Nhất thời, cả phòng khách dường như tĩnh lặng.
Dường như hơi thở cuồng bạo của con sóng thần vừa mới còn đây, thì trong nháy mắt đã yên bình, đến nhanh đi cũng nhanh.
Ngừng một lát, tay của Dương Thần theo bản năng buông lỏng ra, để Ninh Quốc Đống rơi xuống đất.
Ninh Quốc Đống co chân chạy thoát, ho dữ dội, sợ hãi bò về phía di chuyển của Ninh Quang Diệu.
Mà trong con mắt Dương Thần tràn ngập u ám tựa như vực sâu của đau khổ, lập tức, khóe miệng hiện lên nụ cười cay đắng.
- Lâm Nhược Khê, không ngờ em... em vì đám người cặn bã này mà uy hiếp anh? Uy hiếp chồng của em?
Lâm Nhược Khê vô cùng áy náy và không đành lòng, thấp giọng khàn khàn cầu khẩn nói:
- Không phải... em chỉ là... em biết như vậy là không công bằng với anh, nhưng đây là lần cuối... được không...
Ánh mắt hai người trong khoảng cách chỉ có mười mấy mét giao nhau.
Chỉ có vài giây mà dài như thể mấy chục thế kỷ trôi qua vậy.
Vô số những cảm xúc phức tạp, trong giờ khắc này giống như một cơn ác mộng dài vây quanh hai người.
Trên mặt Dương Thần hiện lên một nét tang thương không tên.
- Được, anh không giết nó.
Lời này nói ra, cuối cùng khiến cho Ninh Quốc Đống đang bò trên mặt đất cùng với Ninh Quang Diệu mồ hôi đầm đìa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Còn Lâm Nhược Khê cũng vô cùng áy náy, tay bưng kín miệng mà đau lòng, ánh mắt tràn đầy sự hổ thẹn với Dương Thần.
Nhưng tại giây phút này, trong mắt Dương Thần hiện lên chút tàn nhẫn.
Thân hình bước lên phía trước một cách bất ngờ, đột nhiên hướng tới phần kia của Ninh Quốc Đống liền ra chân!
- Á aaa…
Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên, vang vọng cả phòng hội đồng!
Lại một lần nữa, tất cả mọi người đều đứng chết lặng một chỗ!
Ninh Quốc Đống đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh, còn dưới đũng quần y rõ ràng đã chảy ra một chất dịch gì đó.
- Quốc Đống!!!
Ninh Quang Diệu gọi to, rồi chạy đến, ôm Ninh Quốc Đống, dùng lực lắc mạnh, nhưng Ninh Quốc Đống im lặng không có chút phản ứng gì.
Lâm Nhược Khê ngây ra, nhìn khuôn mặt không chút phản ứng gì của Dương Thần.
- Anh không giết nó, không có nghĩa là bắt nó không phải trả bất cứ một cái giá nào.
Dương Thần lạnh lùng buông một câu, trực tiếp bước qua bên cạnh Ninh Quang Diệu.
Đi đến trước mặt Lâm Nhược Khê hiền lành, Dương Thần trầm giọng nói:
- Em vẫn muốn ở lại, hay đi cùng anh?
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu, nuốt nước bọt nghẹn giọng nói:
- Tại sao...
- Ở lại hay là đi?
Dương Thần hỏi lại.
Lâm Nhược Khê nhìn Ninh Quang Diệu đang ôm đứa con trai mà khóc rống lên, sau một hồi mất mát đau đớn, thở một cách nặng nhọc, đưa tay kéo cánh tay Dương Thần lại.
- Đi thôi.
Lúc này ánh mắt Dương Thần mới dịu dàng được một chút, cùng người con gái đó đi hướng về phía cửa phòng.
Các vệ sĩ tuy rằng vô cùng căm thù, nhưng đều không dám bước lên, dù sao bọn họ cũng hiểu rõ, tiến lên cũng chẳng làm được gì, ngược lại lại bị giám đốc khiển trách.
Ngay sau khi hai người Dương Thần đi chưa được xa, Ninh Quang Diệu bên trong cửa đột nhiên quay đầu, hét lớn
- Dương Thần! Con trai tôi mà xảy ra chuyện không hay gì, tôi nhất quyết sẽ không tha cho cậu!
Hai mắt Ninh Quang Diệu đỏ ngầu, giống như con thú hoang sắp cắn người vậy.
Con người của y từ trước đến nay luôn ôn tồn lễ độ, cuối cùng đến lúc ý thức được con trai độc trai nhất của mình có khả năng bị phế, đã bùng phát sự điên cuồng trong lòng.
Dương Thần vốn ngoảnh mặt làm ngơ, mang theo Lâm Nhược Khê quay trở lại xe.
Sau khi xe lặng lẽ chuyển bánh, Dương Thần lái xe, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, về Dương gia mà không nói một lời.
Lâm Nhược Khê thì ngồi bên cạnh, nắm chặt váy, chốc chốc lại liếc nhìn người con trai khuôn mặt không chút trạng thái ngồi bên, ánh mắt tràn đầy vẻ ưu tư.
- Anh vẫn còn giận em?
Lâm Nhược Khê yếu ớt hỏi.
Dương Thần thản nhiên nói:
- Không có.
- Rõ ràng là có.
Lâm Nhược Khê nói nhỏ:
- Có thể quên chuyện hôm nay đi được không, về sau không gặp lại họ nữa.
Sắc mặt Dương Thần không đổi nói:
- Đừng nghĩ nhiều nữa, không có, đã bảo không có.
Lâm Nhược Khê lắc đầu nói:
- Anh gạt em, bây giờ anh nhất định đang kìm chế bản thân, anh muốn mắng em thì cứ mắng đi, em có thể chịu được.
Dương Thần chân ga vô thức nhấn xuống, tiếng động cơ gầm lên.
- Anh sao lại phải mắng em, em cũng có làm sai cái gì đâu.
Dương Thần khàn khàn nói.
Lâm Nhược Khê cắn đôi môi mỏng của mình, đành phải yên lặng, không nói thêm câu nào.
Hơn nửa tiếng sau, hai người về đến Dương gia.
Dương Công Minh đã ở nhà sau chờ, Quách Tuyết Hoa đang uống trà cùng cha chồng, Yến Tam Nương thì đứng bên cười dài.
Thấy đôi vợ chồng son một người mắc mặt khó coi, một người mặt u buồn trở về, Quách Tuyết Hoa giật mình đầu tiên.
- Đây... làm sao thế này, con trai, sắc mặt của con và Nhược Khê là như thế nào vậy?
Quách Tuyết Hoa kỳ lạ hỏi.
Dương Thần khẽ nhếch môi cười:
- Không có chuyện gì, chỉ là có chút vô vị thôi.
Dương Công Minh liếc nhìn hắn một cách thâm thúy, cười nói:
- Xem ra hai vợ chồng có gì lục đục rồi?
Lâm Nhược Khê có chút căng thẳng cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
- Ông à, quan tâm như vậy, thì thà ông nghĩ cách đối phó Ninh gia còn hơn. Ninh Quốc Đống đã bị cháu đá cho cái thành thái giám rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Ninh gia đã bị tuyệt đường tông tự rồi. Nếu ông không giải quyết được thì cháu sẽ giải quyết, việc mình làm cháu sẽ chịu trách nhiệm.
Nói xong, Dương Thần cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về hướng phòng mình.
- Sao ?
Quách Tuyết Hoa một tiếng kinh hô nói:
- Dương Thần rốt cuộc là con đã làm cái gì vậy! Thằng nhỏ này! Đùa giỡn thì cũng có mức độ chứ! Nói rõ ràng xem nào!
Còn Dương Công Minh thì gõ gõ mặt bàn.
Quách Tuyết Hoa lập tức câm miệng, cười cười rồi ngồi xuống, nhưng vẻ mặt thì vẫn sốt ruột.
Lập tức, Dương Công Minh nhìn Lâm Nhược Khê vẫn ngồi trước mặt, cười tủm tỉm hỏi:
- Nhược Khê, cháu nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, mắt ngấn nước.
- Ông nội... cháu xin lỗi.
Lâm Nhược Khê khóc nức nở nói:
- Đều là cháu không tốt... Dương Thần đang giận cháu...
- Khóc sướt mướt như vậy cũng không giải quyết được vấn đề, bình tĩnh lại nào, nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho ông nghe xem nào.
Dường như bị cụ già cảm hóa, sau khi Lâm Nhược Khê gật gật đầu, thì trong một thời gian ngắn đã kiềm chế được cảm xúc.
Sau đó, nói hết chuyện đã xảy ra trước sau bữa tiệc tối.
Dương Công Minh sau khi nghe xong, vẻ mặt thản nhiên, giống như có đâm thủng một lỗ lớn thì cũng không có chút lo sợ gì.
Còn Quách Tuyết Hoa thì vô cùng lo lắng nói:
- Cha à, vậy bây giờ phải làm sao đây, Ninh Quang Diệu không phải là thỏ non, y bình thường là một con cáo già, chuyện này nếu Ninh Quốc Dương bị đánh đến tàn phế thật, thì... Ninh gia nhất định sẽ đối đầu với chúng ta...
Dù sao hồi trẻ cũng từng không có thiện cảm với Ninh Quốc Diệu rồi, nhưng thật ra Quách Tuyết Hoa cũng rất hiểu bản tính của Ninh Quang Diệu.
Dương Công Minh trầm ngâm một lát, rồi ngẩng đầu lên nói với Lâm Nhược Khê:
- Nhược Khê à, cháu về phòng chăm sóc Dương Thần đi, chuyện này cháu không cần lo lắng nhiều.
- Nhưng ...
- Ông sẽ không trách cháu, cháu không làm sai điều gì cả, đây gọi là nhân sinh.
Dương Công Minh khẽ cười nói.
Lâm Nhược Khê sửng sốt trong chốc lát, cuối cùng gật gật đầu, khẽ bước về phía phòng mình.
Đợi khi Lâm Nhược Khê đi rồi, Quách Tuyết Hoa nói:
- Ninh Quang Diệu này đúng là lòng gan dạ sắt, Nhược Khê của chúng ta có cái gì không bằng nhà người khác cơ chứ, sao lại không thừa nhận đứa con gái này chứ, tiếc rằng đây không phải là con gái ruột của con.
- Hừ.
Dương Công Minh nói:
- Con nói cái gì vậy, con còn muốn con gái ruột mình gả cho con trai ruột mình sao?
Quách Tuyết Hoa khoan thai cười nói:
- Cha à, cha cũng biết, con đang nói giá mà.
Dương Công Minh liếc mắt một cái, rồi đập bàn nói:
- Chuyện Nhược Khê là huyết thống của nhà họ Ninh, cha cũng đã biết từ lâu, chỉ sợ hai lão già nhà Lý gia và Đường gia, cũng chỉ là giữ yên lặng mà thôi.
- Chuyện này giấu giếm nhiều năm như vậy, rất ít người biết, chỉ cần Ninh Quang Diệu không thừa nhận, ai nói ra cũng vô dụng.
- Cho nên Ninh Quang Diệu không thừa nhận, nhưng thật là lại có thể lý giải, nhà họ Ninh nhiều nhân tài, không phải là một mình y có thể làm gia chủ. Nếu y vì có con riêng mà bị hủy thanh danh, thì tất cả đều tan biến hết.
Quách Tuyết Hoa gật gật đầu nói:
- Điều này cũng đúng... đàn ông chẳng có mấy người tốt, quyền lực quan trọng như vậy sao? Vị trí đó, không phải là mấy năm nay anh ngồi nhưng mấy năm sau lại đổi người khác ngồi, sống không thể mang theo, chết cũng không thể mang theo được. Nhưng đứa con này, là cốt nhục, đổi là thời xưa, cha chết rồi vẫn còn phải dựa vào đứa con ôm đầu tiễn vào trong quan tài nữa...
Cô ghê tởm và oán giận, tự nhiên là hai người đàn ông Dương Phá Quân và Ninh Quang Diệu, nhưng vừa mới nói xong, lại cảm thấy Dương Công Minh đang nhìn mình một cách không hài lòng.
- Cha ... con... con vừa nãy không phải là nói cha.
Quách Tuyết Hoa xấu hổ ngượng ngùng cười nói.
Dương Công Minh có chút bất đắc dĩ với mồm miệng của cô con dâu.
- Cha thật sự mong con giống như hồi trước, cả nước đâu đâu cũng thấy hội từ thiện của con, khi về nhà này lại bắt con hầu hạ lão già như ta, ngược lại cũng được con làm cho tinh thần vui lên mỗi ngày.
Quách Tuyết Hoa thẹn thùng cúi đầu, trước mặt người già, người làm mẹ như cô vẫn là một đứa trẻ.
Dương Công Minh thở dài nặng nề nói:
- Ninh Quang Diệu chưa có nắm bắt đầy đủ, không phải là người hành động thiếu suy nghĩ, đây là ưu điểm của y, nhưng cũng là khuyết điểm của y. Nếu Dương Thần đã vạch mặt y, thì chúng ta chỉ có thể binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn mà thôi.
Nói xong, Dương Công Minh quay đầu lại nói với Yến Tam Nương :
- Tam Nương, dự án hợp tác của Dương gia chúng ta với Ninh gia có thể bị hủy bỏ hoàn toàn, từ hôm nay trở đi, tôi xin miễn gặp khách ngoại giới.
Yên Tam Nương gật đàu nói:
- Thưa lão gia, có cần tôi phái người đi nghe ngóng động tĩnh bên Ninh gia không?
Dương Công Minh khua tay nói:
- Chuyện đến bây giờ, một núi không thể có hai hổ, sau này có hai khả năng, Ninh gia chịu thua, hoặc là, liều chết một phen. Về phần kết quả của khả năng thứ hai, cần xem bản lĩnh của Dương Thần, ông già như tôi, chỉ có thể giúp nó kéo dài thời gian, xem nó có thể đi đến hoàn cảnh nào.
Yến Tam Nương chậm rãi gật đầu, con ngươi còn lại vài tia kỳ vọng không tên.