Có lẽ hai ngày liền không được nghỉ ngơi tốt, lại phải vận động dữ dội như vậy, Lâm Nhược Khê cứ nằm ngay trên chiếc sô pha mềm mại trong phòng làm việc, ngủ đến chập tối mới tỉnh.
Triệu Hồng Yến có đến tìm một lần, như sau khi Dương Thần bảo rằng cô đang ngủ, cũng không nghĩ nhiều, liền đem văn kiện cần xử lí đặt trên bàn làm việc của Lâm Nhược Khê rồi lặng lẽ rời đi.
Lâm Nhược Khê đã mặc quần áo đầy đủ, sau khi tỉnh dậy, có chút mơ hồ nhìn bốn phía xung quanh, lúc nhìn thấy Dương Thần đang ngồi trên chiếc ghế ở bàn làm việc của mình, mới nhớ ra, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!
Vừa nghĩ đến chuyện phóng đãng buổi trưa, cô lập tức đỏ mặt, thầm mắng mình đúng là quá mất mặt, những chuyện này là gì vậy!?
Nhưng mặc kệ đã xảy ra những chuyện gì, vốn dĩ đều là cam tâm tình nguyện cả, nên Lâm Nhược Khê cũng không cảm thấy đây là chuyện ghê gớm gì.
Dù sao trước đây cũng có lúc chủ động muốn động phòng, chẳng qua là lúc đó Dương Thầnnói muốn tổ chức hôn lễ, chuyện này cũng chỉ là đẩy nhanh quá trình lên một chút thôi, tốt xấu gì thì cũng nằm trong kế hoạch cả.
Cách thức và địa điểm của người đàn ông này khiến cho cô muốn phát điên, nhưng nghĩ kĩ lại, mình và hắn cũng vừa làm xong hôn lễ, lại còn một mình đi ăn cơm với Lý Kiến Hà, quả thực là một chuyện thiếu suy xét.
Ai bảo chồng mình là một kẻ khốn khiếp lúc nào cũng thích bạo lực cơ chứ?
Ngồi ngơ ngác trên sô pha một lúc, nhìn thấy Dương Thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc lâu mà vẫn chưa thèm để ý đến mình, Lâm Nhược Khê không khỏi tò mò xem anh ta đang xem cái gì.
Đi giầy vào, chậm rãi bước đến chỗ Dương Thần, nhìn hình ảnh trên màn hình máy vi tính, Lâm Nhược Khê nhất thời cảm thấy không thể thở được!
- Ai cho anh dùng máy tính của em để chơi game!?
Lâm Nhược Khê bực bội nói.
Lúc này, Dương Thần rõ ràng đang dùng máy tính làm việc của cô, để chơi một game thể thao đối kháng.
Bởi kỹ xảo được tính toán từ máy, lại công thêm nắm trong tay chưởng lực bí mật, thế nên nhân vật anh hùng của Dương Thần có vẻ gì đó đặc biệt quyến rũ.
Với kỹ năng siêu phàm, Dương Thần không ngừng thu hoạch đầu người, còn năm tên đang đứng đối diện thì chửi ầm lên, cho rằng Dương Thần đang treo máy, nhưng Dương Thầncũng không thèm để ý đến, chỉ tiếp tục giết.
Nghe thấy tiếng của Lâm Nhược Khê, Dương Thần mới liếc sang cô một cái, sau đó lập tức hưng phấn quay lại chơi game.
- Kinh ngạc gì chứ, bình thường em làm việc, chỉ xem văn bản, thế mà lại đi mua máy có cấu hình cao như vậy có phải là rất lãng phí không, cái này phải để anh chơi game mới đúng tác dụng.
Dương Thần hớn hở nói:
- Tên nhóc Viên Dã coi như biết điều, mới chỉ cho anh game mới này...
Lâm Nhược Khê tức giận cắn răng, xoay người sang chỗ khác, rút thẳng ổ điện ra!
- Này!
Dương Thần quát to một tiếng, nhưng cũng không kịp, máy tính đã tắt ngấm tắt ngầm rồi còn đâu!
Dương Thần lập tức tỏ vẻ bực tức nói:
- Bà xã, em làm gì vậy! Anh đang thi đấu trên đấu trường, có điểm còn có... ghi chép đấy!
- Chơi trò vô bổ này làm gì, bình thường anh giết người cũng có cảm giác gì đâu.
Lâm Nhược Khê hừ lạnh một tiếng.
- Chuyện này có thể giống nhau được sao, chơi điện tử liên quan đến lòng tự trọng của một người đàn ông, anh như thế này bọn chúng còn tưởng anh sợ chạy trốn đấy!
Dương Thầnnghiêm túc nói.
- Có cần mở cho anh một công ty trò chơi không, anh tự thiết kế rồi tự chơi!
- Uhm...
Quả thật Dương Thần cảm thấy có chút thú vị.
- Đề nghị này cũng không tồi, có thể xem xét.
Khuôn mặt phơn phớt hồng của Lâm Nhược Khê, nhìn thấy vẻ mặt như chưa từng có chuyện gì xảy ra của dt, rốt cuộc không kìm nổi, hạ giọng nói:
- Anh không có điều gì muốn nói với em sao?
Dương Thần ngỡ ngàng,
- Nói gì với em?
- Anh...
- Ồ!
Dương Thần vỗ trán, nhìn ra bầu trời tối mịt ngoài cửa sổ, đèn đã được thắp sáng ở khắp mọi nơi,
- Đúng rồi, muộn quá rồi, chắc em cũng đã đói, chúng ta đi ăn cơm thôi. Để anh gọi điện cho vú Vương, bảo hôm nay chúng ta ăn ở ngoài.
Lâm Nhược Khê hơi mất hứng, đồng thời cũng có chút xao động, cố tỏ vẻ điềm tĩnh nói:
- Trong lòng anh có phải đang cười nhạo em hay không?
- Cười nhạo? Tại sao?
Dương Thần tỏ ra kinh ngạc.
Lâm Nhược Khê mấp máy đôi môi mỏng,
- Có phải anh cảm thấy... em chuyện đó rất...
- Chuyện nào?
Dương Thần hỏi.
- Chính là...
Giọng Lâm Nhược Khê cao vút nói:
- Chính là cảm thấy em rất phóng đãng! Rõ ràng là trước đây không cho, nhưng bây giờ lại trở nên thế này...
Giọng càng ngày càng nhỏ, yếu ớt, gương mặt của cô sắp đỏ bằng mặt trời rồi, ngượng ngùng cúi thấp đầu, mấy sợi tóc che kín hết cả khuôn mặt.
Dương Thần hơi hơi ngây người, lập tức ngượng ngùng cười,
- Là hơi...
Lâm Nhược Khê lập tức ngẩng đầu lên, bất chấp cả ngượng ngùng,
- Không cho phép anh được nói em như vậy! Không phải là do anh hại sao, anh có biết là lúc nãy em sợ như thế nào không! Em còn có thể phản kháng được sao!?
Dương Thần vội ngắt lời cô, cười khổ nói:
- Anh còn chưa nói xong mà, mặc dù người nào đó vừa rồi quả thực có hơi lớn mật, nhưng anh là chồng, anh rất thích mà! Hơn nữa đây cũng chẳng phải là chuyện xấu xa suy đồi gì, em sung sướng, anh cao hứng, lại còn là danh chính ngôn thuận, chuyện này đáng phải để ý sao?
Lâm Nhược Khê vừa nghe, ngẫm lại cũng thấy đúng, đây cũng là lần đầu tiên mình đường đường chính chính làm chuyện vợ chồng, cũng không có gì đáng phải xấu hổ cả.
Không chừng đám hồ ly tinh kia còn diêm dúa lẳng lơ hơn gấp cả trăm lần ý chứ! Lâm Nhược Khê chua xót nghĩ, cũng không cảm thấy xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên được nữa.
Dương Thần cố nhịn cười, kỳ thực hắn cũng đã sớm nghĩ đến, Lâm Nhược Khê da mặt mỏng, nhất định sẽ cảm thấy ngượng ngùng về chuyện vừa rồi.
Giả vờ như mây trôi nước chảy, cô ấy cũng sẽ không cảm thấy quá xấu hổ, có thể vượt qua được rất nhanh.
- Nếu như không có vấn đề gì, chúng ta đi ăn cơm thôi.
Dương Thần lưu luyến nhìn màn hính máy vi tính đã tắt ngóm, thầm nghĩ, chắc phải bố trí một chiếc máy có cấu hình cao ở nhà thôi.
Lâm Nhược Khê đã cởi bỏ được khúc mắc, điềm nhiên cười cười, quấn quấn mấy lọn tóc,
- Tóc em rối tung lên rồi, anh đợi một chút.
Vốn dĩ không trang điểm, chỉ cần sửa sang lại một chút là có thể đi được rồi, thả xõa mái tóc ra đằng sau, rồi buộc lên, động tác vô cùng bình thường này, không hiểu tại sao, lại cảm thấy nhã nhặn và dịu dàng hơn trước đây rất nhiều.
Dương Thần hơi thất thần, chỉ cảm thấy giờ phút này cô đang tỏa ra sức hấp dẫn lạ kỳ, đúng là đã cướp mất hồn người khác rồi.
Lâm Nhược Khê sửa sang lại xong, mới phát hiện Dương Thần đang nhìn mình bằng ánh mắt say mê.
Trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, hơi buồn cười nói:
- Sao lại giống như lần đầu tiên nhìn thấy em vậy, có gì kỳ lạ sao?
- Đúng là rất kỳ lạ, tại sao lại có người phụ nữ khi đã kết hôn rồi mà càng ngày lại càng trở nên xinh đẹp hơn, nhìn hoài mà không thấy chán nhỉ?
Dương Thần chép miệng thở dài nói:
- Cô Lâm Nhược Khê, cô như thế này là không được đâu, nếu như người ngoài nhìn thấy cô, thì toàn bộ mĩ phẩm của Ngọc Lôi sẽ không bán được nữa rồi, không còn nền tảng để tin, thì còn cần trang điểm đề làm gì a.
- Miệng lưỡi ngọt xớt.
Lâm Nhược Khê giả vờ giận dỗi, lườm hắn một cái, cầm lấy túi, bước ra ngoài trước.
Bởi công ty đã hết giờ làm, hai người cùng đi xuống lầu, ra đến đường, hầu như cũng không gặp được mấy người.
Ngồi lên chiếc BMW X6 của Dương Thần, cả đoạn đường nghe chương trình được phát ra từ radio, tâm trạng nhẹ nhõm, giống như bao cặp vợ chồng bình thường khác.
Đi đến con phố ăn uống ở bên cạnh, sau khi dừng xe, hai người nắm tay nhau, đi tìm một quán ăn thích hợp.
Vốn dĩ Lâm Nhược Khê cũng không thích nơi náo nhiệt ồn ào, nhưng trước đây cũng đã từng đi dạo phố với Dương Thầnvài lần, nên dần dần cũng thích ứng được, huống hồ tâm trạng lại đang tốt, nên cũng cảm thấy mọi thứ đều rất tuyệt vời.
Đi bên cạnh người phụ nữ kiều diễm thoát tục, dịu dàng, khiến cho bao người phải ngưỡng mộ.
Vô số ánh mắt hướng về phía hai người, nếu như không phải Lâm Nhược Khê đã quen với việc trở thành trung tâm của sự chú ý, thì e rằng đến đi đường thôi cũng sẽ trở thành một chuyện khó khăn.
Lúc đi qua một quán sủi cảo, Dương Thần dừng chân, đột nhiên hỏi:
- Nhược Khê, búp bê sủi cảo anh tặng em còn giữ không?
Lâm Nhược Khê hơi xấu hổ, gật gật đầu
- Còn...
- Ớ, anh còn tưởng rằng lúc em giận anh đã lấy con búp bê anh tặng ra để trút giận chứ, xem ra là anh đã quá hẹp hòi rồi.
Dương Thần ngại ngùng nói.
Lâm Nhược Khê nghĩ thầm, cũng chẳng trút giận gì, chỉ là con búp bê đó ngày nào cũng bị mình dùng chân đá thôi, đương nhiên, Lâm Nhược Khê không nói ra, đồng thời cũng tính toán, hôm nay, sau khi về nhà, sẽ dọn dẹp lại phòng ốc, đồ đạc của mình nhiều như vậy, đặc biệt là đủ thứ đồ chơi đáng yêu, làm sao mà bỏ đi đâu được đâu?
Vừa đi, Lâm Nhược Khê vừa nghĩ, có cần phải sắp xếp một phòng ngủ mới không nhỉ, dù sao thì... nếu như sau này không có bất ngờ gì xảy ra... thì cũng phải ngủ chung chứ...
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Nhược Khê lại cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên, mình bị làm sao thế này, sao tự dưng lại muốn ngủ chung với đàn ông thế này.
Đang lúc nghĩ lung tung, không biết là đi tới đâu rồi, bỗng nhiên mơ hồ, nghe thấy được tiếng gọi nũng nịu, giòn dã từ phía sau:
- Mẹ!