Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng

Chương 4-1

Ngày nào đó ở Đường triều, vào lúc ban đêm yên tĩnh——

A!

Một tiếng thét chói tai kinh hãi truyền khắp phủ Vương gia, làm tất cả mọi người đều tỉnh, quần áo không chỉnh tề, còn buồn ngủ cầm đèn lồng, hướng nơi phát ra tiếng thét đi đến.

Nhìn thấy trên mặt đất một vật thể kì quái hình tròn, một người nằm giống như bị thương, hơn nữa còn hơi giãy giụa, mọi người sững sờ tại chỗ, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Phát sinh chuyện gì?"

Mọi người vây xem tách ra, chỉ thấy một lão nương, tao nhã tiêu sái đi lại đây, ánh mắt lợi hại không cho phép trong phủ này phát sinh bất cứ chuyện gì.

Nàng là tổng quản phủ Vương gia này, nàng liếc mắt liền thấy người kì quái bị vậy xung quanh lại chính là Vương gia bảo bối của nàng.

"Trời ạ! Là Tam vương gia! Nguyên lai Tam vương gia ở chỗ này!"

"Nô tài chết tiệt, còn không mau kéo bổn vương ra." Thanh âm kêu rên tựa hồ để lộ ra một chút an tâm, cho nên càng lộ vẻ ngang ngược càn rỡ.

Tổng quản vội vàng ra lệnh cho hai gia đinh khỏe mạnh cường tráng nâng Lý Lan Ngọc ra.

Mọi người lại bị trang phục trên người Lý Lan Ngọc hù dọa.


Tam vương gia làm sao có thể mặc quần áo kỳ quái lại không hợp lễ nghi như thế? Đối với người luôn luôn chú ý bề ngoài như hắn mà nói thật là chuyện không tầm thường.

Lý Lan Ngọc nhanh chóng nhìn đám người trước mắt, phát hiện chính mình không có trở lại sai thời đại, trong lòng cũng rất cảm tạ nhị hoàng huynh thông minh, cư nhiên nhìn bản thiết kế máy thời gian xong liền thật sự sửa chữa được.

Cảm giác trở lại nơi của mình thật tốt.

"Giúp bổn vương đem tiểu thư...... cô nương bên trong đến phòng bổn vương, nâng cẩn thận, nếu làm nàng bị thương, coi chừng cái đầu của các ngươi."

Vừa nghe chủ tử nói như vậy, mọi người đương nhiên là tay chân vội vàng luống cuống đi vào bên trong tìm người, cũng thật sự sợ không cẩn thận sẽ làm nàng bị thương, kết quả chính là làm tức giận người nhìn có vẻ mỹ lệ lại thập phần nguy hiểm này.

Nhưng là mọi người lại đi ra, hai tay trống trơn, mặt lộ vẻ khó xử.

"Làm sao vậy?" Hắn không kiên nhẫn gầm nhẹ.

Bất quá hắn có rống như thế nào cũng không hữu dụng, bởi vì......

"Bẩm Tam vương gia, bên trong không có ai a!"

"Đáng giận! Rốt cuộc là rớt xuống chỗ nào rồi?"

Lý Lan Ngọc đi tới đi lui, như là một con báo đang phẫn nộ, bộ dáng sốt ruột khiến cho người bên cạnh nhìn không hiểu ra sao, mọi người đều không dám nói gì.

Như thế nào mới một buổi tối, Tam vương gia liền thay đổi? Chẳng lẽ là trúng tà rồi?

Lan Ngọc đương nhiên biết mình xảy ra chuyện gì, nhưng người khác lại tuyệt không hiểu được chuyện hắn từng trải qua.

Trọng yếu hơn, hắn cư nhiên lạc mất Quan Nghênh Hạ, hắn sắp vội muốn chết, nếu không phải nhìn máy thời gian rõ ràng ở trước mặt của mình, hắn sẽ cho là mình thật sự giống như tổng quản nói, là mình đang nằm mơ.

Nhưng không có khả năng này, hơn nữa hắn còn kinh ngạc phát hiện thời gian mình trở lại, là sau hôm mình bị máy thời gian hút đến hiện đại mà thôi.


Tất cả mọi người cho là ba huynh đệ bọn họ thừa dịp yến hội sinh nhật mẫu hậu lén ra ngoài du ngoạn, hôm qua mới không xuất hiện ở yến hội, tuy rằng hoàng đế giận tím mặt, nhưng may là hoàng hậu đã thay ba huynh đệ bọn họ nói chuyện, bình ổn cơn giận của vua, còn muốn đợi hắn, hoàng huynh cùng nhị hoàng huynh trở về, lại đến trước mặt hoàng hậu thỉnh tội.

Vì không muốn khiến cho dư luận xôn xao không cần thiết, hắn không hề đề cập tới đại hoàng huynh cùng nhị hoàng huynh, cũng không đề cập tới chuyện nữ nhân nửa đêm ngủ bị hắn đánh bất tỉnh, sau đó bị hắn lén ẵm lên máy thời gian trở lại thời đại này.

Vừa nghĩ tới nàng mới có thể không giống mình bình yên trở lại Đường triều, mà là không biết phiêu lưu đến thế giới hoặc là thời đại nào, hắn liền không nhịn được phiền muộn mình tại sao có thể xúc động như vậy!

"Nhanh chút đi tìm!"

"Tam vương gia, rốt cuộc muốn tìm cái gì?" Tổng quản vẻ mặt khó hiểu hỏi. Như thế nào Tam vương gia mỹ lệ của nàng trở nên kỳ lạ như vậy?

Nhất định ngày nào đó phải đi mời đạo sĩ đến trong phủ tụng kinh, trừma.

"Chính là...... Chính là một nữ hài tử ăn mặc kì quái giống bổn vương, bộ dạng rất đáng yêu, dáng người cũng không tệ lắm, làn da trắng trắng mềm mềm, sờ rất thích, trên mặt còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ, nàng căn bản là không nên có má lúm đồng tiền kia, bởi vì chỉ có nữ tử ôn nhu, đáng yêu mới có. Tính tình nàng cứng rắn, luôn thích cãi lời bổn vương, nhưng mà đối những người khác lại không như vậy, nàng......" Phát hiện những người trước mặt đều trợn to mắt, vẻ mặt có chút mờ mịt nhìn hắn, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ chính mình cư nhiên vừa mới dùng một đống từ ca ngợi nữ nhân hắn luôn rất chán ghét.

"Tam vương gia, ngài không phải là vừa mộng xuân đi?"

"Làm càn!" khuôn mặt tuấn mĩ của Lý Lan Ngọc không tự chủ được đỏ bừng, càng tức giận càng khiến người ta cảm thấy khả nghi.

"Nói ngắn gọn, chính là nhanh chút đi tìm."

Một tiếng rống rung trời cơ hồ muốn đem toàn bộ nóc nhà Vương phủ nổ tung lên, mọi người vội vàng ba chân bốn cẳng hơn nửa đêm lao ra tìm cô nương trong miệng Tam vương gia —— nếu thật sự có cô nương như lời hắn nói.

Nàng nhất định phải giết tên đáng ghét kia! Mặc kệ hắn là Vương gia hay là con trai bảo bối của Lý Thế Dân, nàng muốn giết hắn.

Nhưng hiện tại nàng nhất định phải xử lý một việc trước, đó là —— làm thế nào đi xuống?

Nàng đang ở trên giường lớn ấm áp ngủ, lại bị người khác làm tỉnh lại sau đó bị đánh bất tỉnh, phát sinh chuyện gì cũng không biết, vừa tỉnh lại, liền phát hiện chính mình bị mắc kẹt ở trên cây.


Trời ạ! Rốt cuộc là cao bao nhiêu? Nàng nhìn cũng không dám nhìn, bởi vì chỉ cần cúi đầu xuống, nàng sẽ cảm giác được toàn bộ da đầu đều run lên.

Nàng từ nhỏ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ cao, hiện tại so với lấy đao đặt lên cổ của nàng còn khiến cho nàng khổ sở hơn.

"Cứu mạng a! Có người hay không a......" Nàng phát hiện thanh âm mình gọi ra suy yếu như tiếng muỗi kêu, từ "bị dọa đến khiếp đảm" dùng ở trong trường hợp này rất phù hợp.

Vừa lúc đó, mắt nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, một bóng dáng hết sức quen thuộc, một nam nhân nàng vừa mới nói muốn đem hắn chém thành vài trăm khúc.

"Cứu... Cứu... A..." nàng còn chưa có hô xong, liền nghe được dưới mông truyền đến tiếng động nho nhỏ, làm người ta sợ hãi.

Nàng liền quên chính mình muốn hét cái gì, sắc mặt trắng bệch giống y như tờ giấy.

Nếu như ngã xuống..., toàn thân xương cốt tuyệt đối sẽ gãy hết. Nghĩ đến đây, nàng lại muốn rơi nước mắt.

Lại truyền tới một tiếng gãy nữa.

Đáng giận! Nếu có thể tránh được một kiếp này, nàng thề tuyệt đối sẽ ăn ít một chút, giảm đi mấy kg, hiện tại nàng chỉ khẩn cầu không cần nghe đến tiếng khủng bố như vậy nữa.

Nào biết ông trời không nghe theo ước nguyện, thanh âm rất nhỏ vào trong tai nàng lại như là tiếng sấm đinh tai nhức óc, khiến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Phía dưới, Lan Ngọc vừa vặn đi đến gốc cây.

Như thế nào? Đi mệt muốn dựa vào cây nghỉ ngơi? Bị kinh hách đến lý trí cũng đã không còn tồn tại, Nghênh Hạ bất cứ giá nào chết cũng phải kéo một người làm cái đệm lưng.

"Lý Lan Ngọc...."

Tiếng người la hét gọi hắn, là nha đầu kia?!

Cũng xác thực chỉ có nàng mới dám gọi thẳng tên của hắn như vậy.


Lý Lan Ngọc mừng rỡ như điên ngẩng đầu lên, mọi người cũng đều hướng về nơi phát ra thanh âm nhìn qua, lại nghẹn họng trân trối nhìn một nữ tử áo rách quần manh đang từ trên cây nhảy xuống, trực tiếp bổ nhào vào Lý Lan Ngọc.

Hiện trường an tĩnh trong chốc lát, rõ ràng đến mức nghe được tiếng lá rụng rơi xuống mặt đất.

Dám đè lên người Tam vương gia cao quý như vậy, nữ nhân dâm đãng không biết từ đâu xuất hiện thật sự là to gan lớn mật.

Mọi người lập tức xông lên, đem nữ nhân không biết trời cao đất rộng kia từ trên người chủ tử kéo ra.

"Quan Nghênh Hạ!"

"Tôi nhất định phải...."

Nghênh Hạ nghiến răng nghiến lợi còn chưa có đem lời nói hung ác nói ra khỏi miệng, bàn tay to của Lý Lan Ngọc đã ôm lấy đầu nàng, hung hăng cho nàng một nụ hôn nóng bỏng.

Mọi người thấy vậy, tất cả đều sững sờ tại chỗ.

"Không cần hy vọng là tôi sẽ tha thứ cho anh, cả cuộc đời tôi... ít nhất trước lúc trở về, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh."

Hắn cư nhiên ở trước mặt mọi người hôn nàng, không phải muốn đem bọn người cổ đại này hù chết?

Nàng bây giờ đã an toàn nằm ở trên giường lớn ấm áp của hắn, nhưng mà nàng tuyệt không thích tấm ván gỗ giường cứng rắn này, mặc dù giường rất xa hoa sang quý, nhưng vẫn kém hơn cái giường đệm lò xo của nàng, còn có cái chăn tơ tằm siêu mềm mại của nàng.

Mà tất cả đều là tại tên bỉ ổi trước mắt này làm hại.

"Tôi mệt chết rồi, ngày mai tôi với anh lại ầm ĩ." Dù sao cả đêm đã bị kinh hách, đối với nàng mà nói quả thực chính là một loại tra tấn tàn nhẫn, cho nên trước hết để cho lòng mình bình tĩnh xuống. Muốn giết người mới có khí lực.

"Được."


Kỳ quái, không tức giận sao? Nếu lúc trước ở nhà thì hắn đã sớm tức đến dựng râu trừng mắt rồi, chẳng lẽ trở lại địa bàn của mình khiến cho hắn rất vui vẻ, tính tình cũng trở nên tốt hơn?

"Còn nhìn cái gì? Không nhanh ngủ đi?" Khẩu khí của hắn quả thực giống như là coi nàng như sủng vật.

"Anh ở đây làm sao tôi ngủ được?"

"Ngươi ngủ là việc của ngươi, nhưng bổn vương sẽ không đi ra, bởi vì bổn vương sợ..."