rằng nàng vẫn sẽ tiếp tục nhìn thấy.

“ Ông Dylan ạ, vẫn còn những nhà trị liệu khác-”

“ Tôi không nghĩ thế. Tôi đã thuê hai nhà trị liệu trước đây và chẳng ai trong số họ trụ được một tuần. Blake từ chối hợp tác, nói rằng tất cả chỉ phí phạm thời gian, chỉ là thứ bắt cậu ấy phải sống lay lắt. Các bác sĩ nói rằng ca phẫu thuật của cậu ta đã thành công nhưng cậu ấy vẫn không thể cử nổi động đôi chân, vậy nên cậu ấy không tin họ. Tiến sĩ Norwood giới thiệu cô. Ông ấy nói rằng cô có những thành công ngoài sức tưởng tượng đối với những bệnh nhân bất hợp tác, và rằng những phương pháp của cô rất phi thường.”

Nàng mỉm cười, “Đương nhiên là ông ấy sẽ nói vậy rồi. Tobias Norwood đã huấn luyện tôi mà.”

Richard Dylan nhẹ mỉm cười đáp lại. “Tôi hiểu rồi. Tôi vẫn tin rằng cô là cơ hội cuối của Blake. Nếu cô vẫn cảm thấy rằng những bệnh nhân khác nặng hơn, hãy đi cùng tôi tới Phoenix và gặp Blake. Tôi tin rằng khi cô nhìn thấy cậu ấy cô sẽ hiểu vì sao tôi lại lo lắng đến thế.”

Dione do dự, nàng cân nhắc lời đề nghị. Nàng bị giằng xé giữa việc đồng ý hay từ chối. Nàng còn những ca bệnh khác, còn có những người cũng đang phụ thuộc vào nàng, tại sao Blake Remington lại được điều trị trước? Nhưng mặt khác, anh ta nghe giống như một thử thách đối với khả năng của nàng, mà nàng lại là một trong những người tràn đầy năng lượng, thích sự thách thức, thích thử thách giới hạn của bản thân. Khi dính dáng đến nghề mà nàng đã chọn nàng rất chắc chắn về bản thân, và nàng thích cảm giác hài lòng khi hoàn thành công việc và giúp cho bệnh nhân của nàng di chuyển được tốt hơn trước đó. Trong những năm gần đây nàng làm công việc của một nhà trị liệu tư, đi khắp đất nước để tới từng nhà bệnh nhân. Nàng đã tích lũy được những thành công đáng ngạc nhiên.

“Cậu ấy là một người phi thường,” ngài Dylan nhẹ nhàng nói. “Cậu ta thiết kế một vài hệ thống hàng không được sử dụng khá rộng rãi hiện nay. Cậu ấy tự thiết kế cho mình một máy bay riêng, đã làm phi công bay thử cho một số máy bay tối mật nhất của chính phủ, leo núi, đua thuyền, lặn dưới biển. Cậu ta là người có thể ở cả trên mặt đất, ở trong nước hay ở trên không và bây giờ cậu ta bị xích vào cái xe lăn và nó đang giết cậu ấy.”

“Khi tai nạn diễn ra anh ta đang tham gia môn thể thao nào trong số những cái trên?” Dione hỏi.

“ Leo núi. Dây bảo hiểm của cậu ấy vướng vào đá, kèm thêm cử động của cậu ta làm cho sợi dây bị đứt đôi. Cậu ấy rơi ở độ cao 45 feet xuống rìa đá, lăn và rơi tiếp xuống khoảng 200 feet nữa. Đó gần ngang với độ dài của một sân bóng đá nhưng tuyết đã đệm cho cậu ta và đủ để giữ mạng sống. Cậu ấy cứ nói đi nói lại rằng giá mà cậu ta rơi khỏi ngọn núi đó vào mùa hè thì có thể cậu ấy sẽ không phải dành quãng đời còn lại để sống như một kẻ tàn phế như bây giờ.”

“Kể cho tôi nghe về vết thương của ông ấy,” Dione nói đầy suy ngẫm.

Anh ta liền đứng dậy. “Tôi có thể làm tốt hơn thế. Tôi có mang theo bệnh án của cậu ấy, đầy đủ chi tiết với những bản chụp X quang. Tất cả đều ở trong xe của tôi. Giáo sư Norwood đã gợi ý rằng tôi nên mang chúng theo.”

“Ông ta đúng là một con cáo ranh ma,” nàng thừa nhận khi ngài Dylan biến mất khỏi chỗ ngồi. Tobias Norwood biết chính xác làm cách nào để kích động nàng, làm thế nào để trình bày một bệnh án đặc biệt cho nàng. Nàng đã khá ấn tượng sau bài thuyết phục của anh ta. Nàng sẽ xem xét vấn đề sau khi nhìn bản chụp X quang và đọc tiểu sử bệnh án. Nếu nàng quyết định nàng không thể giúp Blake Remington, nàng sẽ không đặt anh ta dưới áp lực của trị liệu.

Chỉ một lúc sau ngài Dylan quay lại với một tập phong bì dày cộp trong tay. Anh ta liền đưa nó cho Dione và chờ đợi một cách đầy hi vọng. Thay vì mở nó ra, Dione gõ ngón tay lên tập phong bì.

“Hãy để tôi nghiên cứu nó vào tối nay ông Dylan,” nàng nhấn mạnh. “Tôi không thể chỉ cứ liếc qua mà rút ra quyết định ngay được. Tôi sẽ cho ông biết vào sáng mai.”

Một chút mất kiên nhẫn thoáng qua khuôn mặt anh ta nhưng anh ta ngay lập tức kiểm soát nó và gật đầu. “Rất cám ơn vì cô đã cân nhắc việc này, cô Kelley.”

Rồi anh ta đi khỏi. Dione nhìn chằm chằm ra vịnh một lúc lâu. Nàng quan sát những ngọn sóng nối tiếp nhau xuất hiện với bọt màu ngọc lam và xanh biển, rồi sau đó biến thành màu trắng xóa vươn tới bờ cát. Cũng hay là kì nghỉ của nàng đang sắp kết thúc, nàng đã thực sự tận hưởng hai tuần một cách hoàn toàn thỏa mãn ở Florida, không làm gì khác ngoài đi dạo cùng với thủy triều. Nàng đã bắt đầu uể oải xem xét công việc tiếp theo nhưng giờ đây có vẻ như kế hoạch của nàng đã thay đổi.

Sau khi mở tập phong bì, nàng cầm bản phim X quang xem dưới ánh nắng và nhăn mặt khi nhìn thấy những thiệt hại đã xảy ra đối với một cơ thể vốn khỏe mạnh cường tráng. Việc anh ta không mất mạng đúng là một phép màu. Nhưng những bản phim chụp sau phẫu thuật lại cho thấy xương đã lành lặn hơn cả mong đợi, tốt hơn cả hi vọng của mọi người. Các khớp đã liền lại. Đinh ghim và các tấm kim loại đã tái cấu trúc lại cơ thể anh ta và kết nối mọi thứ trở lại. Nàng săm soi bản phim một cách đầy dữ dội. Hoặc bác sĩ phẫu thuật đó là một thiên tài, hay kết quả sau đó là một điều thần kì, hoặc cả hai. Nàng không hề thấy một lý do vật lý nào khiến cho Blake không thể bước đi một lần nữa, các dây thần kinh liên quan cũng không bị hủy hoại hoàn toàn.

Bắt đầu đọc tới những bản báo cáo về phẫu thuật, nàng cẩn thận nghiên cứu từng chi tiết nhỏ cho tới khi nàng hiểu chính xác cái gì đã bị hỏng và cái gì đã được chữa lành. Người đàn ông này có thể đi lại được! Nàng sẽ khiến cho anh ta làm được điều đó! Phần cuối của bản báo cáo nói rằng sự phục hồi bị ngăn cản bởi việc thiếu hợp tác và chứng trầm cảm nặng nề của bệnh nhân. Nàng còn gần như cảm nhận được cảm giác thất vọng của vị bác sĩ đó khi ông ta viết bản báo cáo, sau tất cả những nỗ lực làm việc cật lực, sự thành công ngoài mong đợi của những kĩ thuật của ông ta, bệnh nhân đã từ chối hợp tác!

Thu gọm mọi thứ để cất trở lại vào phong bì, nàng phát hiện ra mình đã bỏ sót một thứ. Một mảnh giấy nhỏ mà nàng đã quên không lấy ra. Nàng kéo tờ giấy ra và lật nó lên. Đó không phải là một tờ giấy. Đó chính là một bức ảnh.

Hoàn toàn bị chấn động, nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh thẳm màu nước biển, đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy niềm vui sống. Richard Dylan cũng là một con cáo ranh ma. Anh ta biết rõ phụ nữ sẽ không thể cưỡng lại người đàn ông tràn đầy năng lượng trong bức ảnh này. Đó chính là Blake Remington, nàng biết thế, trước khi tai nạn xảy ra. Mái tóc nâu của anh ta bù xù, khuôn mặt rám nắng với nụ cười phóng đãng làm xuất hiện một bên lúm đồng tiền đầy quyến rũ bên má trái. Anh ta không mặc gì trừ cái quần short denim ngắn, cơ thể anh ta khỏe mạnh và đầy cơ bắp. Anh ta có đôi chân dài đầy sức mạnh của một vận động viên. Anh ta đang giữ một con cá kiếm khá to trong ảnh, ở đằng sau nàng có thể nhận ra màu xanh thẫm của đại dương, như vậy anh ta cũng đi bắt cá ngoài khơi. Có việc gì mà người đàn ông này không thể làm không? Bây giờ thì có, nàng tự nhắc mình. Bây giờ thì anh ta không thể đi được.

Nàng muốn từ chối và muốn chứng minh cho Richard Dylan thấy rằng nàng không thể bị điều khiển, nhưng ngay khi nàng nhìn vào khuôn mặt trong ảnh nàng biết rằng nàng sẽ làm đúng điều anh ta muốn, và nàng khó chịu bởi việc này. Đã rất lâu rồi mới có một người đàn ông khiến cho nàng thích thú đến nỗi nàng giật mình bởi phản ứng của mình đối với một bức ảnh đơn thuần.

Rà ngón tay dọc theo khuôn mặt của anh ta, nàng tự hỏi cuộc đời nàng sẽ như thế nào nếu nàng có thể là một người phụ nữ bình thường, yêu và được yêu bởi một người đàn ông, điều mà cuộc hôn nhân ngắn ngủi và kinh hoàng của nàng đã chứng minh là không thể. Nàng đã có được bài học một cách cay đắng và nàng sẽ không bao giờ quên. Đàn ông là không để dành cho nàng. Một người chồng yêu thương và những đứa con là không để dành cho nàng. Khoảng trống mà tình yêu đã bỏ lại trong cuộc đời nàng sẽ được lấp đầy bởi sự thỏa mãn trong công việc, bởi niềm vui trong việc giúp đỡ người khác. Nàng có thể ngắm nhìn một cách ngưỡng mộ bức ảnh của Blake Remington nhưng những ảo mộng như những người phụ nữ khác có thể có khi nhìn ngắm nhìn những vẻ đẹp cơ bắp thì lại không dành cho nàng. Ảo mộng chỉ lãng phí thời gian bởi vì nàng biết rằng nàng không thể quyến rũ những kiểu đàn ông như anh ta. Chồng cũ của nàng, Scott Hayes đã dạy nàng với cả nỗi đau và sự nhục nhã khi dại dột hấp dẫn đàn ông mà bản thân lại không thể thỏa mãn họ.

Không bao giờ như thế nữa. Nàng đã thề điều đó, sau khi chia tay Scott, và giờ đây nàng lại thề điều đó một lần nữa. Nàng sẽ không bao giờ cho bất cứ người đàn ông nào cơ hội làm nàng đau đớn.

Một cơn gió mang hơi mặn của biển lướt qua gò má nàng, và nàng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên thấy mặt trời đã lặn và nàng đang liếc nhìn bức ảnh, không hoàn toàn là nhìn thấy nó do nàng đang phải đối mặt với những kí ức tối tăm. Nàng đành đứng dậy đi vào nhà, bật sáng cái đèn cây thắp sáng phần bên trong mát mẻ mang phong cách mùa hè của căn nhà bên biển. Thả người vào cái ghế đệm phồng, Dione ngửa cổ ra đằng sau và bắt đầu lên kế hoạch cho chương trình trị liệu của nàng cho dù đó cũng chưa phải là một kế hoạch chắc chắn cho tới khi nàng thực sự gặp ngài Remington để có được sự đánh giá đúng nhất. Nàng mỉm cười đầy mong đợi. Nàng yêu thích thử thách hơn bất kì cái gì khác, và nàng có cảm giác rằng ngài Remington sẽ dùng từng inch của bản thân để chống lại nàng. Nàng phải kiên định, làm chủ hoàn toàn tình hình và sử dụng sự bất lực của bản thân anh ta để chống lại chính anh ta, khiến anh ta tức giận đến mức phải cố gắng điên cuồng để trở nên khác hơn, chỉ để thoát khỏi nàng. Không may mắn là anh ta thực sự phải cố gắng như quỷ vì trị liệu không phải như đi picnic. Nàng đã có những bệnh nhân tính khí khó chịu trước đây, những người ở trạng thái trầm cảm quá nặng và tức giận bởi tình trạng của mình khiến cho bản thân cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Nàng đoán rằng Blake Remington cũng giống như thế. Anh ta đã là một người rất năng động, quá tràn trề sinh lực và có một cơ thể rắn chắc, là kiểu người dám thách thức cả quỷ dữ. Nàng đoán rằng việc bị trói buộc vào xe lăn đã giết chết tâm hồn anh ta, anh ta không quan tâm đến sống hay chết nữa, anh ta chẳng thèm quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa.

Đêm đó nàng ngủ một giấc sâu, không mộng mị và thức giấc trước bình minh để chạy bộ trên bờ biển theo thói quen hàng ngày. Nàng không phải là vận động viên điền kinh, đếm từng km đằng sau lưng và luôn cố gắng đạt được thành tích tôt hơn. Nàng chạy đơn giản chỉ vì thích. Nàng chạy liên tục cho đến khi mệt, sau đó lại đi thơ thẩn dọc bãi biển, để mặc cho những lớp bọt sóng mịn như lụa rửa sạch bàn chân trần. Mặt trời đã chiếu những tia sáng đầu tiên khi nàng trở lại nhà, tắm rửa và bắt đầu đóng gói hành lý. Nàng đã quyết định vì thế không có lý do gì để lãng phí thời gian nữa. Nàng đã sẵn sàng khi ngài Dylan quay trở lại.

Anh ta thậm chí còn không ngạc nhiên khi nhìn thấy hành lý của nàng. “Tôi biết cô sẽ nhận việc này,” anh ta nói đều đều.

Dione nhướn một bên lông mày dò hỏi. “Có phải ông lúc nào cũng chắc chắn về mọi thứ như thế không ông Dylan?”

“Làm ơn hãy gọi tôi là Richard,” anh ta nói. “Tôi không phải lúc nào cũng như vậy nhưng giáo sư Norwood đã kể cho tôi nghe về cô. Ông ấy nói cô sẽ nhận công việc này bởi vì nó là một thử thách và khi tôi gặp cô tôi biết rằng ông ấy đã đúng.”

“Tôi sẽ phải nói chuyện với ông ta về việc tiết lộ những bí mật của tôi,” nàng nói đùa.

“Không phải mọi thứ,” anh ta nói, và điều gì đó trong giọng nói của anh ta khiến nàng băn khoăn không biết anh ta đã biết được bao nhiêu về nàng. “Cô vẫn còn nhiều bí mật lắm.”

Nhận thấy anh ta quá nhạy bén, nàng bèn quay lại đống vali của mình và giúp anh ta mang chúng ra xe của anh ta. Xe ô tô của nàng là xe thuê. Sau khi khóa cửa ngôi nhà bên bờ biển và trả lại chiếc xe cho văn phòng cho thuê, nàng đã sẵn sàng để khởi hành.

Sau đó, khi họ đang ngồi trên một chiếc máy bay riêng tới Phoenix, nàng bắt đầu hỏi Richard về bệnh nhân của mình. Anh ta thích cái gì? Ghét gì? Sở thích riêng của anh ta? Nàng muốn biết về học vấn của anh ta, về quan điểm chính trị, kiểu phụ nữ mà anh ta hẹn hò, màu sắc ưa thích hoặc thậm chí cả về vợ nếu như anh ta đã kết hôn. Nàng nhận thấy rằng những người vợ thường khó chịu, ghen tuông với mối quan hệ gần gũi giữa bệnh nhân và nhà trị liệu của họ. Nàng muốn biết mọi thứ để sẵn sàng với mọi tình huống trước khi tiến hành công việc.

Richard có một lượng tin tức đáng kể về đời sống riêng tư của ngài Remington, và cuối cùng Dione cũng hỏi về quan hệ giữa anh ta và ngài ấy. Miệng của anh ta xoắn lại, “Tôi là phó giám đốc của cậu ấy vậy nên một mặt tôi rành về các hoạt động kinh doanh của cậu ta. Ngoài ra tôi còn là em rể cậu ta. Người phụ nữ duy nhất cô phải đối phó chính là vợ tôi, Serena, hay chính là em gái cậu ấy.”

“Tại sao anh lại nói như vậy? Vợ chồng anh sống cùng nhà với ông Remington ư?”

“Không, nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Từ khi xảy ra tai nạn, Serena đã quanh quẩn bên cậu ta suốt. Tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ không thích thú khi cô đến và kéo mọi sự chú ý của cậu ấy vào cô đâu. Cô ấy tôn thờ Blake một cách ám ảnh. Khi cô ấy nghĩ rằng cậu ta sẽ chết cô ấy gần như phát điên.”

“ Tôi sẽ không cho phép bất kì sự can thiệp nào trong quá trình điều trị của tôi,” nàng lặng lẽ cảnh báo. “Tôi sẽ kiểm soát hoàn toàn thời gian của anh ta, khách của anh ta, những thứ anh ta ăn, thậm chí những cuộc gọi anh ta sẽ nhận. Tôi hi vọng rằng vợ của anh sẽ phải hiểu.”

“Tôi sẽ cố thuyết phục cô ấy. Tuy vậy Serena giống y như Blake, đều bướng bỉnh và quyết đoán. Cô ấy còn có chìa khóa nhà nữa.”

“Tôi sẽ phải thay khóa,” Dione bắt đầu lên kế hoạch, hoàn toàn tập trung vào công việc của mình. Cho dù có là em gái cưng hay không thì Serena Dylan cũng không được tiếp quản hay xâm phạm vào quá trình trị liệu của nàng.

“Được rồi,” Richard chấp thuận. Một nếp nhăn xuất hiện trên trán anh ta. “Tôi cũng rất muốn lấy lại vợ mình.”

Điều đó đã cho thấy Richard có những động cơ khác khi muốn anh rể anh ta lại đi lại được. Rõ ràng trong suốt hai năm từ khi Blake gặp tai nạn, em gái của anh ta đã bỏ quên mất chồng mình để chăm sóc cho anh trai. Sự bỏ bê ấy đang khiến cho hôn nhân của cô ấy dần xấu đi. Đó thực sự là tình huống mà Dione không hề muốn dính líu tới, tuy vậy nàng đã hứa là sẽ tiếp nhận trường hợp này và nàng không muốn phản bội lại niềm tin mọi người đã đặt nơi nàng.

Do lệch múi giờ nên tới giữa trưa Richard đã đưa nàng tới vùng ngoại ô thuộc sở hữu riêng ở Phoenix nơi Blake Remington sống. Lần này anh ta lái một chiếc Lincoln trắng xa hoa đắt tiền, nàng nhận thấy ngôi nhà theo kiểu đồn điền của anh ta trông cũng xa hoa như vậy. Nếu gọi nó chỉ đơn giản là ngôi nhà thì chả khác gì nói một trận bão là cơn gió. Đây không khác gì một tòa lâu đài. Nó có màu trắng và kỳ bí, giấu những bí mật của nó đằng sau những bức tường chỉ phô mặt lộng lẫy ra bên ngoài cho những con mắt hiếu kì. Phong cảnh nơi đây thật quá tuyệt diệu. Sự pha trộn giữa cây cối tự nhiên trong sa mạc với những vùng cây xanh tốt là kết quả của sự chăm sóc kỹ lưỡng và cẩn thận. Lối đi cho xe đi vòng ra sau, Richard chỉ cho nàng gara đậu xe. Anh ta dừng xe ngay trước một chiếc cổng vòm.

Khi Dione bước vào phòng nghỉ rộng lớn, nàng tưởng rằng nàng đang lạc vào vườn thiên đàng. Nơi đây thật thanh bình. Sàn nhà được lát bằng những viên gạch tinh xảo màu nâu, những bức tường trơn màu trắng, trần nhà cao vút. Tòa nhà xây hình chữ U bao quanh một khu vườn nhỏ thơm ngát có một tượng đài phun nước bằng đá cẩm thạch màu hồng ở trung tâm đang phun ra những tia nước vào không khí. Nàng có thể nhìn thấy mọi thứ xuyên qua một bức tường làm hoàn toàn bằng kính.

Nàng vẫn đang không thốt nên lời vì ngưỡng mộ khi những tiếng chân nhanh nhẹn làm nàng chú ý. Nàng quay đầu lại nhìn người phụ nữ trẻ đang bước tới. Đây chắc hẳn phải là Serena. Sự tương đồng giữa cô ấy và Blake Remington quá rõ để có thể nghĩ cô ta là người khác. Cô ấy cũng có mái tóc nâu mềm mại, cũng màu mắt xanh đậm, cũng những nét đặc trưng rõ rệt đó. Tuy nhiên người phụ nữ ấy không cười giống như người đàn ông trong bức ảnh. Đôi mắt cô ta đầy giận dữ.

“Richard!” cô ta hét lớn. “Anh đã biến đi đâu suốt hai ngày qua? Tại sao anh dám biến mất không nói một lời rồi lại xuất hiện … kéo theo mụ đàn bà lếch thếch này hả?

Dione cố nén cười. Hiếm có người phụ nữ nào lại tấn công thẳng thừng như vậy, nhưng nàng có thể thấy rằng người phụ nữ thẳng thắn này chia sẻ cùng một sự quyết đoán mà theo Richard kể thì Blake Remington cũng có. Nàng định mở miệng nói ra sự thật của vần đề, nhưng Richard đã xen vào một cách trôi chảy.

“Dione,” anh ta nói, nhìn vợ bằng ánh mắt lạnh lẽo. “Tôi rất vui được giới thiệu cô với vợ của tôi, Serena. Serena, đây là Dione Kelley. Anh đã thuê quý cô Kelley làm người trị liệu mới của Blake và anh đã phải đến Florida để đón cô ấy về đây. Anh không nói với ai cả bởi vì không muốn mọi chuyện phải ầm ĩ. Anh đã thuê cô ấy và đó là tất cả. Anh nghĩ đó là câu trả lời cho câu hỏi của em.” Anh ta kết thúc đầy chế nhạo.

Serena Dylan không phải kiểu phụ nữ dễ bị dọa nạt, tuy nhiên có một chút ửng đỏ xấu hổ trên gò má của cô. Cô ta quay về phía Dione và thẳng thắn nói, “Tôi rất xin lỗi cô, tuy nhiên tôi không công nhận tất cả đều là lỗi của tôi. Nếu chồng tôi thông báo cho tôi biết trước đó thì tôi đã không kết tội cô một cách ngu ngốc như vậy.”

“Tôi hiểu,” Dione mỉm cười. “Nếu tôi cũng ở trong tình huống tương tự tôi ngờ rằng mình sẽ có thể cư xử một cách lịch sự.”

Serena cười đáp lại, rồi quay sang tặng cho chồng mình một cái hôn lướt muộn màng. “Được rồi, anh được tha thứ,” cô ta thở dài, “cho dù em sợ rằng anh đã phí phạm thời gian của mình. Anh biết rõ Blake sẽ không chịu hợp tác mà. Anh ấy sẽ không chấp nhận bất cứ ai quanh quẩn ở bên chăm sóc anh ấy. Hơn nữa anh ấy đã bị bắt ép đủ rồi.”

“Hiển nhiên là chưa đủ, nếu không giờ anh ta đã có thể đi lại được rồi,” Dione trả lời một cách tự tin.

Serena nhìn một cách nghi ngờ, sau đó nhún vai. “Tôi vẫn nghĩ cô đã phí thời gian. Blake hoàn toàn từ chối làm việc với nhà trị liệu cuối cùng mà Richard thuê về và anh ấy sẽ không thay đổi ý định của mình vì cô đâu.”

“Tôi muốn được tự nói chuyện với anh ta, nếu được phép,” Dione khăng khăng, tuy nhiên bằng một giọng dễ chịu.

Serena không hẳn đã xử sự như là một vệ sĩ của anh, nhưng chắc chắn rằng cô ta sẽ rất bảo vệ anh trai mình. Điều đó cũng không có gì bất thường. Khi một người bị tai nạn nghiêm trọng thì tự nhiên các thành viên trong gia đình sẽ bảo vệ anh ta một cách thái quá trong một khoảng thời gian. Có thể sau khi Serena nhận ra rằng Dione tiếp quản phần lớn thời gian và sự chú ý của Blake thay cô thì cô ta sẽ dành cho anh chồng sự chú ý mà anh đáng được hưởng.

“Vào lúc này thì Blake thường ở trong phòng của anh ta,” Richard nói, nắm lấy tay Dione. “Lối này.”

“Richard,” màu hồng lại xuất hiện trên gò má của Serena nhưng lần này là do giận dữ. “Anh ấy đang ngủ trưa! Ít nhất thì anh cũng phải để yên cho anh ấy cho tới khi anh ấy xuống nhà chứ. Anh biết rõ anh ấy khó ngủ thế nào mà. Hãy để anh ấy ngủ khi anh ấy có thể.”

“Anh ta ngủ trưa hằng ngày ư?” Dione hỏi, nghĩ rằng anh ta ngủ ngày thế này chẳng trách tối anh ta không thể ngủ được nữa.

“ Anh ấy cố để ngủ nhưng thường thì anh ấy trông tệ hơn sau đó.”

“Vậy thì sẽ không thành vấn đề nếu chúng ta làm phiền anh ta, đúng không?” Dione hỏi, quyết định rằng bây giờ là lúc nàng thiết lập quyền lực của mình. Nàng thoáng thấy môi Richard giật giật, dấu hiệu của một nụ cười, sau đó anh ta dẫn nàng đi lên một cầu thang rộng và dài, tay anh vẫn đặt ấm áp và vững vàng trên khuỷu tay nàng. Đằng sau nàng có thể cảm nhận sức nóng từ cái nhìn chằm chằm của Serena vào họ rồi nàng nghe thấy tiếng gót giày cao gót hối hả khi cô đi theo họ.

Từ kiểu thiết kế của căn nhà, Dione đoán rằng tất cả phòng ở trên lầu đều hướng ra hành lang tuyệt đẹp chạy dọc theo hình chữ U của ngôi nhà, nhìn xuống khu vườn nhỏ. Khi Richard gõ nhẹ vào cánh cửa đã được nới rộng ra để một chiếc xe lăn có thể đi qua được dễ dàng, sau đó mở cửa ra khi đã được một giọng nói khe khẽ đồng ý, thì nàng thấy dự đoán của nàng là đúng, ít nhất là đối với căn phòng này. Hầu hết căn phòng đang tràn ngập trong ánh sáng mặt trời xuyên qua những tấm rèm đang mở cho dù những tấm cửa kính trượt nhìn ra hành lang hiện giờ vẫn đóng.

Người đàn ông bên cạnh cửa sổ in hình vào ánh sáng mặt trời rực rỡ, một hình bóng bí ẩn và u uất sụm xuống trong sự cầm tù của chiếc xe lăn. Rồi anh ta vươn tay ra kéo dây đóng lại những tấm rèm và căn phòng liền biến thành tối mờ. Dione phải chớp mắt mất một lúc trước khi mắt nàng quen với bóng tối bất ngờ ấy. Sau đó người đàn ông trông rõ ràng hơn và nàng phải nuốt nghẹn vì sốc.

Nàng tưởng rằng nàng đã chuẩn bị tinh thần. Richard bảo rằng Blake đã bị sụt cân và đang trong tình trạng xấu đi. Nhưng cho tới khi nhìn thấy anh ta, nàng đã không tưởng tượng được tình trạng đã nghiêm trọng tới mức nào. Sự đối lập giữa người đàn ông hiện giờ trên chiếc xe lăn với người đàn ông đang cười tươi trong bức ảnh quá lớn tới mức nàng không tin rằng hai con người ấy là một nếu không nhìn vào đôi mắt xanh sâu thẳm ấy. Đôi mắt anh ta không lấp lánh nữa mà đã đờ đẫn và thiếu sức sống. Tuy thế chẳng có gì có thể thay đổi được màu sắc ấn tượng của chúng.

Thật đau lòng là anh ta gầy gò như một khúc củi. Chắc hẳn anh ta đã bị mất ít nhất là 15 pound so với bức ảnh. Và những cơ bắp của anh ta cũng biến mất luôn. Màu tóc nâu của anh ta trở nên xỉn đi vì thiếu chất dinh dưỡng và rất bờm xờm. Chắc hẳn đã rất lâu rồi anh ta không cắt tóc. Làn da nhợt nhạt, xương gò má nhô cao, gương mặt hốc hác.

Dione đứng thẳng người nhưng trong thâm tâm nàng đang rối loạn, vỡ vụn thành hàng trăm mảnh. Nàng không thể tránh việc đồng cảm với tất cả các bệnh nhân của mình, nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy bản thân đang chết dần như thế này. Chưa bao giờ nàng cảm thấy muốn điên lên vì sự bất công, vì tất cả những thứ kinh khủng đã xảy ra khiến cho cơ thể của anh ta trở nên bất lực như vậy. Tất cả sự tuyệt vọng và cam chịu hiện rõ lên khuôn mặt u tối của anh ta, cả cơ thể anh ta biểu hiện sự ảm đạm. Những quầng mắt đen xuất hiện dưới đôi mắt xanh. Cơ thể từng một thời đầy sức sống bây giờ đang ngồi yếu ớt trên chiếc ghế. Đôi chân hoàn toàn bất động. Nàng chắc chắn Richard đã nói đúng: Blake hoàn toàn không muốn sống nữa.

Anh ta nhìn nàng hoàn toàn không cảm xúc, sau đó chuyển cái nhìn sang Richard cứ như thể nàng không tồn tại vậy. “Cậu đã ở đâu thế?” Anh ta hỏi giọng đều đều.

“Tôi có việc phải giải quyết,” Richard trả lời, giọng nói của anh ta lạnh lẽo tới mức cả căn phòng gần như đóng băng. Dione có thể nói rằng anh ta cảm thấy bị xúc phạm khi bị người khác hỏi về việc của mình. Richard có thể làm việc cho Blake nhưng anh ta hoàn toàn không phải là cấp dưới. Anh ta vẫn còn tức giận với Serena, và toàn cảnh đúng cũng đáng để anh phản kháng.

“Anh ấy rất quyết tâm,” Serena thở dài, đi đến chỗ anh trai mình. “Anh ấy đã thuê một nhà trị liệu khác cho anh. Cô ấy tên là ... ờ … Diane Kelley.”

“Dione.” Dione sửa lại.

Blake chuyển cái nhìn chằm chằm không hứng thú sang nàng và nghiên cứu nàng lặng lẽ. Dione đứng im lặng, nghiên cứu anh ta, ghi nhận những phản ứng của anh ta hay đúng hơn việc anh không phản ứng lại. Richard nói rằng anh ta thường có hứng thú với những cô nàng tóc vàng. Tuy tóc Dione màu đen nhưng nàng vẫn hi vọng anh ta sẽ thể hiện một chút ấn tượng vì nàng là phụ nữ. Nàng mong đợi đàn ông nhìn ngắm nàng, nàng đã quen với điều đó từ khi lớn lên cho dù đã có lần một cái nhìn thích thú đã dẫn nàng đến đau khổ. Nàng là kiểu phụ nữ khá thu hút và ít nhất nàng cũng chấp nhận điều đó, xem nó như là một trong những điều trớ trêu của tạo hóa khi nàng được ban cho một ngoại hình khiến cho đàn ông bị hấp dẫn trong khi nàng lại không thể tận hưởng sự đụng chạm với họ.

Nàng biết anh ta nhìn thấy gì. Nàng đã ăn mặc cẩn thận để gây ấn tượng, biết rằng vẻ ngoài của nàng có thể trở nên đe dọa hoặc khêu gợi. Nàng không quan tâm hiệu ứng là như thế nào, miễn là nó cho nàng cơ hội để thuyết phục anh ta hợp tác. Nàng chia mái tóc đen dày đầy sức sống của mình ra ở giữa rồi tết lại thành những lọn nhỏ đằng sau gáy, nơi chúng được gài lại bằng một chiếc lược bằng vàng. Một đôi vòng tai bằng vàng đung đưa trên tai. Serena đã gọi nàng là người Digan. Làn da rám nắng màu mật ong của nàng làm cho điều đó có vẻ có lý. Đôi mắt nàng như mắt mèo, hơi xếch lên, ánh vàng trông bí ẩn dưới đôi lông mi dày màu đen. Với gò má cao và đường nét hàm trông như tạc, nàng trông như người phương Đông và đẹp một cách kì lạ. Một ứng cử viên xuất xắc cho hậu cung của những vị tù trưởng Hồi giáo nếu nàng sống vào những thế kỉ trước.

Nàng mặc một bộ áo liền quần trông đơn giản và thanh lịch. Và bây giờ nàng đang đút tay vào túi quần làm hiện lên đường nét khuôn ngực. Nàng có vóc dáng cao, khỏe mạnh và gọn gàng, vòng eo thon nhỏ và phần dưới tròn trịa rồi đến đôi chân dài đáng ngưỡng mộ. Blake có thể không để ý nhưng em gái anh ta thì có và Serena đã bị khuấy động bởi sự ghen tuông bất chợt. Cô không muốn Dione ở cạnh chồng hay anh trai cô.

Sau một hồi im lặng cuối cùng Blake cũng lắc đầu phản đối. “Không, đưa cô ta đi đi, Richard; tôi không muốn bị làm phiền.”

Dione nháy mắt với Richard rồi bước tới, chiếm thế chủ động và khiến Blake phải tập trung vào nàng. “ Tôi xin lỗi khiến ông phải cảm thấy thế, ông Remington,” nàng nói nhẹ. “Bởi vì dù sao chăng nữa tôi vẫn sẽ cứ ở lại. Ông thấy đó, tôi có một bản hợp đồng và tôi là người luôn giữ lời.”

“Tôi sẽ giải phóng cô khỏi bản hợp đồng đó,” anh ta lẩm bẩm rồi lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Rất cảm ơn ông về điều đó nhưng tôi sẽ không giải phóng ông khỏi nó. Tôi hiểu rằng ông đã đưa cho Richard quyền quyết định vậy nên bản hợp đồng sẽ vẫn còn hiệu lực. Nó đơn giản tuyên bố rằng tôi sẽ là người trị liệu cho ông và sẽ ở lại ngôi nhà này cho tới khi nào ông có thể đi lại được. Không có giới hạn về thời gian.” Nàng vươn người xuống và đặt hai tay vào thành ghế xe lăn để mặt nàng hạ thấp, khiến cho anh ta phải nhìn vào nàng. “Tôi sẽ trở thành cái bóng của ông, thưa ông Remington. Cách duy nhất để ông thoát khỏi tôi là tự ông phải bước tới cửa và mở nó ra cho tôi đi. Sẽ không ai khác làm thay ông được đâu.”

“Cô quá đáng lắm rồi đấy, cô Kelley!” giọng Serena sắc nhọn, đôi mắt xanh của cô ta thu hẹp lại vì cơn thịnh nộ. Cô ta bước tới và đẩy tay Dione ra khỏi thành ghế. “Anh trai tôi đã nói rằng anh không muốn cô ở đây.”

“Chuyện này không liên quan đến cô.” Dione đáp trả vẫn với tông giọng nhẹ nhàng.

“Nó có đấy! Nếu cô nghĩ rằng tôi sẽ cho phép cô chuyển vào đây …cô chắc nghĩ rằng mình đang vớ bở đấy hả !”

“Không hẳn là như vậy. Tôi sẽ khiến cho ông Remington đây bước đi trước khi giáng sinh tới. Nếu cô nghi ngờ năng lực của tôi thì xin mời cứ thoải mái điều tra những bằng cấp tôi có. Nhưng cho tới khi đó đừng có ngáng trở tôi.” Dione ưỡn thẳng lên và bước nhanh tới Serena, sức mạnh ý chí của nàng tỏa ra qua đôi mắt màu vàng.

“Đừng có nói với em gái tôi kiểu đấy,” Blake nói sắc nhọn.

Đây rồi! Đã có sự phản ứng, cho dù chỉ là sự tức giận. Dione thầm vui mừng tấn công ngay vào vết rạn đầu tiên của sự thờ ơ trong anh ta. “Tôi sẽ nói như thế với bất cứ ai xen vào giữa tôi và bệnh nhân của tôi,” nàng thông báo. Nàng đặt tay lên hông và đưa mắt quan sát anh ta với đôi môi cong lên khinh thường. “Nhìn lại ông xem! Ông trông có thảm thương đến nỗi ông sẽ phải luyện tập để được xếp vào hạng 98 pound yếu xìu đấy! Ông nên tự xấu hổ vì đã để cho những cơ bắp của mình trở thành đống lộn xộn thế kia. Chẳng trách ông không thể đi lại được.”

Con ngươi thẫm màu của anh ta bùng lên, một vũng đen trong một biển xanh. “Chết tiệt nhà cô đi,” anh ta uất nghẹn. “Dễ gì uốn dẻo được trong khi cô bị móc vào đủ thứ ống dẫn nhiều hơn là mức cô có thể chứa, và không có phần nào ngoài mặt cô có thể cử động như cô muốn!”

“Đấy là hồi đó,” nàng tiếp lời. “Vậy còn bây giờ thì sao? Để vận động thì phải có cơ bắp, mà ông thì lại chẳng có một tẹo nào! Ông đã bỏ cuộc và bây giờ ông thành thế này đây.”

“Và tôi nên hi vọng rằng cô sẽ chỉ cần vẫy cái đũa phép diệu kì rồi tôi sẽ lại hoạt động được trở lại ư?” anh ta gầm gừ.

Nàng mỉm cười “Đũa phép à? Sẽ không đơn giản đến thế đâu. Ông sẽ phải luyện tập khổ cực cho tôi như chưa bao giờ ông phải tập trước đây. Ông sẽ phải đổ mồ hôi và chịu đau đớn và sẽ nguyền rủa tôi rất nhiều nhưng ông vẫn sẽ phải cố gắng. Tôi sẽ làm cho ông đi lại được cho dù tôi có phải dí súng vào đầu ông.“

“Ồ không đâu, quý cô,” anh ta lạnh lùng khoan thai trả lời. “Tôi không quan tâm cô đã ký loại hợp đồng gì. Tôi không muốn cô ở trong nhà tôi. Tôi sẽ trả bất cứ giá nào để tống cô ra ngoài.”

“Tôi không cho ông sự lựa chọn ấy đâu, ông Remington. Tôi không chấp nhận tiền bồi thường.”

“Cô không phải đưa cho tôi sự lựa chọn. Tôi tự chọn lấy!”

Nhìn khuôn mặt anh ta đỏ gay lên vì giận dữ, Dione bất chợt nhận ra bức ảnh người đàn ông tười cười thư giãn thật không chính xác, nó chỉ là một tình huống ngoại lệ chứ không phản ánh bản chất thật của anh ta. Anh ta là người có ý chí bất khuất, vẫn thường chi sử dụng ý chí và tính cách của mình để buộc mọi thứ được làm theo cách của mình. Anh ta đã vượt qua mọi trở ngại bằng sự quả quyết của bản thân cho tới khi việc bị ngã khỏi vách núi thay đổi hoàn toàn việc đó và đưa cho anh một trở ngại mà anh không thể vượt qua nổi. Anh ta đã không cần tới sự trợ giúp của bất kì ai trước đây nên bây giờ anh ta cũng không thể chấp nhận bất cứ sự giúp đỡ nào. Chỉ bởi vì anh ta không thể tự làm cho mình đi lại được, anh đã tin rằng chuyện đó là không thể.

Nhưng nàng cũng rất quyết tâm. Không như anh ta, nàng đã sớm học được rằng bản thân có thể sẽ bị gục ngã, bị buộc phải làm những điều mình không muốn. Nàng đã tự kéo bản thân ra khỏi được tình trạng u tối đó, bắt ép mình tin rằng cuộc đời phải trở nên tốt đẹp hơn. Dione đã tôi luyện sức mạnh bản thân trong tột cùng nỗi đau. Người phụ nữ mà nàng đã trở thành, sự độc lập và kĩ năng và danh tiếng nàng đã tạo nên là quá quý giá đối với nàng đề nàng bây giờ có thể lùi bước. Đây chính là thử thách cho sự nghiệp của nàng. Nàng sẽ cần đến từng ounce ý chí để đối phó với nó.

Vì vậy nàng hỏi anh ta một cách trâng tráo, “Ông có thích khi mọi người thương hại ông không?”

Serena thở hổn hển. Thậm chí cả Richard cũng tạo ra một âm thanh không kiềm chế được trước khi có thể bình tĩnh lại. Dione không thèm liếc nhìn họ lấy một cái. Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Blake, thấy biểu hiện sốc trong đó, nhìn sự giận dữ biến mất khỏi mặt anh ta và để lại một khuôn mặt trắng bệch.

“Cô! Đồ khốn nạn.” giọng anh ta thốt ra trống rỗng và run rẩy.

Nàng nhún vai. “ Xem này. Nếu cứ thế này chúng ta sẽ chẳng đi tới đâu. Hãy làm một thỏa thuận. Ông đang rất yếu ớt, tôi cá là tôi có thể thắng ông trò vật tay. Nếu tôi thắng tôi sẽ ở lại và ông sẽ chấp nhận điều trị. Nếu ông thắng tôi sẽ bước ngay ra khỏi cửa nhà ông và sẽ không bao giờ quay trở lại. Ông nói sao?”