- Vodka Martini, một trong những công thức dễ nhớ nhất. Em chỉ học cho biết nên không thuộc nhiều loại lắm
Nhấc xiên quả olive ra uống một ngụm thứ rượu vẫn nặng nhưng thoáng mùi thảo mộc, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì nụ cười hiếm hoi của cô:
- Có mùi gì như lá cây thuốc vùng ôn đới
Cô gật đầu, cắn một quả olive giữa đôi môi tô son hồng, lát sau mới trả lời:
- Chai Dry Martini hết sạch rồi nên em mới dùng Vermouth thay, loại này thường có pha hương liệu từ cây cỏ
Nhìn đôi môi ngậm thứ quả Địa Trung Hải trứ danh, Lập muốn cắn lên màu xanh úa của quả và màu hồng mọng của môi cô đến mức người anh như căng lên, anh đành hỏi để xua đi cảm giác ấy:
- Em thích olive à?
- Không, em không thích cái vị ngang ngang của olive. Nhưng công thức yêu cầu trang trí ly Vodka Martini như vậy nên em làm theo. Nếu được chọn, em sẽ xâu cà pháo muối xổi để trang trí
- À, có thể lắm. Với một loại cocktail từ nếp cái hoa vàng pha cùng với nước ép lá xương sông nguyên chất chẳng hạn
Đan mỉm cười, lặng lẽ nhìn anh rồi uống hết ly rượu. Lập lại lên tiếng, anh cảm thấy ngán ngại cái khoảng im lặng giữa hai người:
- Thật ra anh không biết gì về rượu, về cocktail càng mù tịt
Đan xoay chiếc ly không trong tay rồi đặt nó xuống cạnh ly của anh:
- Người ta bảo cocktail là kiểu rượu trộn mà những người trong hoàng tộc nước Pháp nghĩ ra khi đã cạn thú ăn chơi
- Vậy thì sao nó lại có tên tiếng Anh?
- Em cũng không rõ... Có một câu chuyện về cái chữ cocktail, em nhớ mang máng... Ở làng nọ có một ông già khó tính. Trên đời có hai thứ ông quý nhất là con gà trống và cô con gái. Một chàng trai trong làng muốn lấy cô con gái nhưng ông không đồng ý. Anh chàng, với tay trong chính là cô con gái, đã bắt cóc con gà trống để gây sức ép
- Và ông già quý gà hơn con?
- Ừm, có lẽ ông già biết cô gái đã yêu...
- Hoặc ông ta nghĩ cô gái thì không dễ làm thịt như con gà
Đan hơi cười vì cách phán đoán của anh, cô nhẹ nhàng kẻ tiếp:
- Đám cưới diễn ra tưng bừng, rượu đổ tràn như suối. Chú rể trong lúc phấn khích đã đổ lẫn lộn các loại rượu vào với nhau, và cô dâu đã ngắt một cái lông đuôi của con gà trống cắm vào ly rượu. Vậy là tao có chữ cock và tail. Đó cũng là lý do tại sao những ly cocktail luôn luôn được cài cắm những đồ trang trí
- Lý giải của em đáng yêu hơn cái chuyện về đám quý tộc thích hưởng thụ cầu kỳ kia
- Em nghe mấy chuyện này từ thầy giáo tên là Eugène, ông ấy đã kể khi em đến đăng kí học
- Một ông thầy hay! Người Pháp phải không? Ông ấy đã dạy em pha bao nhiêu loại?
- Không nhiều lắm. Em chỉ học vài loại phổ biến nhiều người biết nhất, chừng hơn chục công thức cho sáu loại rượu chính. Kiểu như Gin Tonic hay Singapore Sling từ rượu Gin. Từ Whiskey thì có Manhattan. Với Tequila, em pha được Tequila Sunrise và có lẽ là cả mấy biến thể của Margarita nếu đủ nguyên liệu. Hurricane và Mojito cho Rum, cho Vodka thì có Vodka Martini, Bloody Mary...
- Cả B52 và Black Russian nữa
- Mấy cái đấy sau này em mới tự học để pha cho ba. Vì ba em cũng đã từng ở Liên Xô, ba quen với Vodka, giống anh
- Thật ra anh thường uống Vodka "sec" hơn. Anh không giỏi nhớ tên cocktail. Trừ cái món Black Russian mà em dùng để quyến rũ anh, anh chẳng nhớ nổi cái tên nào. Nhiều lúc anh còn nhầm B52 thành Kajusha
- Anh không nhầm đâu, cái gọi là B52 cocktail ở ta vốn có tên gốc là Kajusha Rocket mà - Đan mỉm cười, cô ngả người tựa vào thành ghế nhìn vẻ hơi bất ngờ thú vị trên mặt anh - Có vài loại em chắc chắn anh sẽ nhớ, vì nó gắn với những cái tên rất nổi tiếng. Kiểu như Hemingway Daiquiri, Midnight Mozart, Scarlett O Hara hay Yellow Submarine...
- Có cocktail Tàu ngầm vàng à? - Lập nhướng mày
- Có, màu vàng rất đẹp
Cô đứng lên đi về phía quầy nhìn quanh rồi nói:
- Ừm, sẽ phải chuẩn bị thêm một thứ. Anh chờ được không?
Lập gật đầu, anh có cả đêm để chờ. Đan đập trứng tách lòng trắng cho vào máy đánh bông, thêm đường, nước và đổ nước chanh ép khuấy đều rồi rót vào chai đặt vào tủ lạnh. Cô vừa làm vừa giải thích cho anh rằng hỗn hợp đó tên là gì, dùng để pha những loại cocktail nào. Lập nghe lơ đãng và ngắm cô chăm chú. Cái cách cô chao hai nửa vỏ trứng, cầm thìa khuấy, nhấc bát từ trên giá, cúi xuống tìm gì đó... làm anh thấy nhẹ nhõm như thể đang được ngồi trong nhà bếp, anh bất giác mỉm cười
Đan đặt một chiếc cốc hơi bè phần dưới gần giống với cốc vại uống bia nhưng nhỏ hơn lên bàn, bên trong cốc có chứa thứ chất lỏng vàng ươm. Anh nhìn cô, nụ cười vẫn đọng trên môi:
- Thế tàu ngầm của em đâu?
- Người ta có thể ở chung trên một con tàu mà. We all live in a yellow submarine, yellow submarine...
Lập cười vì giọng hát cố tình lè nhè của cô. Anh cũng lè nhè hát theo một câu rồi thử thứ cocktail mang tên bài hát của ban nhạc cả anh và cô đều yêu thích ấy. Nó có vị ngọt chua dịu, thơm mùi vỏ cam, dường như rượu chỉ hơi tê đầu lưỡi. Anh đưa cốc cho cô, cô bỏ ống hút ghé môi uống một ngụm lớn gần cạn rồi nhìn anh bằng đôi mắt long lanh:
- Rượu Rum và vị chua ngọt này hợp với phụ nữa hơn... Em sẽ pha cho anh một ly khác. Em sẽ thử nhớ lại cách pha Blue Moon xem sao, không hiểu sao ở Núi Ba trăng lúc nào cũng đẹp.
Dõi mắt về phía dãy núi nhìn vầng trăng với quầng sáng bàng bạc. Lập nhớ đến bộ sưu tập dạ hội mang tên Đá Hồn Trăng mà vì nó Đan đã quay cuồng trong hội trường đến độ sau đó không còn đủ sức dắt xe. Anh đã xúc động đến thót cả tim khi thấy cô mải miết quỳ xuống bên chiếc váy màu ngà vàng ánh bạc lóng lánh để khâu đính hay gắn thêm tua gấu gì đó, nét mặt say mê đến xuất thần, bỏ quên cả anh và Thảo đứng ngơ ngẩn bên dưới sân khấu. Vậy mà anh đã bằng một cú điện thoại sặc mùi tiền của mình sổ toẹt tất cả bao nhiêu công sức cũng như tình yêu và hy vọng của cô
- Anh uống thử cái này xem. Em nhớ công thức Blue Moon nhưng nó có vẻ nhiều màu và mùi quá, không hợp với đàn ông
Cầm chiếc ly hình phễu với thứ rượu vàng nhạt từ tay cô, anh hớp thử một chút và thử cảm nhận mùi vị
- Có mùi bột quế. Cũng hơi nặng
- Không phải bột mà là rượu quế. Goldschlager. Thành phần còn lại là Calvados
- A, Calvados, Brandy táo. Đọc Khải hoàn môn của Remarque thấy nhắc đến
- Món này tên là Autumn Twist. Nếu thay đổi tỷ lệ một chút là sẽ có Adam Bomb. Theo lời giới thiệu của thầy Eugène thì Adam Bomb mạnh như một cú thụi thẳng vào mặt!
- Thôi, anh chịu một cái Vòng xoắn mùa thu là đủ chóng mặt rồi - Lập nói nhẹ nhàng rồi nhìn ngắm gương mặt ửng đỏ vì rượu của Đan, cô đang nhắm mắt nhâm nhi thành quả của chính mình. Cô lại uống chung ly với anh. Anh mỉm cười, như thế này có gọi là nghi lễ hợp cẩn không nhỉ?
Hai người ngồi đối diện nhau. Anh cứ lặng đi chiêm ngưỡng gương mặt xinh đẹp bình thản, còn cô thì như nhập vào một cõi nào khác mơ màng và xa xăm. Mãi đến khi có tiếng gà gáy vang vang, cô mới choàng tỉnh. Tránh ánh mắt của anh, cô nhìn ra ngoài, trời đang hửng dần. Ánh sáng trong trẻo đang xuyên qua những lớp mây dày màu xám hồng tạo nên một sự tương phản lạ lùng. Đứng dậy bám tay vào lan can nhìn cảnh tượng ấy, cô khẽ nói:
- Có một loại cocktail từ champagne tên là Morning Glory, nó hợp với khung cảnh này, anh muốn thử không?
Lập lắc đầu, rồi như nhớ ra cô không nhìn mình, anh nói không rất nhẹ. Cô và anh đã có một đêm trắng. Cô vẫn hoàn toàn tỉnh táo còn anh thì chỉ có cảm giác hơi buồn ngủ. Ánh sáng buổi sớm mai có lẽ chẳng huy hoàng gì với cả hai người
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì ai cũng phải bảo đây là một cặp vợ chồng hạnh phúc. Anh mạnh mẽ còn cô dịu dàng. Anh giàu có sang trọng còn cô thanh tao nhàn nhã. Trong tuần trăng mật, họ uống rượu, hát nhạc Beat nghêu ngao rồi để đèn phòng mờ ảo cả đêm phía trong tầm quan sát của đám nhân viên lễ phép. Trở về thành phố, họ xuất hiện trước mọi người tay trong tay, mắt nhìn nhau long lanh ánh cười và những lời nói nhẹ nhàng. Nhưng chỉ họ mới biết, cuộc hôn nhân hạnh phúc thực ra chỉ có vậy.
Đã gần một tháng, Đan vẫn không đón nhận Lập như một người chồng. Đổi lại, Lập cũng im lặng chẳng đề cập gì đến chuyện này cả. Giữa cô và anh dường như tồn tại một thoả thuận ngầm. Ở chung trong một căn phòng ấm cúng nhưng mỗi người lại có một cõi riêng của mình. Cô nằm trên chiếc giường đôi còn anh ra ngủ ghế salon đối diện. Hai người luôn ăn mặc kín đáo, thậm chí anh còn không mặc quần ngắn trước mặt cô. Trước mặt mọi người họ vẫn đối đáp với nhau chừng mực, nhưng khi cánh cửa dày của căn phòng đóng lại, không ai muốn mở lời nói với người kia câu gì nữa.
Một tối trời trở gió mùa, Lập nằm trên salon đọc báo còn Đan thì chăm chú xem xét giấy tờ gì đó bên bàn. Trông cô có vẻ phân vân còn nét mặt anh hơi cau. Anh nói mà không ngẩng lên:
- Sáng mai em có bận gì không?
- Em có hẹn một chút. Có việc gì không anh?
- Không, anh tưởng em không bận thì đi dự lẽ khai mạc triển lãm nội thất với anh. Em đi vẽ xa à?
Dạo này Đan thường đem giấy bút đi ký hoạ chùa chiền. Lập để cho cô tự đi như một cách cô giết thời gian và tìm sự cân bằng yên tĩnh.
- Không, em đi làm visa.
- Gì cơ? - Lập ngẩng lên, thoáng sửng sốt hiếm hoi trong giọng nói.
- Em đi làm visa. Visa của em vào UK hết hạn từ mấy năm nay rồi.
- Em định đi học? - Lập cúi xuống tờ báo để che giấu sự rối bời của tâm trí.
- Có một khoá master ở London College of Fashion. Em đã apply và được chấp nhận.
Đan tiến về phía anh đưa ra những giấy tờ chứng minh. Lập cầm lấy đọc lướt một lượt rồi trả lại cô. Giọng anh điềm tĩnh:
- Em không nói với anh. Em làm gì để chứng minh tài chính?
Đan cảm thấy sợ cái vẻ trầm lặng của anh. Cô nói nhanh:
- Em có 80 triệu trong ngân hàng và đang rao bán xe.
- Không đủ.
- Còn một sổ tiết kiệm 1 ngàn đô ba cho hôm cưới.
- Vẫn không đủ.
- Đủ. Em chỉ học full time một năm. Yêu cầu chứng minh không cao.
- Chưa được 10 nghìn, em không đi được đâu.
- Em sẽ hỏi vay thêm.
- Chồng em có tiền tỷ, ai sẽ cho em vay? - Lập cười nhạt.
Anh đứng dậy đi về phía bàn làm việc. Ngắm nghía mấy bức phác thảo mẫu hoa văn gỗ của một ngôi chùa nào đó cô đang vẽ dở dang, anh nói tiếp, giọng rất nhẹ nhàng:
- Em để ngày kia hãy đi xin visa. Sáng mai, trong lúc em đi với anh, sẽ có người lo tài khoản chứng minh tài chính cho em. 10 hoặc 15 nghìn đô nữa, đủ chứ?
Đan gật đầu. Cô mỉm cười:
- Chỉ một buổi sáng dự lễ khai mạc triển lãm mà trả ngần ấy, anh đang phá giá cát - xê của em đấy!
- Nếu em chịu ở lại với anh, cát - xê còn cao hơn.
Đan bật cười, cô nhận ra là gần đây, Lập ít trả lời theo cái kiểu tỉnh tỉnh ngang ngang ấy mỗi khi nói chuyện với cô nữa. Anh luôn kiệm lời hết mức có thể, nếu buộc phải nói anh cũng nhẹ nhàng từ tốn và nghiêm nghị đến nỗi cô cảm thấy anh như người khác. Và như một phản ứng tự nhiên, cô cũng ít dùng đến cách ăn nói ngoa ngoắt của mình.
Lập thấy nụ cười của vợ. Anh tiến lại gần mà cô không hề phản ứng đề phòng như những ngày trước đó. Anh lặng lẽ ngắm nhìn cô trong chiếc áo len mỏng. Sống trong tình trạng lơ lửng như thế này cả tháng mà cô lại có vẻ tươi tắn lạ kỳ. Thân hình đầy đặn hơn và làn da luôn ánh lên một màu hồng làm anh rạo rực. Anh chạm vào gò má cô, vuốt nhẹ. Cô cúi mặt lảng tránh cái nhìn của anh nhưng dường như khó dứt khoát được với bàn tay quá dịu dàng ấy. Anh nhích gần thêm hơn và vòng tay qua lưng cô ôm nhè nhẹ.
Rồi anh bắt đầu hôn lên gò má, cánh mũi phập phồng, khoé miệng và cuối cùng là làn môi run run của cô. Môi cô hơi khô nẻ, những mẩu da chết hơi nhám theo nụ hôn trở nên mềm mại đến xót xa. Lập gượng nhẹ tới độ không dám thở gấp, không dám tới gần cô thêm nữa. Hai người đứng sững, chỉ chạm vào nhau bởi hai đầu môi với nụ hôn lỏng lẻo. Được một lát, cô vô thức nắm vào vạt áo sơmi của anh và hơi rướn người lên. Lập nhận thấy tín hiệu ấy ngay tức khắc. Anh ghì cô mạnh hơn, luồn vào chiếc áo len mỏng để thấy da thịt cô nóng bừng dưới tay anh…
Hơi thở mạnh và những tiếng thì thầm của anh nhắc tới một nỗi ám ảnh sâu trong tiềm thức, cô sực tỉnh. Kêu lên một tiếng gì không rõ nghĩa, cô thu hết sức lực đẩy anh ra. Lập lặng lẽ nhìn cô, không nói một lời, anh bỏ ra gian ngoài. Đợi đến khi anh đi khuất hẳn, cô mới ngồi phịch xuống giường, nước mắt lăn nhanh trên gò má. Cô cũng không hiểu được chính mình.
Lập đưa tay quàng lại chiếc khăn len đỏ trên cổ vợ, giọng uy quyền:
- Cứ quàng đấy đừng cởi ra nhé! Vừa nãy em có nhớ uống thuốc không?
Đan ho thêm một chặp rồi mới trả lời:
- Em uống rồi. Quàng khăn này sang Bangkok rồi người ta bắt vào trại tâm thần cho mà xem.
- Em cứ bỏ ra để ho khù khụ thế đi, đã nghi SARS thì đến nhà thương điên cũng không được vào đâu!
Hai người quay ra hướng về phía những người đi tiễn đang đứng cách họ một quãng, không còn nghe thấy tiếng gì vì lớp kính dày. Bà Huyên vịn vai Thạch tươi cười. An và Đức thì lặng lẽ hơn một chút, giơ cao tay vẫy nhẹ.
Mọi người đã biết tin Đan sẽ đi học, biết rõ cả ngày chính thức nhập học của cô. Nhưng ai cũng nghĩ rằng phải xong cái gọi là kỳ trăng mật ở Thái Lan này Lập mới để cô đi. Chỉ có hai người trong cuộc mới hiểu chuyến đi sắp tới sẽ diễn biến như thế nào. Cô sẽ quá cảnh ở Bangkok để bay tiếp đi London vài tiếng sau đó, còn anh thì sẽ ở lại dự hội nghị các resort trong khu vực. Nghĩa là họ chỉ có mấy giờ nữa bên nhau.
Từ sau buổi khai mạc triển lãm nội thất, Lập vắng nhà liên tục. Nếu không đi dự hội nghị ở miền Nam hay ở trong đoàn doanh nghiệp tháp tùng Thủ tướng thăm chính thức nước nào đó, anh cũng bận bịu về nhà máy chế biến gỗ ở tận một tỉnh trung du hoặc đi kiểm tra định kỳ mấy khu resort. Dù có bị nỗi nhớ dày vò tâm trí, Đan vẫn thấy rằng khoảng trống anh để lại giúp cô bình tâm hơn.
Dù cố gắng hết sức nhưng cô vẫn bị ám ảnh bởi một nỗi ghê sợ khó gọi tên để rồi mỗi lần anh đến gần cô, cô lại co người thủ thế. Chưa kịp đón nhận những cử chỉ âu yếm của anh, cô lại thấy đầu mình vang lên mẩu đối thoại giữa anh và cô người mẫu kia. Anh đã thừa nhận những gì Minh Ánh nói và giải thích. Trong chừng mực nào đó cô đã hiểu và không còn oán trách gì nhiều về giải thưởng bị đánh cắp nữa. Cái ám ảnh tâm trí cô hiện giờ là… tiếng thở đầy kích động của Minh Ánh trong chiếc đĩa đấy.
Anh đã làm gì để lấy được chiếc máy ghi âm thứ nhất của cô ta? Qua những âm thanh gợi mở kia, cô có thể chắc chắn rằng anh đã rất rất gần gũi. Cô biết cái cảm giác quên sạch mọi thứ khi bị anh cuốn vào vòng tay. Có lẽ anh đã ôm hôn, vuốt ve, thậm chí hơn thế, để rồi khi đạt được mục đích rồi thì sỉ vả và tát cô ta không nương nhẹ. Cô tự hỏi, có bao nhiêu người đàn bà đã bị anh đối xử như vậy? Liệu rồi người tiếp theo có phải là cô không? Trong cái buổi tối mà cô đã buông mình để anh tiến lên một chút ấy, cô đã tự hỏi, liệu rồi bàn tay lướt trên người cô kia, hơi thở nồng ấm và những tiếng thì thầm kia có biến thành những lời xúc phạm hay những cái bạt tai ngay sau đó?
Đang mải ngẫm nghĩ, Đan chợt bị cắt ngang bởi lời nhắc thắt dây an toàn để chuẩn bị hạ cánh. Cô nhìn sang bên cạnh, Lập đang nhắm mắt như ngủ, nét cau có còn nguyên giữa đôi lông mày sẫm. Cô với tay bấm dây an toàn cho anh, khẽ sờ lên gương mặt râu quai nón lởm chởm, chợt nhận ra rằng dạo gần đây anh gầy đi trông thấy.
Lập hừ khẽ làm cô giật mình, anh nói mà không mở mắt:
- Đừng có phá anh ngủ!
- Sắp hạ cánh rồi, anh dậy đi.
Lập từ từ mở mắt rồi ngồi thẳng dậy. Anh nhìn xoáy vào gương mặt của cô, giọng ân cần:
- Em hãy học cho tốt nhé, và nhớ không được bỏ bữa sáng, hay bất cứ bữa nào. Sang đấy vẫn ho thì đi bác sĩ ngay, không được chần chừ.
Đan gật đầu. Máy bay đã dừng hẳn. Anh đứng lên mở hộc hành lý trên cao lấy ba lô của cô rồi xách cùng chiếc vali gọn nhẹ của mình đi trước, tự nhiên cô lẩm bẩm với cái lưng của anh một câu, rất khẽ:
- Một năm tới sẽ rất dài…
Dù được phép vào trung tâm Bangkok thoải mái nhưng vì lo ngại tình trạng tắc nghẽn giao thông nên hai người ở lại sân bay. Họ đi một vòng cái không gian rộng mênh mông đó rồi ngồi bên nhau ở quán café cho đến khi có loa gọi. Anh trao lại ba lô cho cô, giọng bình thản lạ lùng:
- Nhớ chụp nhiều ảnh và đưa lên blog.
Đan gật đầu, nhìn chăm chú vào đáy mắt của anh, không có một chút níu kéo nào trong đó. Cô quàng ba lô lên vai, hỏi khẽ:
- Anh có muốn em đi và chụp cái gì không? Thảm cỏ ở sân Emirates hay vạch đường ở Abbey Road chẳng hạn.
Lập im lặng, đầu anh gục gặc chẳng ra lắc cũng không ra gật. Anh dang tay chờ đợi. Cô ghé mình vào vòng tay rộng vững vàng đó. Anh gần như nhấc cô lên khỏi mặt đất rồi buông ra. Cô quay người định đi, nghĩ thế nào lại ngoảnh lại kiễng chân hôn nhanh lên môi anh, giọng nhẹ và gấp gáp như một làn gió ấm thoảng qua:
- Rồi đây em biết làm gì khi nhớ anh?
Nói xong, cô quay nhanh đi như thể trốn chạy chính mình. Chưa kịp bước đến bước thứ ba, cô đã thấy mình bị kéo giật lại. Lập ôm ghì cô trong tay, môi anh quyện chặt môi cô, mặc cho dòng người tấp nập qua lại xung quanh. Rồi anh dứt môi ra, nhìn cô, nhếch mép cười:
- Nhớ là biểu hiện rất vô bổ, em bé cưng ạ!
- Có lẽ em sẽ cố tìm cái gì đỡ vô bổ hơn để làm.
- Không cần phải cố, chỉ cần về với anh ngay lập tức.
Đan ngước nhìn anh, đôi mắt anh da diết đến độ cô có cảm giác mềm lòng dường như không chịu nổi. Cô buột miệng:
- Sao anh không ngăn em?
- Anh muốn em tự lựa chọn.
- Hình như em đã chọn sai
- Không, em đã chọn cách dài dòng.
Ngưng một nhịp rồi anh hỏi:
- Em có biết là nếu quyết, em đã không thể xa anh một bước không?
- Em không biết.
Cắn lên môi cô một cái đau điếng, anh thì thầm: