Lập nở một nụ cười vô thức. Anh nghe rõ từng lời Thảo và Đan nói với nhau. Anh cảm thấy quý mến Thảo hơn vì sự băn khoăn vừa chân thật vừa rất... lương thiện của cô. Nếu Thạch không thể chinh phục trái tim Thảo và đem cô về làm em dâu anh, anh vẫn sẽ coi cô là một cô em nhỏ đáng yêu. Còn Đan... Anh tự hỏi cái gì làm cho cô có cái nhìn trầm tĩnh và sáng suốt như của một người từng trải cuộc đời như vậy. Anh hiểu vì sao Thạch luôn nhắc về cô như một người bạn tâm tình lý tưởng. Những người sống với chuyên môn sách vở như Thạch hoặc non nớt với cuộc sống như Thảo luôn cần một người bạn như Đan.
Chiếc xe lẽ ra phải dừng ở quán café trong khu phố cũ cuối cùng lại đỗ xuống ở đường Thanh Niên. Quán café Highlands nhấp nháy đèn như mời gọi. Đan ngập ngừng bước xuống. Đã hơn 10 giờ đêm. Nơi này lại quá xa nhà của cô...
Như không để ý đến vẻ băn khoăn của Đan, Lập điềm nhiên đi vào, chọn một bàn ở vị trí thuận tiện nhìn ra hồ Tây và kéo ghế cho hai cô. Đan khẽ cảm ơn anh rồi quay sang hỏi Thảo:
- Em ở khách sạn nào?
- Dạ...
Thảo còn ngập ngừng thì Lập đã tiếp lời:
- Thảo ở nhà tôi... À, tất nhiên là nhà mẹ tôi chứ không phải nhà riêng của tôi đâu, đừng lo.
Đan mỉm cười, lắc lắc đầu. Mái tóc buộc vội lại lòa xòa làm cô phải cởi tóc ra vuốt lại. Không để ý đến ánh mắt thoáng sững sờ của Lập, cô nhớ lại những lời cô cảnh cáo anh về chuyện của Thảo. Lúc đó cô cứ như một con gà mái xù lông bảo vệ ổ trứng vậy. Nhưng nói gì thì nói, cô tin rằng mình đã hành động đúng. Cả cái tát tai kia dành cho Lập cũng thích đáng vô cùng!
Hai tháng không gặp, nhìn anh có vẻ bớt khắc nghiệt hơn trước. Dáng điệu thì vẫn vậy, lúc nào cũng có vẻ một ông chủ đang mưu toan đường đi nước bước trên thương trường dù cách ăn mặc có vẻ thoải mái tầm thường. Không giống với Thạch lúc nào cũng cố mặc quần âu, vest và thắt cà vạt để có vẻ chững chạc già dặn, Lập hay mặc quần jeans với áo phông Lacoste hoặc áo sơmi không cà vạt. Hôm nay cũng vậy, chiếc áo sơmi rộng kẻ ca rô xanh xám bỏ ngoài quần cùng chiếc đồng hồ thể thao to cộ ở cổ tay làm anh mang dáng dấp... thanh niên càn quấy.
Đan bật cười khi nhớ lại bộ dạng của mình. Với chiếc quần jeans rộng và chiếc áo thun không tay ôm vừa phải, trông cô thậm chí còn “quấy” hơn cả Lập. Xem ra trong ba người, Thảo trông tử tế nhất, ít ra thì cái áo sơmi màu nhạt có thêu vài bông hoa li ti cũng khiến cô có vẻ con nhà lành hơn ông anh bà chị.
Ba người rời quán khi đồng hồ chỉ 10 rưỡi đêm. Nhà Lập ngay gần nên anh đưa Thảo về nghỉ trước, mai cô sẽ phải trở lên Núi Ba thật sớm. Chỉ còn lại hai người trên xe, không nói. Đan nhìn mông lung ra ngoài. Đường phố đã thưa người và trời đang đổ mưa rào. Kính xe đã quay hết lên, tiếng mưa chỉ còn là những âm thanh mơ hồ rả rích. Lập lên tiếng phá tan sự im lặng:
- Tôi chưa biết nhà cô.
Đan như choàng tỉnh. Lập không bật đèn, chỉ có ánh đèn vàng hiu hắt phản chiếu một thứ ánh sáng đùng đục vì nước mưa, cô nhận ra mình đang khóc một cách vô cớ, trong bóng tối, nước mắt bò xuống cổ buồn buồn. Đưa tay quệt lên má, cô khẽ đọc địa chỉ rồi lại tiếp tục chìm trong cõi riêng của mình. Hai tháng qua cô đã làm việc không ngưng nghỉ, chỉ còn ba ngày nữa là mọi thứ chấm dứt. Dù kết quả ra sao thì cũng sẽ không còn cái gì cuốn cô vào cái vòng xoay bận rộn nữa. Cảm giác của cô cũng giống như một người chuẩn bị về hưu vậy. Đang vắt kiệt khả năng để cống hiến, rồi bỗng một hôm, tất cả chùng lại như một sợi dây ốm yếu... Cô còn hơn những người về hưu là sợi dây của cô sẽ chỉ chùng tạm thời một thời gian. Rồi nó sẽ đủ sức căng lên để tiếp tục... Nhưng quả thật cái công việc bấp bênh này nhiều lúc làm cô mệt mỏi ghê gớm. Ba ngày nữa, liệu rồi tên tuổi của cô có được sáng thêm để đảm bảo cho một sự ổn định tương đối hay không. Ôi chao, hình như cô đã bị stress rồi!
Đang suy tưởng, cô chợt giật mình vì hộp khăn giấy chìa trước mặt mình. Lập vẫn nhìn chăm chú con đường trước mắt. Bàn tay phải của anh cầm chiếc hộp hững hờ. Làm sao mà anh biết cô khóc nhỉ?
- Cầm lấy đi, để tôi còn lái xe!
Đan đỡ lấy hộp khăn giấy. Cô lau mặt rồi nhìn mặt anh qua gương chiếu hậu, khẽ nói:
- Cảm ơn anh.
Lập thận trọng đánh tay lái tránh một vũng nước sâu trên đường. Anh nhìn trả lại cô một lát rồi tiếp tục lái xe. Con đường dẫn về nhà cô vẫn dài tưởng như vô tận. Anh với tay bật nhạc, The Beatles.
The long and winding road that leads to your door…
The wild and windy night that the rain washed away
Đan lẩm nhẩm hát và ngạc nhiên khi thấy Lập khe khẽ hòa theo, giọng anh ấm áp nhưng đượm vẻ xa vắng:
- Hồi đi học, tôi đã từng ôm đàn đi lang thang suốt đêm 8/12, hát không ngừng nghỉ.
- Tôi cũng vậy, cách đây chưa lâu lắm.
- Hồi đó tôi thuộc gần trăm bài của Beat, giờ thì quên mất nhiều rồi.
Nhạc chuyển qua bản Ob - la - di ob - la - da vui nhộn. Đan ngồi thằng dậy bắt chước tiếng e he he trong bài hát khiến Lập bật cười, cô nói nhanh giữa những đoạn hát:
- Tôi có duyên với bài này. Và anh cười trông rất hay!
Một bài nữa, anh hát theo say sưa.
If I’m part of you
Open up your eyes, now
Tell me what you see…
Tự nhiên Đan đưa mắt nhìn anh, qua gương chiếu hậu, đôi mắt luôn lạnh lẽo của anh ánh lên một tia đắm đuối. Trong cô mơ hồ một cảm giác… cô chợt thấy rùng mình.
Đan thức dậy trong tiếng mưa. Cô mở cửa sổ. Mùi đất ẩm ngai ngái từ khoảnh vườn nhỏ theo làn gió xộc vào phòng. Bầu trời âm u sũng nước, những cành cây leo nhỏ trên đầu hồi tả tơi bết vào tường. Cô nghe loáng thoáng tiếng em trai nói về một cái ô tô bị cây đổ đè bẹp ở đầu ngõ, chợt thấy bất an. Đêm qua, Lập đưa cô về trong lúc mưa gió nhất. Anh quay xe đi ngay sau đó, thậm chí không thèm nghe câu nói xã giao nhắn anh đi đường cẩn thận của Đan. Liệu có phải là... xe của Lập không? Ồ, không đâu, sao cô lại nghĩ thế nhỉ. Chắc là xe của ông chủ hiệu cầm đồ ở đầu ngõ thôi.
Đan bước xuống cầu thang, thoáng rùng mình vì nền nhà lạnh. Ba và em trai cô đang nấu ăn dưới bếp. Mùi thức ăn ấm áp xua đi cảm giác ủ dột ẩm ướt của một ngày mưa. Ông Liêm ngẩng lên, hỏi:
- Sao con không ngủ thêm, dậy sớm làm gì?
- Con đói quá không ngủ được - Đan tiến đến chỗ Đức. Cô nhớ ra là buổi tối hôm qua mình không ăn gì. Về đến nhà thì khá khuya, cô không muốn lục đục làm ồn nên chỉ uống thêm hộp sữa. Nhấc đôi đũa trong tay em, cô nói:
- Để chị làm nốt cho. Em pha trà cho ba đi.
- Hôm qua con ăn uống thế nào? Mưa thế này có đi làm không?
- Hôm qua con đi ăn cơm với bạn, lâu mới gặp nhau, mải nói chuyện nên ăn hơi ít - Đan nói cho ông Liêm yên tâm - Hôm nay con phải qua chỗ cái Nga. Để lát nữa ngớt mưa con đi.
- Không ngớt mưa đâu chị ơi. Bão số 7 đấy.
Đan à lên một tiếng. Hóa ra thủ phạm của cơn mưa làm cô có những phút xao lòng đêm qua là cơn bão số 7 mạnh trên cấp 12 giật trên cấp 13 gì đó mà mọi người đã cảnh báo từ hôm trước. Đổ miến ra bát, cô đăm chiêu nghĩ ngợi. Bão lớn thế mà nửa đêm còn ở ngoài đường thì không an toàn chút nào. Rồi sáng nay Thảo lại còn phải trở lên Núi Ba sớm nữa chứ.
Ăn sáng xong, Đan trở lên phòng thay quần áo. Cô ngập ngừng cầm cái điện thoại lên rồi lại đặt xuống. Có nên gọi cho Lập không nhỉ? Tối qua anh bảo cô lưu số điện thoại di động của mình, nói là để làm giao liên cho cô với Thảo. Phải rồi, cô gọi hỏi thăm Thảo và sẽ lựa lời hỏi thăm anh luôn. Hy vọng đầu óc hay suy diễn của Lập sẽ không đến nỗi hiểu lầm cuộc gọi hỏi thăm thông thường của cô.
Có tiếng “a lô” ngay sau tiếng chuông đầu tiên. Cô ngập ngừng một chút rồi lên tiếng:
- Tôi là Hoài Đan. Thảo có ở đấy không?
- Thảo đang ở dưới bếp với mẹ tôi. Mà tôi thì đang ở trên... giường.
- À, tôi chỉ muốn hỏi xem mưa bão thế này thì Thảo có về Ba Vì an toàn không thôi.
- Thảo sẽ ở đây đến khi bão tan.
- Thế thì tôi yên tâm rồi. Xin lỗi vì phá giấc ngủ của anh.
- Ấy, tôi chỉ nói là tôi ở trên giường thôi, chứ tôi không nói là tôi đang ngủ.
- Ok, ok - Đan cau mặt. Cô không lường được là Lập sẽ giở cái giọng gây sự này ngay sau một buổi tối dễ chịu khi cô và anh ta cùng nghêu ngao hát nhạc Beat suốt quãng đường khá dài - Phiền anh nhắn giúp với Thảo là tôi gọi.
- Tất nhiên tôi sẽ nhắn. Còn gì nữa không?
- Không. Cảm ơn anh.
Đan bấm end call. Cô định hỏi thăm cả Lập nữa, dù sao thì đêm qua anh cũng đưa cô về tận nhà trong lúc mưa to gió lớn. Nhưng anh ta đang... ở trên giường và vẫn còn nói được với cô bằng cái giọng đấy thì có nghĩa là trận bão đêm qua chẳng làm gì được anh ta hết!
Mấy cô người mẫu đã chỉnh tề xếp hàng đôi chuẩn bị tiến ra sân khấu. "Phần trình diễn của nhà thiết kế Hoài Đan, công ty thời trang Ivy " đang đi đến hồi kết thúc. Ơn trời, dù có quýnh quánh hồi hộp một chút lúc đầu nhưng 20 phút trình diễn không hề có trục trặc gì. Giờ thì Đan chỉ việc sắm cho mình một bộ mặt cười tươi và một dáng đi thảnh thơi ra chào khán giả. Vuốt lại tà áo dài và mái tóc được hấp dưỡng bóng mượt, cô bước ra sau đoàn người mẫu, giữa những tràng vỗ tay và chớp đền máy ảnh, cô nhận hoa của Phương Thuỳ, người mẫu chính trong phần trình diễn, cúi chào khán giả kháp các phía của bao quanh sân khấu rồi xoay người đi vào. những cộng sự ngay lập tức xúm vào thu dọn quần áo và một số phụ trang hỗ trợ. Người của Ivy vốn rất thạo việc nên cô không phải vất vả nói nhiều. Giao lại việc cho họ, cô luồn ra phía trước, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh bà Giang để xem nốt phần trình diễn của những nhà tạo mẫu còn lại. Bà hơi nghiêng gương mặt phúc hậu và thân hình đẫy đà về phía cô, mỉm cười:
- Cháu làm tốt lắm. Người mẫu diễn rất có hồn
Đan cũng mỉm cười. Dĩ nhiên cô phải hài lòng vì đội người mẫu không ngôi sao mà đích thân cô đã đi tuyển chọn, Họ toàn là những người ý thức công việc, luôn đến đúng giờ, tập nghiêm túc và sẵn sàng ở lại muộn khi chưa đạt, tóm lại không thể chê vào đâu được. Đan gần như chắc chắn bộ sưu tập của mình sẽ đoạt một trong hai giải thưởng cao nhất. Cô nắm tay bà Giang nhè nhẹ. Bàn tay bà lạnh và ướt mồ hôi. Bà còn run hơn cả thí sinh trực tiếp là cô nữa. Giọng bà thì thào háo hức:
- Nhìn mấy bộ dạ hội cháu dựng thích quá. Mấy sấp đang muốn đẩy mạnh mảng này cho dịp cuối năm
- Hôm qua Emilio xem clip xong cũng nói với cháu như vậy, nhưng có vẻ Emilio thích loạt công sở hơn
- Ừ, nghề của chàng mà, hắn đang đề nghị nhập vải đề làm số lượng lớn rồi...Sao mà lâu trao giải thế không biết!
- Còn một phần nữa của Đỗ
- Ờ năm nay Đỗ làm thường nhỉ, chẳng có ý gì mới. Thế là cháu chắc xuất giải Triển Vọng rồi
- Cháu nghĩ là sẽ có giải cao hơn. Hôm thuyết trình cả chị Trâm và ông Việt Đình đều làm cập rập lắm
- Kìa...chuẩn bị trao giải rồi. Cô cháu mình ngồi thẳng lên kẻo báo chí họ lại kêu đã đi thi còn buôn chuyện
- Vâng - Đan cười nhỏ, cô thích tình tình trẻ trung phóng khoáng của bà Giang. Bà là người gốc Bạc Liêu, trong công việc cũng như trong cư xử thường ngày, bà đều có vẻ gì đó làm người ta hơi liên tưởng đến ông công tử nổi tiếng của quê hương bà. Công việc thiết kế ờ một nơi như Ivy có lẽ phù hợp với bà hơn là vị thế chủ doanh nghiệp may mánh mun trước kia.
Đã đến phần trao giải. Người ta đang chuyền tay nhau những chiếc phong bì kết quả. Trên sân khấu, một chiếc bục được đem ra đặt cạnh chiếc micro trang trí cầu kỳ. Vị trưởng ban giám khảo đáng kính đang trịnh trọng bước lên với một loạt những lời lẽ hoa mỹ chào mừng sự thành công của cuộc thi. Cả hội trường im phăng phắc. Dường như mọi người đang nín thở cầu mong cho ông già trên bục mau mau chấm dứt diễn văn nhàm chán
Đan đưa mắt nhìn quanh va bắt gặp một à không, hai người quen ở hàng ghế chênh chếch phía bên trái. Minh Ánh diện bộ đầm màu hồng, của...Ivy. Bộ đầm ngắn trên đầu gối, lớp vải mềm đến nỗi không có gió mà vẫn bay nhè nhẹ, phần áo tạo dáng gợi cảm mà vẫn sang trọng, đường xẻ sâu xuống ngực được nhấn bằng một đoá hoa phù dung vải voan. Cô người mẫu đắt giá ngồi tạo dáng rất...chuyên nghiệp, khiến cho những phần da thịt hở ra lại càng khiêu khích. Cạhn Ánh là Lập. Hôm nay anh ta mặc bộ vest đen cùng chiếc cà vạt màu đồng sang trọng. Hình như anh ta đang nhìn Đan. Khẽ gật đầu thay lời chào rồi ngoảnh lên sân khấu, Đan chăm chú lắng nghe. Mới đến phần trao giải khuyến khích. Cô tin rằng giải của mình sẽ cao hơn thế nữa, thậm chí cô có cảm giác mình sẽ được giải cao nhất...Nhưng không được như Đan mong đợi, trong số hai tác giả đoạt giải ba, người ta đọc rõ tên cô.