Nghiêm Bất Vấn đột nhiên xuất hiện, không chỉ khiến cho những người có mặt ở đây cảm thấy được tà khí bao trùm xung quanh, theo bản năng mà lui xuống vài bước, thậm chí đến Dương Thần cũng có chút bất ngờ, không kịp phòng bị.
Không ngờ rằng, lúc Nghiêm Bất Vấn hiện ra giữa không trung, thì mình mới cảm nhận được sự tồn tại của gã!
Tên này rốt cuộc là dùng thần thạch như thế nào để có thể nâng cấp bản thân đến như vậy? Không ngờ có thể dấu được hơi thở của mình một cách hoàn mĩ đến như vậy!?
- Nghiêm Bất Vấn, cuối cùng thì ngươi cũng chịu xuất hiện, còn tưởng rằng ngươi sẽ làm con rùa rụt đầu cả đời chứ, làm những chuyện hại nước hại dân như vậy, hôm nay nhất định ngươi phải trả giá!
Thái Vân Thành vung tay lên, tất cả những chiến sĩ đặc chủng của Viêm Đoàn Thiết Lữ có mặt ở đây đều đồng loạt xông lên.
Nghiêm Bất Vấn cười nhạo một tiếng,
- Viêm Hoàng Thiết Lữ? Các ngươi ở đây làm trò cười gì vậy, chỉ với các ngươi, mà muốn động thủ với ta sao? Không cảm thấy rằng không khác gì đi tự sát sao?
- Chiến đấu và chết, không liên quan gì tới nhau.
Dương Thần nhìn dáng vẻ cương trực chính nghĩa của Thái Vân Thành, bất đắc dĩ cười nói:
- Được rồi, nhạc phụ đại nhân, ông thu quân vào đi, sức mạnh của gã không giống như người bình thường đâu, chịu chết là không cần thiết, những binh sĩ này còn có người thân, dù gì thì cũng phải nghĩ đến gia đình họ nữa chứ.
Lý Mạc Thân nói:
- Cậu vẫn còn rảnh mà giúp người khác nghĩ đến người thân của họ?
Dương Thần thở dài:
- Tôi cũng đã hiểu, trước khi chúng ta đến, lão Đường đã trở nên điên loạn rồi, còn nữa, bây giờ chúng ta bị mai phục, chứ không phải là xông vào tận hang ổ để bao vậy tiễu trừ bọn chúng.
- Chúc mừng ngươi, đáp đúng rồi.
Nghiêm Bất Vấn cười lớn, đánh ra một chưởng.
Bỗng nhiên, có một đám thanh niên khôi ngô tuấn tú, nhưng sắc mặt vô tình, đột nhiên xuất hiện từ các bức tường ở khắp nơi trong nhà họ Đường.
Tổng cộng chắc phải đến hơn ba mươi người, hơn mười cao thủ, tay cầm pháo bạc sáng chói, giống như hỏa tiễn, nhưng không có đầu đạn, giống như là đang cầm một nòng pháo trong tay vậy.
Đám thanh niên này vẫn còn đang mặc quần áo người hầu của nhà họ Đường, rõ ràng là đã mai phục bốn phía, chờ thời cơ từ lâu!
- Bà nội nó! Mấy tên này không phải dùng gen của lão Dương để cấy ghép đấy chứ!?
Lý Độn nhất thời không kiềm chế được, thốt lên.
Dương Thần lại không chú ý đến đám người này, mà chú ý đến hơn mười cánh cửa bọc đồng ở khắp mọi nơi, khiến cho hắn mơ hồ cảm thấy áp lực hơn!
- Phó thủ tướng Lý, Thái tướng quân, các ông thấy dường như không có gì đáng sợ, bởi có Dương Thần ở đây, nên cảm thấy sẽ không có chuyện gì xảy ra sao?
Nghiêm Bất Vấn cười mỉa mai nói:
- Trước khi các ông chết, tôi cũng sẽ để cho các ông chết một cách rõ ràng, hôm nay tất cả những người ở đây, đều sẽ phải cùng chết với Dương Thần, bởi mục đích đến đây của ta hôm nay, chính là giết chết hắn ngay tại nơi này!
- Lần trước ngươi cũng nói muốn giết ta, cuối cùng chẳng phải là phải trốn chạy đó sao?
Dương Thần khẽ cười nói.
- Nhưng ngươi không thể phủ nhận, lần trước ta đã khiến ngươi bị thương.
Đôi mắt Nghiêm Bất Vấn đỏ ngầu.
- Chắc ngươi rất tò mò, ta sử dụng sức mạnh của thần thạch, rốt cuộc là cái gì, không ngờ lại có thể khiến ngươi bị thương.
- Yên tâm, bây giờ ta đã nắm trong tay toàn bộ sức mạnh của nó rồi! Đợi chút nữa, ta sẽ dùng thứ sức mạnh mạnh hơn gấp bội so với lần trước, thậm chí có thể phá thứ mạnh hơn thần lực của ngươi gấp trăm lần thành đống tro tàn!
Dương Thần liếc mắt về phía những khẩu pháo bạc.
- Chắc ngươi sẽ không cho rằng, chỗ pháo đồng mục nát kia có thể bắn trúng ta đấy chứ?
- Không, ta đương nhiên là không ngốc nghếch mà đi đánh ngươi rồi.
Nghiêm Bất Vấn nói xong, lại xuất ra thêm một chưởng nữa.
Chỉ thấy một gã thanh niên trai tráng đang đứng ở ban công tầng hai, trên tay cầm một khẩu pháo bạc, vầng sáng màu bạc lóe lên!
- Đoàng!!!
Sau tiếng động đó, toàn bộ không gian xung quanh đều bị chấn động, âm thanh này giống như âm thanh giải phóng viên đạn bạc, xuyên qua vai mấy tên người hầu nhà họ Đường đứng gần đó!
Ba tên người hầu này của nhà họ Đường, còn chưa hết sợ vì bị bao vây, không biết phải làm như thế nào, sau khi bị tia sáng xuyên qua người, thân thể uốn éo, khô quắt, và rồi, dường như đã biến thành một cái xác khô, rồi lập tức bị phân giải, cuối cùng chỉ còn lại một đống quần áo bùi nhùi!
Chùm tia sáng bạc đó xuyên qua ba người, cắm xuống mặt đất, lập tức tạo thành một cái hố sâu không đáy!
Dương Thần mở to hai mắt, cố máy năng lượng này hắn quá ư là quen thuộc!
Lần trước Nghiêm Bất Vấn dùng chính cỗ máy năng lượng này để đả thương mình, như bởi công lực của mình mạnh hơn gã, cho nên mới có thể dùng thiên địa diễn sinh để áp chế gã.
Nhưng bây giờ, không ngờ Nghiêm Bất Vấn lại lấy cỗ máy năng lượng này làm vũ khí, còn tạo được hơn mười chiếc.
Nếu những khẩu pháo này đồng loạt khai hỏa, đối với những người bình thường, cho dù là đối với Thái Ngưng hay Lý Độn những người có tu vi, e rằng trừ việc né tránh thì cũng không thể chống lại lực sát thương vô cùng đáng sợ này!
Sắc mặt của đám người Thái Vân Thành và Lý Mạc Thân cũng trắng bệch, bọn họ đã tính sai rồi, không ngờ Nghiêm Bất Vấn sẽ xuất hiện vào lúc này, lại còn chủ động mai phục.
Đường Triết Sâm cả giận nói:
- Nghiêm Bất Vấn! Ngươi muốn thử nghiệm nghiên cứu của mình, thì cũng đừng lấy người của ta ra mà thử nghiệm, ở đây có nhiều kẻ địch như vậy, lẽ nào ngươi không nhìn thấy sao?
- Được rồi, ông già, chỉ là thấy ba tên đấy đứng khá gần thôi mà,
Nghiêm Bất Vấn nói như không có gì đáng kể, rồi quay mặt về phía Dương Thần nói:
- Sao rồi, kiệt tác của ta, có phải rất đẹp đúng không? Đặc biệt sau khi xuyên qua người, dần dần sẽ tiến hành phân giải, không để lại chút gì, chính ta còn cảm thấy mê nữa là...
- Thằng điên...
Đường Uyển nhìn thấy ba bộ quần áo không còn chủ nhân, không kìm nổi mắng:
- Mày chỉ là một tên điên rồ biến thái!
Nghiêm Bất Vấn nhướn mày,
- Yo, đây là đại tiểu thư nhà họ Đường đây mà, chậc chậc, nghe nói cô cũng là tình nhân của Dương Thần, nếu như tôi sai người cho cô một phát, cô thử nói xem Dương Thần sẽ như thế nào...
- Được rồi!
Đường Triết Sâm cả giận nói:
- Hôm nay kẻ cần phải tiêu diệt chính là đám người kia, đừng có dọa nạt cháu gái ta!
Đường Uyển thấy Đường Triết Sâm đang che chở cho mình, liền nói:
- Ông nội, một khi ông đã muốn bảo vệ chúng cháu, vậy tại sao lại còn bắt tay với tên biến thái này!?
Đường Triết Sâm hừ một tiếng nói:
- Ta chỉ muốn giữ lại những kẻ có ích cho nhà họ Đường, chết bớt đi một đám râu ria, cũng chẳng có gì là to tát cả.
- Được rồi, ta đã không kiên nhẫn được nữa rồi,
Nghiêm Bất Vấn quét mắt một lượt, nhìn tất cả những người đang có mặt ở đây, lúc nhìn đến Thái Ngưng, không khỏi nhếch miệng cười nói:
- Đây không phải là tiểu thư nhà họ Thái sao, thú vị đây...
Vừa dứt lời, những khẩu pháo đồng đã bao vây bốn phía của Thái Ngưng, phát ra ánh sang!
Dương Thần giật mình,
- Ngưng Nhi cẩn thận!
Đồng thời, Thái Ngưng trong nháy mắt, nhảy lên, đồng thời giây phút đó, bốn khẩu pháo đồng loạt xuyên qua chỗ của cô!
Đúng lúc đó, hai khẩu xuyên đến hai tên vệ sĩ đứng bảo vệ Thái Vân Thành, lập tức giống như ba người hầu kia, khô quắt đi, rồi bốc hơi biến mất!
- Ha ha ha ha! Tôi quên mất, thân thủ của Thái đại tiểu thư không tầm thường a, vậy thì định bảo vệ cha của Thái tiểu thư như nào đây?
Dường như những tên cầm pháo này đều bị Nghiêm Bất Vấn khống chế suy nghĩ, vừa mới nói đến đây, lại có bốn tên lập tức chĩa pháo vào Thái Vân Thần!
Dương Thần biết bản lĩnh của Thái Vân Thân, tuyệt đối sẽ chết, đang định mang ông ta đi, bỗng nhiên cảm thấy có một lực rất lớn từ trên trời giáng xuống!
Bốn chùm sáng bắn về phía Thái Vân Thành, một vòng tròn màu đồng xoay tròn trên không trung, hướng di chuyển kì dị, tóe ra một tấm chắn kì ảo vàng rực, cực lớn, chắn trước mặt Thái Vân Thành.