- The long and winding road that leads to your door...
Tiếng guitar đệm chậm rãi buồn buồn, giọng cô cũng vậy.
Lập tựa hẳn vào tường nhắm mắt lại, anh nhớ đêm mưa và con đường dài quanh co dẫn tới cửa nhà cô biết nhường nào.
Đan dừng đàn. Thạch đang chống cằm nhìn cô bỗng buột miệng nói:
- Lúc nãy nhìn Đan hay lắm, vừa đàn vừa hát mơ màng, như là người đang yêu ấy.
Đan nhìn sững vào gương mặt cười toe của Thạch. Anh nói câu này với vẻ vô tư hết sức. Cô chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng bà Huyên vang vang dọc hành lang:
- Lập về sớm thế con? Sao đứng đây?
Tiếng bước chân lại gần, bà xuất hiện ở cửa, tay cầm một phong thư. Thạch ngó ra phía sau bà vẻ dò hỏi:
- Anh Lập về hả mẹ?
Lập bước vào, anh nới bớt chiếc cà vạt màu lam ra khỏi cổ áo xanh nhạt:
- Chiều tối nay con xuống Bãi Hạc, về sớm ngủ một chút.
Cầm lá thư trên tay mẹ, cái nhìn của anh lướt qua mặt Đan rồi hướng đến dòng chữ trên phong bì. Anh tủm tỉm cười:
- Thạch, đọc xem Thảo nói gì.
Thạch đỏ mặt, giật lấy phong thư trong tay anh trai giấu xuống gối. Bà Huyên vừa bước ra hành lang vừa cười to, giọng bà trêu chọc:
- Hai đứa này cổ lỗ sĩ hơn cả bác, bác còn biết dùng điện thoại nhắn tin, Đan nhỉ.
Đan cuời, trong máy cô còn để mấy tin nhắn của bà hỏi chỗ mua vải hoặc địa chỉ nhà may. Bà Huyên quả là tân tiến hơn cậu con út nhiều lắm! Thạch ấp úng quay sang Lập tìm cách lảng chuyện:
- Anh à, ở Bãi Hạc có chuyện gì hay sao mà anh phải đi?
- Tình hình hơi căng. Dân kéo đến đòi lại đất, ông An bắt
đầu nóng lên rồi...
Vừa nói Lập vừa nhìn vào cây guitar trong tay Đan. Thạch như hiểu ý anh, nói:
- Em chán xem phim nên mượn đàn của anh cho Đan đánh chơi.
- Ừ, không sao.
- Vừa nãy Đan hát nhạc Beat đấy, anh có nghe không?
- Có nghe rồi - Lập quay người đi ra khỏi phòng.
Đan nhìn theo dáng người cao lớn của anh, thoáng đăm
chiêu. Tại sao khoảng cách giữa Lập với cô luôn cách xa ngay sau khi cô có cảm giác là anh đang tiến gần mình? Có phải anh cố tình tạo ra không? Hay là do cách cư xử của cô? Đan nghĩ mãi, đến khi Thạch với tay đập đập vào tay cô, cô mới sực tỉnh.
- Anh bảo gì cơ?
Thạch mỉm cười ngượng nghịu:
- Anh đang hỏi xem có phải Đan thấy anh cổ lỗ lắm không?
- Có gì mà cổ lỗ?
- Thì thời đại bây giờ còn viết thư trên giấy.
- Hay chứ! Đọc thư viết tay bao giờ cũng thích hơn. Trừ
khi chữ người viết quá xấu.
- Chữ Thảo đẹp, tròn tròn gọn gọn. Chữ anh thì không đẹp nhưng cũng chả xấu lắm. Thảo bảo là đọc rõ.
- Thảo thì phải đọc rõ chữ anh rồi! Chứ anh thử viết cho Đan xem, Đan ngồi nửa ngày chắc mới luận ra được.
- Đừng có nói quá thế chứ!
- Thì em đùa chút vậy, đến chữ em còn ngoáy tít không ai luận được, sao dám chê chữ anh.
- Họa sĩ mà thế à?
- Thì em vẽ quen rồi nên viết chữ cũng uốn éo ngoằn ngoèo như vẽ luôn.
- Cái đấy gọi là thư pháp. Sang lắm đấy! - Lập lại lù lù xuất hiện trước cửa phòng. Giọng anh bông đùa nhưng
gương mặt vẫn kín bưng.
Bước đến bên Đan, ngồi bệt xuống đất, anh nhấc cây đàn trong lòng cô ra vặn vặn. Cô liếc qua nét cau có giữa đôi lông mày rậm thẳng của anh, giọng hơi ngạc nhiên:
- Anh thay dây đàn à? Dây này đệm tốt hơn mà!
- Tốt, nhưng dây nylon bấm dễ hơn. Dây kim loại không cẩn thận đứt tay.
Lập vặn rồi gảy thử từng chút một. Đan nhìn anh trân trối. Giọng Thạch vẫn vô tư vang lên:
- Đan học guitar đệm hát của thầy Dũng à?
Đan quay nghiêng qua, giọng lơ đãng:
- Không, Đan không biết thầy Dũng, sao anh hỏi vậy?
- Thì anh thấy mấy đứa bạn anh học đệm hát đều có qua
lớp ông Dũng. Chúng nó bảo ông này dạy nhanh thành tài.
- Thành tài gì mà thành tài. Học đệm hát thì chỉ cần biết
đọc nốt nhạc rồi bạn bè chỉ cho mấy buổi là mang đàn ra
bật bông được thôi. Cái này Đan tự học. Vì... thích một anh chơi guitar trong ban nhạc sinh viên.
- Power of love nhé! Xong rồi có cưa đổ anh đó không?
- Có, được một thời gian thì anh bỏ đi lấy vợ mất - Đan
cười, cô nhắc về Vinh nhẹ tênh, như thể cô chưa từng bị tổn thương bởi anh ta. Mới mấy tháng mà cô có cảm giác
như một quãng đời dài đằng đẵng đã trôi qua rồi.
- À, đang nói về chữ, cái chữ Đan thêu trên áo kia là em design đấy hả? Anh thấy ra dáng logo ghê đó, anh Lập nhỉ.
- Đan vẽ cho vui thôi mà. Xong thấy cũng không đến nỗi nào nên đưa cho thợ thêu vào áo. Thợ quen thêu kỹ nên trông tử tế hơn thôi.
- Đẹp lắm!
Lập nhìn xoáy vào cổ áo của Đan, giọng lấp lửng. Anh đưa trả cây đàn cho cô rồi bước nhanh ra hành lang như trốn chạy điều gì.
Cơn bão bất ngờ chuyển hướng, đi vào khu vực biển Bắc Trung Bộ ngay trong đêm. Các địa phương ven biển theo vệt quét của cơn bão bỗng chốc thành một đống đổ nát, nhiều người dân qua một đêm bỗng trắng tay. Đến phần thời sự buổi tối, TV đưa tin: Có một số xã vẫn chưa liên lạc được để xác định thiệt hại dự đoán là rất nặng nề vì đây là vùng tâm bão. Trong những cái tên người ta đọc ra có Bãi Hạc.
Đan giật mình buông rơi đũa. Bãi Hạc, Bãi Hạc là nơi Lập nhắc đến. Anh đang ở đó. Cô vội chộp lấy điện thoại, bấm số, một lát lại bỏ xuống. Ông Liêm nhìn vẻ thảng thốt của con gái. Ra hiệu cho Đức đi lấy đôi đũa khác, ông vỗ vai Đan:
- Bạn con ở đấy à?
- Dạ... Điện thoại di động không liên lạc được.
- Chắc trạm thu phát sóng bị bão đổ rồi - Đức ngồi xuống đưa đũa cho chị, giọng ra vẻ am hiểu - Ai ở đấy thế chị?
- Ừm, anh Lập, anh trai anh Thạch.
- Cái anh hôm nọ đưa chị đi lấy tiền đó hả?
Đan gật đầu. Cô cầm đũa gắp thức ăn, cố làm ra vẻ bình thản. Đức cười gật gù:
- Em chưa gặp anh Lập bao giờ. Chắc cũng dễ thương như anh Thạch...
Ông Liêm đưa mắt nhắc nhở thằng con trai bộc tuệch của mình. Gắp cho Đan một miếng cá sốt, ông trấn an:
- Không sao đâu. Tạm thời không liên lạc được, người ta sẽ khắc phục nhanh thôi. Con ăn đi kẻo nguội thì tanh đấy. Đức cũng ăn mau lên, cơm canh nguội hết rồi.
Đan cười gượng, cô chợt thấy mình vô lý. Tự dưng lại lo lắng đến mức run bắn tay lên làm cha cô cũng lo theo, thật chẳng ra làm sao. Lập với cô thực ra có là gì với nhau đâu. Một kiểu đấu khẩu tán tỉnh cho vui hoặc tình cảm trên mức xã giao nhạt nhòa thôi mà. Nhưng sao cô có cảm giác lo sợ nặng nề thế này nhỉ? Cảm giác này cô đã từng gặp khi tình cờ nhìn thấy mẹ đi vào bệnh viện Tim mạch. Dù bà nói là mẹ đi thăm bạn, cô vẫn thấy bất an. Và gần một năm sau thì mẹ bỏ cha con cô đi mãi... Hay là Lập có chuyện gì?
Cố ăn xong bữa cơm rồi dọn dẹp mâm bát, Đan trở lên phòng. Không thể tập trung vẽ được, cô giở sách ra đọc, được vài trang lại buông xuống. Chiếc điện thoại trước mặt như nhắc nhở cho cô về nỗi bất an. Cô thử gọi lần nữa, rồi một vài lần nữa, vẫn không liên lạc được. Liệu có nên gọi đến nhà cho Thạch hỏi xem anh có nhận được tin tức gì của Lập không? Nghĩ ngợi một lúc lâu cô vẫn chưa quyết định được.
Đêm về khuya, Đan vẫn nằm thao thức. Cơn bão sau khi đi Bắc Trung Bộ đã suy yếu nhiều nhưng vẫn đem đến thành phố những trận mưa lớn. Cô lắng nghe tiếng John Lennon hoà cùng tiếng mưa bị gió quật ào ạt vào lớp kính.
Whenever I want you around, yeah
All I gotta do,
Is call you on the phone…
Mãi đến hôm nay, khi nỗi lo lắng về Lập làm cô không ngủ được, cô mới nhận ra rằng từ cái đêm anh đưa cô về rồi nghêu ngao những bản Rock’n’Roll suốt quãng đường ngoại ô mưa tít tắp ấy, giấc ngủ an lành, giấc ngủ mà cô tưởng như đã đánh mất sau khi bị phản bội, lại trở về.
Dù cố gắng giữ vẻ lãnh đạm thờ ơ, Đan cũng không thể không thấy rằng Lập rất quan tâm đến cô. Và ngược lại, cô cũng nghĩ đến anh rất nhiều. Từ lúc nào không rõ, anh luôn hiện diện trong tâm trí cô.
Dường như sự xuất hiện của Lập đã giúp cô xóa đi những kỷ niệm ít ỏi còn lại của mối tình đầu với Vinh, xóa đi cả những vết thương nặng nề mà Vinh đã gây ra. Cô không còn cảm giác uất ức buồn nản, cũng không hờn ghen oán trách nữa. Giờ đây, nghĩ đến Vinh, cô chỉ còn thấy một cảm giác gì đó giống như sự khinh miệt lạnh lùng. Tình cảm ấm áp trong cô giờ đã có một đối tượng khác để hướng tới...
Chiếc điện thoại im lìm trong tay. Cô rất mong sẽ có một điệu nhạc vang lên. Bản nhạc chuông The long and
winding road mà cô đã đặt riêng cho số máy ấy.
Thạch nằm vắt tay lên trán, thấy Đan bước vào, anh vội
vã ngồi dậy. Vẫy tay bảo cô ngồi xích lại, anh nói khẽ:
- Anh Lập đang nằm viện.
Cả một đêm lo lắng, sáng nay cô vội vàng đến nhà Thạch. Lời Thạch nói không làm cô quá bất ngờ nhưng dường như tim cô cũng lặng đi một nhịp. Linh cảm đã không đánh lừa cô. Nén nối sợ đang nhói lên trong lòng, Đan nhìn anh như để chờ nghe tiếp.
- Bão làm sập lán. Anh Lập đỡ cho anh An nên...
- Sao ạ? - Đan nghe giọng mình thảng thốt.
- Bị thương ở đầu. Giờ vẫn bất tỉnh. Anh An thì bị ván đè dập xương cánh tay.
- Bác biết chưa anh?
- Chưa rõ nặng hay nhẹ nên anh không dám cho mẹ anh
biết. Công ty đang chuẩn bị họp hội đồng quản trị, nếu anh Lập tỉnh được trước khi họp thì tốt, nếu không thì chưa biết thế nào. Anh sẽ phải đi Hà Tĩnh.
- Nhưng chân anh thế này thì đi...
- Anh chống nạng, đi được mà.
- Ở đó đang bão lụt, anh đi thế không an toàn. Anh cử ai đó ở công ty đi.
- Đan không biết chứ việc này chưa thể cho ai trong công ty biết. Anh Lập đang cần huy động cổ đông ủng hộ dự án Bãi Hạc mà một số người lại tỏ ra phản đối. Bây giờ tin anh Lập bất tỉnh mà lộ ra, chắc chắn sẽ có người lợi dụng để gây chuyện. Dự án này trục trặc nhiều rồi, nếu thêm vụ này chắc phải bỏ. Mà bỏ thì anh Lập sẽ thiệt hại, thậm
chí mất quyền quản trị...
- Nhưng tin tức thế này làm sao giấu được?
- Tạm thời giữ kín được vài hôm. Anh An là người anh Lập tin cậy nhất từ xưa đến nay. Vả lại, liên lạc tạm thời chưa thông, nên không sao.
- Liên lạc chưa thông mà sao anh biết tin?
- Đêm qua anh An đội mưa đi 25 cây số ra thị trấn báo cho anh. May là ở thị trấn vẫn còn gọi điện thoại được. Giờ anh cần đi gấp. Nhưng phải làm thế nào để mẹ anh không nghi ngờ. Đan nghĩ hộ anh một lý do để anh đi khỏi nhà được không?
- Lý do thì em không nghĩ ra. Nhưng đi thay anh thì được. Nếu anh tin tưởng...
- Anh rất tin Đan, nhưng chuyện này của nhà anh không liên quan gì đến em.
- Bây giờ em rỗi rãi và rõ ràng là lành lặn hơn anh. Vả lại việc vào trong kia tìm anh Lập không khó bằng việc ở lại thành phố ứng phó với mọi người trong công ty. Chân anh chưa lành nhưng anh rành việc công ty, còn ai ứng phó được tốt hơn anh nữa.
- Ừ nhưng mà...
- Không nhưng gì cả. Bây giờ anh mang cái chân bó bột đi lỡ ra bị sao thì ai lo cho cả anh Lập cả anh, rồi ở nhà người ta đến hỏi bác Huyên thì phải làm thế nào?
- Chết, phải rồi. Còn phải canh chừng cả mẹ anh nữa nhỉ.
- Thôi, quyết định vậy đi, anh đổi điện thoại, đưa điện thoại của anh để em cầm và liên lạc với anh An cho tiện. Anh chỉ đường đến Bãi Hạc, vẽ ra giấy cho em. Rồi anh ghi mấy chữ vào đây, đề phòng điện thoại chưa gọi được thì em có bằng chứng để anh An tin tưởng.
- Được rồi. Vậy thì làm như Đan tính. Khi nào gặp được anh Lập, Đan tìm cách thông báo tình hình về cho anh để anh tính đường lo liệu.
Đan rời ngôi biệt thự. Cô về nhà thu xếp tư trang nhanh gọn, để lại mấy chữ cho ba và em yên lòng rồi đi thẳng ra bến đón xe đi miền Trung.