- Phá Quân, con cảm thấy bức tranh này thế nào?
Dương Công Minh hỏi.
Dương Phá Quân ánh mắt đầy thắc mắc, nhưng vẫn tỉ mỉ quan sát bức tranh.
- Bút pháp phóng khoáng, nhưng bố cục lại kín đáo, các chi tiết mang đậm phong cách cá nhân, từ sắc thái và câu đề tặng, thì đây chí ít cũng là một tuyệt tác từ thời Tống Minh. Một tuyệt tác.
Dương Phá Quân nói.
Dương Công Minh mỉm cười:
- Không sai, có thể nhìn sắc thái và câu đề tặng mà đoán ra niên đại của bức tranh, xem ra con cũng bỏ ra không ít công sức.
- Cha luôn muốn con phải không ngừng học hỏi, mở rộng sự hiểu biết, con nào dám quên ạ.
Dương Phá Quân nghiêm túc nói.
Dương Công Minh gật đầu:
- Đúng vậy…Con từ trước tới nay đều nghe lời ta như vậy, đấy cũng là điều làm ta rất hài lòng.
Dương Phá Quân cảm thấy có chút kì quái nhưng cũng không hỏi nhiều.
- Con có nhìn thấy trong bức tranh kia, có một người đánh cá trên chiếc thuyền đang trôi giữa dòng không?
Dương Công Minh hỏi.
Dương Phá Quân nhìn kỹ vài lần mấy nét vẽ người đánh cá đang cắm một cây sào dài, nói:
- Người đánh cá này…Bút pháp của Mạc Phi có gì đặc biệt sao ạ?
Dương Công Minh không trả lời ngược lại còn hỏi:
- Con có biết người đánh cá này là ai không?
Dương Phá Quân suy nghĩ rất lâu, sau đó mới nhíu mày nói:
- Cha, cái này quá uyên thâm, con không thể lĩnh hội được.
- Là con.
Dương Công Minh thản nhiên nói.
- Con?
Dương Phá Quân đứng ngây người tại chỗ, không thể tin được vào những gì mình vừa nghe được.
Dương Công Minh gật đầu thở hắt ra nói:
- Phá Quân, con biết không, bức tranh này kì thực là đồ dởm ta nhờ một người bạn cũ vẽ lại, đồ thật đương nhiên không phải bức tranh này.
Dương Phá Quân mở to đôi mắt hổ:
- Nhưng…Nhưng chẳng phải lúc nãy cha nói…
- Ta nói rồi, con có thể dựa vào sắc thái và câu đề từ để đoán là việc tốt. Nhưng ta không nói phán đoán của con là đúng.
Dương Công Minh cười nói.
Dương Phá Quân một một lần nữa cảm thấy kinh ngạc. Đúng vậy. Dương Công Minh không nói y trả lời đúng hay sai!
- Phá Quân à! Ta nói, con có thể rất nghe lời của ta, đấy là niềm vui của ta. Nhưng con có biết không, ta đã hy vọng như thế nào một ngày nào đó con có thể không nghe lời của ta…Như vậy, ta lại càng cảm thấy vui mừng hơn nữa.
Dương Công Minh ân cần vỗ vỗ vai cậu con trai.
Dương Phá Quân vẻ mặt ngỡ ngàng, cức nhắc hỏi:
- Tại…Tại sao vậy?
- Một đứa con biết nghe lời cha mình, đương nhiên là một đứa con ngoan. Nhưng tuyệt đối không phải là một đứa con ưu tú.
Nếu như nhất nhất chỉ biết nghe theo lời của cha, điều này đồng nghĩa với việc, đứa con ấy sẽ không thể đi trên con đường nó tự lựa chọn.
Nếu đã luôn đi trên con đường mà cha đã từng đi, thì con có khác gì cha chứ? Điều này đối với tương lai của một gia tộc mà nói, thì không hề tốt chút nào.
Dương Công Minh nói đầy thấm thía:
- Con từ nhỏ đã rất nghe lời ta, con trưởng thành từ rất sớm.
Con luôn coi mình là người sẽ nối nghiệp Dương gia, là đứa con cả của Dương gia chúng ta, là người thừa kế duy nhất.
Trong lòng của con, con luôn nghĩ mình phải làm những việc ưu tú nhất, con phải để cho người ngoài thấy được sự tôn nghiêm của Dương gia, con luôn lấy mình làm gương, luôn kiềm chế bản thân, tất cả mọi chuyện đều luôn làm theo nguyên tắc.
Dương Phá Quân ngẩng phắt đầu lên, nói:
- Lẽ nào như vậy là sai sao? Cha! Chẳng lẽ đấy lại là lí do người không thừa nhận con sao?
- Không. Điều đó rất đúng.
Dương Công Minh mỉm cười nói:
- Nếu như nói con có chỗ nào sai, thì là sai ở chỗ con đã đem cuộc đời của con đặt trong một quỹ đạo nhất định, không có điểm bắt đầu.
Dương Phá Quân lặng người lắng nghe, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
- Con từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ làm trái lời ta. Từ trước đến nay chưa từng nghĩ rằng lựa chọn của ta là sai.
Thậm chí, năm đó không đợi ta ra quyết định, con đã đem con ruột của mình bỏ lại cô nhi viện…
Con cho rằng, Dương gia sẽ vì lợi ích của cả gia tộc mà không màng tới bất cứ điều gì.
- Cha!
Dương Phá Quân nghiến răng:
- Lẽ nào chuyện đó…Nếu như là cha thì cha sẽ không làm như vậy hay sao?
Dương Công Minh cười khổ, nói:
- Sẽ…Ta sẽ làm như vậy.
- Vậy thì tại sao?
- Nhưng làm như vậy là sai.
Dương Phá Quân giật mình.
Dương Công Minh thở dài nói:
- Con thực sự đã làm giống như những gì ta dự định sẽ làm. Nhưng nó không có nghĩa là ta và con đều làm đúng.
Con có biết không, mất đi trưởng tôn, 12 năm nay, ta ngày nào cũng giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya vì gặp phải ác mộng..
Ta không ngừng tự hỏi bản thân, nếu như năm đó không đem bỏ Dương Thần tại cô nhi viện, thì có phải thực sự không còn cách nào khác để vượt qua cửa ải khó khăn ấy hay không?
Ta là người nắm giữ Dương gia, mà lại phải hy sinh một đứa trẻ vừa ra đời, mới có thể giữ được Dương gia, vậy ta có đáng mặt người làm chủ gia tộc hay không?
Ông cao giọng hỏi, khiến cho Dương Phá Quân lảo đảo lùi lại một bước.
Mặt biến sắc, ánh mắt rối loạn.
Cách đó không xa, Yến Tam Nương cũng đang lấy tay lau lau hàng nước mắt đang trực trào ra.
Dương Công Minh giọng khàn khàn, chua xót nói:
- Phá Quân à! Con biết không, ta đã hy vọng đến nhường nào, năm đó con sẽ dũng cảm chạy đến trước mặt ta nói con nhất định sẽ bảo vệ đứa trẻ ấy, để cho đứa trẻ ấy được quang minh chính đại có tên trong gia phả nhà họ Dương.
Cho dù lúc đó ta có thể sẽ cự tuyệt con, nhưng ta thiết nghĩ ta cũng sẽ yên tâm mà giao cả gia tộc này cho con.
Bởi vì, cho dù có phải vì đại cục mà hy sinh một đứa trẻ, nhưng việc con cố hết sức để đấu tranh với việc con hoàn toàn thỏa hiệp bỏ đi đứa bé ấy lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nếu ngay đến một ý nghĩ sẽ chống lại lễ pháp của gia tộc cũng không có, thì chỉ có thể bị quy tắc khống chế chứ không thể nắm giữ được quy tắc.
- Cha…Con….
Dương Phá Quân vẻ mặt suy sụp, không biết nói gì.
Dương Công Minh quay người đứng đối diện với bức tranh nói:
- Ta nói, con là người đánh cá trong bức tranh, là bởi vì trong mắt con chỉ có một dòng sông không chảy bị bó hẹp giữa hai dãy núi này.
Con sẽ không nghĩ, cái thế giới này, chỉ là một bức tranh, thậm chí còn không phải là bức tranh thật mà chỉ là đồ giả mà thôi.
Ta bảo con phải không ngừng học hỏi mở rộng kiến thức, là muốn con mở rộng suy nghĩ của mình, không nên chỉ bó mình trong vai trò là một thành viên của Dương gia. Nhưng con lại không có suy nghĩ như vậy.
Ngược lại, con lại nghĩ rằng ta thực sự muốn con đi tìm hiểu về bức tranh cổ kia, đây chính là bỏ gốc lấy ngọn…
Dương Phá Quân xiết chặt hai nắm đấm, run rẩy.
- Cha! Lẽ nào Dương Thần lại không để ý những chuyện này hay sao…Nếu là như vậy, tại sao nó vẫn muốn trở về Dương gia?
Dương Công Minh tiếp tục nói:
- Dương Thần…không giống ta và con.
- Chỗ nào không giống?
Dương Công Minh cười nói:
- Đối với Dương Thần mà nói, trên thế giới này, không có cái gọi là quy tắc, không có cái gọi là luật thép. Trong mắt nó, tranh chính là tranh, thế giới cũng chỉ là một trò chơi mà thôi.
Thế giới này trong mắt của nó ai coi nó là kẻ thù thì nó giết, ai coi nó là bạn thì nó sẽ để người đó sống.
Nó sẽ không suy nghĩ, chuyện này có phù hợp với danh dự, có phù hợp với thân phận hay không. Tất cả những điều nó làm đều dựa vào cảm tính của nó, chứ không phải vì cái quy tắc trên thế giới này.
Nói xong, Dương Công Minh đưa tay chỉ người đánh cá trong bức tranh, nói:
- Con chính là người đánh cá trong bức tranh này. Còn Dương Thần lại giống như chúng ta lúc này, là người đứng ngoài quan sát toàn bộ bức tranh này.
Cha sở dĩ không giao vị trí gia chủ này cho con, trái lại còn đồng ý giao vị trí này cho Dương Thần, là vì những việc hai cha con ta không thể làm được, DươngThần lại có thể làm được.
- Nó chỉ biết giết người bừa bãi! Sát nhân tàn bạo! Cha, sao cha có thể đặt nó lên vị trí cao như vậy?
Dương Phá Quân không cam tâm chất vấn.
Dương Công Minh lắc đầu cười:
- Con đừng quên, Dương gia chúng ta là quân nhân, trong thế giới của quân nhân, không phải là bạn thì sẽ là kẻ thù.
Trong thế giới này không có vị trí trung lập, có chăng chỉ là lợi ích.
Chính khách của chính phủ, có thể lựa chọn đàm phán, lại tiếp tục đàm phán.
Nhưng chúng ta, chỉ có giết người và bị người biết.
Dương gia không cần một gia chủ chỉ biết bảo bọc Dương gia, như vậy chỉ làm tiêu tan tâm huyết, phí công vô ích.
Dương gia cần một gia chủ vì gia tộc mà vung đao như một tên đồ tể, khiến cho lưỡi đao của gia tộc luôn nhuốm máu tanh…
Dương Phá Quân lúng túng nhìn cha chằm chằm một hồi lâu.
Cuối cùng, trong mắt Dương Phá Quân lướt qua một tia buồn bã, chua xót cười nói:
- Cha! Con vẫn không cam tâm, con không phải con của người hay sao…Cho dù con không thể đáp ứng được yếu cầu của cha, nhưng đấy cũng là những điều cha đã dạy con, không phải sao?
- Cho nên, từ trước đến nay ta mới không dám nói với con tất cả những điều này.
Dương Công Minh đau khổ nói:
- Chính bởi vì ta không thể chối cãi được lỗi lầm này, nên ta mới không muốn làm tổn thương đến lòng tự tôn của con. Nhưng vì con cứ truy hỏi ta như vậy, nên ta cũng phải cho con một đáp án thẳng thắn.
Phá Quân, tuy tính cách của con chắc chắn không thể trở thành gia chủ của Dương gia. Nhưng cha luôn coi trọng và luôn cảm thấy hài lòng về những suy nghĩ của con. Con không hề khiến cho mẹ con thất vọng. Là ta, ta đã khiến cho hai mẹ con con thất vọng.
- Mẹ.
Dương Phá Quân lạnh lùng cười khan một tiếng:
- Bắt đầu từ lúc con biết suy nghĩ, đã không còn nhớ được trong kí ức của mình còn có một người phụ nữ như vậy. Cha! Nếu đây là quyết định của cha, thì con cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Con là đứa con vô dụng, vì con không thể chống lại chọn lựa của cha. Nhưng con cũng có sự kiên trì của mình, thậm trí con cũng không thể thừa nhận Dương Thần là gia chủ của gia tộc này.
Nói xong, Dương Phá Quân bất chợt quay người rời khỏi phòng.
Nhưng vừa ra đến cửa, đã trông thấy Quách Tuyết Hoa đứng ở cửa với vẻ mặt khó hiểu, nhìn chằm chằm y.