Một người đàn ông da trắng, cao gầy, râu ria xồm xàm, mặc một bộ âu phục, nói tiếng anh, bước đến, có vẻ gì đó rất thân thiết nhiệt tình.
Dương Thần cẩn thận cân nhắc, rồi mới nghĩ ra, nói:
- Anh là Weber?
- Đúng là may mắn, anh vẫn còn nhớ tôi, ồ, đây là vợ anh sao, đúng là một phụ nữ xinh đẹp...
Weber bước đến, cầm tay Lâm Nhược Khê lên, có chút tự nhiên, phóng thoáng.
Sau khi nhìn thấy Lâm Nhược Khê, mắt đã sáng lên, rất muốn cầm lấy tay của Lâm Nhược Khê, hôn một cái.
Nhưng Dương Thần làm sao có thể để người phụ nữ của mình bị gã đàn ông khác cầm tay lên mà hôn được, kéo thẳng Lâm Nhược Khê về phía sau, khiến cho Weber bị vồ hụt.
- Ồ, chúa ơi, tôi quên mất, đây là Hoa Hạ.
Weber cười xấu hổ.
Lâm Nhược Khê trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi:
- Ông xã, anh ta là ai vậy.
- Tay đua chủ chốt của đội đua xe F1 của Autraslia, Weber, trước đây ở Trung Hải, anh đã từng đua xe với câu lạc bộ xe Phong Lâm Kỳ.
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê nghe thấy vậy, không khỏi khẽ hừ nhẹ một tiếng,
- Em thấy là đi chơi đùa với phụ nữ thì có.
Đương nhiên là ám chỉ Đường Uyển.
Dương Thần làm bộ như không nghe thấy, nghi hoặc hỏi:
- Sao anh lại ở đây?
Weber vội vàng tiếp lời:
- Vừa mới thi đấu giải F1 lớn ở Trung Hải, tháng tám là khoảng thời gian rảnh rỗi, đến cuối tháng mới có một giải đấu lớn khác ở Bỉ, tôi được mời, đương nhiên là đến để thăm bạn cũ rồi.
Lúc này Ninh Quốc Đống đi tới, thân mật cười nói:
- Weber vẫn không cam tâm chuyện lần trước với anh Dương, hôm nay đến đây, mục đích chính là để đấu với anh Dương một trận.
- Không sai, không sai, anh Dương, trạng thái của tôi bây giờ tốt hơn nhiều rồi, đã luyện được một số kỹ thuật cua, có thể đua với tôi một ván được không?
Weber hưng phấn nói.
Lâm Nhược Khê vội vàng kéo lấy ống tay áo Dương Thần, nói nhỏ:
- Đừng đi, em không muốn ở lại chỗ này một mình đâu.
Dương Thần vỗ vỗ tay cô, trong lòng thấu hiểu, cười nham hiểm nói:
- Nếu như anh muốn đấu thì đấu, thì chẳng phải tôi chẳng có chút giá trị nào sao? Hôm nay tôi đại diện cho nhà họ Dương đến đây, không thể bôi nhọ danh dự của ông già nhà tôi được a.
Weber gãi đầu,
- Người Hoa Hạ thật là phiền phức, vậy như thế nào thì anh mới có thể đấu được đây?
- Trừ phi có cái gì cớ gì đó hay để cá cược.
Dương Thần cười nói.
Ninh Quốc Đống dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói:
- Chi bằng như vậy, Weber không phải anh vừa mới đoạt giản quán quân của cuộc thi lớn ở Trung Hải sao, chi bằng lấy tiền thưởng của anh ra cược đi.
Xung quanh có không ít người thích xa đua, đối với cuộc đua như thế này, vội vàng nói hùa theo để cổ vũ.
Những lời này vừa nói ra, liền khiến cho vẻ mặt của Weber trở nên khó xử.
- Cái tên này, sao lại keo kiệt như vậy, mỗi năm kiếm được đến hàng trăm nghìn đô, mà lại còn tiếc chút tiền ấy?
Ninh Quốc Đống tỏ vẻ bất mãn nói.
Dương Thần bật cười ha hả, khiến những người xung quanh không hiểu ra làm sao cả.
- Anh Dương, anh cười cái gì.
Ninh Quốc Đống cảm thấy hơi khó chịu.
Dương Thần mỉm cười nói:
- Tôi nói thay Weber mấy câu, tại sao anh ta lại khó xử.
- F1 là một cuộc thi lớn, mỗi phân trạm chỉ có một cái cúp, không có tiền thưởng, những tay đua như bọn họ thu nhập phụ thuộc vào tiền lương hoặc là dựa vào quảng cáo.
- Anh muốn Weber lấy tiền thưởng của quán trạm vừa rồi ra, thì khác nào bảo anh ta bịa đặt.
Thế nên, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút xấu hổ, rất nhiều người trong số họ đều xem giải F1, nhưng đều là cái cảm giác của bọn lắm tiền nhiều của, coi F1 như một thương vụ làm ăn mạo hiểm.
Ai mà them đi nghiên cứu chuyên môn, nghiên cứu xem tay đua kiếm tiền như nào làm gì?
Weber thở phào nhẹ nhõm, Dương Thần đã giúp anh ta nói ra, dù gì thì cũng coi như không làm mất mặt Ninh Quốc Đống.
- Anh Dương, xem ra anh rất hiểu về giải F1.
Weber nói có phần xúc động.
Dương Thần nhún vai,
- Đây chỉ là kiến thức phổ thông thôi mà.
Lời này vừa nói ra, đã khiến sắc mặt Ninh Quốc Đống không còn sáng sủa như lúc trước nữa rồi, dù gì thì anh ta cũng luôn mồm nói là bạn tốt này nọ.
Lâm Nhược Khê cảm thấy có chút hứng thú nhìn Dương Thần, đầu nghĩ, những chuyện vô vị như vậy, sao anh ta lại biết nhiều như vậy.
Weber lúc này lại nói:
- Giải thường thì không có, nhưng tôi cũng không phải là nghèo hèn gì, chi bằng tôi và anh Dương cá với nhau một trăm nghìn đô, không cần biết là ai thắng ai thua, tổng cộng là hai trăm nghìn đô, sẽ lấy đi quyên góp cho những trẻ em nghèo của Hoa Hạ, tôi nghĩ hai trăm nghìn đô chắc sẽ đủ xây được một ngôi trường tiểu học, thế nào?
Dương Thần đương nhiên là cũng chẳng có hứng thú gì, quay đầu hỏi Lâm Nhược Khê:
- Bà xã, em nói như thế nào thì sẽ như thế.
Ai ngờ mắt Lâm Nhược Khê sáng lên,
- Đấu chứ, đương nhiên là phải đấu rồi, hai trăm nghìn đô cơ mà, ở vùng núi thì có thể xây được hai ngôi trường tiểu học!
Dương Thần thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất,
- Không phải vừa lúc nãy em nói anh không được đấu sao?
- Vừa lúc nãy không nói đến việc giúp đỡ trẻ em mà.
Lâm Nhược Khê coi chuyện này là lẽ đương nhiên.
Dương Thần nghiến răng nghiến lợi
- Em có nhiều tiền như vậy, sao không tự mình đi quyên góp, anh có lái thì cũng là hai trăm ngàn đô, như mưa bụi thôi.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái,
- Tiền của em dùng để đầu tư, càng nhiều tiền thì càng có thể nuôi sống được càng nhiều người, tiền đánh bạc thì anh phải tự lấy ra, liên quan gì đến em.
Dương Thần thở dài một tiếng, cuối cùng thì hắn cũng hiểu, người phụ nữ này phân rất rõ ràng:
Tiền của chồng muốn làm gì thì làm, còn tiền của cô ấy thì một máo cũng không được đụng đến.
- Lại nói, cái cớ này nghe cũng hay đấy, để quyên góp tiền cho những đứa trẻ nghèo, mà đua một trận lớn với tay đua nước ngoài.
Lâm Nhược Khê lắc lắc tay Dương Thần, nói:
- Em biết chắc chắn anh sẽ an toàn, cho nên anh yên tâm mà đi đấu đi.
Mọi người thấy hai vợ chồng nhà này ngọt nhạt với nhau, đều thầm cảm thấy có chút ghen tỵ.
Ninh Quốc Đống nhìn thấy Lâm Nhược Khê đối mặt với anh ta và đối mặt với Dương Thần, hoàn toàn không hề có chút gì không tự nhiên, không khỏi cảm thấy ức chế, trong mắt hiện lên sự không thỏa mái.
Cuối cùng, không chịu được tình yêu của vợ, đành nói với Weber đấu “một trận lỗ vốn” vì mục đích từ thiện.
Bữa tiệc tối vốn dĩ là đến màn múa hát, nhưng lùi lại, dù sao cũng là một thi đấu cấp quốc tế, đương nhiên là có sức hấp dẫn hơn rồi.
Địa điểm thi đấu, là con đường hình tròn của sơn trang, và con đường cao tốc bên ngoài.
Bởi vì đây đều là điạ bàn nhà họ Ninh, muốn phong tỏa cũng chỉ cần nói một câu.
Dương Thần trong lòng cảm thấy xúc động, quả nhiên làm quan lớn ở Hoa Hạ thì có thể làm nên chuyện, con đường lớn như vậy nói phong tỏa là phong tỏa được luôn, biến luôn thành con đường của nhà mình!
Để mọi người có thể thấy rõ được cuộc thi đấu, sơn trang còn đặc biệt bố trí một đội nghĩ quay phim, ở trên hai máy bay trực thăng, đồng thời phát sóng tín hiệu, chiếu ngay tại màn hình hớn ở đại sảnh của bữa tiệc.
Xe của Weber, là chiếc xe Ferrari 458 màu vàng mà Ninh Quốc Đống cho anh ta mượn, đây là chiếc siêu xe được chạy ở ba năm trước, so với chiếc McLaren của Dương Thần thì có vẻ lớn hơn, nhưng tổng thể thì thực lực cũng tương đương nhau.
Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, tiếng súng nổ lên.
- Đoàng! Đoàng!!
Động cơ chiếc Ferrari gầm rú, bắn ra một tia chớp thô bạo xuống dưới mặt đất, rồi phóng thẳng ra ngoài!
Còn chiếc McLaren của Dương Thần thì phản ứng hơi chậm hơn, dù sao thời gian lái xe chuyên nghiệp cũng nhiều hơn Dương Thần, Dương Thần vẫn còn một số khiếm khuyết ở một số thao tác.
Nhưng rất nhanh, bởi chiếc McLaren lên tốc độ rất nhanh, màu tia chớp đỏ và màu vàng của thân xe chạy song song với nhau!
Ở đại sảnh của sơn trang, mọi người nhìn lên chiếc màn hình cực lớn, do máy bay trực thăng hạ thấp để quay cho rõ cảnh, nên có lẫn không ít tạp âm.
Đúng là con nhà có thế lực, nói chơi là chơi.
Lâm Nhược Khê cũng cảm thấy có chút căng thẳng, đứng lẫn giữa đám người này, Dương Thần không ở đây, theo bản năng cô nắm thật chặt chiếc áo véc khoác ngoài, rồi sau đó cảm thấy có chút hối hận, đã biết rằng không nên để anh ta thi đấu rồi, một mình đứng giữa đám người xa lạ này, có gì đó hơi lạnh lẽo.
Lúc này mộtcô gái mặc bộ đồ phục, nhìn trông cũng khá xinh xắn bưng một khay cốc – tai tới, với nụ cười công thức hỏi:
- Tiểu thư, có muốn một ly rượu không?
Lâm Nhược Khê khẽ lắc đâu, cô vốn không phải là người hay uống rượu.
Nữ phục vụ cúi đầu, lướt qua người Lâm Nhược Khê.
Nhưng, bởi đi đôi giày cao gót, bước không cẩn thận, chệnh choạng, rồi ngã nhào vào người Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê không kịp tránh, chỉ thấy cô gái bổ nhào vào mình, khay rượu cũng đổ ập uống, bắn hết cả vào người mình.
- A!!! Rất xin lỗi, rất xin lỗi!
Nữ nhân viên phục vụ, ôm chầm lấy Lâm Nhược Khê nên mới không ngã, luôn mồm xin lỗi:
- Rất xin lỗi tiểu thư, tôi vừa mới đến, trước đây chưa từng đi giày cao như vậy, mong cô tha thứ cho tôi!
Những người có mặt ở đây, đều là những người không thể xem thường được, cô nhân viên phục vụ này đương nhiên không dám đắc tội rồi.
Lâm Nhược Khê nhìn toàn thân đầy rượu, mùi rượu bốc ra, ướt sũng, váy thì dính sát vào người, đột nhiên nhắm tịt mắt lại.