Màn đêm đã buông xuống tự bao giờ, đám người hầu sau khi chuẩn bị xong thì tất cả rút lui ra hoa viên ở sân sau chuẩn bị bữa đêm.
Có vẻ như Dương Công Minh rất hài lòng về Thái Ngưng, ông còn phá lệ uống một chén rượu, nhẹ nhàng chạm cốc với Thái Ngưng.
Thái Ngưng nhận sự yêu quý trong sự ngạc nhiên, nhưng cô vốn trưởng thành ở Thái gia, rất nghiêm khắc với chính bản thân mình nên chỉ có thể lấy trà thay rượu để đáp lễ mà thôi.
- Ngưng Nhi, trước đây cháu đã từng vì tên tiểu tử này của Dương gia mà phải ra toàn án quân sự, điều này ta cũng hiểu, đây dù sao cũng là chuyện của thanh niên các cháu, có mẹ cháu ở đây, người ngoài như ta cũng không tiện hỏi nhiều.
…Nhưng bây giờ, dù sao cháu cũng đã đến dùng cơm cùng với Dương gia, lão già này muốn kính cháu một ly, làm cháu phải vất vả rồi.
Dương Công Minh khẩn thiết nói.
Chuyện Thái Ngưng vì Dương Thần mà ra tù vào tội, phải ra tòa án quân sự Lâm Nhược Khê cũng đã từng nghe Dương Thần giải thích, vậy nên cô không quá kinh ngạc, tuy nhiên vẫn không tránh khỏi trong lòng có chút buồn phiền.
Nhưng đây lại là lần đầu Quách Tuyết Hoa nghe chuyện này, bà lập tức hỏi bằng vẻ quan tâm:
- Chuyện này diễn ra lúc nào, tại sao mẹ chưa từng nghe con nói hả Dương Thần?
Khương San cuối cùng đã tìm ra điểm mấu chốt, bà ta lập tức lau lau khóe mắt đã đỏ lên, ngẩn người nhỏ ra vài giọt nước mắt.
- Tuyết Hoa, chị không biết được đâu, lúc đó con rể Dương động chạm vào người nhà họ Tằng, Ngưng Nhi nhà tôi đã thay Dương Thần giết Tằng Mậu, lúc ấy nghe xong tin đó tôi đã gần như chết ngất đi.
Quách Tuyết Hoa lập tức thấy vô cùng cảm động, cười nói với Thái Ngưng:
- Thật không ngờ còn có chuyện lớn như thế, vậy người làm mẹ như ta cũng phải cảm tạ con một chén rồi.
Thái Ngưng có chút bối rối, nhưng cô vẫn lễ phép chạm cốc với Quách Tuyết Hoa.
- Ngưng Nhi, sau này không được làm chuyện ngốc nghếch như thế nữa nghe chưa, cho dù con trai mẹ không ra gì nhưng kẻ khác có muốn làm hại nó cũng không thể làm được đâu con ạ.
Quách Tuyết Hoa khuyên.
Dương Thần và Thái Ngưng liếc mắt nhìn nhau, nghĩ lại lúc hai người quen biết nhau, cả hai đều cảm thấy như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Lâm Nhược Khê yên lặng ngồi nghe, trong mắt có vẻ hơi buồn bã nhưng cô không hề ghen tị, bởi tất cả những điều ấy đều là sự thật.
Dương Công Minh cười ha ha hỏi han:
- Ngưng Nhi, nghe nói cháu còn có một em gái đúng không?
- Vâng ạ, em cháu là Thái Nghiên, nhưng giờ vẫn đang ở Trung Hải, là Trưởng phòng cảnh sát, từ nhỏ đã rất hiếu động rồi.
Thái Ngưng hé miệng cười, vừa nói đến cô em gái ruột duy nhất của mình cô đã cảm thấy rất thoải mái.
Dương Công Minh hiểu ý gật đầu:
- Chào mừng cháu và Nghiên Nghiên lần sau cùng đến nhà ta, ngày thường ông già này rất cô đơn, các cháu và Dương Thần... đều rất thân thuộc, rất thân thuộc, ta cũng rất vui nếu được thường xuyên nhìn thấy các cháu.
Ý của ông đã rất rõ ràng, nó đồng nghĩa với việc đồng ý cả hau chị em họ, điều này khiến cho bà mẹ Khương San ngồi bên cạnh toàn thân xúc động tới cứng đờ người lại.
Quách Tuyết Hoa thì có chút bất đắc dĩ, nhìn cô con dâu Lâm Nhược Khê đã căn chặt môi dưới, thấy có chút tội nghiệp, bà giơ tay vuốt vuốt đôi bàn tay trắng nõn của cô.
Lâm Nhược Khê nhìn về phía mẹ chồng, cảm nhận được sự án ủi trong ánh mắt Quách Tuyết Hoa.
Cùng lúc đó Lâm Nhược Khê cũng đã hiểu ra rất nhiều điều, mình đã ở trong gia tộc này, e rằng kết cục như vậy cũng là điều không có gì đáng ngạc nhiên.
Đối với Dương Công Minh mà nói, mặc dù ông yêu quý cô cháu dâu Lâm Nhược Khê, nhưng điều đó không có nghĩa cô là duy nhất.
Dương gia vốn vắng con ít cháu, ông lão đương nhiên thích cháu trai mình có nhiều hơn một hồng nhan tri kỷ, dù sao thì đến tận bây giờ Dương Thần vẫn chưa có lấy một đứa con dù đã kết hôn với Lâm Nhược Khê hai năm rồi.
Suốt đến khi bữa cơm tối kết thúc, Dương Công Minh đã hỏi Thái Ngưng về rất nhiều kinh nghiệm học võ của cô và rất nhiều những chuyện về nhiệm vụ của cô trước đây, có vẻ như ông rất quý mến cô.
Thái Ngưng cũng lễ phép ngoan ngoãn trả lời tất cả các câu hỏi của ông, không vội vã cũng không nóng nảy, phát hiện ra Dương Công Minh rất yêu quý mình, cô cũng không còn vì ông lão trước mặt mình là một trong số những người nắm giữ quyền hành của những cơ quan quan trọng nhất của Hoa Hạ mà có cảm giác lo lắng căng thẳng nữa.
Sự việc này khiến tâm trạng Lâm Nhược Khê ngồi bên cạnh trùng xuống rất nhiều.
Sau khi bữa tối kết thúc, Dương Công Minh còn sai Yến Tam Nương gói lại cẩn thận một số loại rau do ông tự tay trồng, quà này tuy không mấy giá trị vật chất nhưng ý tình trong đó còn quý hơn cả vàng bạc châu báu, nó thể hiện rằng ông lão này thành tâm đón nhận cô cháu dâu nhà họ Thái.
Dương Thần vì quan tâm đến tâm trạng của Lâm Nhược Khê nên suốt bữa ăn không nói điều gì, lúc họ sắp đi, hắn cũng chỉ hẹn ngày khác gặp lại.
Thái Ngưng cũng đã biết từ lâu hai người sắp tổ chức đám cưới, nhưng một người trong sáng và ít tham vọng như cô cũng không hề có ý ghen tị, ngược lại cô còn thành tâm chúc phúc cho hai người, còn hào phóng nói với Lâm Nhược Khê hai từ: Chúc mừng.
Là người trước đây thường làm nhiệm vụ giám sát Dương Thần, cô vẫn luôn hiểu một điều, hai người đến được với nhau như ngày hôm nay thật không hề dế dàng.
Người đi rồi, cả ngôi nhà họ Dương lại trở nên yên ắng.
Trong không gian ngập tràn thứ ánh sáng của trăng và các vì sao, ánh đèn trong ngôi nhà to lớn yên lặng tỏa ánh sáng vằng vặc.
Gió đêm mang theo cảm giác man mát lành lạnh, gia nhân lại chuyên cần bắt tay vào công việc, rất bài bản tuần tự.
Dương Công Minh được Yến Tam Nương dìu về phòng riêng nghỉ ngơi, tuổi cao rồi, chỉ mới bận rộn có một ngày tinh thần cũng không được tốt như lúc trước.
Quách Tuyết Hoa thì dắt theo Lâm Nhược Khê và Dương Thần đi đến khu nhà mới được sửa sang lại khá khang trang tươm tất mà bà đã chuẩn bị sẵn cho hai người.
- Phòng này là của các con, mặc dù ở Trung Hải hai con ngủ riêng, nhưng trong nhà họ Dương ở Yến Kinh mà làm thế thì không được, mẹ không quan tâm vợ chồng con nghĩ gì, nhưng nếu ngủ riêng thì bên phía ông nội không biết sẽ nói những gì.
Quách Tuyết Hoa kéo tay Lâm Nhược Khê nói:
- Con muốn gì thì chỉ cần nói với gia nhân, sau này con là bà chủ của nhà họ Dương rồi, không cần phải bận tâm quá nhiều, rất nhiều gia nhân ở đây đều là những người tin cẩn đã theo Dương gia đến mấy đời, họ đều là những người cao tuổi, ít nhiều họ cũng có vị trí trong nhà này. Con vừa mới bước qua cửa, nếu khách sáo quá ngược lại sẽ khiến họ không coi trọng con.
Nhưng câu này đều là những kinh nghiệm thực tế trải qua của Quách Tuyết Hoa, bà phải kịp thời truyền lại cho con dâu mình.
Lâm Nhược Khê ngoan ngoãn nghe và ghi nhớ.
Sau khi Quách Tuyết Hoa đi rồi, cả hành lang chỉ còn lại đôi vợ chồng trẻ.
Dương Thần bất chợt nhận ra, khuôn mặt Lâm Nhược Khê đã đỏ ửng từ bao giờ, nhìn rất đáng yêu.
- Bà xã à, vào đi em.
Dương Thần mở cánh cửa phòng bằng gỗ được chạm trổ hoa văn tinh xảo, giơ tay mời.
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu, đôi mắt trong veo hơi bứt rứt nhưng cô vẫn gật đầu.
Khi bước vào phòng cô mới nhận ra tuy bên ngoài có vẻ rất cổ kính nhưng thiết kế bên trong lại chẳng khác nào một căn phòng tổng thống xa hoa.
Ngoại trừ phòng ngủ còn có một phòng tắm độc lập, một phòng quần áo, còn có một bàn rượu nho nhỏ, bên trên bầy đủ các loại rượu trong nước và nước ngoài, có vẻ như chính Quách Tuyết Hoa là người đã bày biện thiết kế.
Nhưng điều thu hút sự chú ý của Lâm Nhược Khê nhất lại là chiếc giường ngủ duy nhất, mặc dù giường rộng tới gần ba mét nhưng vẫn có nghĩa là hai người phải ngủ cùng nhau.
- Nếu em xấu hổ thì đêm nay anh ngủ dưới đất cũng được.
Dương Thần cười nói từ phía sau.
Lâm Nhược Khê xoay người, nhìn nét mặt mang vẻ thấu hiểu của Dương Thần, cô do dự một lát rồi lắc đầu.
- Cuối cùng trước sau gì thì cũng phải tập quen thôi, nếu nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đâu có gì, nếu không anh đi tắm trước đi, hôm nay bận rộn thật đấy.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng nói.
Dương Thần gật đầu, không hề ngạc nhiên vì câu trả lời của cô, dù sao thì trước đây chính cô ấy là người chủ động nói động phòng, ngủ cùng thì cũng có gì đâu.
- Người anh có thể khống chế không tiết mồ hôi, thật ra cũng không bẩn đâu, em tắm trước đi.
Dương Thần nói.
- Em còn muốn gọi điện thoại cho Thiện Ny và Minh Ngọc và còn muốn hỏi Hồng Yến, dù em không quản lý tình hình của công ty nhưng em cũng phải nắm được.
Lâm Nhược Khê xấu hổ nói.
Dương Thần mỉm cười, xem ra bảo một người ham mê công việc như Lâm Nhược Khê đột nhiên trở thành bà chủ gia đình là điều không thể, đã sắp chuẩn bị đám cưới rồi còn nhớ tới chuyện của công ty.
Mười mấy phút sau, Dương Thần nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm, hắn mặc một chiếc quần đùi khá thoải mái.
Nhìn Lâm Nhược Khê vừa mới ngắt điện thoại, Dương Thần chỉ ngón tay cái về phía phòng tắm cười nói:
- Bồn tắm là loại bồn lớn, xem ra mẹ chuẩn bị cho đôi uyên ương chúng ta thì phải, Nhược Khê, cục cưng à, có muốn anh tắm thêm lần nữa cùng em không?
Lâm Nhược Khê nhìn thấy những đường cong chắc chắn của toàn thân Dương Thần, cô có thể cảm nhận được những cơ bắp tráng kiện, đôi má lúm ửng hồng, cô cố gắng không lẩn tránh mà lườm hắn một cái.
- Không có chút đứng đắn nào cả, nếu muốn tắm thì anh bảo chị Thái Ngưng tắm cùng ấy, chị ấy dịu dàng như thế chắc chắn sẽ khiến ánh hài lòng.
Cô thốt ra câu này không khỏi khiến Dương Thần ngẩn người, hắn cười mỉm:
- Quả nhiên là em đang ghen.
- Ai... ai thèm ghen chứ!
Lâm Nhược Khê cũng nhận ra mình vừa nói hớ, cắn răng, vơ vội lấy đồ để đi tắm trên giường, cúi đầu bước nhanh vào phòng tắm.
Dương Thần hướng về phía phòng tắm hét lên:
- Nhớ tắm cho thật thơm tho vào nhá, anh không muốn lúc đang ngủ lại ngửi thấy mùi dấm chua đâu.
Cửa phòng tắm bị đóng sập thật mạnh, còn mơ hồ truyền lại tiếng cô lẩm bẩm câu gì.
Một lát sau, trong phòng tắm vọng lại tiếng nước chảy.