Trinh Tú nhìn thấy đám nam sinh ấy, không rụt rè như những nữ sinh khác, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia bất lực.
- Nhạc Tử Bằng, tôi đã nói với bạn bao nhiêu lần rồi, tôi không thích bạn, không liên quan đến người khác.
Gã nam sinh tên Nhạc
Tử Bằng tất nhiên là không tin, cười nham hiểm:
- Không có chuyện vô duyên vô cớ mà thích được, cũng không có chuyện vô duyên vô cớ không thích, bạn chắc chắn phải có một nguyên nhân gì đấy mới không đồng ý làm bạn gái của tôi, bạn càng không thừa nhận, thì càng chứng minh bạn càng để ý.
Trinh Tú đau đầu sờ trán, khẽ vuốt mái tóc mềm mại, quay đầu nói với Dương Thần:
- Anh Dương, chẳng phải anh lo lắng em bị người ta ức hiếp sao, vậy em bị làm phiền thì có tính hay không.
Dương Thần nghe có phần hơi hứng thú, nghe đến đây, không kìm được cười một cách hòa khí với Nhạc Tử Bằng nói:
- Tiểu tử, cậu là bạn học với Trinh Tú?
Đám học sinh nghe thấy Dương Thần dùng khẩu khí của trưởng bối hỏi Nhạc Tử Bằng, không kìm được há mồm có chút sững sờ.
Nhạc Tử Bằng rất không vui chau mày:
- Hừ, thật sự coi đây là chuyện của mình, sao nào, anh muốn làm trưởng bối dạy dỗ tôi phải rời bỏ Trinh Tú? Có phải đầu óc anh có vấn đề không vậy? Không đúng sao, Trinh Tú không phải người thích những kẻ thiểu năng trí tuệ.
Vừa nói như vậy, đám học sinh đứng bên đều cười phá lên.
Dương Thần chỉ muốn đến gần hơn với đám bạn học của Trinh Tú, không ngờ câu nói này lại bị hiểu lầm đến mức không thiện cảm như vậy.
- Nhạc Tử Bằng, không cho phép bạn nói bừa về anh Dương Thần của tôi.
Trinh Tú rất bất mãn với sự chê cười đối với Dương Thần, lập tức nhíu đôi mày liễu đáp trả.
Nhạc Tử Bằng trong lòng có chút tức giận:
- Còn nói là không có quan hệ gì với người đàn ông này, lòi đuôi ra rồi.
- Anh ấy là người nhà của tôi, đương nhiên là bạn không được chửi như thế.
- Người nhà? Là người nhà mà bạn tập làm người lớn đúng không.
Nhạc Tử Bằng khinh thường nói:
- Vẫn luôn nghĩ rằng Từ Trinh Tú bạn không giống người khác, thì ra là giống như đám bạn gái trước kia của tôi, coi trọng bọn đàn ông có tiền, bất kể có xấu xí đến đâu, cũng giống như là nhặt được bảo bối vậy.
- Bạn còn nói lung tung, cẩn thận tôi đánh bạn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trinh Tú đã tối sầm lại.
Dương Thần đứng một bên đang vui trong lòng, cô nàng này đúng là một học sinh trung thực, nhưng đối với tên nhãi ranh bất lương này lại rất hung hăng như vậy, xem tình hình này thì sắp xảy ra đánh nhau đến nơi rồi.
Đương nhiên, Dương Thần cứ đứng bên cạnh như vậy, khiến cho Trinh Tú thấy vô cùng mất thể diện, một cô gái bất lương lâu rồi không bùng phát lại có khuynh hướng sống lại.
Dương Thần lúc này mới giơ tay vỗ vỗ lên vai, vỗ về một lúc:
- Đừng có suốt ngày như gà chọi thế, vừa mới vào đại học, đánh nhau gì chứ...Đây...Đây là Nhạc Tử Bằng đúng không, cậu hiểu lầm rồi, tôi đúng là anh rể của Trinh Tú, hôm nay đưa đi học quân sự xem tình hình học tập ra sao.
Nhạc Tử Bằng hoài nghi nhìn Dương Thần:
- Anh nói thật?
- Cậu đúng là hay đa nghi.
Dương Thần bất giác cười nói:
- Có cần tôi lấy giấy kết hôn cho cậu xem? Vợ tôi vô cùng xinh đẹp đấy, con nha đầu Trinh Tú này còn chưa trưởng thành hết thì tôi sao lại có thể thích nổi cơ chứ?
- Anh Dương, không được đùa.
Trinh Tú phẫn nộ, quay đầu nghiến răng, mặt đỏ ửng.
Đám nữ sinh đứng vây quanh cười khinh khích, lần này mọi người mới tin hai người này không giống như là tình nhân, nếu không cũng không diễn kịch đến mức này.
Nhạc Tử Bằng lúc này mới buông lỏng sự cảnh giác, đắc ý cười một cái:
- Nếu anh không phải là người đàn ông của Trinh Tú, vậy thì hôm nay tôi tha cho anh, nhưng anh tốt nhất nên phụ đạo tâm lý cho Trinh Tú, người con gái mà Nhạc Tử Bằng tôi thích không ai là có thể thoát khỏi bàn tay.
Trinh Tú nhìn hắn ta chán ghét:
- Đúng thật ghê tởm, cậu thực sự nghĩ rằng tôi không dám đánh cậu?
- Đến đi.
Nhạc Tử Bằng vẫn tự cho rằng tóc mái cắt ngang trán của mình rất tự nhiên anh tuấn, quay đầu, buông tay nói:
- Tớ thích sự hung hăng này của cậu, như vậy lúc lên giường chắc chắn cũng sẽ rất ác liệt, đúng rồi Trinh Tú cậu còn là gái trinh chứ? Nhìn hai chân của cậu khá là khép, ha ha.
Mấy tên nam sinh cao lớn cười phá lên, bọn nữ sinh xung quanh cũng đỏ mặt.
Trinh Tú nắm chặt hai nắm đấm, giận đến phát run, quay đầu nhìn Dương Thần nói:
- Anh Dương, em có thể đánh gã hay không?
Dương Thần gãi cằm, lắc đầu:
- Em không được đánh, con gái sao lại có thể tùy tiện đánh người chứ, sau này người ta biết em bạo lực như vậy, còn nam sinh nào dám theo đuổi em nữa.
Trinh Tú không nghĩ Dương Thần sẽ nói như vậy, có chút không phải cắn môi, trong lòng đắng nghẹn.
Nhạc Tử Bằng nghe không rõ hai người kia đang nói gì, chỉ nhìn thấy Trinh Tú bị làm cho tức giận, nhưng lại kiềm chế, lại càng có chút mê mẩn.
Thì ra Trinh Tú trông mặt nóng bừng thì các đường nét trên khuôn mặt lại rõ ràng như vậy, làn da trắng ngần, dáng người tuyệt mỹ, đúng là rất phù hợp với thẩm mỹ quan của các nam sinh vừa mới vào đại học, nếu như cho lên mạng thì chắc chắn sẽ trở thành nữ thần trong lòng các chàng trai.
Hơn nữa, Trinh Tú ăn mặc trông cũng rất bình thường, vừa nhìn là đã biết không phải con gái của một gia đình giàu có quyền thế gì, chắc chắn sẽ không làm khó dễ.
Cho nên vừa mới vào đại học, đã không ít nam sinh chú ý đến Trinh Tú, Nhạc Tử Bằng đương nhiên là một trong những kẻ mạnh trong cuộc tranh đoạt này.
- Trinh Tú, hôm nay cậu cùng tớ đi chơi đi, tớ dẫn cậu đi mua túi Chanel, cậu thích cái nào thì lấy cái đấy tùy cậu chọn, túi của cậu cũng rất cũ rồi.
Nhạc Tử Bằng tự nhiên phóng khoáng nói.
Bọn con gái xung quanh vừa nghe đến chuyện mua túi hàng hiệu cho Trinh Tú, đều ánh mắt ngưỡng mộ.
Xét cho cùng có rất nhiều nữ sinh, dự định trong lúc còn trẻ kiếm chút gì đó từ bạn trai, Nhạc Tử Bằng vừa nhìn là biết tên khốn nạn, nhưng có tiền hơn nữa trông cũng không khá bảnh trai.
- Giữ tiền của cậu mà đi lừa bọn con gái khác đi, tớ phải đi tập quân sự.
Trinh Tú đã không muốn để ý đến gã nữa.
Nhạc Tử Bằng nhíu mày:
- Tập quân sự là cái thá gì chứ? Chỉ cần tớ nói với bố tớ một tiếng, thì các đám trưởng giám thị kia đều ngoan ngoãn mà phải lau đế giày cho tớ.
Dương Thần đứng bên cạnh nghe xong câu nói bất giác hiếu kì nói:
- Bố cậu là ai?
Nhạc Tử Bằng không tụ mình trả lời mà ra hiệu cho đám đệ tử ở đằng sau.
Một nam sinh giọng ồm ồm lập tức nói một cách hùng dũng:
- Bố của anh Tử Bằng là hiệu trưởng của trường đại học này.
Cái giọng điệu nói như là hiệu trưởng chính là bố của gã vậy.
Không ít đám học sinh đứng xung quanh ngạc nhiên, có một số người sớm đã biết, có người ra bộ dạng bất đắc dĩ.
Trường đại học Trung Hải là một trong những trường đại học mũi nhọn của Hoa Hạ, có thể leo lên làm chức hiệu trưởng của một trường đại học có mấy chục nghìn người, đương nhiên nếu không phải là đã xuất chúng từ rất sớm, thì thông thường sẽ là quan chức được chính phủ cắt xuống bổ nhiệm.
Vừa là hiệu trưởng trường đại học, vừa là quan chức chính phủ.
Dương Thần quay đầu hỏi Trinh Tú:
- Gã nói là sự thật?
Trinh Tú chán nản gật đầu:
- Hiệu trưởng trường chúng em tên là Nhạc Vĩ Binh, lần đầu tiên thấy em gã đã nói với em gã chính là con trai hiệu trưởng, các bạn học trong lớp cũng nói vậy, chắc là đúng.
Dương Thần nghe xong, sắc mặt liền rất khó coi:
- Vậy thì làm sao được, phải thay hiệu trưởng rồi.
Mọi người xung quanh nghe xong, như là vừa nghe xong một câu chuyện cười vậy.
Nhạc Tử Bằng ánh mắt có tia tàn khốc, cười nham hiểm nói:
- Anh vừa nãy…Nói gì?
Giọng có vài phần uy hiếp.
Dương Thần vốn không để ý tới, rất không vui nói:
- Con trai hiệu trưởng mà bá đạo như vậy, thì làm sao còn có thể dạy học sinh nữa, không được, bây giờ anh phải đem gã đi gặp bố của gã, sau đó đổi một khuôn dạng mới cho hiệu trưởng.
Dương Thần không nghĩ nhiều những chuyện khác, chỉ cảm thấy Trinh Tú mất nhiều tâm huyết để thi đại học, dù thế nào thì môi trường cũng phải cực tốt, suốt ngày bị đám nhãi ranh này làm phiền, vậy chẳng phải là công cốc sao?
Nhưng ngôn ngữ của hắn khiến cho những người bên cạnh cảm thấy quả thực là không biết thế nào là chết.
Quả nhiên, Nhạc Tử Bằng đã rất thịnh nộ, nhìn về phía đám người cùng lớp hét to:
- Còn đợi gì nữa, xông lên đánh chết tên khốn nạn này đi.