Ông Dương Công Minh lại tỏ vẻ không sao cả cười nói:
- Đó đều là chuyện của quá khứ, Nhược Khê, cháu không nên nghĩ rằng, ông nội cháu từ hồi còn trẻ luôn có bộ dạng lão già như thế này chứ.
- Không… không phải.
Lâm Nhược Khê cười, không biết nói gì cho phải.
Dương Công Minh bỡn cợt nói:
- Chỉ sợ cháu nghĩ thầm trong lòng, chẳng trách tên tiểu tử Dương Thần kia lại như vậy, hóa ra là do di truyền, đúng không?
Lâm Nhược Khê chỉ vì bị đoán được mà sắc mặt cô trở nên hồng hào yêu kiều.
Dương Công Minh lắc đầu cười nói:
- Này, ông ngày đó và bây giờ không giống nhau, nếp sống của xã hội ngày đó rất nghiêm, ông đã phạm phải vấn đề có tính nguyên tắc, không giống như thằng tiểu tử Dương Thần, được sống cuộc sống hiện tại thoải mái.
Lâm Nhược Khê vội ngắt lời ông, không muốn hình tượng của ông Dương Công Minh bị sụp đổ hoàn toàn:
- Ông nội… đừng nói chuyện này nữa, vậy ngày đó bà nội có phát hiện ra không?
Ông Dương Công Minh có chút hổ thẹn nói:
- Ngay cả có chết, ông cũng sẽ không quên được cảnh tượng lúc đó…
Ông nhớ rõ, hôm đó ông đang ở trong phòng, sửa sang quần áo, để đi gặp một người con gái, nhưng ông lúc đó đã lừa bà nội các cháu, nói là có một hội nghị xã giao bí mật, sẽ tới rất khuya.
Bà nội các cháu thắt cà-vạt cho ông rất cẩn thận, còn hỏi ông có muốn chuẩn bị một chút canh làm tỉnh rượu hay không.
Trong lòng ông lúc đó rất áy náy, ma xui quỷ khiến liền hỏi bà:
- Bà không sợ tôi giấu bà những chuyện bên ngoài vượt quá giới hạn, tại sao dường như từ trước đến giờ bà cũng không cảm giác thấy nguy cơ gì?
Ông cố gắng nói một cách hài hước, nhưng chính ông cũng cảm thấy bản thân rất thiếu tự tin, chột dạ làm ông hối hận đã nói ra như vậy.
- Cháu đoán xem, bà nội các cháu lúc đó, đã nói như thế nào?
Lâm Nhược Khê ngơ ngác lắc đầu, trong lòng có chút chua xót, dường như cảnh tượng kia, lại quay về ngay trước mắt cô.
Nhưng Yến Tam Nương lại đứng yên một bên, cũng với vẻ tưởng niệm trong mắt, sững sờ yên lặng.
Dương Công Minh hít sâu một hơi, cười nói:
- Bà nội các cháu ngày đó, cười với ông rất dịu dàng, giống như chưa phát hiện ra điều gì.
Bà ấy nói:
- Cho dù ông nói gì, tôi cũng sẽ tin ông, giữa vợ chồng, dù xảy ra chuyện gì, quan trọng nhất, không gì khác không phải là hai chữ “tin tưởng” này hay sao.
Ông lúc ấy đứng yên chết lặng giống như một tấm gỗ vậy, ông còn nhớ, dường như từ lúc bắt đầu quen bà, người phụ nữ này, dù cho ông nói gì, làm gì, cũng đều ở đó cười mỉm nhìn ông, trước giờ chưa từng nghi ngờ gì cả.
Nhớ rõ đêm đó, sau khi ra khỏi cửa, ông liền bảo người lái xe dừng lại trong một công viên, không đi gặp người phụ nữ đó, chỉ là một mình ngồi trên một chiếc ghế trong công viên, lặng lẽ đợi đến nửa đêm, ông bảo người lái xe mua một chai rượu bên ven đường, ông uống hai hụm, rồi mới về nhà.
Từ đó về sau, ông cắt đứt mọi liên hệ.
Chỉ có điều, lúc ông muốn làm cho bà được hưởng hạnh phúc, sống yên vui, chưa được nửa năm, bà ấy đột nhiên bị bệnh nặng rồi qua đời…
Nói đến đây, khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông Dương Công Minh, cuối cùng cũng lộ ra sự thương cảm nặng nề sâu kín.
Yến Tam Nương đi đến đỡ vai ông, nói:
- Lão gia, đều đã mấy chục năm rồi, tấm lòng phu nhân tốt như vậy, ở trên trời nhất định sẽ sống tốt.
Dương Công Minh gật gật đầu.
- Đúng vậy, ta cũng đã nhiều tuổi rồi, chắc chỉ qua được vài năm nữa, là có thể cùng bà ấy đoàn tụ. Tuy ta chưa dạy tốt con trai của chúng ta, nhưng dù sao đi nữa cháu trai ta lại giỏi, không chịu thua kém, bà ấy chắc sẽ không trách ta đâu.
Vẻ mặt Yến Tam Nương bi thương:
- Lão gia, thân thể người mạnh khỏe như vậy, xin đừng nói những lời như vậy.
- Ha ha.
Dương Công Minh lắc lắc đầu, cảm thán nói:
- Tam Nương, nếu ta đi rồi, bà hãy cho bản thân mình sự tự do đi, ta và phu nhân đều nợ bà kiếp này, chỉ có thể trả kiếp sau thôi.
- Lão gia…
Yến Tam Nương không kìm nổi, bà che mặt, lau dòng nước mắt.
Lâm Nhược Khê vẫn nhìn, vẫn nghe tất cả, cô không biết thế nào, cảm thấy trên đùi mình có những bọt nước lạnh buốt óng ánh.
Theo bản năng cô lấy tay sờ viền mắt, mới phát hiện ra mình sớm đã khóc.
Cô không chịu thua kém mà hít mũi, vội vàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình.
Ông Dương Công Minh lấy lại tinh thần, cười nhếch miệng với Lâm Nhược Khê nói:
- Nhược Khê à, cháu biết không, vườn rau này, thực ra là của bà nội các cháu để lại, lúc bà còn sống, ông thường nói bà không làm tốt phu nhân thủ trưởng, lại đi làm việc nhà nông.
Nhưng cháu biết bà ấy đã nói gì với ông không?
Lâm Nhược Khê hé cười, lắc lắc đầu:
- Bà nội nói thế nào ạ?
- Bà nói, người ta sẽ lừa gạt bịp bợm ông, người ta sẽ lấy oán trả ơn ông, nhưng với ruộng nương, lại không như vậy, chỉ cần ông tận tâm đối với đất đai tốt, đối xử tử tế với nó, vì nó mà nỗ lực, thì đất chắc chán sẽ sẽ cho ông thành quả lớn nhất.
Cho nên bà rất thích tiếp xúc với đất, thích đùa nghịch với những cây rau quả này, mà không thích tham gia những bữa tiệc xã giao hư tình giả ý đó.
Lâm Nhược Khê trầm ngâm nghe xong, cô khẽ cười nói:
- Nếu cháu là đàn ông, chắc chắn cháu sẽ không giống ông như vậy, có một người vợ tốt như vậy, lại đi gặp gỡ với người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Dương Công Minh đùa nói:
- Ồ, con bé này, còn bắt đầu giáo huấn ông nội.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Nhược Khê ấm áp dạt dào, sau những cuộc nói chuyện với bậc trưởng bối thân thiết như vậy, sẽ có được những sự thỏa mãn mãnh liệt, khiến cô cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Lúc này, Dương Công Minh chìa tay ra với Yến Tam Nương.
Yến Tam Nương hiểu ý, lấy ra một chiếc lệnh bài hình chữ nhật màu tím đỏ từ trong ống tay áo, đưa cho Dương Công Minh.
- Này, cháu cầm lấy.
Dương Công Minh đưa chiếc lệnh bài màu tím đỏ cho Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê nhận lấy, cô nghi ngờ quan sát, phát hiện ra, đây đúng là chiếc lệnh bài có mùi thơm được làm từ gỗ cây tử đàn.
Trên chiếc chiếc lệnh bài này, chạm trổ rất tinh tế, mặt đằng sau cũng khắc hình hai chiếc đầu thú dữ sinh động như thật.
- Đây là…
- Là kỳ lân.
Ông Dương Công Minh cười giải thích:
- Mặt chiếc lệnh bài này, là dùng lá con cây tử đàn Ấn Độ khắc thành, là cha ông năm đó lấy được một miếng gỗ thô từ tay chính khách Ấn Độ, do người thợ giỏi tay nghề điêu khắc.
Sau khi cha ông qua đời, ông luôn mang nó theo bên mình, thứ nhất là để hoài niệm, thứ hai đó là bùa hộ mệnh làm từ lá con cây tử đàn và khắc vật tổ kỳ lân, có thể trừ tà tránh hung, tất cả đều là mang ý nghĩa tốt đẹp.
Lá con cây tử đàn Ấn Độ vì ở thời Minh gần như bị chặt hết, mãi cho đến triều Thanh vẫn chưa thể khôi phục nguyên khí, đến thời nay lại có giá trị vô cùng.
Lâm Nhược Khê vừa nghe không ngờ vẫn là Dương Diệp lão Nguyên soái truyền lại, vội từ chối nói:
- Vậy ông nội hãy thu lại đi, thứ này rất quý báu.
- Này, bảo cháu cầm thì cháu cứ cầm lấy.
Ông Dương Công Minh cười nói:
- Ông nội biết, thái độ ngày hôm qua của con bé Thái Ngưng, trong lòng cháu chắc chắn không thoải mái, ông nội không cố ý lạnh nhạt với cháu.
Chỉ có điều, Thái Ngưng đã vì Dương Thần mà chịu không ít khổ, không thể bạc đãi người ta được. Vả lại, cháu là quang minh chính đại, còn cô ta lại không có danh phận, đương nhiên ông muốn cho cô ta chút an ủi, mới có thể có bầu không khí hòa thuận.
Đưa chiếc bùa hộ mệnh mặt cây tử đàn này cho cháu, xem như là tấm lòng của ông, ông nội biết Dương Thần chắc chắn không thiếu tiền, tặng nó châu báu gì cũng chỉ là tầm thường, vậy nên cháu hãy nhận chiếc bùa hộ mệnh này đi.
Nghe nói như thế, Lâm Nhược Khê không khỏi thẹn thùng nói:
- Ông nội, cháu xin lỗi, cháu không nghĩ nhiều như vậy, cháu nghĩ ông không thích nên cháu mới…
- Nếu ông không thích cháu, thì tuyệt đối không cho cháu vào cửa nhà này.
Ông Dương Công Minh cười cởi mở nói:
- Làm tình nhân của tên tiểu tử Dương Thần kia, ông già này thật không muốn xen vào, nhưng cô gái muốn vào gia phả Dương gia, tuyệt đối không thể tùy tiện được.
Lâm Nhược Khê trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, giống như được ăn mật vậy.
- Thiếu phu nhân, thực ra tấm bùa hộ mệnh cây tử đàn này, bởi vì đã theo hai đời Nguyên soái Dương gia, không ít lão tướng quân khu đều nhận ra, nếu về sau chẳng may có cần, Thiếu phu nhân có thể dùng tấm bùa hộ mệnh này trực tiếp đi toàn bộ đại quân khu Hoa Hạ trực tiếp yêu cầu xuất binh hộ vệ, đương nhiên, có Thần thiếu gia, chỉ e là không có cơ hội để dùng nó.
Yến Tam Nương nói thêm.
Lâm Nhược Khê nhìn tấm bùa hộ mệnh trên tay, nó tỏa ra một mùi hương thanh nhạt, cô không khỏi cảm thấy nặng nề.
Tới giờ ăn trưa, sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Lâm Nhược Khê mới cảm thấy thư thái hơn chút.
Lúc cùng ông Dương Công Minh ăn trưa, Dương Thần đột nhiên nói:
- Vợ à, buổi chiều và buổi tối muốn làm việc gì, anh hôm nay cái gì cũng đều có thể đáp ứng em.
Lâm Nhược Khê có chút khó hiểu, nhưng cô không tin rất nhanh đáp:
- Không có việc gì anh ra vẻ nịnh bợ làm gì, anh lại muốn cùng em chơi trò ngụy dân chủ của anh à?
- Không phải.
Dương Thần buồn bực nói:
- Lúc anh vừa tính ngày, phát hiện hôm nay là ngày mùng 6 tháng 8, âm lịch ngày mùng 7 tháng 7, đúng ngày lễ đêm thất tịch. Chúng mình còn chưa đón ngày lễ tình nhân 14 tháng 2, ngày lễ tình nhân này anh đền bù cho em.
Lâm Nhược Khê hơi hơi ngạc nhiên, cô cười yếu ớt nói:
- Vậy thì anh hãy đưa em đi dạo phố buôn bán Yến Kinh đi, em còn chưa từng chạy qua Yến Kinh.
- Đơn giản như vậy thôi?
- Vâng.
Lâm Nhược Khê gật đầu, vốn dĩ cô đã không muốn gì nhiều lắm.
Dương Thần đồng ý, liền nghe thấy người hầu bên ngoài chạy vào báo:
- Lão gia, có người của Ninh gia đến đưa thiếp.